Ví tiền của Hứa Hàm lại một lần nữa căng phồng, trong lòng cô vô cùng vui vẻ, rốt cuộc có thể vui vui vẻ vẻ qua năm cũ rồi.
Đây là năm đầu tiên cô xuyên đến nơi này, tuy rằng có một số chuyện không thoải mái xảy ra, nhưng tổng thể vẫn là thật vui vẻ. Cho nên Hứa Hàm mua không ít đồ Tết, quyết định chuẩn bị thật tốt để đón năm mới.
Cô mua cho mọi người trong nhà bao gồm cả Hoàng Đại Tiên quần áo mới. Vốn cô cũng định mua cho mình nữa nhưng quần áo trên trấn bán không đẹp mắt lắm, Hứa Hàm đi mấy cửa hàng cũng chưa tìm được bộ đồ vừa ý nên không mua nữa.
Dù sao Kiều Vãn Tình cũng có nhiều quần áo, hơn nữa đều là hàng hiệu. Mắt thẩm mỹ của nguyên chủ không tồi, Hứa Hàm cũng không miễn cưỡng mua cái xấu cho mình, cô cũng chẳng phải đứa nhỏ muốn có đồ mới để ăn Tết.
Về đến nhà, đầu tiên Hứa Hàm vào bế Khẩu Khẩu. Cô mua cho Khẩu Khẩu một con lật đật. Con lật đật đó có chỗ đặc biệt, khi đè nặng nó nó sẽ phát ra tiếng kêu “A a a”, sau khi đứng im lại không phát ra thanh âm nữa.
Vốn dĩ Hứa Hàm cho rằng Khẩu Khẩu sẽ sợ hãi. Kết quả Khẩu Khẩu lại cảm thấy vô cùng hứng thú, đè nặng co lật đật không chịu buông ra khiến nó vẫn luôn kêu “A a a” không ngừng. Khẩu Khẩu cao hứng giống như thằng nhóc ngốc ở nhà cách vách.
“Ôi, sao lại có nhiều quýt thế này ạ?” Hứa Hàm nhìn túi trên mặt đất, ít nhất cũng phải có tới bốn năm cân quýt.
Bà nội Kiều nói: “Dì Chu đưa tới, nói là đi ra ngoài du lịch, thấy người ta bán trên đường, ăn rất ngọt nên mua tặng nhà mình.”
Hứa Hàm thường xuyên cho dì Chu rau nên bà tặng đồ cô cũng không kỳ quái. Hứa Hàm nói: “Bà cho cháu hai quả với.”
Bà nội Kiều đưa cho Hứa Hàm vài quả quýt. Hứa Hàm lột vỏ ra. Kết quả nhân phẩm cô không tốt, bóc được một múi nó đã lăn ra ngoài. Cô tức đến nhăn mày, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Khẩu Khẩu nhìn thấy bộ dáng đó của cô còn tưởng rằng cô làm mặt quỷ trêu nó, cười khanh khách không ngừng.
“Con đúng là cái đồ không có lương tâm.” Hứa Hàm sờ sờ mũi nó.
“A, a.” Khẩu Khẩu duỗi tay chạm đến quả quýt trong tay cô, ý nó cũng muốn ăn.
“Rất chua đấy, Khẩu Khẩu chắc chắn con muốn ăn sao?”
Khẩu Khẩu trực tiếp mở miệng ra cho thấy sự quyết tâm.
Bà nội Kiều lột quả ngọt cho lại đây. Hứa Hàm bụng đầy ý xấu không cho nó ăn quả ngọt, cố ý cầm miếng chua cho vào trong miệng Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu còn vô cùng tín nhiệm mẹ mình mà cắn một miếng to.
Kết quả không ngoài dự liệu, Khẩu Khẩu bị chua đến nhăn khuôn mặt nhỏ xíu lại, toàn bộ thân thể nhỏ bé cứng đờ kháng cự vật trong miệng, nước miếng ào ào chảy ra.
“Ha ha ha ha.” Bà mẹ vô lương tâm Hứa Hàm cười đến không chịu được. Sinh con mà không chơi nó vài vố thì còn ý nghĩa gì nữa?
Sau đó, Khẩu Khẩu trong tiếng cười của cô kiên cường ăn xong miếng quýt trong miệng, ăn xong còn ngây ngô cười nhìn Hứa Hàm.
Hứa Hàm dường như nhìn thấy nó đang nói: Con được sinh ra không chơi với mẹ thì còn ý nghĩa gì nữa?
Hứa Hàm: “……”
Cùng Khẩu Khẩu chơi đùa một lúc, Hứa Hàm liền đặt nó cho nó bò trên thảm chơi con lật đật, còn mình lấy mấy đồ mới mua được ở chợ ra.
Cô mang đầy ý xấu mua cho Hoàng Đại Tiên một cái váy màu hồng phấn có ren.
Hứa Hàm ôm lấy Hoàng Đại Tiên đang mải ngủ lại gần, không màng nó kiên quyết phản kháng mặc váy lên người nó.
Đại khái là độc thân lâu rồi nên Hứa Hàm nhìn Hoàng Đại Tiên mặc váy cảm thấy nó thanh tú hẳn lên.
Khụ khụ.
Hoàng Đại Tiên phản kháng không có hiệu quả mặc váy màu hồng nhạt ngơ ngác đứng ở nơi đó, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.jpg. Hứa Hàm còn chụp ảnh nó đăng lên vòng bạn bè.
Sau đó hình ảnh đó còn được làm thành biểu tượng cảm xúc, được phần lớn cư dân mạng sử dụng.
Hoàng Đại Tiên đã chịu thương tổn tâm lý nghiêm trọng nên cơm chiều hôm đó ăn thêm nửa túi thịt gà để biểu đạt bi phẫn.
Lần trước Hứa Hàm gặp phải mợ hai của Kiều Vãn Tình, bà ấy nói sẽ cùng cậu hai qua đây thăm nhà. Chờ đến ngày 29 tháng Chạp bọn họ đến thăm.
Cậu hai của cô là Lâm Tân Hoa nhà có rừng trúc nên mang theo một chút măng mùa đông đến. Lại nghe nói người trong thôn làm thịt dê nên mang theo cả cái chân dê lại đây. Người trong thôn thăm người thân là như vậy, trong nhà có cái gì mới mẻ, ăn ngon liền mang đi biếu, kể cả mang trứng đi cũng được, rất ít khi dùng bao lì xì để tặng lễ.
Mợ cô ủ rượu vô cùng ngon, còn mang một hũ rượu nhà mình đến đây.
Hứa Hàm liền hầm thịt dê cùng củ cải trong nhà trong một nồi to. Măng mùa đông ăn ngon, cắt thành từng phiến sau đó nấu với nước lạnh trong nồi trong vài phút. Sau đó lại xào cùng với thịt ba chỉ khô vàng trong lửa lớn, thả thêm tỏi hành vào có thể làm thịt xào măng vô cùng thơm ngon.
Cứ như vậy, một bàn cơm đãi khách đơn giản đã làm xong.
Hứa Hàm lấy hai miếng củ cải, đánh nhỏ nó ra, lại múc một thìa canh thịt dê khuấy đều làm cơm trưa cho Khẩu Khẩu.
Người một nhà cùng ngồi xuống ăn cơm.
Bà nội Kiều cùng mẹ Hứa Hàm không hợp, nhưng không có nghĩa là bà không hợp với người nhà mẹ đẻ của mẹ Hứa Hàm. Ngồi xuống ăn cơm nói chuyện phiếm với nhau vẫn không thành vấn đề.
Lâm Tân Hoa ăn một miếng thịt dê hầm củ cải: “Ô, không tồi! Tay nghề Tình Tình tốt quá!”
Hứa Hàm cười nói: “Không phải là tay nghề của cháu tốt đâu ạ, là củ cải nhà cháu ăn ngon.”
“Cậu vừa mới nhìn xong, hai vườn rau nhà cháu nhiều rau như vậy, cháu định đi bán rau hả?” Mợ hai Chung Tú Mỹ hỏi, bà vẫn cho rằng Hứa Hàm nói đùa với bà.
Hứa Hàm: “Tạm thời cháu đang tính như vậy. Cháu cùng bà chỉ có hai người đang dựa vào hai vườn đồ ăn này để sinh sống, nếu năm sau vẫn buôn bán tốt thì thuê thêm miếng đất ở chỗ cửa nữa ạ.”
“Nhiều rau như vậy cháu cũng bán hết hả?”
“Vâng ạ,” Hứa Hàm cho Khẩu Khẩu một miếng canh củ cải, nói, “Cháu hợp tác với Nông Gia Nhạc ở trấn trên, bán cho du khách tới du lịch nên bán cũng không tệ lắm.”
Chung Tú Mỹ nói: “Ai, thế là tốt rồi. Nếu không thì hai người đều là phụ nữ, lại còn nuôi một đứa trẻ, sống cũng không quá dễ dàng.”
Lâm Tân Hoa lại ăn thêm miếng mướp đắng, tuy rằng mướp đắng của nhà Hứa Hàm lúc mới ăn sẽ cảm thấy hơi đắng nhưng nhai được mấy miếng sẽ cảm thấy nó thật ngọt lành, hương vị mướp đắng tràn đầy khoang miệng làm người ta nhớ mãi không quên.
Lâm Tân Hoa ăn xong không nhịn được giơ ngón tay cái lên nói: “Thật sự ăn ngon hơn so với rau bình thường nha. Mọi người trồng nhiều rau như vậy xong mang đi bán không mệt ư?”
“Mệt cậu ạ. Năm sau cháu chuẩn bị thuê người đến hái rau hộ cùng giao đồ ăn cho mình, chứ nếu một mình làm hết thì mệt lắm ạ.”
Thật sự rất mệt. Trước kia bán ít thì cô còn không cảm thấy được, bây giờ lại bán rất nhiều. Chỉ có hai người hái rau, đóng gói, mang lên xe đi giao lại còn phải trông một đứa nhỏ rồi còn tưới nước, làm cỏ linh tinh thì mỗi ngày mệt mỏi đến không động đậy được.
Cho nên Hứa Hàm đã quyết định năm sau sẽ mua một chiếc xe mới để đi giao rau, thuận tiện dùng mấy ngàn mướn một người hỗ trợ hái rau. Vậy công việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dù sao nếu không thuê người tới tưới rau thì cũng sẽ không bị bại lộ bí mật.
Lâm Tân Hoa gật gật đầu: “Nếu nhiều việc quá cháu có thể gọi điện cho cậu mợ lại đây hỗ trợ. Bình thường cậu mợ cũng có nhiều lúc rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Hứa Hàm cho Khẩu Khẩu ăn xong rồi thả nó cho nó chơi ở thảm, lúc bắt đầu ăn cơm, cô hỏi: “Cậu hai, mợ hai, hiện tại nhà mọi người như thế nào?”
Chung Tú Mỹ thở dài nói: “Cậu mợ cứ như vậy thôi, chỗ nào có thể kiếm tiền được thì đến nơi đó. Năm nay thì đều ở miếu Nguyệt Lão bên núi Tây tu sửa, mệt thật sự. Hơn nữa tiền lương cũng không cao.”
Một bên bà nội Kiều xen vào nói: “Công trình miếu Nguyệt Lão đó không phải là công trình chính phủ hay sao? Tôi nghe nói tiền công làm kiến trúc bên đó lớn lắm mà?”
“Có phải là làm kiến trúc đâu ạ, chúng cháu là làm xây dựng, nơi nào thiếu người thì đến đó làm bổ sung,” Lâm Tân Hoa cười nói, “Đáng tiếc cơm Tú Mỹ nấu ăn không ngon, chứ nếu không thì mở một tiệm cơm bên cạnh miếu Nguyệt Lão khẳng định làm ăn sẽ không tồi.”
Chung Tú Mỹ liếc xéo ông một cái, khinh thường mà nói: “Chưa đến tôi có nấu ngon hay không. Tiền thuê ở nơi đó gấp năm lần bình thường, lại còn phải thanh toán trong một lần. Mở cửa hàng ở nơi đó lại còn phải trang hoàng, cứ tính đơn giản mua đồ linh tinh vụn vặt cũng hết mười mấy vạn. Mà trước chưa nói mười mấy vạn, ông lôi cho tôi mấy vạn tiền tiết kiệm ra đây nào?”
“Ai, bà đừng tranh cãi trước mặt cháu gái. Chỉ có mấy vạn tiền tiết kiệm thôi mà, làm sao không lấy ra được? Mất mặt quá.”
Hứa Hàm cười nói: “Cái này có gì mất mặt đâu ạ? Cậu hai mợ hai còn nuôi được ba sinh viên ăn học cơ đấy!”
Hứa Hàm thật sự rất bội phục hai người bọn họ, chỉ dựa vào số tiền vụn vặt do làm công, trồng trọt kiếm được mà nuôi được ba đứa trẻ ăn học rồi học đại học. Nếu đổi lại là cô, chưa nói đến tiền tiết kiệm, phỏng chừng tiền để sinh hoạt bình thường cũng không có.
“Bây giờ đi đâu cũng thấy sinh viên, không có gì hiếm lạ.” Mợ hai khiêm tốn nói.
“Nhưng Tình Tình,” Ngữ khí Lâm Tân Hoa nghiêm túc hỏi Hứa Hàm, “Cháu nấu cơm ngon như vậy, có suy xét muốn mở một tiệm cơm bên cạnh miếu Nguyệt Lão không? Khẳng định mấy tháng này sẽ có rất nhiều người từ thành phố tới, khẳng định cũng không khó kinh doanh cửa hàng cơm. Ít nhất sẽ kiếm được nhiều hơn so với ở nhà làm ruộng. Nếu cháu có ý định làm thì cậu còn một miếng đất ở mặt đường đang định cho thuê.”
“Cái này không cần đâu ạ,” chưa nói đến hiện tại cô không rảnh, muốn làm việc này cần mạo hiểm khá lớn, nơi này du lịch phát triển, khẳng định có nhiều cơ hội buôn bán, “Cháu tuyệt đối không có ưu thế đâu cậu, nếu chỉ dựa vào rau dưa phỏng chừng không thể cạnh tranh với người khác.”
Hơn nữa nói đi nói lại thì đây cũng là vùng sâu vùng xa, ngày thường cũng sẽ không có quá nhiều du khách. Chỉ vào những dịp nghỉ lễ cùng cuối tuần mới có vài người. Lại phải tranh giành khách với người khác, cuối cùng chỉ sợ không thu được nhiều tiền như việc bán rau sống như bây giờ đâu.
“Ai, thật sự không được à. Mà thuê đất để bán rau dưa cũng được mà, tiền thuê thật sự rất thấp.” Lâm Tân Hoa tiếc nuối mà nói, hiển nhiên vì không thể lấy được số tiền thuê vô cùng hấp dẫn kia.
Chung Tú Mỹ đánh ông: “Ông đừng hố linh tinh. Tìm một góc nào đó ngồi xổm bán rau không được à? Cứ phải một hai tiêu tiền mua đất để bán làm cho mình có vẻ cao quý hơn. Thế sao không dứt khoát mở một cửa hàng bán rau ở đó?”
Cửa hàng bán rau?
Từ này bỗng nhiên đánh thức Hứa Hàm.
Không quá khả thi để mở cửa hàng bán rau, nhưng nếu cô đến nơi đó mở một quán bán đồ chay giống như khá ổn nha!
Không phải là đến bái Nguyệt Lão à? Vậy khẳng định họ sẽ thắp hương. Thắp hương cũng giống bái thần phật là có một số người muốn tắm gội chay sạch. Cô thuận theo nhu cầu của họ, mở một quán bán đồ chay, sau đó bán đồ chay do mình làm. Vậy sẽ không tranh giành thực khách với các quán cơm khác.
Hiện tại không phải đang lưu hành những lời kiểu như “Tín nữ nguyện cả đời ăn chay” sao? Cô dứt khoát lấy câu nói dó để bán hàng.
Ở thế giới cũ của Hứa Hàm, cô cũng từng đi một số quán bán đồ chay. Thật sự vô cùng không tồi. Hơn nữa rau dưa nhà bọn họ ăn ngon hoàn toàn có thể thật mau làm một nhãn hiệu.
Hơn nữa bán rau đã qua chế biến kiếm được nhiều tiền hơn so với rau sống. Tuy ở bên bà chủ Thái, cô cũng đã lấy được tiền lãi khá cao, nhưng bà chủ Thái có thể kiếm được nhiều hơn từ những khoản tiền công chế biến. Cô chẳng làm cái gì nên lại không lấy được tiền đó.
Nếu cô tự mở một quán đồ chay của mình thì có thể lấy được toàn bộ lợi nhuận.
Không chỉ như thế, khách hàng của nhà cô ăn chay cảm thấy ăn ngon. Cô lại chế biến thêm rau quả, tự nhiên họ cũng sẽ mua thêm để thử. Nói như vậy, con đường tiêu thụ rau quả chế biến cũng khá có triển vọng.
Chủ ý này cũng khá tốt!
“Cậu hai, nếu không cậu giúp cháu hỏi thăm tiền thuê ở nơi đó một chút được không ạ? Cháu muốn tiền thuê thấp thấp một chút, vị trí tốt một chút.”
Cô quyết định thử xem!