“Khách quan, muốn ăn gì?”
“… đưa một cái
bánh gatô trước.” Diệp Lạc suy nghĩ
một lát nói.
“Được rồi, xin khách quan chờ một chút.”
…
Đợi khi bánh gatô lên, Thu Dĩnh một tay ôm, một tay giúp bé ăn, bé cũng ngoan ngoãn hé miệng, lúc bắt đầu rất dễ dàng,
một lúc sau, vì một động tác cố định
trong thời gian dài, tay cô bắt đầu tê lại, cô nhíu mày, nhìn lại bánh gato còn lại không nhiều lắm,
phải nhẫn nại.
Diệp Lạc thấy Thu Dĩnh khác thường, nhìn thấy cánh tay cô run
nhè nhẹ, liền hiểu, nói: “Để tôi.” Sau đó nghiêng người ôm lấy baby trong tay cô.
Thu Dĩnh ngây người, sau đó cười nhẹ, “Cám ơn.” Cánh tay có chút
tê tê tiếp tục cho bé ăn.
Bé mở to mắt nghi hoặc nhìn hai người, bất quá lại bị mùi thơm của bánh gato kế bên hấp dẫn ánh nhìn.
Bé ăn xong, Thu Dĩnh mới bắt đầu ăn, chờ sau khi cô ăn xong, phát hiện bé đã ngủ trong lòng Diệp Lạc, cái miệng nhỏ nhắn hơi
hơi mở ra, cánh tay nhỏ nắm lấy đoạn
tóc, mà Diệp Lạc trầm tư nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhưng trong mắt Thu Dĩnh trở thành anh đang
ngẩn người
“Ăn xong chưa?”
“Uh.”
“Đi thôi.”
“Được.”
Thu Dĩnh và Diệp Lạc vừa đứng lên một lát đã nhìn thấy những ánh mắt khác thường đang bắn về phía mình, Thu Dĩnh chú ý tới,
những ánh mắt tò mò dần trở thành
nhìn thẳng, rồi họ bắt đầu bàn tán
Tại sao? Nhìn bé đang ngủ trong lòng Diệp Lạc, chẳng lẽ vì có
thêm mộtngười …
Thu Dĩnh suy nghĩ mãi, cho đến khi tới tiểu viện mới ngừng lại, sau đó nhìn thấy có ba chàng trai ngồi trong sân, trong đó,
người áo xanh dương và người áo xanh
lá đang bàn gì đó, mà người áo xanh da trời ngồi một bên uống trà, người đầu tiên chú ý đến Thu Dĩnh cũng là y.
“Tốt lắm, Diệp Lạc đã về.”
Phi Ngư cùng Tự Nhất Mi, cùng lúc quay đầu.
Phi ngư mở
miệng nói trước: “Iu, Diệp Lạc, chú đã về rồi!”
Tự Nhất Mi chú ý tới cục cưng trong lòng Diệp Lạc, hơi do dự: “Diệp Lạc, trong
lòng chú là….” con cái nhà ai?
“Con tôi.”
2 chữ đơn giản nhưng lại làm ba người kinh ngạc không thôi
Ba người định thần lại, ánh mắt lại dời sang Thu Dĩnh, dùng ánh mắt để hỏi: Vậy cô ấy là ai?
Diệp Lạc cười mà không cười nhìn Thu Dĩnh đang xấu hổ, phun ra bốn chữ, “Mẹ của đứa nhỏ.”
Thu Dĩnh: “…” anh ta nhất định là cố ý! Nhất định!!
“Oh…… Nhìn kỹ lại, đứa nhỏ này đúng là có vẻ giống 2 người.” Tự Nhất Mi
nâng cằm lên, nghiêm túc nói
“… Thật hả!” Phi
Ngư cẩn cẩn thận thận nói.
Thất Hàn trêu chọc nói: “Diệp Lạc, chỉ không gặp một lát, không ngờ chú đã có vợ, ngay cả con cũng có luôn.”
“Nhưng, trong game có thể sinh baby sao?” Tự Nhất
Mi đưa ra câu hỏi.
“Ách, là tôi và Diệp Lạc trồng ra.” Thu
Dĩnh nói chen vào.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của ba người, Thu Dĩnh kể hết những chuyện xảy ra liên quan tới đứa bé.
Sau khi nghe xong, ba người nhìn đều nhìn baby đang ngủ trong lòng Diệp Lạc, im lặng.
“Kia, kia…… Làm sao bây giờ?” Tự Nhất Mi chỉ vào một gốc cây khổng lồ, vẻ mặt rối rắm
Sau đó, bọn họ nhìn thấy cái cây khổng lồ này, đầu tiên là da đầu run cả lên, cây đó từ từ thu nhỏ lại, sau đó biến thành
… Một con sói nhỏ màu bạc [=
=]
“Ách, sao lại là sói bạc?” Tự Nhất Mi tiếp
tục vấn đề rối rắm đó, sau khi y
thấy được sự khinh bỉ trong mắt sói bạc mới nhận ra mình cư nhiên lại bị động vật kì dị này khi dễ!
Phi Ngư đồng tình nhìn Tự Nhất Mi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, maylà hồi nãy mình không hỏi gì.
Diệp Lạc nhìn qua sói bạc, không nói tiếng nào.
Lúc này, một hộp thư của Thu
Dĩnh nhảy ra: “Dĩnh Dĩnh, cậu ở đâu a!”
“Ách…” Thu Dĩnh nhìn về phía Diệp Lạc, hỏi hỏi: “Bạn tôi tìm, có thể cho mấy cô ấy đến đây không?”
Sau khi được cho phép, cô nhắn tin trả lời, chưa đến 1 phút liền thấy một cô gái màu vàng nổi giận đùng đùng đi đến, phía
sau mang theo một cô gái áo tím
nhạt.
“Dĩnh Dĩnh, cậu có biết tụi này đã chờ cậu bao lâu không!… BALBALBAL”
Thanh Thuỷ Thần Lộ hai tay chống nạnh, oanh oanh tạc tạc nói
“Ngừng…” đợi cho Thanh Thuỷ dừng lại một chút rồi mới nói: “Mình cũng không còn cách nào a, …” Tiếp theo, lại kể với cô những chuyện kia
Sau khi Thanh Thuỷ nghe xong lập tức phăng ra một câu: “Gian phu là ai?”
Thu Dĩnh đen mặt lại, tay chỉ về
phía trước
Diệp Lạc nhíu mày, hiển nhiên bất mãn với danh từ “gian phu” này
“Cái gì? Hai người còn chưa kết hôn! Không gọi là gian phu thì gọi là gì?”Thanh Thuỷ bất
mãn.
“Ha ha, nếu không để Diệp Lạc và Hòa Mạt kết hôn đi,
dù sao hai người, con cũng có rồi.”
Thất Hàn đứng 1 bên xem kịch vui nói
Lúc này, từ trong lòng Diệp Lạc phát ra một tiếng “Mama” hấp dẫn tầm mắt của mọi người, bé mở to đôi mắt mơ màng, rõ ràng
buồn ngủ, hiển nhiên là bị đánh
thức, “Mama ~ ôm.”
Thu Dĩnh vươn tay tiếp
nhận.
“A, rất đáng yêu a! Tiểu bảo bảo, dì là dì Lộ của con nè.” Thanh Thuỷ vươn
bàn tay ra, nựng khuôn mặt bé
Bé nhìn thấy có nhiều người xa lạ, hơi sợ hãi lui vào lòng Thu Dĩnh, nhưng nhìn
thấy trong mắt mọi người không có ác ý, bé mới nở nụ cười tươi, nhu mềm mở miệng, “Dì, Lộ.”
“A — thật đáng yêu! Dĩnh Dĩnh, cho mình ôm một lát.” Cẩn thận tiếp nhận từ Thu Dĩnh, cô đi đến trước mặt Mộng U nói:
“Tiểu bảo bảo, đây là dì Du của
con.”
“Dì, Du.”
“Ha ha, bé ngoan.” Mộng U sờ sờ đầu bé
“Bé yêu, chú là chú Hằng của con.” Tự Nhất Mi tiến lên nói
“Baby, còn chú, còn chú, chú là chú Vân của con, còn đây là chú Hàn.” Phi Ngư chỉa chỉa vào mình, sau đó chỉ vào Thất Hàn
“Chú, Hằng, chú, Vân, chú, Hàn.”
“Bé yêu, cho chú Hằng ôm một lát được không?” Tự Nhất Mi vỗ vỗ tay.
Mọi người lần lượt ôm bé, đợi đến khi bé trở về trên tay Thu
Dĩnh, Thanh Thuỷ mới nói tiếp: “Chúng ta trở lại chủ đề vừa rồi, khi nào thì U mới chịu kết hôn với Dĩnh Dĩnh nhà tôi?”
Phi Ngư cùng Tự Nhất Mi không biết từ nơi nào lấy ra một cuốn lịch dày, vẻ mặt nghiêm túc thảo luận về ngày hoàng đạo.
Thanh Thuỷ và Mộng U liếc nhau, vừa lòng gật gật đầu.
Thu Dĩnh quýnh lên, còn nghĩ mình chưa nói về những chuyện cục cưng cho Thanh Thuỷ biết
Diệp Lạc nhìn về phía Tự Nhất Mi, hỏi, “Ngày nào?”
“Uh… Hai ngày sau.”
“Vậy hai ngày sau.”
“Được, tôi thông báo các lý chuẩn bị sẵn sàng.”
“Uh.”
Này, các người ít ra cũng nên hỏi đương sự xem có đồng ý hay không
a!Trong lòng, Thu Dĩnh rơi lệ đầy mặt