Mạnh Bà Trang.
Ngoài trang có một nữ tử đang đứng, khuôn mặt thanh thoát, một thân áo trắng, tóc búi đơn giản, song giữa mái tóc đen đã sớm có sợi bạc, bên khóe mắt đã có chút nếp nhăn. Một đôi mắt, không có nửa điểm gợn sóng, như là không có hỉ ộ ái ố, bình tĩnh nhìn cuộc sống muôn vẻ, chỉ như một hồi lại một hồi kịch. Lãnh lãnh thanh thanh (tịch mịch hoang vắng). Mà nàng, chính mình vẫn cảm thấy dù bản thân đặt trong hồng trần xem người diễn, những chuyện trong hồng trần, nàng một chút cũng không cảm thụ được.
Mạnh Bà thoạt nhìn như thiếu phụ gần ba mươi, nhưng rất nhiều người đều biết, Mạnh bà chính mình cũng biết, năm nàng chết, mới có hai thập niên. Về phần vì sao tóc hai màu hoa râm, Mạnh Bà chưa bao giờ suy nghĩ nhiều. Bởi vì Mạnh bà biết, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra kết quả, nàng sớm đã quên hết chuyện kiếp trước. Một điểm cũng nghĩ không ra.
Kỳ thật Mạnh Bà không gọi Mạnh Bà, nhưng nàng thật sự đã quên chính mình trước kia tên gọi là gì, chỉ nhớ rõ mình họ Mạnh. Sau Diêm Vương liền cho nàng một cái tên – Mạnh Bà.
Cái tên Mạnh Bà này rất đơn giản, bởi vì Mạnh Bà có họ không có tên, Diêm Vương liền quyết định tìm trên sách sinh tử, theo họ này một cái tên. Thuận miệng nói một câu: “Trang ba trăm năm mươi hai, hàng thứ bảy, tên thứ sáu.” Một phán quan tìm được, đem sách sinh tử đưa tới.
Diêm Vương mắt lạnh nhìn một cái qua lũ hồn phía dưới, thản nhiên nói: “Nếu như vậy, cứ gọi ngươi là Mạnh Bà đi.”
Nữ tử đứng ở dưới kia, tựa hồ không nghe thấy Diêm Vương nói gì, càng không cự tuyệt cái tên khó nghe này, chỉ thất thần nhìn địa phủ trống rỗng, vô số Quỷ Hồn phiêu đãng, hí hí cười trộm, thanh xanh trắng bạch. Nàng mê man chuyển ánh mắt, thật lâu sau mới bình tĩnh hỏi: ” Nơi này là địa phủ sao?”
“Phải.”
“Ta đây đã chết sao?”
“Đã chết.”
Nữ tử đột nhiên cười cười, trong mắt không có ánh sáng, “Đã chết a, đã chết thật tốt”. Kỳ thật, nàng cũng không biết vì sao mình muốn cười, chỉ là cảm thấy, chết, kỳ thật cũng rất tốt.
***
Bên cạnh Mạnh Bà có một cái lò lửa lớn. Ánh lửa trong lò không phải màu da cam, mà biến hóa kỳ lạ thành màu xanh nhạt, lúc nhanh lúc chậm thiêu trên lò một cái đỉnh rất lớn. Phía bên phải đỉnh có khác ba chữ màu đỏ thật sâu – Vong Xuyên Đỉnh. Xung quanh Vong Xuyên đỉnh khắc đầy cảnh tượng trăm quỷ chịu khổ, có núi đao biển lửa, nồi chảo luyện ngục… Hỏa diệm nướng cả trăm quỷ, xuyên qua ánh lửa, tựa hồ có thể thấy bộ dáng giãy dụa kêu khóc của chúng nó.
Trên Vong Xuyên đỉnh bắt đầu toát ra từng đợt từng đợt khói đen, quấn quanh trên đỉnh, tản mác không tan, trong đó tựa hồ còn có vô số thống khổ rên rỉ. Mạnh Bà lại giống như không nghe thấy, lấy trong tay một cái quạt lá cọ nhẹ nhàng quạt, khói đen không sạch sẽ kia liền chậm rãi biến mất.
Kỳ thật khói kia là do oán hồn oán khí nhận hết tra tấn trong sông Vong Xuyên ngàn năm qua ngưng tự thành, cũng là nguyên nhân mà nước sông Vong Xuyên vì sao lại hắc ám như vậy. Dùng Minh hỏa của địa phủ để thiêu thế này mới có thể xua tan oán khí, mới có thể làm cho quỷ hồn uống xong đi đầu thai.
Mạnh Bà thấy nước trong đỉnh không còn nhiều, vừa định kêu Mạnh Dung lấy ít nước lại, yết hầu còn chưa phát ra thanh âm, bên cạnh liền có một nữ tử xinh đẹp đi đến, váy đỏ áo xanh, trong tay còn cố hết sức mang theo một thùng hắc thủy.
Mạnh Bà chỉ thấy một mình Mạnh Khương, liền sáng tỏ mới nói: “Mạnh Dung lại ở sông Vong Xuyên không chịu trở về?” Thuận tay đem thùng nước đổ vào Vong Xuyên đỉnh.
“Không phải không chịu, là ta không muốn quấy rầy.”
“Vừa khóc?”
Mạnh Khương gật gật đầu.
“Nàng khóc mấy trăm năm rồi?”
“Hơn năm trăm năm.”
Mạnh Bà buông thùng nước rỗng, lại xoay người đi hầm canh.
“Hóa ra đã hơn năm trăm năm.”
Mạnh Dung lúc đầu cũng không gọi Mạnh Dung, tên nàng là Cầm Dung, lớn lên ở thanh lâu, mười ba tuổi đã phải tiếp khách, sống nhiều năm như vậy, cũng đã sớm nhìn thấu sự đời. Nhưng năm nàng mười tám tuổi, trời cố tình trêu cợt, làm cho nàng yêu thương một thư sinh khốn cùng, thư sinh kia cũng không ghét bỏ nàng xuất thân thanh lâu, hai người đau khổ mến nhau.
Sau đó, nàng đem toàn bộ tài sản giao cho thư sinh kia, cho hắn làm lộ phí đi thi. Thư sinh kia cũng thật sự đỗ đạt Trạng Nguyên trở về, thay Cầm Dung chuộc thân. Nhưng nữ nhi của đương triều Tể tướng lại coi trọng Trạng Nguyên, Tể tướng cũng muốn hắn làm con rể, thư sinh kia thực không có biện pháp, liền từ quan, về quê nhà, cưới Cầm Dung, nghèo khó qua ngày.
Nhưng những ngày an ổn chưa được một năm, trong thôn ôn dịch lan tràn, thư sinh kia cũng nhiễm bệnh. Trong nhà thật sự không tìm đâu ra bạc, Cầm Dung liền vụng trộm trở về thanh lâu… Thư sinh kia cũng nghe được một ít lời ra tiếng vào, tự hỏi những thứ thuốc đắt tiền kia ở đâu mà có. Thân mình đứng không vững vì bệnh nặng, đi thanh lâu một chuyến, liền thấy Cầm Dung đang ca hát chịu đựng mấy tên hạ lưu làm nhục, kiếm chút ít ngân lượng. Cầm Dung cũng thấy hắn, sắc mặt tức thì tái nhợt. Hai người trầm mặc trở về nhà.
Vừa về nhà, thư sinh liền ôm Cầm Dung khóc rống lên, khóc gào thật lâu, cái gì cũng không nói. Đến cuối cùng, chỉ nói “Không cần đi nữa.”
Từ ngày đó, Cầm Dung không đi thanh lâu nữa, vẫn theo chăm sóc bên người thư sinh. Phần về thư sinh, bệnh lâu không trị, ngày qua ngày lại nặng thêm, đến cuối cùng bị tra tấn không thành ra hình người, làn da nhợt nhạt như sáp vàng, gầy chỉ còn một lớp da, xương cốt cũng nhìn thấy rõ ràng.
Lúc sắp chết, cũng không nuốt xuống khẩu khí, lôi kéo tay Cầm Dung không buông. Khi đó hắn đã vì ốm đau mà không nói được, chỉ có đôi mắt không ngừng rơi lệ, da mặt vàng vọt cũng nhìn không ra một chút tức giận. Bàn tay như xương khô, run run cầm bút bình thường vẫn viết viết xuống hai chữ – “Chờ nàng”. Thời điểm vừa viết xong cũng trút hơi thở cuối cùng, bị quỷ soa tha đi mất.
Đến địa phủ, lại không muốn quên nàng, không chịu uống canh Mạnh Bà, kích động thả người rơi vào giữa sông Vong Xuyên mênh mông bát ngát.
Thời điểm thư sinh chết, Cầm Dung đã có bầu ba tháng. Bảy tháng sau, nàng sinh ra một cô con gái, đem con gái cho người khác chiếu cố. Ngày ấy, Cầm Dung vì chính mình một lần, tô son, điểm phấn, mặc hỉ phục đỏ thẫm, đi đến trước mộ phần thư sinh, chỉ nói một câu: “Chờ ta”, liền đâm đầu vào mộ thư sinh mà chết. Sau đó, đi theo quỷ soa đến cầu Nại Hà, ánh mắt đều luôn nhìn dòng Vong Xuyên dưới cầu, nhưng cái gì cũng không thấy, chỉ thấy một mảnh hắc trầm tĩnh mịch…
Mạnh Bà đưa cho nàng một chén canh, Cầm Dung lại chậm chạp không chịu uống, nước mắt một giọt lại một giọt rơi vào trong chén.
Mạnh Bà nhìn về phía đá Tam Sinh, trên Tam Sinh thạch ghi lại đời nàng ba đời ba kiếp, nhất thời hiểu được. Nàng cùng người thư sinh kia sinh tình đã quấn quanh mấy đời, nhưng không kiếp nào có kết quả tốt. Mạnh Bà không muốn lại thấy một vong hồn nữa nhảy xuống dòng Vong Xuyên, liền nói dối: “Hắn đã uống xong canh Mạnh Bà, đã đi rồi, cô cũng nên đi.”
Cầm Dung lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói, chỉ nói: “Chàng không uống. Chàng nhất định ở trong này.” Nàng nhìn dòng sông đen thẫm, rõ ràng cái gì cũng đều không thấy, lại gắt gao nhìn, giống như nàng thật sự thấy được dưới sông cũng có nam tử đồng dạng thâm tình nhìn nàng.
Mạnh Bà liếc mắt nhìn Cầm Dung một cái: “Cô thấy được hắn? Bình thường quỷ hồn là nhìn không thấy oan hồn trong sông Vong Xuyên.”
“Nhìn không thấy, nhưng ta cảm giác được, chàng gọi tên của ta.”
Mạnh Bà lắc đầu, “Cô cũng không chịu uống canh Mạnh Bà này sao?”
Cầm Dung quay đầu nhìn Mạnh Bà, lại đột nhiên quỳ xuống, “Cô nương, cô cũng là nữ nhân, cầu cô không nên ép ta uống canh này, ta không muốn quên chàng, để cho chàng ở trong dòng Vong Xuyên nhìn ta thế thế luân hồi, nhận hết dày vò.”
Mạnh Bà cúi mắt xuống. Hàng năm những người dữ dội không chịu uống canh Mạnh Bà rất nhiều, bọn họ đều đối với thế gian còn nhiều cảm tình, nhưng cũng chỉ có thể đổi lại đau khổ mà thôi.
“Ta tuy là nữ nhân, nhưng thực tế ta chưa từng yêu, nhân gian cũng chưa bao giờ làm ta lưu luyến chuyện gì. Ta chỉ biết sau khi ta chết, liền ở địa phủ làm Mạnh Bà, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, những chuyện nhân gian đã sớm quên sạch sẽ. Cô xem, ta hiện cũng rất khá, rất tự tại. Ta khuyên cô nên uống canh này đi, cũng bớt thống thổ hơn.”
“Quên đi chàng, sẽ chỉ làm ta cùng chàng càng thống khổ.”
“Cho dù cô không uống, thì sẽ thế nào, hắn hiện tại đang ở trong lòng Vong Xuyên, cô lại ở trên cầu Nại Hà. Hắn ngàn năm mới có thể luân hồi. Ngàn năm sau, hắn còn có thể nhớ kỹ cô sao? Quỷ hồn hàng năm nhảy vào Vong Xuyên có rất nhiều, đi ra lại có mấy ai? Cho dù cô hiện tại nhảy được xuống sông, cũng không nhất định có thể chịu được dày vò bên trong.”
“Chàng ở trong Vong Xuyên ngàn năm, ta liền ở cầu Nại Hà chờ chàng ngàn năm.”
“Cầu Nại Hà không phải nơi quỷ hồn có thể lưu lại. Cô đứng lên đi, uống chén canh Mạnh Bà này, lên đường cho tốt. Kiếp sau, cô là hoàng phi, hưởng hết vinh hoa, còn có hoàng đế đặc biệt sủng ái cô. Tương lai cô còn có thể sinh hạ long tử, sau hắn thống nhất thiên hạ, cũng phi thường hiếu thuận với cô. Cuối cùng cô an tĩnh qua đời ở hoàng cung, lưu danh sử sách.”
Mạnh Bà cầm tay Cầm Dung lên, đem chén canh đặt vào tay nàng lần nữa, thản nhiên nói: “Không phải ai cũng có cơ hội này.”
Nhưng không thể tưởng tượng được, Cầm Dung lại giống như phát điên, đem chén canh quăng đi, nước trong chén hắt vào bùn đen, nổi lên ngọn lửa nhỏ màu xanh nhạt. Nàng khóc nói to: “Ta không muốn cái gì hoàng phi long tử, ta chỉ muốn một thư sinh! Ta lưu danh sử sách, thì chàng đâu? Ai có thể nhớ kỹ chàng!?” Cầm Dung ánh mắt sáng quắc nhìn Mạnh Bà, trong mắt đều là quyết tuyệt, nàng cười khinh nói: “Ta tình nguyện nhảy xuống Vong Xuyên giữa sông cùng chàng gặp nhau.” Nói xong, liền xoay người hướng sông Vong Xuyên chạy tới.
Tâm Mạnh Bà, hơi hơi chững một chút. Lời Cầm Dung nói, bất quá cũng là câu nói thực bình thường, hơn nữa, tại đây trăm ngàn năm qua, cũng không biết bao lần nghe nhiều lời so với câu này càng cảm động hơn. Nhưng câu này, nghe qua cũng có chút khó chịu.