Mạnh Mẽ Khi Yêu

Chương 2



Bảy năm trước.

Lúc cô vẫn còn ngây thơ như một đứa trẻ.

Khi ấy, cô vừa tốt nghiệp đại học, đi làm tại một công ty thương mại nhỏ. Cuộc
sống khi ấy giống như một bức tranh ghép hình đầy màu sắc nhưng cũng vô cùng
lộn xộn.

Không sai, rất lộn xộn, bởi tâm trí mơ mơ màng màng của cô khiến công việc và
cuộc sống hằng ngày đều rối tung rối mù. Không biết bao nhiêu lần khiến con
người có tác phong nghiêm túc, lối sống kỉ luật là anh tức phát điên.

Nghe mà xem, anh lại đang gắt lên với cô.

“Thẩm Tĩnh! Tối qua chẳng phải em bảo là đã đặt đồng hồ báo thức rồi? Sao lại
không nghe thấy tiếng chuông?”

“Em biết đâu”, cô ngơ ngác xua tay, “Hôm qua rõ ràng em đã đặt chuông rồi, ai
ngờ được sáng nay tự dưng nó lại đình công chứ?”.

“Đình công cái gì? Chắc chắn là em quên không đặt báo thức!”, Mạnh Đình Vũ tức
tối, cố gắng đè nén ý muốn véo má cô một cái thật đau, “Bị em hại chết rồi, em
có biết sáng nay anh phải tham gia một cuộc họp rất quan trọng không?”.

“Hôm nay em cũng phải đi họp chứ bộ!”, Thẩm Tĩnh tủi thân lí nhí, “Thôi được
rồi mà, anh mau thay quần áo để đi đi”.

“Còn phải chờ em nói sao!” Mạnh Đình Vũ lừ cô một cái, sau đó dùng tốc độ nhanh
nhất giải quyết vấn đề vệ sinh buổi sáng và mau chóng mặc quần áo. Trong khoảng
thời gian đó hoàn toàn không thèm để tâm đến cô. Lúc đứng trước gương thắt cà
vạt, có lẽ do quá nóng ruột, anh lóng ngóng làm mãi không xong.

“Để em giúp anh!” Thẩm Tĩnh vẫn chưa trang điểm xong, liền vội chạy lại giúp
anh, chỉ vài động tác đã hoàn thành mĩ mãn. “Đẹp không?”, cô lủi về sau một
bước, đắc ý chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.

“Làm ơn đi, em vẫn còn thời gian lề mề à? Mau đi chải lại tóc, thế này mà cũng
dám ra đường sao?”

“Hả? Tóc em rối lắm à?”, nghe bạn trai nhắc nhở, Thẩm Tĩnh giật mình quay lại
soi gương, quả nhiên phát hiện tư thế ngủ thoải mái hôm qua đã khiến đuôi tóc
cong lên trông rất buồn cười.

Thẩm Tĩnh hét lên thảm thương: “Tiêu rồi tiêu rồi, thế này sao dám ra đường
chứ?” Cô vội vàng cầm lọ gel xịt lên tóc, nhưng nhanh nhảu đoảng, xịt lên cả
mặt mình.

Cô lại hét lên rồi vội lao tới vòi nước rửa mặt.

Mạnh Đình Vũ nhìn cô ngao ngán: “Anh xin em đấy, có thể nhã nhặn ý tứ một chút
được không? Lúc nào cũng cẩu thả thô lỗ. Mau lại đây”. Anh nâng mặt cô lên, lấy
khăn mặt lau khô vệt nước, sau đó xịt ít gel lên tóc cô, cầm lược chăm chút
chải thẳng tóc.

Thật dễ chịu.

Thẩm Tĩnh bất giác nhắm mắt lại, thả mình cảm nhận sự chăm sóc của bạn trai,
không khí mới êm ấm thư thái làm sao.

Xong xuôi đâu đấy, anh mới nhẹ nhàng lay cô: “Mau đi trang điểm”.

“Yes, sir!”

Cô phấn khởi giơ tay làm động tác chào cờ, hớn hở chạy lại bàn trang điểm. Anh
mấy lần thúc giục nhưng cô chỉ nháy mắt nũng nịu, hết đá lông nheo, lại chun
môi, làm anh vừa bực vừa yêu, chỉ còn nước tiếp tục ngồi chờ.

Vài phút sau, cuối cùng cô cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

“Xong, chúng ta có thể đi được rồi!”

Không đợi cô nhắc, Mạnh Đình Vũ sớm đã chạy ra ngoài cửa: “Anh đi lấy xe, em
xuống ngay đấy nhé”.

“Vâng…” Thẩm Tĩnh kéo dài giọng, trước khi bước ra cửa chợt nhớ mình quên
mang theo chìa khóa, liền cuống quýt quay về phòng tìm mãi nửa ngày trời mới
thấy, nhét chìa khóa vào túi xách xong mới sập cửa bước xuống.

Mạnh Đình Vũ đã ngồi trên chiếc xe yêu quý từ lâu, đang đợi cô ở dưới lầu.
Chiếc Toyota Corolla màu trắng được anh lau chùi sáng bóng, cả nội thất bên
trong cũng mới tinh.

Mạnh Đình Vũ rất chăm chút cho chiếc xe, cứ đến cuối tuần lại đem ra lau chùi,
còn không cho Thẩm Tĩnh ăn đồ trên xe. Có lúc Thẩm Tĩnh nghi ngờ anh yêu “cô vợ
bé” này còn hơn yêu mình nữa.

“Đình Vũ, em đói, trên đường chúng ta tạt vào mua đồ ăn sáng được không?”, cô
nhỏ nhẹ năn nỉ.

“Muốn ăn thì đến công ty mà ăn”, anh từ chối không chút thương tiếc.

“Nhưng em đói mà.”

“Không được. Em quên lần trước em đã gây ra đại họa gì trên xe anh hay sao? Làm
đổ sữa lên xe khiến anh mất cả tiếng đồng hồ dọn dẹp.”

“Đâu có nghiêm trọng đến mức ấy”, đôi môi tươi như cánh đào trĩu xuống ủ rũ.

Mạnh Đình Vũ liếc cô một cái, tự dặn mình không được mềm lòng nhưng cái cân
trong đầu đang nghiêng ngả, một bên là khung cảnh chiếc xe yêu quý bị vấy bẩn,
một bên là khuôn mặt ủ ê của người yêu.

Thẩm Tĩnh chỉ đang làm bộ đáng thương thôi, đây là tuyệt chiêu của cô mà.

“Đình Vũ, mua đồ ăn sáng nhé, được không?”, cô tiếp tục van nài.

“Không còn thời gian nữa, nếu không nhanh hơn thì chắc chắn bị muộn.”

“Thế thì mua sandwich là được rồi, rất nhanh, không phải chờ, đưa tiền cho
người ta là xong. Em không mua đồ uống, như thế không phải lo làm bẩn xe anh
nữa, được chưa nào?”

“Được được được, muốn mua thì nhanh chút đi!”

Đành vậy, anh nhận thua, đầu hàng.

“Cảm ơn ông xã, em biết anh cưng em nhất mà.” Cô vui vẻ ôm cổ anh, hôn chụt một
cái lên má anh, sau đó nhanh nhẹn xuống xe, chạy đi mua sandwich cho cả hai.

Mạnh Đình Vũ thấy cô thích thú ngồi gặm sandvvich thì không khỏi nhếch mép cười
cười, sau đó nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe.

Vào giờ cao điểm, trên tất cả các tuyến đường của Đài Bắc đều bị ùn tắc. Mạnh
Đình Vũ nôn nóng điểu khiển tay lái, khó khăn lắm mới đến được chỗ đối diện
công ty Thẩm Tĩnh. Anh sốt ruột gõ lên vô lăng, ngao ngán chờ đợi tín hiệu giao
thông chuyển sang đèn xanh, thì Thẩm Tĩnh đột nhiên mở lời.

“Em xuống ở đây được rồi, sang đường một cái là đến”, nói đoạn, cô cởi dây an
toàn, trước khi bước xuống đường còn mỉm cười tạm biệt anh.

“Sang đường em nhớ cẩn thận chút, phải để ý xe cộ đấy!”, anh dặn cô.

“Biết rồi mà.” Cô vẫy tay, vừa đặt chân xuống đường thì suýt bị một chiếc xe
máy phóng ẩu quệt phải.

Cô cũng chẳng sợ lắm, chỉ khẽ kêu một tiếng nhưng Mạnh Đình Vũ thì hết hồn, vội
vàng kéo cô vào trong xe.

“Thôi, em vụng về thế này, để anh đưa em qua đường, mỗi lần nhìn em sang đường,
anh lại mất công tổn thọ nửa năm.”

Anh không cho cô xuống xe mà thắt lại dây an toàn cho cô. Anh thà mất công một
chút cũng muốn tự mình đưa cô qua đường, đến trước cửa công ty cô mới yên tâm
thả cô xuống.

Trước sự quan tâm của người yêu như thế, Thẩm Tĩnh cảm thấy cuộc sống này quá ư
ngọt ngào, như thể được nếm vị mật ong thơm phức. Cô mỉm cười sung sướng tạm
biệt anh, sau đó quay người lên lầu.

Ngồi trong văn phòng, một nửa tâm trí cô dành cho công việc, còn nửa kia mải mê
nhớ nhung người yêu tuyệt vời của mình.

“Sao lại đờ người ra thế?”, cô đồng nghiệp bên cạnh thấy Thẩm Tĩnh cứ ngẩn
người ra thì tò mò sán lại hỏi.

“Mình đang nghĩ tối nay nên làm gì để chúc mừng sinh nhật Đình Vũ”, cô thật thà
trả lời.

“Sinh nhật của bạn trai cậu à?”

“Ừ.”

“Hai người tình cảm thật tốt”, cô đồng nghiệp tỏ ra ngưỡng mộ, “Lần sinh nhật
vừa rồi của cậu, anh ấy đã gửi một bó hồng thật to đến công ty”.

“Ừ, anh ấy đối với mình rất tốt”, Thẩm Tĩnh mỉm cười hạnh phúc.

“Hai người quen nhau mấy năm rồi?”, cô đồng nghiệp bắt đầu lân la tra khảo.

“Bốn năm rồi.”

“Lâu vậy rồi cơ à? Có nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”

“Không nhanh vậy đâu”, hai má Thẩm Tĩnh dần ửng hồng, “Mình mới đi làm chưa
lâu, anh ấy cũng còn trẻ, phải tập trung xây dựng sự nghiệp trước đã”.

“Nói như thế cũng không sai, nhưng cậu phải cẩn thận đó, một người đàn ông có
điều kiện tốt như bạn trai cậu, không ít các cô gái muốn giật lấy đâu. Đêm dài
lắm mộng, cậu hiểu chứ?”

Trái tim Thẩm Tĩnh bất giác đập loạn nhịp.

Tuy cô biết rõ lời cảnh cáo của cô bạn đến tám phần là vô căn cứ nhưng vẫn
không tránh khỏi có chút bất an. Trước giờ Đình Vũ luôn được các cô gái chào
đón, theo cô được biết, ngay tại công ty anh cũng có vài cô công khai bày tỏ
tình ý với anh.

“Mình tin Đình Vũ, anh ấy rất yêu mình”, cô trịnh trọng tuyên bố.

Đồng nghiệp liền ném cho cô một cái nhìn thâm thúy: “Cậu có niềm tin thì tốt
rồi. Trong thời buổi này, ai dám cam đoan cả đời cũng không thay lòng chứ? Yêu
nhau bốn năm như hai người đã hiếm thấy lắm rồi, cố lên nhé!”.

“Cảm ơn cậu”, Thẩm Tĩnh cười gượng.

Không cần người khác nhắc, tự cô cũng biết những lời thề non hẹn biển, sống
chết bên nhau chỉ là chút ngọt ngào không thể thiếu trong lúc hai người đang
chìm đắm trong men say tình ái mà thôi, mặc dù cô tính khí trẻ con nhưng cũng
không đến mức ngây thơ hết thuốc chữa.

Chỉ là, cô vẫn luôn tin vào vẻ diễm lệ của tình yêu, luôn khát khao được ở bên
người mình yêu cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Cô tin rằng Đình Vũ yêu cô sâu sắc, và cô cũng yêu anh đắm say.

Bởi vậy, hai người nhất định sẽ tay nắm tay cùng nhau đi đến phía cuối con
đường.

Nhất định như thế…

Vào giờ nghỉ trưa, Mạnh Đình Vũ vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, các số liệu
liên tục biến động, sau vài giây lại tự động cập nhật.

“Đình Vũ, chúng ta sử dụng chiến lược đầu tư kiểu Butteríly được chứ?”, đồng
nghiệp đối diện lớn tiếng hỏi.

“Áp dụng cho cổ phần nào?”, anh không ngẩng đầu, bộ não tính toán theo sát
những con số đang biến động.

“Cổ phần của Đài Loan.”

“Cậu cho rằng cổ phần của Đài Loan sẽ không có biến động lớn?”

“Ừ, mình theo dõi gần đây nó đứng nguyên, không lên cũng chẳng xuống.”

“Cậu nghĩ sao, Tiểu Chu?”, anh quay sang hỏi một đồng nghiệp khác.

“Mình đồng ý! Hai hôm nay lượng giao dịch ít quá, chán chết được.”

Mạnh Đình Vũ suy nghĩ trong giây lát: “Được, vậy sẽ chơi đòn Butterfly, cậu dự
đoán chút về độ chênh lệch giá cả của nó”.

“OK! Cứ giao cho mình!”

“Đình Vũ!”, lại một đồng nghiệp nữa gọi anh, “Hai trăm cổ phiếu S&P500 mà
chúng ta mua của SIMEX, có lẽ đã đến lúc tung ra thị trường rồi nhỉ?”.

“Giá lúc này thế nào?”, anh hỏi.

Người kia đưa ra một con số.

Anh nhấp chuột mở một íolder để tìm tài liệu phân tích về SIMEX, lướt qua một cái:
“Bán một trăm cổ phiếu trước, chỗ còn lại chờ giá tăng lên ta sẽ thực hiện
chiến lược kinh doanh sau”.

Thực hiện lệnh xong, anh tính và vội miếng cơm đã nguội trên bàn thì lại nghe
tiếng người khác gọi.

Anh đành buông đũa xuống: “Chuyện gì?”.

“Di động anh kêu, lúc nãy anh để quên ở phòng họp”, cô trợ lý duyên dáng bước
lại chỗ anh, “Nó kêu mãi từ bấy đến giờ”.

Mạnh Đình Vũ sững người, đón lấy chiếc di động:

“Cảm ơn cô, Cao Lệ Na”. Lướt qua màn hình, thì ra là Thẩm Tĩnh gọi.

Anh bắt máy: “A lô”.

“Đình Vũ, sao anh không trả lời tin nhắn của em”, Thẩm Tĩnh nũng nịu trách móc.

“Anh không nhìn thấy”, Mạnh Đình Vũ hạ giọng, ngượng ngùng phát hiện ra mọi
người trong phòng đang vểnh tai lên nghe anh và bạn gái trò chuyện, “Có chuyện
gì không?”.

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi chiều nay mấy giờ anh tan ca?”

“Anh cũng chưa rõ.”

“Sao anh lại chưa rõ chứ? Không phải anh bảo hôm nay không cần trực sao?”

“Tối qua có một vị khách hàng lớn vừa đến Đài Bắc, có lẽ anh phải tiếp đón ông
ta.”

“Vậy à…”, Thẩm Tĩnh không giấu được nỗi thất vọng.

“Nếu không có chuyện gì, anh sẽ cố gắng về sớm.”

“Vậy nhé, anh nhất định phải về sớm một chút đó”, Thẩm Tĩnh giao kèo.

Mạnh Đình Vũ ấn nút kết thúc cuộc gọi, nhận ra Cao Lệ Na vẫn đang đứng bên
cạnh, nửa cười nửa không nhìn anh: “Bạn gái anh gọi đến à? Gọi đến kiểm tra
sao?”.

“Chỉ hỏi chút chuyện thôi”, Mạnh Đình Vũ nhíu mày.

“Chà, bạn gái anh dính anh thật chắc, hơi tí lại gọi điện đến.”

Mạnh Đình Vũ biết rõ Cao Lệ Na có ý với mình nên mới cố tình châm chọc như thế.
Nhưng anh không có phản ứng gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay
lại chuyên tâm với màn hình máy tính.

Cao Lệ Na đứng lặng tức giận.

Cho dù cô chỉ là một cô trợ lý nhỏ nhưng cánh đàn ông trong công ty, không vì
nhan sắc của cô thì cũng vì cái chức chủ tịch của bố cô mà đối với cô hết sức
ân cần. Chỉ riêng Mạnh Đình Vũ, lúc nào cũng hờ hững với cô.

Cô không tin người bạn gái chỉ biết dựa dẫm ỷ lại vào anh kia có gì hay ho!
Xinh đẹp hơn cô, gia đình điều kiện hơn cô ư?

Cô hừ nhạt một tiếng, thấy Mạnh Đình Vũ vẫn không thèm để mắt đến mình thì cảm
thấy mất hứng, lặng lẽ bỏ đi.

Mạnh Đình Vũ tiếp tục lao đầu vào công việc, gần tối, thị trường tài chính bên
châu Âu mới chính thức mở cửa, anh lại càng bận hơn.

Đúng lúc đó điện thoại lại vang lên. Anh liếc qua, là tin nhắn của Thẩm Tĩnh,
anh nhíu mày, cương quyết làm lơ.

“Đình Vũ, cậu xem chỉ số của MATIF chưa? Khó tin thật.”

“Đình Vũ, mình nghĩ chúng ta phải khởi động lại mô hình đầu tư.”

“Đình Vũ, ông Uông đến rồi.”

Đình Vũ, Đình Vũ, Đình Vũ…

Cả ngày trời, anh phải nghe vô số lần gọi, trả lời vô số câu hỏi, quyết định vô
số chiến lược.

Vô cùng mệt mỏi. Có lúc anh cảm thấy mình giống như một con quay, bị chuyền qua
tay hết người này đến người kia, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện.

Một người đàn ông muốn thành đạt phải trả một cái giá tương xứng. Anh hiểu rằng
sự nghiệp của mình đang trên đà lên dốc, chỉ cần duy trì được thành tích xuất
sắc hiện nay, sang năm anh sẽ được thăng lên chức chuyên viên đứng đầu phòng
giao dịch này.

Nếu thuận lợi, anh sẽ trở thành Top Leader trẻ nhất của thị trường chứng khoán
Đài Loan.

Đó là tham vọng của anh, vì thế bất luận phải trả giá nào, anh cũng phải leo
lên vị trí đó.

“Đình Vũ.”

Tám giờ tối, Mạnh Đình Vũ đang sắp xếp tài liệu bỏ vào cặp để về nhà thì tổng
giám đốc đột nhiên xuất hiện.

Anh vội quay người: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”

“Tối nay rảnh không? ông Uông muốn mời cậu dùng bữa.”

“Mời em sao?”, Mạnh Đình Vũ ngạc nhiên. Mặc dù ngài Uông là khách hàng lớn của
công ty, nhưng trước nay hành xử rất thận trọng, thỉnh thoảng đến công ty xem
xét tình hình thì hầu như không tham gia tiệc tùng tiếp xúc với ai. “Em tưởng
tối nay ông ấy có việc bận mà?”

“Đúng ra là ông ấy có việc bận, nhưng đã hủy rồi, ông ấy nói hiếm có cơ hội ghé
thăm công ty, muốn cùng hai chúng ta nói chuyện”, tổng giám đốc bật cười vỗ vai
anh, “ông ấy rất thích cậu đó! Bảo cậu là anh chàng giỏi giang tháo vát nhất mà
ông ấy từng gặp”.

“Ông ấy quá khen rồi”, anh lịch sự mỉm cười đáp lại.

“Cậu không cần khách khí. Tôi vừa nhờ thư kí đặt chỗ tại quán Kaiseki, chúng ta
cùng đi.”

Cơ hội tốt thế này, đương nhiên không thể bỏ qua được. Mạnh Đình Vũ lập tức gật
đầu đồng ý, sau đó chợt nhớ ra Thẩm Tĩnh đang ở nhà đợi anh về.

Anh trầm ngâm hai giây, đang định gọi về bảo Thẩm Tĩnh đừng chờ anh nữa, thì
chuông điện thoại lại vang lên.

Quả nhiên là cô ấy.

Anh bắt máy: “Tĩnh, xin lỗi, hôm nay anh phải tham dự một bữa tiệc, có lẽ khá
muộn mới về nhà”.

“Anh phải tham gia tiệc? Sao lại thế được?”, Thẩm Tĩnh vô cùng thất vọng,
“Nhưng hôm nay là…”.

Mạnh Đình Vũ vội vàng cắt ngang, không cho cô cơ hội nói tiếp: “Tóm lại là anh
sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, em ăn cơm trước đi”.

Cúp máy rồi, anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt có phần khác lạ của tổng giám đốc:
“Bạn gái cậu hả?”.

“Vâng”, anh có chút ngại ngùng.

“Nghe nói cô ấy bám cậu rất chắc? Thường xuyên gọi điện tra hỏi?”

Sao đến tổng giám đốc cũng biết chuyện này? Mạnh Đình Vũ rầu rĩ. “Cũng không
phải tra hỏi, cô ấy chỉ là muốn biết bao giờ em về nhà thôi”, anh thanh minh hộ
bạn gái.

Tổng giám đốc gật đầu, ra hiệu cho anh thu dọn đồ đạc rồi cùng ông xuống xe.
Hai người bước vào thang máy, tổng giám đốc chăm chú quan sát anh một hồi, sau
mới trịnh trọng lên tiếng.

“Có một việc thực ra tôi muốn nói với cậu từ lâu rồi, Đình Vũ.”

“Chuyện gì ạ?”

“Mặc dù yêu đương không phải là chuyện xấu, nhưng đàn ông phải quyết đoán một
chút, không thể để phụ nữ cản trở con đường thăng tiến.”

Mạnh Đình Vũ nghe mà biến sắc: “Chuyện này em biết”.

“Cậu đừng hiểu nhầm, không phải tôi có ý chê bạn gái của cậu không tốt, chỉ là
cô ta quá dựa dẫm vào cậu, tôi sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu”,
tổng giám đốc dừng một chút, “Cậu biết không? Thực ra bên trụ sở chính có ý
định điều cậu sang New York”.

“Điều em sang New York sao?”, Mạnh Đình Vũ kinh ngạc, tròn mắt nhìn tổng giám
đốc.

“Lẽ ra không muốn nói cho cậu biết sớm thế này, nhưng để cậu có thời gian chuẩn
bị tâm lý cũng tốt”, tổng giám đốc mỉm cười, “Lãnh đạo bên kia rất coi trọng
cậu, muốn cất nhắc cậu, nếu không có gì thay đổi, tháng sau sẽ có lệnh điều
động”.

Mạnh Đình Vũ đờ người, nhất thời không dám tin vào tai mình.

“Sao thế? Cậu không muốn sang đó à?”

Sao lại không muốn cơ chứ? Đó là New York đấy! Người nào thuộc giới tài chính
mà lại chẳng ao ước được thử tài ở phố Wall?

“Đương nhiên em muốn rồi!”, Mạnh Đình Vũ khẳng định, ánh mắt anh sáng bừng rạng
rỡ, “Rất mong công ty dành cho em cơ hội này”.

“Tốt, tốt!”, tổng giám đốc rất hài lòng với câu trả lời của cậu, bật cười ha
hả, lại một lẫn nữa vỗ vai cấp dưới tài năng, “Cậu có ý chí thế là tốt, có điều
tôi cũng phải nhắc cậu, có một vài chuyện, sớm dứt khoát phút nào hay phút
đó…”.

Thật lề mề.

Sao bây giờ vẫn chưa chịu về?

Thẩm Tĩnh nằm dài bên thành cửa sổ, nhìn chằm chằm vào con đường tối đen bên
dưới.

Hôm nay vừa tan ca, cô liền vội vội vàng vàng lao về nhà, làm một bữa tối thơm
phức, còn đặc biệt nướng một chiếc bánh ga tô nhân chocolate theo công thức
trên mạng. Hoa tươi, sâm banh, nến lung linh, không thiếu thứ gì, quà sinh nhật
cũng mua từ mấy hôm trước.

Chỉ đợi anh về tận hưởng bữa tiệc sinh nhật mà cô đã chuẩn bị tỉ mỉ này thôi.

Nhưng đợi từ chạng vạng tối đến tận đêm khuya, khi ánh sao mờ ảo thay thế cho
giọt nắng cuối ngày, vẫn không thấy bóng anh đâu.

Cô vô cùng sốt ruột nhưng lại không dám gọi điện giục anh. Cô cũng nhận ra
được, lần cuối nghe điện thoại của cô, giọng của anh có chút bực bội.

Anh bận công việc, cô không nên làm phiền anh quá.

Có điều, hôm nay là sinh nhật của anh! Cô hy vọng, ít nhất trong ngày hôm nay,
anh có thể tạm gác công việc bề bộn lại, cùng cô xả hơi một chút.

Cô hy vọng cùng anh ca hát, uống rượu, ăn bánh ngọt, ngắm sao trời.

Lẽ nào nguyện vọng như thế cũng xa xỉ hay sao?

Thẩm Tĩnh buồn rầu lấy ngón tay vẽ lung tung lên cửa kính. Thời gian chậm chạp
trôi đi, cô tự nhủ, phải kiên nhẫn.

Bạn trai cô là ngôi sao sáng của công ty, là chuyên viên xuất sắc của giới tài
chính, anh bận rộn công việc là chuyện hiển nhiên, lẽ ra cô phải mừng vì hôm
nay không phải là ca trực của anh.

Công tác tại bộ phận định giá, phải thường xuyên cập nhật thị trường tài chính
toàn cầu. Ban đêm ở Đài Loan chính là ban ngày ở Mỹ, nên cần có người túc trực
theo dõi sự biến động của các con số.

Cô có thể thông cảm, vì thế dẫu cho trong một tháng có đến chục ngày lịch sinh
hoạt của anh hoàn toàn đảo lộn, cô cũng chưa một lần trách móc.

Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, là sinh nhật anh, lại không phải trực ca đêm,
chẳng lẽ anh không thể về sớm hơn một chút ư?

“Đáng ghét, Mạnh Đình Vũ, anh là đồ ngốc!”, cô không ngăn được lời than vãn,
lồng ngực bốc lên ngọn lửa giận, cô hờn dỗi không thèm đợi anh nữa!

Kệ anh luôn!

Thẩm Tĩnh uất ức liếc đồng hồ một cái, chỉ còn hai mươi phút nữa là tròn mười
hai giờ.

“Đồ ngốc, sắp qua sinh nhật của anh rồi”, cô thì thào một mình, đôi lông mày
thanh tú nhíu lại, bước ra phòng ăn, thẫn thờ nhìn bàn tiệc đã nguội ngắt.

Làm thế nào bây giờ? Nên thu dọn hay tiếp tục chờ anh? Những món này dù sao
cũng là tâm huyết của cô, chỉ cần anh nếm một miếng cũng đủ làm cô mãn nguyện.

“Mạnh Đình Vũ, anh mau về đi mà.”

Thẩm Tĩnh giậm chân tủi hờn, ngơ ngẩn đứng lặng giữa căn phòng yên ắng, thở dài
hết lần này đến lần khác, thời gian lững thững trôi qua trước mắt cô.

Bỗng dưng, cô chợt tỉnh ngộ.

Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi, cô sắp không kịp nói lời chúc mừng sinh nhật
với anh rồi.

Cô lấy di động, luống cuống gửi tin nhắn, nhưng các ngón tay lại bất giác run
lên, đúng lúc đó, tiếng chìa khóa tra vào ổ đột nhiên vang lên.

Âm thanh nhẹ nhàng như gió thoảng ấy làm chấn động lòng cô.

Cô chạy như bay ra phòng khách, như con bướm hăm hở bay đến hút nhụy hoa. “Đình
Vũ, cuối cùng anh cũng về rồi.”

“Em vẫn chưa đi ngủ?”, Mạnh Đình Vũ nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô thì chau mày.

“Vâng, em đợi anh về mà”, cô mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu như đã
quên phắt mới nãy còn giận dỗi anh vì tội về trễ.

“Không phải anh đã nói đừng đợi rồi sao?”, anh bực mình chất vấn, liếc thấy bàn
ăn ngay ngắn lạnh ngắt chưa được động đũa thì mặt tối sầm, lửa giận bốc lên
ngùn ngụt, “Không phải đến bây giờ vẫn chưa có gì vào bụng đấy chứ? Rốt cuộc em
có biết tự chăm sóc bản thân hay không?”.

“Người ta đợi anh về cùng ăn mà”, cô nhõng nhẽo lắc tay anh.

Anh lạnh lùng đẩy cô ra: “Anh ăn rồi. Em mau ăn đi, anh mệt, đi tắm đây”.

Cô ngẩn người. Anh sao thế? Hình như tâm trạng không tốt?

“Đình Vũ, anh không sao chứ? Hay là công ty có chuyện gì…”, câu nói chưa dứt
đã bị ánh mắt nóng nảy của anh làm nghẹn lại. Cô chợt bàng hoàng đón nhận ánh
mắt đó của anh.

“Coi như anh xin em đấy, Thẩm Tĩnh, trưởng thành một chút có được không?”, anh
gầm lên, lột áo khoác vứt lên sofa, “Đừng có lúc nào cũng như đứa trẻ, lúc nào
cũng khiến người khác lo lắng được không? Anh không thể chăm sóc em cả đời
được!”.

“Anh… nói vậy là có ý gì?”, cơn bộc phát bất thình lình của anh làm cô vừa
kinh hãi vừa hoảng hốt, “Tại sao anh không thể chăm sóc em cả đời được? Đã xảy
ra chuyện gì ư? Anh phải rời xa em sao?”.

Anh không nói gì.

Cơn im lặng đến quá bất ngờ, chất chứa dự cảm không hay, cô không kịp trở tay,
muốn cất tiếng nhưng đôi môi yếu ớt không thể tách ra.

Cô chỉ biết đờ đẫn nhìn anh, nhìn ánh mắt đan xen nhiều cảm xúc lẫn lộn khó nói
thành lời của anh. Cuối cùng, anh rầu rĩ lên tiếng.

“Nếu anh nói đúng như thế thì sao?”

“Cái… cái gì?”, cô nhất thời không nhận ra được hàm ý trong câu nói của anh.

Anh vò tóc như thể đang có một cuộc đấu tranh nội tâm, hồi lâu mới khó khăn trả
lời: “Nếu anh nói anh phải rời xa em…”.

“Anh không thể!”, Thẩm Tĩnh hét lên thất thanh, bịt chặt lỗ tai, sợ hãi chạy
trốn hiện thực, “Đừng nói như thế, em không nghe, em không muốn nghe!”, cô kích
động, tiến lên trước một bước, nắm chặt tay anh, “Đình Vũ, tại sao anh lại nói
như thế? Em đã làm sai gì sao? Anh nói đi, em sẽ sửa, em nhất định sẽ sửa mà!”.

Anh nhìn cô ngỡ ngàng, như thể bị phản ứng mãnh liệt của cô làm cho sợ hãi, hồi
lâu không nói được lời nào.

“Anh không phải ý đó, chỉ là… Haizzz!”, anh buồn bã thở dài, “Tĩnh, anh là
một người đàn ông, không phải là bảo mẫu của em”.

Giọng anh mềm và dịu lại khiến cơn sóng lo lắng trong lòng Thẩm Tĩnh cũng từ từ
chìm xuống.

Không sao cả, không phải anh có ý định rời xa cô, chỉ là giận vì cô không biết
chăm sóc bản thân thôi, thực ra tất cả cũng chỉ vì anh quá quan tâm cô thôi…
không sao cả, không sao cả.

Thẩm Tĩnh liên tục trấn an bản thân, gương mặt cũng hồng hào trở lại, bờ môi
cũng tìm lại được nụ cười duyên dáng.

“Em biết rồi. Được rồi, Đình Vũ, em hứa với anh, sau này sẽ chăm sóc bản thân
thật tốt, anh đừng giận nữa có được không?”

Cô ôm lấy cánh tay anh lắc nhẹ, lại biến thành cô bé ưa nhõng nhẽo khiến anh
chỉ biết lắc đầu bó tay.

Mạnh Đình Vũ chặc lưỡi xoa đầu cô: “Anh nói không lại em, thôi mau đi ăn cơm
đi, anh đi tắm”.

“Vâng.”

Cô tươi cười gật đầu thật mạnh, anh thì lắc đầu bất lực, nhìn cô một lát mới
quay lưng rời đi.

Chưa được mấy bước đã bị tiếng cô gọi giật lại.

“Đình Vũ.”

Anh quay đầu, hai đầu lông mày nhíu lại: “Lại gì nữa?”.

Cô cười tươi rói, ánh mắt rạng rỡ: “Chúc mừng sinh nhật!”.

“Cái gì?”, anh ngớ người.

“Bây giờ đã mười một giờ năm mười chín phút rồi, vừa kịp phút cuối cùng”, cô
nhẹ nhàng giải thích, ghé đôi môi dịu dàng hôn lên trán anh, “Chúc mừng sinh
nhật, người em yêu thương nhất”.

Hóa ra hôm nay là sinh nhật của anh?

Mạnh Đình Vũ ngỡ ngàng, lúc này mới nhớ ra hôm nay đúng là sinh nhật mình. Anh
liếc về phía bàn ăn cầu kì, trong lòng chùng lại, cảm thấy hối hận.

“Hôm nay em cứ liên tục giục anh về, thì ra muốn chúc mừng sinh nhật anh à?”

“Đúng thế.”

“Sao không nói sớm chứ?”, giọng anh có chút trách móc.

Cô vẫn mỉm cười hiền hòa: “Người ta muốn cho anh một bất ngờ nho nhỏ mà”.

Anh ngắm nụ cười của cô, đôi mắt long lanh như nước, gò má phớt hồng, tự dưng
cảm thấy rất ghét bản thân.

“Bánh ngọt tự tay em làm à?”

“Vâng, em tự làm đó.” Cô giấu hai tay sau lưng, nghiêng đầu nghịch ngợm nhìn
anh chờ đợi.

Anh thấy căng thẳng.

“Có muốn nếm một chút không?”, cô hỏi.

“Ừ”, anh gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.

“Không phải anh nói đi tắm trước sao?”, cô ngăn anh lại, “Đi tắm đi, em hâm
nóng thức ăn, chốc nữa anh ăn nhiều một chút được không? Coi như là giữ thể
diện cho em vậy?”.

“Ừ”, anh nhận lời, nhìn cô chăm chú, “Cảm ơn em, Tĩnh”.

“Không cần khách sáo…”, cô vui vẻ kéo dài giọng, hai tay áp lên vai anh, đẩy
anh về hướng nhà tắm, “Mau đi tắm đi!”.

Mạnh Đình Vũ khẽ mỉm cười, lấy tay nhéo mũi cô, sau mới đi vào nhà tắm. Cánh
cửa nhà tắm đóng lại cũng là lúc nụ cười trên môi anh biến mất.

Anh dựa vào tường, lông mày nhíu lại, tâm trí dường như dần thoát khỏi cơ thể,
không biết lưu lạc về chốn nào…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.