Công tác luôn luôn bận rộn, không để tôi có thời gian suy nghĩ nhiều. Hôm nay không biết tôi ăn phải vận gì, không đánh báo giá thì là đánh hợp đồng, kém cỏi nhất cũng phải đánh giới thiệu sản phẩm cho công ty.
Lúc Roger đặt một cái Hamburger lên bàn, tôi mới phát hiện đã qua thời gian ăn cơm trưa.
“Xin lỗi em, hôm đó anh uống say.” Roger đầy cõi lòng xin lỗi, khuôn mặt chân thành, cố ý đè thấp giọng để người khác không nghe thấy.
Đưa một thứ bé tí mà muốn tôi tha thứ, coi thường tôi quá rồi đấy. Cũng lười đôi co với tên mập này, nếu muốn tan tầm xong về nhà đúng giờ, tốt nhất nói ít làm nhiều! Tôi cầm Hamburger, khinh khỉnh nhìn anh ta: “Không bỏ thuốc đấy chứ?”
Roger xoay người bước đi, tiếng cười gian trá truyền đến: “Bỏ thuốc mê, em dám ăn không?”
Đói bụng quá, nếu không muốn đi mua mì ăn liền, cũng chỉ có thứ này. Tôi mở túi ra, đặt ở bên cạnh, tiếp tục đánh chữ, nhưng chưa được mấy giây đã cầm cắn một miếng, vừa ăn vừa làm việc.
Buổi chiều năm giờ, rốt cục cũng làm xong. Tôi nhẹ nhàng thở ra, một ly trà sữa trân châu lại đặt ở trên bàn.
“Anh trúng tà à?” Tôi nhìn Roger, không khách sáo cầm cốc thưởng thức.
“Nhìn em vất vả như vậy, khao thưởng là việc tất nhiên!” Roger cười cười.
Người này không thành công thì không bỏ cuộc, nhất định có chuyện gì, tôi nhai nhai hạt trân châu, không quá tình nguyện trả lời: “Được rồi được rồi, em tha thứ cho anh. Ngày nào cũng Hamburger trà sữa thế này, không đầy nửa tháng em sẽ béo giống anh mất thôi.”
Roger tiếp tục tươi cười đứng trước mặt tôi. Nhất định anh ta có việc, chẳng lẽ vẫn muốn mời tôi đi tham quan căn phòng hơn một trăm mét vuông, sau năm năm sẽ trả hết nợ của mình?
Nụ cười đậm chất con buôn, nhưng tư thế coi như tự nhiên, dù sao cũng là nhân viên tiêu thụ hiếm hoi có thể hoàn thành chỉ tiêu hà khắc của công ty mỗi tháng. Roger chống tay lên khung ngăn cách, ra vẻ lơ đãng tán gẫu: “Anh chàng lái xe thể thao hôm trước là ai?”
Liếc trắng mắt, mút trà sữa thật mạnh. Tục ngữ nói đúng, “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”. Ăn uống của người ta rồi, cũng không thể không nói tiếng nào.
Tôi thuận miệng đáp: “Là anh họ của em.”
“Không thể nào, trông anh ta làm gì có gien Trung Quốc?!” Roger gãi gãi đầu, có khi giả bộ ngây ngốc cũng là cách khiến người đối diện phải nói nhiều.
Giải thích sao đây, chẳng lẽ nói vì cách mấy thế hệ, gien yếu bớt nên hoàn toàn bị Âu hoá? Tôi không chút hoang mang nói: “Là quan hệ bắn đại bác không đến, cụ nội của anh ấy cưới người họ hàng cách bốn đời nhà em, cũng không thân thiết gì, nhưng thấy em bị bắt nạt thì vẫn phải ra mặt.” Toát mồ hôi, tôi vừa nói những gì đó?
Roger thế nhưng tin câu chuyện ma quỷ của tôi, cười ha ha: “Anh ta làm nghề gì?”
Hiểu rồi, hóa ra là muốn tìm mối làm ăn!
Tôi trực tiếp đánh vỡ mục đích buôn bán của Roger, nâng cốc trà sữa đã uống được một nửa lên, ngồi trên ghế xoay, xoay trái xoay phải: “Anh ấy có làm gì đâu, suốt ngày đi xe thể thao để tán gái, quả thật là một tên phá gia chi tử. Nếu không phải có chút quan hệ huyết thống, anh ấy còn lâu mới nhìn em một cái. Ngày đó chẳng qua là ăn cơm với họ hàng xong, em về trước, anh ấy lái xe tình cờ gặp mà thôi.”
Nguyên tắc sinh tồn của thành phần tri thức trong văn phòng chính là, không bao giờ được nói thật về chuyện cá nhân. Một khi sót miệng, ví như nói số 1 từng là đối tượng xem mặt của tôi, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán. Càng giải thích lại càng loạn!
Không ăn được thì không tất yếu lãng phí võ mồm. Roger nghe xong liền bỏ cuộc: “Chẳng trách tiếng Trung tốt như vậy!”
Cuối cùng cũng đến sáu giờ, tôi cầm túi xách bước đi.
Địa điểm hẹn là một quán rượu, quán rượu này tôi biết. Tuy không đi chơi đêm, nhưng tin tức trên mạng giúp tôi hiểu nhiều hơn về một thế giới khác. Có rất nhiều người giới thiệu quán này, nói khách đông nhưng không tranh cãi ầm ĩ, quả thật như vậy. Ở đây có rất nhiều đàn ông nước ngoài ngồi cùng phụ nữ Trung Quốc. Mục đích chính của mấy cô này là kiếm đôla, biết vài câu tiếng Anh đơn giản, rất nhiều người có vóc dáng thấp bé, khuôn mặt đậm chất Trung Quốc, mắt nhỏ mũi nhỏ. Hầu như tất cả đều mặc trang phục thiếu vải, cố gắng khoe ra dáng người mập mạp hoặc gầy yếu của mình. Cũng có mấy cô mặc sườn xám, tà váy xẻ sâu, mong muốn được người nước ngoài yêu thích!
Khó hiểu nhất là, có mấy cô thành phần tri thức cũng trang điểm kiểu này, khuôn mặt treo lên cảm xúc thèm thuồng mà ái muội, cố gắng hấp dẫn càng nhiều ánh mắt càng tốt, thật không hiểu trong đầu đang nghĩ gì!
Tôi không thích nơi này, phần lớn phụ nữ đều mặc áo khoe ngực, thậm chí có người còn không mặc áo ngực, làm cô gái ăn mặc nghiêm túc như tôi đây trở nên vô cùng quái dị.
Không sao, tôi là người đặc biệt! Tôi tự an ủi bản thân, đứng giữa quán như cừu non giữa bầy sói, phóng tầm mắt tìm kiếm số 4.
7.7, hẳn là rất dễ tìm. Nhưng quán rượu này tựa như mê cung, phía dưới còn một tầng nữa, có lẽ tôi nên gọi điện thoại chăng? Hoặc là gọi một ly nước chanh ngồi uống trước?
Đang suy nghĩ miên man, một người nước ngoài tầm bốn mươi lăm tuổi, mặt mũi đỏ ửng, tay đỡ bụng bia, tay cầm cốc rượu vĩ đại đứng trước mặt tôi.
Không phải anh ta đấy chứ? Có lẽ từng được 7.7, tuy nay không bằng xưa, nhưng dù sao cũng là mặt thật. Nhưng chẳng phải bà mối đã bảo anh ta rất trẻ hay sao, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn và ánh mắt đục ngầu này, vừa thấy liền biết là kiểu người thường xuyên ăn chơi trác táng. Anh ta cho dù có cơ bắp, cũng đã bị lớp mỡ dày bao phủ, vòng eo ít nhất phải đạt một trăm centimet.
Tha cho tôi đi, dù người này chưa kết hôn, tôi cũng không muốn lấy!
Hơi nhíu mày, còn chưa mở miệng, anh ta đã phun một tràng tiếng Anh. Nói tiếng Anh làm chi? Tôi kém tiếng Anh lắm, vô cùng kém, chứ không làm gì có chuyện tôi ngồi văn phòng làm trợ lý? Bảo tôi viết còn được, tôi cơ bản có thể viết ra, nhưng đọc thì rất khó. Tuy nói là trợ lý, thật ra cũng chỉ là nhân viên đánh chữ. Đương nhiên, ông chủ anh minh sáng suốt rất nỗ lực phát huy tiềm năng của tôi, có rảnh sẽ bảo tôi nhận điện thoại giúp nhân viên tiêu thụ, chỉnh sửa văn bản, thúc giục giao hàng, hoặc là gọi điện thoại đòi nợ…
Vì sự nghiệp xem mặt quốc tế, không, là xem mặt vũ trụ, tôi phải thể hiện ra bản lĩnh của người trái đất. Suy nghĩ nửa ngày, tôi mới nghĩ ra một câu đã học từ mười năm trước, lắp bắp nói: “Sorry, I don’t understand English.”
Hóa ra anh ta biết tiếng Trung, miệng đầy mùi rượu nói với tôi: “Không… Không quan trọng. Vợ trước của tôi… Cũng không biết… Tôi yêu em, tôi có hộ chiếu Thụy Sĩ…”
Rốt cuộc cũng hiểu vì sao tên mập này lại nhìn trúng tôi. Xem ra bình thường khi anh ta nói có hộ chiếu nước ngoài, phụ nữ sẽ thi nhau bám lấy, ý đồ dùng cơ thể để đổi lấy tấm thẻ xanh.
Xem ra đây không phải số 4, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng ít nhất cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lắc đầu nói: “No no no, I no phải là kiểu phụ nữ you nghĩ… I đến tìm người. Tìm người, hiểu không?”
“Tìm người…” Anh chàng béo gật đầu nở nụ cười, làm nếp nhăn dính hết vào nhau: “Yes, hiểu hiểu, tôi rất tốt, very good!”
Trời ạ, sao lại mệt như vậy! Tôi trợn trắng mắt nhìn trần nhà.