Tử Trúc ôm hai cái bánh, ra sức chạy nhanh băng qua rừng núi. Khắp núi toàn một màu cỏ dại khô vàng, còn cao hơn người nó. Mặc dù bây giờ chúng không còn xanh, nhưng ở đầu từng phiến lá nhỏ dài lại có mũi nhọn. Vốn quần áo Tử Trúc đã cũ nát lắm rồi, qua mấy ngã rẽ nữa, trên mặt và trên tay xuất hiện rất nhiều vết cắt mảnh chảy máu. Nhưng Tử Trúc không hề để ý tới vết thương, chạy nhanh hơn nữa. Nó thầm nghĩ phải nhanh trở về, trở lại ngôi miếu đổ nát, trở về cạnh cô bé.
Thời điểm vị đạo sĩ nói nàng là quỷ, Tử Trúc đầu tiên là mở to hai mắt nhìn , rồi sắc mặt trắng bệch, cuối cùng hô lớn: “Ta không tin! Nàng không phải quỷ! Người nàng rất ấm! Ông gạt người! Ta không tin ông!” Vừa dứt câu, Tử Trúc liền bỏ chạy, ra sức chạy, thầm nghĩ phải thật nhanh trở về. Mặc cho vị đạo sĩ ở phía sau gọi, nó cũng không quay đầu lại.
Lúc ánh tịch dương (ánh sáng lúc mặt trời lặn) phía trước dần tan biến, Tử Trúc chạy về tới miếu, vừa vào cửa, liền thấy cô bé im lặng ngồi cạnh bờ tường. Ánh mặt trời ngả bóng phủ đầy gương mặt nàng, ánh mắt của nàng, là hướng về phía cửa. Tử Trúc ngừng chạy, lẳng lặng đứng ở đó nhìn nàng. Nó nhìn ánh mắt nàng mà lý giải rằng… Cô bé đang chờ nó. Cho dù ban đầu có sợ hãi, bây giờ cũng tiêu tán không còn nữa.
Cô bé người như thế, làm sao có thể là quỷ?
Nó không tin.
Tử Trúc đi đến trước mặt cô bé, ngồi xuống rồi nói với cô: “Ta đã trở về.”
Cô bé một lúc sau mới nghe được tiếng nó, thật lâu mới chậm rãi quay đầu, nhìn Tử Trúc, và cứ nhìn như vậy.
Tử Trúc sờ sờ vết thương trên mặt, cười khổ nói: “Hôm nay thật xui, bị bắt quả tang, nên bị đánh một chút, nhưng cũng không sao đâu. Không đau, thật sự không đau.” Nói xong, Tử Trúc liền lấy cái bánh từ trong túi ra. “Cả ngày muội chưa ăn gì, chắc là đói bụng rồi.” Nói xong lời này, Tử Trúc không hề nghĩ chính mình một ngày rồi cũng chưa có gì vào bụng.
Tử Trúc bẻ cái bánh thành từng miếng nhỏ, thấm đẫm nước, từng chút từng chút đút vào miệng nàng.
Sau khi ăn xong, trời đã tối hẳn. Bên ngoài chỉ còn vài chú côn trùng rúc vào đống cỏ khô ngẫu nhiên kêu lên vài tiếng, so với thường ngày còn im lặng hơn. Trời đang rất lạnh.
Hôm nay trăng khuyết, hôm trước rõ ràng còn tròn vành vạnh như cái bánh nướng, hôm nay chỉ còn lại mảnh khuyết như bị ai cắn mất. Ánh trăng ảm đạm. Tử Trúc nhìn thẳng cô bé, nói: “Ta hôm nay bị bắt, về sau không thể tới đó trộm thức ăn được nữa, nhưng không có thức ăn, chúng ta sẽ chết đói, cho nên chúng ta phải rời khỏi nơi này, đến chỗ khác có thể tìm kế sinh nhai, muội… có bằng lòng đi theo ta không?”
Cô bé không phản ứng gì.
Tử Trúc đành phải nói: “Nếu ta đếm tới ba, muội vẫn không nói gì, ta coi như muội đồng ý. Một, hai,…” Rõ ràng chỉ có vài con số ngắn ngủn, nhưng Tử Trúc vẫn cảm thấy thật khổ sở. Nó thật sự sợ cô bé sẽ đột nhiên phản ứng, cự tuyệt nó.
Lúc Tử Trúc còn chưa đếm tới ba, cô bé đột nhiên quay đầu, không chút cảm xúc nhìn Tử Trúc. Tử Trúc bị hành động đột ngột của nàng làm cho bất ngờ, không dám đếm tiếng thứ ba.
Tử Trúc vẫn nghĩ cô bé là người câm điếc, nhưng hiện tại nó mới biết, nàng không phải.
Bởi vì cô bé nhìn Tử Trúc, thật lâu sau mới nói hai chữ: “Có quỷ.” Thanh âm rất nhẹ, nhưng quả thật nàng vừa nói.
Tử Trúc bị lời nói của nàng làm cho sợ tới mức không dám nhúc nhích, sắc mặt trắng bệt, hai tay đang nắm góc áo cũng toát mồ hôi, trên lưng thoáng chốc cũng túa đầy mồ hôi lạnh.
Thật lâu sau, Tử Trúc mới nuốt nước miếng, giống như đã hạ quyết tâm, gian nan quay đầu lại.
Không có gì cả.
Phía sau vẫn là nửa bức tường đổ nát, kế bên là bàn thờ què chân, và tượng phật bị mất nửa bên mặt. Không có thêm thứ gì, cũng không thiếu thứ gì. Nhìn xuyên ra ngoài chỉ có cỏ lau nhuốm một màu đen đang lay động trong gió, từng đợt từng đợt, càng nhìn càng cảm thấy như thật có ma quỷ ẩn nấp. Gió lạnh xuyên qua núi rừng. Âm thanh “Vù vù” ảm đạm vang lên, như rất nhiều rất nhiều người đang khóc.
Tử Trúc áp chế sợ hãi trong lòng, quay đầu nhìn cô bé, nói: “Không có, cái gì cũng không có a.”
Nhưng ngoại trừ câu “Có quỷ” vừa nãy, cô bé cũng không hề mở miệng nói gì nữa, trên mặt vẫn là vẻ thẫn thờ vô cảm như cũ.
Tử Trúc lắc lắc đầu, ánh mắt hướng gian miếu đổ nát xem xét xung quanh. Mặc dù không có gì cả, nhưng càng nhìn càng cảm thấy thâm trầm, nhất là chỗ góc tối âm u, như có gì đó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, có thể bước ra hại người bất cứ lúc nào.
Tử Trúc cầm lấy tay cô bé, hơi run rẩy, lấy chăn phủ kín cả hai, dựa sát vào người nàng, nói: “Trời rất lạnh, chúng ta ngủ nhanh thôi, sáng mai đi sớm.”
Tử Trúc nắm tay nàng, mười ngón đan vào nhau. Nó nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra, hai tai luôn chú ý lắng nghe tiếng động. Chỉ cần có chút tiếng động lạ, tay lại càng nắm chặt hơn. Nó sợ, thật sự rất sợ.
Không biết qua bao lâu, khoảng nửa đêm, Tử Trúc gần như đã ngủ. Nhưng nó không phát hiện, người bên cạnh nó, cả đêm đều mở to mắt, vô thần nhìn góc tối âm u đó, cứ nhìn như thế.
Ngày hôm sau lúc Tử Trúc tỉnh lại, không có gì bất thường xảy ra. Mặt trời ló dạng, một bóng ma cũng không thấy, nỗi sợ hôm qua, chỉ là tự mình dọa mình mà thôi.
Tử Trúc tìm rất nhiều cỏ khô dài và mảnh, rồi bện chúng thành một sợi dây thừng, buội cái chăn lại rồi mang lên. Cho dù cái chăn bẩn ơi là bẩn, rách tứ tung nhưng Tử Trúc cũng không thể bỏ đi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu Tử Trúc không đem nó theo, bọn họ có khả năng là bị cóng chết.
Mang cái chăn đã được buộc lên vai, Tử Trúc cất ít bánh hôm qua ăn còn thừa vào túi. Chuẩn bị xong xuôi, Tử Trúc nắm chặt tay cô bé, nói với nàng: “Chúng ta đi.”
Mà nàng, tay bị Tử Trúc nắm, từng bước một đi theo.
Trời rất lạnh, không khí như đóng băng, lạnh lẽo và nặng nề.
Tử Trúc đem hết những gì có thể giữ ấm mà nó có mặc lên người nàng, còn bản thân thì lạnh cóng đến mức mười ngón tay không thể gập lại được. Mặt mày tái mét, vết thương trên mặt hôm qua lại trở đau. Mỗi lần miệng thở ra hơi ấm, đều nhanh chóng tụ thành sương trắng.
Dưới cái rét lạnh này, người chết càng nhiều hơn. Hai bên đường người chết, hoặc sắp chết nằm la liệt. Những người đã chết, đa số đều thành thức ăn, chỉ còn lại đống xương cốt, chồng chất ở một chỗ. Những người sắp chết, đều gầy trơ xương, rên rỉ chút hơi tàn. Bọn họ, rất nhanh rồi cũng sẽ biến thành một đống xương trắng.
Tử Trúc không muốn bản thân cũng biến thành như vậy. Nó không muốn bị chết đói, không muốn chết ở đầu đường, bị người phanh thây xẻ thịt, cuối cùng lại biến thành một đống xương khô. Lại càng không muốn nàng cũng chết như thế. Nó muốn được sống sót, khát khao sống sót, và muốn nàng cũng có thể sống sót.
Tử Trúc một tay càng dùng sức nắm lấy tay cô bé, một tay vẫn bịt kín mắt nàng. Nó không muốn cho nàng thấy những thi thể đáng sợ kia, không muốn để nàng thấy cảnh địa ngục trần gian, sẽ làm nàng sợ.
Đi thật lâu đến tận hoàng hôn, Tử Trúc mới tìm được gian nhà tranh không người ở trên một mảnh ruộng hoang vu. Nói là nhà tranh, thật ra chỉ còn mái cỏ lợp lúp xúp, còn bị sụp một nửa, gió lạnh vẫn tràn vào trong nhà.
Có lẽ là người làm ruộng trước đây tùy ý dựng lên vào vụ thu hoạch, ban đêm có thể ngủ ngay tại đây, phòng ngừa lúa thóc bị trộm.
Nhưng hiện tại nơi này đã sớm bị bỏ hoang vu, gian nhà tranh cũng xiêu vẹo theo thời gian.
Tử Trúc sắp xếp lại rơm rạ rơi tán loạn trong nhà, che bớt gió lạnh tràn vào. Nó trải cỏ ra một góc khô ráo, kéo nàng lại nghỉ ngơi, mang cái chăn đắp lên người nàng.
Tử Trúc sau khi chuẩn bị xong, lại ngồi xuống trước mặt nàng, mở miệng muốn nói, lại ngậm vào, chần chừ một hồi, mới nhịn không được hỏi: “Muội có thể nói?”
Đợi thật lâu, cô bé vẫn không có phản ứng, giống như đêm qua nàng mở miệng nói chuyện chỉ là ảo giác của Tử Trúc.
Tử Trúc lại hỏi: “Muội tên gì? Họ là gì?”
Nhưng nàng vẫn không mở miệng, Tử Trúc có chút nóng nảy, nó hỏi: “Vì sao không nói? Ta biết muội nói được. Đêm qua muội đã mở miệng, vì sao vẫn không cùng ta nói chuyện? Vì sao không?… Vì sao không? Nói xong lời cuối cùng, như không phải hỏi nàng, mà là tự hỏi mình, mang theo tràn đầy bi thương.
Cô bé chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn Tử Trúc. Thật lâu sau, mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt nó. Tử Trúc ngẩn người, đã lâu như vậy rồi, nàng chưa bao giờ chủ động làm gì, nếu Tử Trúc không ở bên tai nàng lặp đi lặp lại hướng dẫn, nàng ngay cả nâng tay cũng không động. Nhưng hiện tại, nàng như biết Tử Trúc đang đau, vuốt ve miệng vết thương của nó.
Tử Trúc thật lâu mới hồi phục tinh thần. Xúc động không thể kềm chế, nhanh chóng khóc òa.
Nó nói: “Không đau, một chút cũng không đau.”
Một lát sau, cô bé thả tay xuống, nói: “Có quỷ.” Thanh âm vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Giống như lúc ở trong miếu, gương mặt Tử Trúc lập tức trắng bệch, không tự chủ được nắm lấy tay nàng, hoảng sợ nắm thật chặt. Nó từ từ quay đầu lại, không gian ngưng đọng, nháy mắt cả bốn phía đều thật yên tĩnh, tựa như chỉ nghe thấy tiếng tim đập. Tử Trúc rất sợ phía sau đột nhiên xuất hiện cái gì đó. Nói cho cùng, nó cũng chỉ là một đứa bé. Hai mắt nhắm chặt, lấy hết sức bình sinh, mới xoay đầu ra sau, toàn thân phát run. Tử Trúc không dám mở to mắt nhìn, đến khi cảm nhận được trên tay truyền đến độ ấm từ nàng, mới nghĩ rằng không được sợ, không được sợ. Mở mạnh hai mắt, lại phát hiện phía sau không có gì cả. Bóng tối vẫn là bóng tối, cỏ khô vẫn là cỏ khô.
Tử Trúc hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới quay đầu về, nhìn nàng nói: “Không có, không có gì cả.”
Nàng không nói gì.
Bị dọa một phen, Tử Trúc cũng quên vấn đề phải tiếp tục hỏi nàng. Có điều, đáp án, dường như cũng không quan trọng.
Một trận gió lạnh tràn qua khe hở của đống rơm rạ, mang theo giá rét, thổi vào người run run từng trận. Tử Trúc rúc vào trong chăn, ngồi sát vào nàng, không chừa kẽ hở nào, miệng thì thầm: “Không phải sợ, không có quỷ, không có quỷ.” Lời này là nói với nàng, cũng là nói với chính mình. Nhưng cho dù không thấy gì bất thường, Tử Trúc vẫn nhắm mắt, cảnh giác dỏng tai, cẩn thận lắng nghe tiếng động xung quanh. Nhưng thật lâu, cũng không thấy chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra, cuối cùng không chống đỡ được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Bầu trời đêm đen kịt, giống như bức màn sân khấu thật to, nặng trịch. Không có lấy một ngôi sao, ngay cả vầng trăng non cũng không biết trốn đi đâu. Thật lâu sau, đột nhiên có vô số điểm trắng xuất hiện giữa bức màn đen, chậm rãi bay lất phất. Là tuyết rơi.
Tử Trúc đã sớm ngủ say, nhưng tuyết vừa rơi, lập tức cảm giác lạnh hơn, thân thể cũng không ngừng run rẩy. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, không có tỉnh lại, cũng không biết bên cạnh nàng vẫn như cũ, ngồi trong bóng tối mở to đôi mắt không chút ánh sáng. Xuyên qua khe hở của rơm rạ, từ trên tấm màn đen, sắc trắng vẫn không ngừng rơi từng chút từng chút, chậm chạp đem trời đất chôn vùi.
Đến tận bình minh.