Lý Cảnh Thiên không buồn trả lời mà trực tiếp ngồi xuống sa lon rồi bắt chéo chân.
“Nói đi, rốt cục là chuyện gì?”
Thái độ thờ ơ này của anh làm Hạ Hầu Thanh lập tức nhíu mày.
“Anh nói chuyện với tôi bằng thái độ đó sao?”
Lý Cảnh Thiên nhìn cô như đang nhìn đồ đần, không rõ tại sao cô ấy lại tức giận, không phải hai người luôn nói chuyện với nhau như vậy sao?
Đột nhiên, anh như nghĩ đến cái gì.
Ánh mắt anh trở nên mập mờ, xích nhanh lại gần Hạ Hầu Thanh rồi kề sát bên tai cô ấy trong tiếng nhạc ầm ĩ.
“Đừng tưởng rằng bị tôi nhìn hết một lần là tôi phải tốt tính lên với cô, trừ phi… Cô cho tôi nhìn thêm lần nữa…”
Mặt Hạ Hầu Thanh lập tức đỏ lên.
Ánh mắt cô ấy bắ n ra tia lửa.
Mỗi một câu Lý Cảnh Thiên nói đều như giẫm lên thuốc nổ, quả thực là đang nhảy disco trên bãi mìn làm cô ấy muốn nổ tung!
Cô ấy không nên khách sáo với người này!
Nhưng ngẫm lại chuyện quan trọng hôm nay…
Được rồi!
Hạ Hầu Thanh cố nén tức giận: “Lần này tôi muốn nói cho anh biết sắp đến sinh nhật của Nhược Hoa rồi.”
Tin tức này nằm ngoài dự đoán của Lý Cảnh Thiên.
“A, cho nên?”
Cho nên?
Hạ Hầu Thanh không vui nhíu mày: “Bình thường Nhược Hoa đối xử thế nào với anh, chẳng lẽ anh không biết? Tôi nói trước cho anh biết là để anh chuẩn bị, ngày hôm đó Nhược Hoa nhất định sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng.”
“Mặc dù tôi không hi vọng anh có mặt ở đó, nhưng tôi cũng biết Nhược Hoa nhất định sẽ mời anh. Tôi cho anh biết, anh tuyệt đối không được giở trò gì, cũng không được làm Nhược Hoa mất mặt!”
Nói xong, cô ấy lại mang đầy thâm ý mà liếc nhìn Lý Cảnh Thiên.
“Ngày đó sẽ có không ít người theo đuổi Nhược Hoa đến, người ta đều là danh môn công tử nên tặng toàn quà sinh nhật rất quý giá. Không phải anh tùy tiện tặng thứ gì cũng có thể so được.”
Lý Cảnh Thiên hơi mất kiên nhẫn nên đứng lên muốn đi.
“Chỉ có mấy lời này sao không nói qua điện thoại luôn? Nhất định phải làm cho phiền phức như vậy à.”
Hạ Hầu Thanh gọi anh lại.
“Còn có việc gì?”
Hạ Hầu Thanh sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì. Kỳ thật cô ấy không có việc gì cả, nhưng không biết vì sao lại vô thức hô lên.
Cô ấy không biết mình làm sao vậy, mấy hôm nay ngày nào cũng ở lại nhà Nhược Hoa mà vẫn không gặp được Lý Cảnh Thiên.
Mới đầu cô ấy còn tưởng là Lý Cảnh Thiên cố ý trốn tránh mình. Nhưng mấy ngày liên tục không nhìn thấy anh lại làm cô ấy sinh ra hiếu kì.
Đúng ra cô ấy nên vui mừng.
Nhưng mới có mấy ngày mà cô ấy lại hơi nhớ anh!
Cảm giác này làm Hạ Hầu Thanh cảm thấy hơi bất an.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!