Từ lúc Tôn Ngộ Không đại náo địa phủ, đã qua hơn hai trăm năm. Hai trăm năm này, địa phủ trôi qua trong bình an vô sự. Chỉ là nghe nói sau khi Tôn Ngộ Không bá đạo cái gì cũng không để vào mắt kia đại náo thiên đình, bị Như Lai Phật Tổ nhốt dưới Ngũ Hành Sơn.
Mạnh Qua nghe xong, chỉ lắc lắc đầu, không nói gì.
Sau đó, Mạnh Bà cũng dần dần quên đi con khỉ Tôn Ngộ Không này. Con yêu hầu đã cuồng vọng nói với chính mình là Tề Thiên Đại Thánh.
Không biết là năm nào, Mạnh Dung ra đi.
Khi đó, Mạnh Bà mới ý thức được, từ lúc Mạnh Dung bắt đầu ở đây, cũng đã một ngàn năm.
Mạnh Bà chỉ nhớ rõ một ngày nọ, Mạnh Dung không còn khuôn mặt u sầu, khóe mắt lấp lánh giọt lệ, cười vô cùng sáng lạn, như hoa đào rực rỡ. Một ngàn năm qua, Mạnh Dung chưa từng vui vẻ như vậy.
Nụ cười của nàng, làm cho Mạnh Bà đột nhiên xuất hiện cảm giác “Còn sống”. Mấy ngàn năm nhìn sinh ly tử biệt, nhìn mặt lệ sầu bi, lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười như ánh nắng. Mạnh Bà chết đã lâu lắm, lâu đến ngay cả chính nàng cũng không biết mình chết thế nào, khi nào thì chết. Cảm giác lúc còn sống, đã quên từ lâu lắm rồi. Vì vậy Mạnh Bà thật hy vọng Mạnh Dung có thể sống thật tốt.
Nước sông ngầu đục giữa dòng Vong Xuyên đã sớm biến hóa, vô số vong hồn khóc thét bên trong, hệt như tiếng tru đau đớn của dã thú. Mùi hôi thối cũng từ từ bốc lên. Chỉ thấy một người như bộ xương khô lảo đảo bước về phía trước, không ngừng cào loạn, tựa như muốn bắt cái gì đó, nhưng cái gì cũng không bắt được.
Thư sinh kia đã từ giữa sông chậm rãi đi vào bờ. Bùn nước đen trong lòng sông cũng không làm dơ quần áo hắn, vẫn trắng nõn như lúc ban đầu, giống như một gốc Bạch Liên (sen trắng) giữa bùn lầy. Vẻ mặt hắn tái nhợt, như bị bệnh đã lâu, lại vẫn anh tuấn như xưa. Một giọt lệ lưu chuyển trong đáy mắt, tới khi nhìn thấy Mạnh Dung đứng trên bờ, mới lặng lẽ rơi xuống. Hắn nhìn nàng, mỉm cười. Nhớ lại ngàn năm, chờ, chính là giờ phút này. Mạnh Dung, nước mắt đã rơi như mưa từ lâu.
Sau đó, Mạnh Dung cùng thư sinh nắm tay nhau đi rồi, Mạnh Khương ở lại, vẫn như cũ ở cạnh Mạnh Bà, vì vong hồn qua cầu Nại Hà mà giữ lửa hầm canh.
Lại mấy trăm năm qua sau khi Mạnh Dung đi, chỉ có duy nhất một sự kiện phát sinh chính là Tôn Ngộ Không từ dưới Ngũ Hành Sơn được giải thoát, rồi đi theo Đường Tam Tạng sang Tây Thiên thỉnh kinh. Trải qua nhiều kiếp nạn, thỉnh được kinh, Tôn Ngộ Không còn được độ Phật, trở thành Đấu Chiến Thắng Phật. Ngoài ra, cũng không còn chuyện gì xảy ra.
Mạnh Qua sau khi nghe tin tức này, cười khổ lắc lắc đầu.
Ngày ngày cứ như vậy trôi qua, không có gì thay đổi, chỉ thiếu một người tên Mạnh Dung, trong đầu lại có thêm cái tên Bạch Hoa. Năm này qua năm nọ đều phảng phất bên tai thanh âm nhàn nhạt bi ai kia.
Cho đến một ngày, mọi thứ đều thay đổi.
Ngày đó, Mạnh Bà đang đứng ở trong trang, đột nhiên nghe được ngoài đường Hoàng Tuyền truyền đến một tiếng quát to. Âm thanh tê tâm liệt phế, còn mang theo tiếng khóc tuyệt vọng, xoáy vòng trên không trung, thật lâu vẫn không tiêu tan.
Đó là tiếng khóc của Bạch Vô Thường.
Mạnh Bà vội vàng chạy đến bên đường Hoàng Tuyền. Hai bên bờ sông, từng đóa hoa đỏ thẫm huyết sắc lay động trong gió. Chỉ thấy Bạch Vô Thường quỳ gối giữa biển hoa, trong tay nắm chặt một nắm bùn đen. Phía dưới mặt nạ, là âm thanh nức nở, có lẽ lệ đã rơi đầy mặt.
“Ngươi ở đâu? Ngươi rốt cuộc ở đâu? Ta tìm không thấy ngươi! Ta dù tìm thế nào cũng không thấy ngươi!” Bạch Vô Thường thống khổ gọi to, lại càng không ngừng gọi to, giống như đem mấy ngàn năm bi thương toàn bộ đều phát tiết ra ngoài.
Mạnh Bà nhìn bóng dáng màu trắng của hắn, tràn đầy vẻ bi ai, vô lực. Đi ra phía trước, nàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Vô Thường nghe giọng nói của Mạnh Bà, xoay người lại, nhìn Mạnh Bà, sau đó liền ôm chặt nàng, khóc nói: “Ta tìm không thấy hắn! Ta tìm không thấy hắn! Ta đã không kiên trì nổi nữa… Bốn ngàn năm rồi… Ta thật sự chờ không được… Mỗi ngày mỗi ngày, cuối cùng ta cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh hắn chết trước mặt ta… Thật sự chịu không nổi… Mạnh Bà, ta rất nhớ hắn, ta rất muốn gặp hắn, nhưng ta chờ quá vất vả, thật sự vất vả….” Bạch Vô Thường mấy ngàn năm qua, lần đầu tiên mang hết tình cảm bản thân bộc lộ ra ngoài. Hắn đã muốn gỡ cái mặt nạ làm bộ vui vẻ bao nhiêu năm.
Mặc dù Mạnh Bà vô tâm, cũng có thể cảm nhận được nỗi thống khổ tê tâm liệt phế của Bạch Vô Thường. Nàng hơi do dự, nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Vô Thường nói: “Bạch Vô Thường mà ta biết, cho tới bây giờ chưa từng khóc. Hắn rất thích cười, cho dù bao nhiêu năm, khuôn mặt dưới mặt nạ kia, vẫn đều là cười. Cho dù làm hỏng bút Phán Quan, hủy ghế dựa của Diêm Vương, bị mắng bị đánh, hắn cũng vẫn cười. Phật Tổ bảo ngươi chờ năm ngàn năm, hẳn là có lý do của người. Rất nhanh sẽ qua thôi, ngươi nhất định sẽ tìm được hắn, nhất định như vậy.”
Bạch Vô Thường lắc lắc đầu. “Tìm không thấy! Thật sự tìm không thấy… Nhiều năm như vậy, một chút tin tức của hắn cũng không có… Thiên thượng nhân gian đều không thấy dấu vết nào của hắn. Nếu hắn có luân hồi, ta nhất định có thể cảm giác được, nhưng không có, một chút cũng đều không có… Có lẽ hắn đã sớm hôi yên phi diệt…” Bạch Vô Thường nói xong bốn chữ cuối cùng, giống như thông suốt điều gì, đột nhiên đẩy Mạnh Bà ra, thống khổ kêu lớn: “Phật Tổ gạt ta! Kỳ thật hắn đã không còn! Đã không còn!” Bạch Vô Thường đột nhiên lại cười lớn. “Nếu trên đời này đã không có hắn, ta tồn tại cũng vô dụng! Không bằng ta đi cùng hắn…”
Mạnh Bà cả kinh, sợ Bạch Vô Thường tự hủy hồn phách, tự làm mình hôi yên phi diệt, định ra tay ngăn cản, chợt nghe có tiếng nói: “Cận Thân, ngươi còn nhớ hoa hồng ở Hồng Hoa trấn không?” Thanh âm kia, như truyền đến từ một nơi rất xa.
Bạch Vô Thường nghe câu nói ấy, như bị chấn động, không thể động đậy. Hắn chậm rãi quay đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng, cứng đờ nhìn Mạnh Qua không biết xuất hiện từ khi nào, muốn nói nhưng phát không ra tiếng. “Cô làm sao… làm sao biết tên của ta? Ngay cả ta cũng quên tên mình là gì, cô làm sao biết…” Bạch Vô Thường thì thào nói, sau đó lại dùng sức lắc lắc đầu. “Không… Không phải, cô làm sao có thể là…”
“Ta quả thật không phải.”
“Vậy hắn đâu? Hẳn ở đâu?… Tại sao…?”
“Vẫn tồn tại, vẫn luôn tồn tại, ngươi nhất định sẽ gặp hắn.”
Bạch Vô Thường đột nhiên nắm chặt vai Mạnh Qua, âm thanh có chút cầu xin nói: “Vậy hắn ở đâu? Hắn ở đâu? Nói cho ta biết hắn ở đâu?”
Mạnh Qua nhìn Bạch Vô Thường: “Ta không thể nói.”
“Mạnh Qua, ta van xin ngươi, van xin ngươi nói cho ta biết hắn ở đâu đi. Ta rất muốn gặp hắn… Ta chỉ muốn nói với hắn một câu, chỉ một câu mà thôi…” Bạch Vô Thường gần như vừa khóc vừa nói ra những lời này.
Mạnh Qua bất đắc dĩ đẩy tay Bach Vô Thường ra, nói: “Ta thật sự không thể nói, cho dù ta nói ngươi biết, cũng chỉ làm các ngươi càng thống khổ mà thôi. Không cần hủy nguyên thần chính mình, bằng không thương tâm nhất chính là hắn. Tin tưởng ta, hẵn vẫn ở bên cạnh ngươi, vẫn ở bên.”
Sau đó, Bạch Vô Thường cũng đi.
Cho dù hắn đeo mặt nạ, Mạnh Bà cũng biết, dưới mặt nạ kia thật có bao nhiêu bi thương. Hắn thật sự đã chờ quá lâu rồi.
Bạch Vô Thường đi rồi, Mạnh Ba lướt qua Mạnh Bà, đến chỗ Bạch Vô thường vừa đứng, ngồi xuống, lấy tay mở ra một đóa Mạn Châu Sa Hoa đang nở đỏ thẫm, một mùi hương nồng đậm tỏa ra. Chỉ thấy giữa biển hoa lộ ra một đóa Bỉ Ngạn màu trắng, lay động trong gió. Thật sự là màu trắng, trên đóa hoa còn giấy giọt nước trong suốt. Từng giọt chảy xuống, đọng trên mặt bùn đen, liền tan biến. Trên mỗi cánh hoa đều có lam quang (ánh sáng xanh) quanh quẩn ẩn hiện, như thật như ảo.
Mạnh Qua xuất thần nhìn đóa hoa này. Nàng vươn tay vuốt ve thật cẩn thận đóa Mạn Châu Sa Hoa màu trắng, như là vuốt ve bảo vật quý giá trên đời.
Mạnh Qua vẫn ngồi xổm ở đó, nhìn hoa, không hề động tĩnh. Thật lâu sau, lúc Mạnh Bà vừa mở miệng định gọi nàng, lại đột nhiên phát hiện Mạnh Qua khóc. Nước mắt như từng hạt châu bị đứt dây, không ngừng rơi ra. Quen biết Mạnh Qua mấy trăm năm, ngoài lần đầu tiên gặp mặt, chưa từng thấy nàng khóc, chưa từng thấy nàng thương tâm như vậy.
Mạnh Bà dừng động tác, im lặng đứng một bên, không quấy rầy nàng. Ánh mắt cũng dần dần bị đóa hoa kia hấp dẫn. Ánh sáng trên đóa hoa, giống như có ma lực hấp dẫn ánh mắt nàng. Không biết vì sao, ngực Mạnh Bà đột nhiên rất khó chịu, đau như bị kim châm.
Mạnh Bà dời mắt đi, mới dễ chịu một chút.
Có lẽ vừa rồi là Bạch Vô Thường, bây giờ là Mạnh Qua, đều là vì… đóa hoa này mới có thể đột nhiên rơi lệ. Lúc Mạnh Bà đang nghĩ như vậy, Mạnh Qua bất ngờ đưa tay nhổ đóa hoa từ bùn đen ra. Đóa Bỉ Ngạn màu trắng lập tức héo rũ, khô vàng cúi đầu, hào quang biến mất.
Lúc này, Mạnh Qua đã đứng lên, lau khô nước mắt, thần sắc trở lại bình thường. Giống như người vừa mới khóc thương thâm kia căn bản không phải nàng.
“Cô biết đây là cái gì không?” Mạnh Qua nhìn Mạnh Bà, chỉ vào đóa hoa đã héo rũ, hỏi.
Mạnh Bà lắc đầu.
Mạnh Qua nhìn hoa trong tay nói: “Ta từng xem qua một quyển sách ở Thiên giới về kỳ trân dị bảo vạn năm khó gặp trong tam giới, trong có có đóa Mạn Châu Sa Hoa màu trắng, gọi là Mạn Đà La Hoa. Truyền thuyết nói rằng khi Phật Tổ thành Phật, vì chặt đứt hết thảy phàm niệm, người đã mang mọi hỉ nộ ái ố của hóa thành đóa Mạn Đà La Hoa này, tự tay đặt trên đường Hoàng Tuyền. Nhưng chưa từng có ai nhìn thấy, vốn chỉ nghĩ là truyền thuyết, không ngờ được là có thật.”
“Nó có ích gì?”
“Tuy nói là kỳ trân, nhưng cũng không tính là bảo vật. Nó vốn là phàm niệm của Phật Tổ với trần thế đủ loại vui buồn biến ảo mà thành, chỉ có thể làm cho người ta nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện, đau khổ, hạnh phúc, rõ ràng rành mạch. Cho dù có qua bao lần luân hồi, cho dù có ăn tiên đan của Thái Thượng Lão Quân mà quên đi, đều có thể nhớ lại.” Mạnh Qua nhìn lướt qua Mạnh Bà, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cô muốn nhớ lại chuyện trước không? Ta có thể giúp cô.”
Mạnh Bà sửng sốt một chút, liền lắc đầu, nói: “Không muốn, ta hiện tại rất tốt, không cần nhớ lại gì cả.”
“Cô thật sự không muốn?”
Mạnh Bà nhìn Mạnh Qua nói: “Ta là Mạnh Bà, là Mạnh Bà ở địa phủ. Đời đời kiếp kiếp, cho dù là mấy ngàn mấy vạn năm, ta đều ở đây, vì vong hồn đi qua Hoàng Tuyền mà nấu canh. Cho dù ta nhớ lại chuyện trước kia, thì thế nào?”
“Mạnh Bà, cô đang sợ, đúng không?”