Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 136: Bé gái ngoan, chú dẫn ngươi đi ăn gà ngũ vị



Khụ, tiểu loly, thật xin lỗi nha! Chú hư hỏng vì kéo dài thời gian, lại lừa ngươi, hại ngươi đến bây giờ vẫn còn tưởng ta chỉ là võ tướng màu đỏ, nhưng chú cũng bị ép thôi, nếu không lừa loly không bắt cóc loly, vậy nói ra sẽ bị mấy chú hư hỏng đời sau cười chết mất.

Tôn Vũ xoẹt một tiếng rút thiết thương trên lưng ra, hắn vung nhẹ thiết thương, ánh đỏ từ bắn ra từ trên người, hai chữ to “Cự lực” vọt lên đỉnh đầu. Khụ khụ, giả trư ăn cọp thì phải giả đến cùng, đành dùng võ tướng kỹ ở trận Hổ Lao quan để trêu loly vậy.

Loly độc nhãn liếc Tôn Vũ một cái, lập tức vứt hắn ra ngoài chín tầng mây, nàng gở thiết mâu trên lưng xuống, dùng ngón tay quẹt trên mũi mâu một cái, máu tươi liền tuôn ra! Loly độc nhãn lè lưỡi, chỗ chảy máu trên ngón tay, mùi máu tanh xộc vào mũi nàng, mùi máu tươi rất tanh, không dễ ngửi, nhưng mùi này lại có thể thổi bùng ngọn lửa chiến đấu trong người nàng.

Độc nhãn của Hạ Hầu Đôn lập tức biến thành màu đỏ như máu tươi, trong con ngươi đổi đỏ này tinh quang đại phóng. Một luồng đấu khí mênh mông từ trong người nàng phá thể mà ra, lồng lộng giống kình phong thổi qua chiến trường, thổi tro bụi bay trong không trung không còn thấy tăm hơi.

Hai chữ sắc vàng ròng “Thị huyết” rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Khụ, có đấu khí đúng là trâu nhỉ, Tôn Vũ thầm chán ghét, món đấu khí này, cho dù bắt chước thế nào cũng không tạo ra được, nó là đồ chơi duy nhất của võ tướng màu vàng chính tông trong thế giới này.

Váy trắng của Từ Hoảng bị đấu khí của Hạ Hầu Đôn thổi tung, thiếu chút nữa lộ cả quần lót ra ngoài. Nàng tức giận một tay nắm chặt mép váy, tay còn lại thì vung đại phủ Tuyên Hoa lên, cả giận nói: – Độc nhãn! Ngươi tuổi còn nhỏ mà không biết xấu hổ, còn tưởng người khác cũng không biết xấu hổ giống ngươi à? Ta là hoàng hoa khuê nữ, không ngờ ngươi lại thổi tung váy ta? Thật quá đáng mà.

Khụ, ngươi là hoàng hoa khuê nữ cái rắm á, cả ngày mặt hầm hầm chơi búa, quỷ mới thèm nhìn quần lót của ngươi đấy, Tôn Vũ nhếch miệng. Hơn nữa … người ta căn bản không phải cố ý thổi tung váy ngươi, chỉ là phóng đấu khí thôi, ai bảo ngươi ra chiến trường còn mặc váy, đây không phải là tự tìm phiền phức sao?

Từ Hoảng vung đại phủ lên, ghìm ngựa xông thẳng về phía Hạ Hầu Đôn. Hai ngựa gặp nhau, thương phủ chạm nhau, chỉ nghe một tiếng keng thật lớn, lưu quang màu vàng nổ đầy trời. Phủ Từ Hoảng trọng lượng nặng, thương pháp của Hạ Hầu Đôn thì chưa từng có từ trước đến nay, thế lớn chiêu hung.

Hai người vừa giao thủ, chỉ thấy thương ảnh, phủ ảnh đầy trời, bay lượn không ngừng, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, Tôn Vũ cũng không vội tiến lên hỗ trợ, hắn biết Từ Hoảng mặc dù chỉ là màu vàng nhạt, không có đấu khí, nhưng cũng không thể thua Hạ Hầu Đôn nhanh như vậy, hai người bọn họ chắc chắn có thể đánh một lát.

Tôn Vũ thúc nhẹ vào ngựa, tới gần trung tâm hai người giao chiến. Hô! Lần đầu tiên đối mặt với võ tướng màu vàng chính tông, áp lực thật lớn, còn chưa tới gần Hạ Hầu Đôn trong ba trượng, đấu khí đã lướt qua mặt Tôn Vũ, có cảm giác như bị dao cắt, khó trách lúc bọn Quan Vũ, Trương Phi đánh Ô Hoàn làm người ngã ngựa đổ khắp nơi, chỉ là áp chế của dạng khí tràng này, cũng đủ khiến binh sĩ bình thường thầm e sợ nửa phần rồi.

Cũng may Tôn Vũ đã được “Vượng phu” tắm gân tẩy cốt, cơ năng cơ thể vượt xa người thường, lại dùng NMO1 cường hóa, cũng chẳng cảm thấy hít thở không thông dưới áp lực của đấu khí này. Con ngươi hắn xoay vòng, quyết định ngụy trang võ tướng màu đỏ đến cùng, vì vậy giả bộ khó thở, bị đấu khí lướt qua đến độ mắt mở không ra, từ từ đi về phía Hạ Hầu Đôn.

Lúc này Hạ Hầu Đôn đã chiếm ưu thế tương đối lớn, Từ Hoảng dù sao cũng kém Hạ Hầu Đôn một bậc, phủ quang dần dần ảm đạm, càng ngày càng không thi triển được nữa. Loly thích máu thấy gần thắng, càng đánh càng hăng, thương ảnh đầy trời sáng chói đến độ khiến người ta hoa mắt.

Tôn Vũ đi tới cạnh Hạ Hầu Đôn ngay chính lúc này, đẩy thẳng trường thương, đâm một thương xiêu xiêu vẹo vẹo qua.

– Ha ha ha, thực lực như vậy cũng dám đi tới! Binh lính Tào quân bật cười chế giễu.

Nhưng binh Từ Châu lại có không ít người từng thấy Tôn Vũ sử dụng “Thương vương”, đều biết hắn đang ngụy trang nên im lặng mà xem.

Hạ Hầu Đôn thấy Tôn Vũ đâm một thương tới, xiêu xiêu vẹo vẹo không có nửa điểm nguy hiểm nào, quả thực còn kém hơn “Thương tướng” màu đỏ mấy phần, nàng nhẹ lật cán thương, thuận tay vung về phía Tôn Vũ.

– Bùm Mấy vạn người trong thành ngoài thành đều thấy Tôn Vũ bị một thương của loly thích máu quét rơi xuống lưng ngựa.

– Ha ha, quá kém, còn không đỡ nổi một thương! Binh sĩ Tào quân đều nở nụ cười.

Loly thích máu cũng không ngờ chỉ một thương của mình lại quét ngã Tôn Vũ, trong lòng lại hơi lo lắng: Hắn không bị thương chứ? Tối qua hắn còn đích thân đưa túi ngủ tới cho ta, ta cũng không muốn đả thương hắn đâu.

Tiểu loly đâm một mâu bức lui Từ Hoảng, quay đầu lại nhìn xem Tôn Vũ có té ngựa bị thương hay không.

Ngay trong nháy mắt này, chỉ thấy một bóng người ở dưới bụng bạch mã Tôn Vũ khẽ bật lên, Tôn Vũ đột nhiên lật lên từ dưới bụng ngựa, hóa ra hắn làm bộ ngã ngựa, nhưng thật ra là bám ở trên bụng ngựa, mũi chân điểm nhẹ lập tức lại lật lên lưng ngựa.

Xoẹt một cái ánh vàng vọt ra, hai chữ đỏ “Cự lực” trên đầu Tôn Vũ biến mất không thấy gì nữa, ngược lại biến thành hai chữ to ánh vàng lòe lòe “Thương vương”, ánh vàng hù loly thích máu kêu to một tiếng.

Tôn Vũ ngay lúc tiểu loly bị dọa sợ hết hồn, đâm tới một thương, cùng lúc đó, Từ Hoảng phía sau cũng giơ chiến phủ lên, hai mặt công tới.

– Á? Quá giảo hoạt! – Binh sĩ Tào quân lập tức phát hiện đã bị đối phương gạt, cùng hét lớn: – Hạ lưu quá, không ngờ dùng thủ đoạn!

Khụ khụ, Tôn Vũ mặt già ửng đỏ, dùng thủ đoạn với tiểu loly, quả thật hơi không quân tử. Có điều … lừa gạt loly vốn cần dùng thủ đoạn chứ, nào kẹo que, nào xem cá vàng, mấy ông chú xấu xa vì lừa loly, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ta dùng thủ đoạn cũng là tình huống rất bình thường.

“Thương vương”, “Phủ vương” của hai người cùng giáp công Hạ Hầu Đôn, hơn nữa còn ở dưới tình huống không kịp đề phòng, loly thích máu lập tức luống cuống tay chân. Nhưng nàng thủy chung vẫn cho rằng Từ Hoảng lợi hại hơn một chút, cho nên thế thương phần lớn dùng để đón đỡ búa của Từ Hoảng. Tam tướng trong nháy mắt bị bao ở trong một vùng ánh vàng, hóa ra ba cái bóng múa binh khí mang theo ánh sáng màu vàng.

Tôn Vũ thật ra căn bản không biết thương pháp gì, nhưng sau khi cơ thể hắn được “Vượng phu” cải thiện thì vượt xa người thường gấp mấy lần, lại hoạt tính hóa tế bào, động tác nhanh đến độ mắt thường cũng không thấy rõ, mặc dù là đâm loạn một trận không có kết quả, cũng vô cùng khó đỡ.

Ánh vàng lập lòe trên người ba người gần như cho tầm mắt quần chúng vây xem không rõ chân tướng, mãi đến khi ánh vàng tản đi, tất cả thương ảnh, phủ ảnh đều biến mất, mọi người mới phát hiện chiến đấu đã kết thúc, trong ba con ngựa trong tràng thì trên lưng một con đã không còn kỵ sĩ.

Lưng ngựa của Hạ Hầu Đôn trống không.

Từ Hoảng vẫn ngồi xéo trên đại mã của nàng, nàng thõng chiến phủ xuống, thở gấp nói: – Thật phiền phức, tiểu cô nương này đúng là khó thu thập.

Lại nhìn trên lưng ngựa Tôn Vũ, chỉ thấy tay phải Tôn Vũ xách trường mâu, tay trái lại đang vất vả xách một tiểu loly đang giãy dụa. Đây không phải là loly độc nhãn Hạ Hầu Đôn thì còn có thể là ai chứ?

Hóa ra Hạ Hầu Đôn trong lúc bất ngờ bị hai đại tướng màu vàng vây công, thất thế trước không nói, thực lực cũng còn lâu mới bằng. Sau mấy chiêu Từ Hoảng dùng đại phủ cuốn lấy trường thương của nàng, Tôn Vũ ở trong nháy mắt hai ngựa va nhau, khẽ vươn tay ôm loly thích máu qua. Tiểu loly sợ hết hồn, vội giãy dụa, nhưng giãy hồi lâu vẫn không thoát được … Thương pháp của Tôn Vũ mặc dù không tốt bằng nàng, nhưng sức thì lớn hơn nàng nhiều lắm.

Loly thích máu khẩn trương, dứt khoát thu ánh vàng trên người lại, biến về bộ dạng cô bé bình thường, tròng mắt cũng trở về màu đen, miệng nàng méo xệch, oa một tiếng khóc rống lên:

– Tôn tướng quân … không, Tôn Vũ thúi, ngươi là đồ khốn, ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi khi dễ cô bé …

Tôn Vũ: …

Từ Hoảng: …

Vu Cấm: …

Binh sĩ Tào quân: …

Binh sĩ Từ Châu: …

Quá không khoa học rồi!

Đổ mồ hôi! Hạ Hầu Đôn, đừng khóc mà, vừa rồi ngươi còn là tướng quân đỉnh cấp màu vàng, bây giờ đã biến thành cô nhóc khóc lóc om sòm rồi, ngươi xem quần chúng vây xem kìa, tất cả bọn họ đều ngây người rồi. Tôn Vũ sầu não mà dịu dàng nói: – Đừng khóc nữa, ngoan, ta sẽ không làm hại ngươi.

– Ta không tin ngươi nữa, ô ô ô! Tiểu loly cảm giác mình bị người ta lừa, khóc đến thương tâm.

Khụ khụ! Đừng khóc nữa, ta phiền lắm! Ngươi cứ khóc ở trước mặt mấy vạn quần chúng vây xem như vậy, tội danh ta lừa gạt tiểu loly sẽ truyền khắp thiên hạ. Tôn Vũ đưa tay khẽ vuốt đầu Hạ Hầu Đôn, thấp giọng nói: – Ngươi bị ta bắt rồi, tí nữa lúc Tào Mạnh Đức dẫn đại quân tới ngươi không còn trách nhiệm nữa, chúng ta vừa hay không cần phải đánh nhau, ta mang ngươi về Từ Châu ăn gà ngũ vị nha.

– Gà ngũ vị? Hạ Hầu Đôn ngừng tiếng khóc, hỏi: – Thật ăn ngon lắm hả? Ngươi đừng gạt ta!

Khụ khụ, mấy ông chú xấu xa dùng kẹo que dụ loly, ta dùng gà ngũ vị dụ loly, xem ra mặc kệ mấy ngàn năm, dùng thức ăn dụ loly đều là độc chiêu nhỉ. Tôn Vũ gật mạnh đầu nói: – Ăn ngon cực, ăn xong rồi ta gói thêm mấy bịch cho ngươi, chờ Tào Mạnh Đức đến đây, ngươi mang cho nàng ăn.

– Được nha! Lần nay ngươi gạt ta nữa, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa Loly độc nhãn nói rất nghiêm túc:

– Mạnh Đức tỷ tỷ tới rồi ngươi phải thả ta về, còn phải mang hai con gà ngũ vị cho nàng.

– Được, đều nghe theo ngươi! Tôn Vũ lau mồ hôi.

Giải quyết loly phiền toái rồi, Tôn Vũ ngẩng đầu lên, nói với Vu Cấm cùng loly đại kích Điển Vi ở phía xa nóng lòng muốn xông lại: – Đánh cuộc hôm nay các người lại thua rồi, hôm nay lại không được xây doanh đấy!

Vu Cấm thầm tức giận, tối qua nam nhân này còn quan tâm dịu dàng tới chúng ta, kết quả là lừa gạt. Nàng buồn bực nói: – Ta biết rồi, không xây là được. Ngươi trả Hạ Hầu tướng quân lại cho ta!

– Không trả, ta đồng ý mang nàng đi ăn đồ ngon rồi Tôn Vũ cười hì hì nói: – Yên tâm đi, nàng cực kỳ an toàn, có ta ở đây đảm bảo nàng không có việc gì.

Vu Cấm chép miệng, hơi buồn bực, nhưng lại không biết nói gì cho tốt, nàng định mắng Tôn Vũ một trận, kết quả cuối cùng lại mềm giọng, ngơ ngác hỏi: – Hôm nay bọn ta lại không thể xây doanh, ngươi nói sẽ tặng cho ta một cái túi ngủ Đáng thương cô em bình thường tướng mạo không đẹp này, thật vất vả kiếm được một nam nhân chịu quan tâm tới mình, cơ hội này không thể bỏ qua.

Đổ mồ hôi, Tôn Vũ lắc đầu nói: – Hôm nay ta mang Hạ Hầu Đôn đi, túi ngủ của nàng ngươi có thể dùng mà.

– Không cần, ta không ngủ thứ người khác đã từng ngủ Vu Cấm quyết định chết cũng không thèm phần quan tâm này.

– Khụ khụ, vậy được rồi, buổi tối ta đưa một cái tới cho ngươi Tôn Vũ xoay người ghìm ngựa, ôm loly nho nhỏ, quay lại Từ Châu.

Lúc này loly đại kích Điển Vi bên cạnh Vu Cấm giận dữ nói: – Vu tướng quân, chúng ta cứ nhìn tướng quân Hạ Hầu bị bắt đi như vậy à? Giục quân lên đánh hội đồng đi!

Vu Cấm lắc đầu nói: – Quên đi, cho dù chúa công ở đây, cũng không chắc sẽ trở mặt đánh bậy với Tôn Vũ, tâm tư của nàng … cô nhóc như ngươi mãi mãi sẽ không hiểu được, ngươi vẫn mau tìm cách giải gông xiềng của ngươi đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.