Đó là một gương mặt không có biểu cảm. Có lẽ cũng không thể gọi là mặt, ngũ quan không rõ ràng, thoạt nhìn như bị người ta lấy đá đập nát. Hai con mắt nhìn cũng không giống mắt, chỉ giống hai lỗ thủng không tròng. Ánh lửa lập lòe chiếu vào, trông vô cùng kinh khủng. Toàn thân nó ẩm ướt, như vừa lao ra từ trong nước. Tóc cũng ướt rượt bết vào bên mặt trắng bệch, chất lỏng màu đen không ngừng chảy xuống, bốc mùi hôi thối.
Tử Trúc đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ tới mức toàn thân lạnh như băng, đầu ong ong như ai khua chiêng gõ trống, sắc mặt trắng bệch có thể so sánh với tên quỷ kia. Nó sợ hãi nhìn con quái vật cách nó ngày càng gần. Tử Trúc muốn chạy, nhưng hai chân run lẩy bẩy, một chút khí lực đứng vững cũng không có.
Thế nhưng cô bé chỉ quay đầu lại, nhìn bọn họ, nói với Tử Trúc một câu: “Ngươi không tin.” Sau đó lại im lặng.
Tử Trúc nhặt nhánh cây trên mặt đất, vừa sợ hãi kêu to vừa không ngừng quất vào con quái vật. Nhưng nó chẳng lấy gì làm sợ hãi, vẻ mặt vẫn vô tình như cũ, từ từ lại gần Tử Trúc. Tử Trúc hoảng sợ không ngừng lui về phía sau, thế nhưng rất nhanh, gương mặt kinh khủng kia đã tiến sát mặt Tử Trúc. Tử Trúc hầu như có thể cảm giác được nó đang cười, cười thật âm trầm.
“Ăn ngươi…” Miệng con quỷ giật giật, thanh âm như phi đao phóng thẳng vào tảng đá, tạo ra âm thanh chói tai sởn tóc gáy.
Tử Trúc kinh hoàng nhìn cái lưỡi đỏ như máu thè ra từ trong miệng con quái vật, ẩm ướt trơn bóng như một con rắn dẹp, chậm rãi liếm trên mặt mình, lạnh thấu xương.
Gương mặt Tử Trúc cứng đờ nghiêng một bên, vừa vặn thấy nàng ngồi ở góc tường đã tỉnh dậy, mắt mở to, không biểu tình nhìn Tử Trúc sắp bị con quỷ kia ăn thịt. Không có kinh hoàng, cũng không sợ hãi, giống như nhìn xem một việc chẳng quan hệ gì tới nàng.
Tử Trúc mới nhớ trong phòng còn có nàng. Nàng sẽ không dãy dụa, không la hét, nhất định sẽ bị ăn thịt rất nhanh! Tử Trúc hầu như quên mất đến mạng mình còn không giữ được, lại một lòng lo lắng cho an nguy của nàng.
Nó nghĩ phải chạy thật nhanh, mang cả nàng theo. Tử Trúc không biết lấy sức lực từ đâu ra, cả người hung hăng đánh thật mạnh vào con quỷ, không ngờ cũng đẩy được nó ra xa hơn nửa trượng.
Tử Trúc vội vàng nhổm dậy từ dưới đất, chạy đến bên người nàng, muốn lôi nàng chạy theo. Thế nhưng tay Tử Trúc vừa chạm vào tóc nàng, đã bị con quái vậy dùng tay tóm lấy cổ, nhấn vào tường. Âm thanh chói tai sởn tóc gáy kia lại vang lên không ngừng: “Ăn ngươi! Ăn ngươi! Ta sẽ xé xác ngươi!”
Có thể thấy được, nó thật sự bị Tử Trúc chọc giận. Vừa rồi còn đang muốn vờn mồi, nhưng bây giờ là muốn đem Tử Trúc xé làm hai, một hơi nuốt sạch sẽ.
Tử Trúc chỉ chụp được đóa hoa cài trên tóc nàng. Cho dù hiện tại chỉ cách nàng hai bước chân, nhưng không thể nào nhúc nhích. Cổ nó như bị vòng sắt kẹp chặt, hít thở không thông, gương mặt rất nhanh đã tím tái vì sung huyết.
Tử Trúc giãy dụa điên cuồng, cũng không ích gì. Nó thậm chí có thể cảm giác được con quỷ đang dùng móng tay bén nhọn vẽ vời trên ngực nó, như đang tìm một chỗ thích hợp rồi dùng tay xẻ nó làm đôi.
Tử Trúc nghiêng đầu, nhìn nàng bất động không có chút phản ứng, thống khổ vươn tay ra, vừa chỉ chỉ nàng vừa gian nan nói: “Chạy mau… chạy mau…” Bởi vì không hít thở được, Tử Trúc cảm thấy ngực mình như nứt ra, cực kỳ khó chịu. Không còn hơi sức để giãy dụa, nó gần như tuyệt vọng nhìn nàng, đóa hoa bắt được trong tay vô lực rớt xuống, vừa vặn rơi bên chân nàng.
Nàng như lại nghe được tiếng thiếu niên tên Bạch Thảo kia kêu nàng chạy đi, giống như lại thấy ánh sáng trong mắt hắn dần dần tắt đi, giống như lại thấy hắn bị ăn chỉ còn xương cốt, từ từ chết đi…
Nàng cúi đầu nhìn đóa hoa, lại liếc mắt nhìn Tử Trúc dần dần mất đi sinh mạng. Nhớ tới cậu bé mang hoa cài lên tóc mình, bộ dáng cười nói thật là đẹp. Nhưng một gương mặt khác cũng đồng thời hiện ra, là hình ảnh thiếu niên, thiếu niên tên là Bạch Thảo. Chàng có một đôi mắt rất sáng, lấp lánh ánh quang bên trong, thế nhưng, chàng đã chết. Bây giờ thiếu niên đang bị con quỷ này bóp cổ, cũng sắp chết.
Cô bé chậm rãi cúi người nhặt đóa hoa lên, nắm chặt trong tay, nàng rốt cuộc cũng mở miệng, nói: “Ngươi thả hắn đi.”
Con quỷ nghe được thanh âm của nàng, bàn tay bóp cổ Tử Trúc cũng hơi hơi thả lỏng. Sau đó di chuyển gương mặt vừa bành vừa dẹp, cái đầu duỗi dài hướng tới trước mặt nàng, hai lỗ thủng như cặp mắt nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, nói: “Tại sao?”
“Thả hắn đi, ngươi đã giết quá nhiều người.”
Con quỷ lắc đầu, như đứa trẻ giận dỗi, nói: “Người cuối cùng, đây là người cuối cùng. Ăn nó, ta có thể thành tinh, không phải sợ ai nữa. Cũng không ai có cơ hội khi dễ chúng ta. Được không?”
Cô bé lắc lắc đầu. “Ta không thể để ngươi thành tinh, để ngươi thành tinh, ngươi càng giết nhiều người hơn. Thả hắn, bằng không ta giết ngươi.”
Gương mặt con quỷ càng trở nên âm trầm, nó lạnh lùng nói: “Đừng cản trở ta, bằng không ta sẽ ăn ngươi luôn.” Nguyên lai ước nguyện ban đầu, đã sớm thay đổi.
Nàng chậm rãi đứng lên, gương mặt vừa dẹp vừa bạnh cũng di động theo nàng. Nàng vẫn không nhúc nhích nhìn gương mặt khủng bố trước mắt, trước giờ vẫn là ánh mắt vô hồn trống rỗng, giờ phút này lại tỏ ra sắc bén, nàng nói từng chữ một. “Thả hắn, bằng không, ta tiêu diệt ngươi.”
Con quỷ đột nhiên nở nụ cười, âm thanh như phi đao phóng vào đá tảng càng chói tai. “Ngươi sẽ không, cũng không dám, càng không thể.”
Nàng nhớ tới đêm đó, bây giờ từ trong lời nói của con yêu quái, ngực như có một nơi, đau đến không nói nên lời. Sau đó, nàng ngẩng đầu, nhìn con quỷ, trong mắt không chút gợn sóng, tựa như hoàn toàn biến thành người khác.
Nàng nói: “Ta có thể.” Rồi chậm rãi nâng tay lên. Nếu như nhìn kỹ, không khó phát hiện, tay nàng hơi run rẩy. Nàng liếc nhìn tay mình một cái, lại liếc mắt nhìn con quỷ kia. Trong lúc con quỷ còn chần chờ vì động tác của nàng, nó đã giống như Tử Trúc, bị nàng tóm lấy cổ bóp chặt.
Không giống như Tử Trúc bị bóp cổ ngay cả nói cũng không nên lời, con quỷ kia vừa bị nàng đụng vào đã thê lương kêu lớn lên, tay đang bóp cổ Tử Trúc cũng nới lỏng rồi buông ra. Tử Trúc té trên mặt đất, trên cổ đau như bị hỏa thiêu, không ngừng ho khan, cả người không có khí lực, chỉ có thể dựa vào tường, mê man nhìn một màn trước mặt. Lúc đó Tử Trúc vẫn chưa tỉnh táo, chỉ cảm thấy bản thân nhìn lầm rồi. Đợi lúc thần trí chậm rãi trở lại, mới biết mình không nhìn lầm.
Là nàng đang bóp cổ con quỷ kia.
Gương mặt bẹp của con quỷ càng trở nên kinh khùng, đó là một sự thống khổ cực độ, càng lúc càng vặn vẹo. Nó không ngừng rên la, không ngừng dãy dụa, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra, cho dù nàng không dùng nhiều sức lực. Muốn dùng bàn tay sắc bén chém người đang bóp cổ nó, nhưng còn chưa chạm vào, tay như bị liệt hỏa thiêu đốt, nhanh chóng lan rộng ra toàn thân, đau đớn đến cực hạn. Nó thậm chí có thể cảm giác được thân thể vất vả lắm mới hình thành, đang từng chút từng chút bị đốt thành tro.
Nó vô lực rên la, vô lực giãy dụa. Hai lỗ thủng như đôi mắt, giờ phút này chỉ có sợ hãi cực độ tràn ra, kinh hoàng nhìn cô bé. Bị tiêu diệt, hoàn toàn bị tiêu diệt. Nó biết bản thân sẽ hôi yên phi diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Khoảng khắc con quỷ hóa thành tro, đột nhiên nàng nhớ đến lúc chàng vẫn còn trên đời, ngồi ở bậc cửa nhà nàng, thấy nàng đứng trước mặt, trong tay chàng là hai quả đào lông. Nàng còn nhếch môi, nở nụ cười với chàng. Ngày đó ánh nắng tươi sáng, thật là suốt đời khó quên, nhưng sau đó lại cố tình quên đi. Hai cái lỗ thủng như đôi mắt đột nhiên có nước mắt chảy ra, nhưng rất nhanh, nước mắt kia cũng biến thành tro.
Tử Trúc sợ ngây người. Nó nhìn thân thể con quỷ giống như bị bao trùm bởi ngọn lửa vàng, không ngừng đau khổ giãy dụa bên trong, cuối cùng từ từ hóa thành tro bụi, biến mất. Mà nàng, vẫn bình an vô sự.
Lúc con quỷ hoàn toàn hôi yên phi diệt, nàng đứng tại chỗ, nhìn bàn tay mình, vẫn không nhúc nhích. Mà Tử Trúc vì kinh ngạc cũng không thể nói, chỉ nhìn nàng.
Thật lâu sau, nàng mới buông tay xuống, chậm rãi đi tới cạnh cửa, mở ra. Gió lạnh cùng tuyết lập tức tràn vào, thổi tan đống lửa. Toàn bộ căn phòng trở nên tối tăm, lạnh lẽo. Chỉ có cơn bão tuyết đem toàn bộ thế giới bên ngoài nhuộm trắng.
Nàng đứng ở cạnh cửa, để mặc gió tuyết thổi vào thân thể, tóc cũng rối loạn. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngoại trừ một màu trắng xóa, không nhìn thấy gì khác. Nàng chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn Tử Trúc. Tuyết trắng phảng chiếu gương mặt nàng, ánh mắt nàng, rất rõ ràng.
Khi đó, ngực Tử Trúc đột nhiên có chút cảm giác khác thường, cảm giác được có gì đó thay đổi. Sau đó, Tử Trúc mới biết được đó là gì. Là ánh mắt của nàng, không còn trống rỗng vô thần, nhưng tựu chung vẫn là bình tĩnh và lạnh lùng, không một chút gợn sóng. Nàng nhìn nó giống như nhìn người xa lạ, như băng tuyết đang gào thét ngoài phòng, không có chút ấm áp nào. Trong trời đất này, không có gì có thể làm nàng chú ý.
“Ta tên là Mạnh Hoa Khai. Bọn họ nói lúc nhặt được ta, khắp núi hoa dại đều nở rộ.” Nói xong, nàng liền xoay người rời đi. Thân thể gầy gò bé nhỏ ẩn vào giữa gió tuyết, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Tử Trúc vẫn lẳng lặng tại chỗ, không ngăn cản nàng, chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng rời đi, nhìn gió tuyết không ngừng thét gào. Thật lâu sau, Tử Trúc dường như tỉnh lại, mới vội vàng đứng lên lao ra ngoài gió tuyết, chạy đi tìm nàng trở về. Nó không muốn nàng đi, không muốn nàng đi, một chút cũng không muốn.
Tử Trúc không chút do dự hướng về phía nàng vừa rời đi chạy theo. Vừa mới ra cửa, mắt bị gió tuyết thổi mạnh đến mức không mở ra được, cái gì cũng không thấy rõ.
“Hoa Khai! Hoa Khai!” Nó gian nan chạy, gọi to tên nàng. Nhưng chạy rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu, trước mắt đều trắng xóa một màu, ngoại trừ tuyết, thì vẫn là tuyết.
Khóe môi và hốc mắt Tử Trúc lấm tấm đóng băng, toàn thân lạnh run, đông cứng rất nhanh, miệng vẫn thì thào: “Hoa Khai… Chúng ta đến phía Nam đi, nơi đó rất tốt…”
Tử Trúc vô lực đón tuyết chậm chạp bước tới. Không biết đã đi bao lâu, thấy nàng ngã trên mặt băng cách đó không xa, không hề cử động, như bị tuyết chôn vùi.
Tử Trúc dẫm tuyết chạy qua, có thể vì tuyết quá dày, cũng có thể vì chạy quá nhanh, chỉ còn cách nàng vài bước lại bị vấp ngã. Nhưng nó cũng lập tức đứng lên, chạy về phía nàng.
Tử Trúc chạy đến bên người nàng, mới biết được người nàng đã thẳng đờ, lưng đưa lên trời, mặt sấp xuống tuyết, cũng không biết đã bao lâu. Tử Trúc hoảng sợ lật người nàng lại, phủi đi tuyết dính trên mặt nàng. Hai tay chạm đến đâu, chỗ đó đều lạnh như băng. Liều mạng lắc người nàng, gọi to: “Hoa Khai! Hoa Khai! Tỉnh lại đi!”
Nhưng nàng như không nghe thấy, vẫn lặng im nhắm mắt, không hề nhúc nhích, cũng không biết có khả năng sẽ ngủ luôn hay không.
Tử Trúc ôm nàng trong lòng thật chặt và khóc. Đôi môi đông lạnh, tím tái còn mấp máy nói: “Hoa Khai… Tỉnh lại đi Hoa Khai… Chúng ta không phải muốn đi về phía Nam sao? Nơi đó không có tuyết rơi, rất ấm áp… Hoa Khai…” Không biết bao lâu sau, Tử Trúc từ từ nhắm nghiền hai mắt, ngã xuống trên người nàng.
Hai thân thể nhỏ bé, nhanh chóng bị gió tuyết vùi lấp. Giữa trời đất mênh mông.