Mang Thai Con Của Alpha Ảnh Hậu

Chương 28: 28: Suy Đoán



Edit: FAFOEVER.

Tang Tri Tửu cảm giác thái dương của chính mình mơ hồ phát đau.

Quyển sách này có ký ngữ lẫn ký tên mà nàng tự tay viết, vốn nên thuộc về “Đạt Bố Lưu tiền bối”, làm sao lại xuất hiện trong nhà Phàn Vụ cơ chứ.

.

.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng, có khả năng cao, “Đạt Bố Lưu tiền bối”- người đã nói chuyện cùng nàng một thời gian, chính là Phàn Vụ tên khốn kiếp này.

Nghĩ tới đây, phẫn nộ trong lòng nàng dâng lên, nghĩ trong đầu là sẽ chạy tới trước mặt Phàn Vụ để hỏi cho rõ ràng!

Nhưng ngoài dự liệu của Tang Tri Tửu, khi nàng quay người lại, lại phát hiện người đứng phía sau mình, cũng không phải Phàn Vụ mà nàng nghĩ.

“.

.

.

Tiểu Vũ? Ngươi sao lại ở đây?” Tang Tri Tửu kinh ngạc hỏi.

Phàn Vũ đôi mắt phát sáng lên, nhưng rất nhanh lại tắt: “Tửu Tửu.

.

.

thật sự là ngươi.

.

.”

“Ta còn tưởng rằng mình nhận sai chứ.”

Tang Tri Tửu nhìn quyển sách một chút, lại nhìn Phàn Vũ một chút: “Ngươi.

.

.

nơi này không phải nhà của Phàn Vụ sao?”

Phàn Vũ gật đầu.

Chuyện đến nước này, nàng cũng không cách nào che giấu thân phận mình nữa, thế là giải thích: “Tửu Tửu, trước đó ta không có nói cho ngươi, thật ra.

.

.

Phàn Vụ là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột thịt!”

“Ta không muốn ở trong đoàn phim bị người khác đối xử đặc biệt, vì vậy nên có nói Mộng Chi tỷ giúp đỡ, cố ý che giấu, hi, hi vọng ngươi sẽ không tức giận.”

Tang Tri Tửu bỏ ra chút thời gian để tiêu hóa xong tin tức nàng nói.

Sau đó, nàng nhìn về quyển sách trên bàn: “Vậy, quyển sách này.

.

.”

Phàn Vũ chạy lên trước, đem sách kéo vào trong ngực: “Ta, ta gần vẫn đang xem, rất có thu hoạch.

Nhưng cũng phải nói đến, thật sự rất cảm ơn ngươi đã nguyện ý viết những câu nói này đưa cho ta.”

Tang Tri Tửu hơi trừng mắt, sau khi phản ứng lại, lắc đầu nói: “Không, không cần cám ơn.”

Vì vậy.

.

.

những quyển sách này là của Phàn Vũ?

Phàn Vũ mới là.

.

.

Đạt Bố Lưu tiền bối? !

(° ロ °)!

Lấy suy đoán của Tang Tri Tửu đối với “Đạt Bố Lưu tiền bối”, nàng vẫn cảm thấy đối phương là một vị trong giới đã rất từng trải.

Nhưng Phàn Vũ.

.

.

Nói đến người trong giới, nàng xác thực phù hợp.

Có tỷ tỷ như Phàn Vụ, Phàn Vũ khả năng đã sớm đối với việc trong giới tường tận rồi.

Hơn nữa, Phàn Vũ cũng là fans của nàng, rất giống tin nhắn mà Đạt Bố Lưu tiền bối tự giới thiệu với mình.

Nhưng là.

.

.

Phàn Vũ tuổi tác không lớn, cùng “Thâm niên” hai chữ này không có liên quan.

.

.

Hơn nữa, nếu như Phàn Vũ chính là Đạt Bố Lưu tiền bối, hai người ở chung lâu như vậy, nàng tại sao không có nói cho mình?

Quá nhiều điểm nghi vấn khiến Tang Tri Tửu không cách nào kết luận, nàng nhìn Phàn Vũ, không nhịn được dò hỏi: “Phàn Vũ.

.

.

vì vậy nên, ngươi là, là Đạt Bố.

.

.”

Lời còn chưa dứt, phía sau hai người vang lên một tiếng nói, cắt ngang lời của Tang Tri Tửu.

“Phàn Vũ? Ngươi sao lại trở về rồi?”

Phàn Vũ nhìn Phàn Vụ, rất ngoan ngoãn trả lời: “Tỷ không dẫn ta đi, ta cảm thấy không có vui vẻ gì.

Vì vậy liền kết thúc sớm một chút, để Mộng Chi tỷ đưa ta quay về.”

Phàn Vụ lúc này nhìn thấy quyển sách mà Phàn Vũ đang ôm, trong lòng nổi lên chuông báo động mãnh liệt.

Nhưng bề ngoài cô làm dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra, cầm ly nước đến bên bàn đặt xuống: “Ra là vậy.”

“Ta cùng Tri Tửu cần lên phòng quay trên lầu ba, đối diễn một ít cảnh.”

Phàn Vũ gật đầu.

Nàng vẫn còn đang ủ rũ, chưa tiếp thu xong việc không thể cùng Tang Tri Tửu trở thành bạn lữ, lúc này thật ra cũng không muốn nhìn thấy Tang Tri Tửu.

Thế là, nghe Phàn Vụ nói vậy, liền hướng về hai người chào tạm biệt: “Vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa, công việc quan trọng, tỷ tỷ, Tửu Tửu, các ngươi làm việc đi.”

Phàn Vụ gật đầu, Phàn Vũ liền thu thập đồ vật của chính mình, “bịch, bịch, bịch” chạy lên lầu.

Tang Tri Tửu một bụng vấn đề vẫn chưa được giải đáp, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi.

Phàn Vụ chủ động mở miệng đánh vỡ im lặng: “Làm sao vậy?

“Biết Phàn Vũ là muội muội ta, rất kinh ngạc sao?”

Tang Tri Tửu thu hồi ánh mắt: “Ngược lại không phải là kinh ngạc cái này.

.

.”

Nàng nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Phàn Vụ, thử dò xét nói: “Quyển sách trong ngực Phàn Vũ kia.

.

.

thật hiếm thấy.”

Phàn Vụ biểu hiện hoàn hảo đến trên mức mười phân vẹn mười: “Thật sao?

“Nàng ở nước ngoài du học, có lúc rất thích xem một ít sách kỳ quái, ta cũng không thể hiểu được.”

Tang Tri Tửu nhíu mày: “.

.

.

thật vậy sao?”

Phàn Vụ nói: “Muốn nghỉ ngơi một lúc không?”

“Còn nếu như không có thì chúng ta lên lầu đi.”

Đối diễn quan trọng, Tang Tri Tửu đem nghi hoặc tạm thời quăng ra sau đầu, gật đầu: “.

.

.

Ừ, đi thôi.”

Phàn Vụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm theo đồ uống hoa quả, dẫn Tang Tri Tửu lên lầu.

Lần này đối diễn, mãi cho đến lúc hoàng hôn mới kết thúc.

Tang Tri Tửu khéo léo từ chối hai tỷ muội Phàn gia mời cơm tối, kiên trì trở lại nhà của mình.

Tắm rửa sạch sẽ, sau khi rũ bỏ được sự mệt mỏi cả ngày trong người, nàng nằm ở trên giường, xem tin nhắn mấy ngày này của mình và “Đạt Bố Lưu tiền bối” đến xuất thần.

Nàng hiện tại có hai cái suy đoán ——

Nếu như Đạt Bố Lưu tiền bối là Phàn Vũ, thì xem thái độ của Phàn Vũ hôm nay, đối phương hiển nhiên là không muốn cùng nàng quen biết nhau ngoài đời.

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Tang Tri Tửu cảm giác mình đều nên tôn trọng lựa chọn của đối phương, không nên tùy tiện giằng co cùng Đạt Bố Lưu tiền bối.

Nhưng nếu như.

.

.

Phàn Vũ không phải Đạt Bố Lưu tiền bối thì sao?

Sách tuy rằng đúng là thuộc về Đạt Bố Lưu tiền bối, nhưng Đạt Bố Lưu tiền bối hoàn toàn có thể chuyển tặng cho người khác, thậm chí nói, bán trao tay.

Phải biết, loại đồ vật được minh tinh tự tay ký tên, bán đi liền có thể kiếm lời không ít, tương tự như những giao dịch trong giới giải trí, nàng cảm thấy không có gì để kinh ngạc.

Xử lý những quyển sách kia như thế nào là tự do của Đạt Bố Lưu tiền bối, nếu như vậy, nàng càng không nên tùy tiện đi quấy rối Đạt Bố Lưu tiền bối.

Liên hệ lại với kinh nghiệm, thân phận lẫn tuổi tác của Phàn Vũ, cùng với biểu hiện vào chiều nay, Tang Tri Tửu trong lòng càng nghiêng về loại suy đoán thứ hai ——

Phàn Vũ căn bản không thể là Đạt Bố Lưu tiền bối của nàng!

Nghĩ tới đây, nàng thoát khỏi phần tin nhắn mặc định, tìm tới danh thiếp của Phàn Vũ.

“Trực tiếp tìm Phàn Vũ hỏi lai lịch của mấy quyển sách kia, không phải cái gì cũng đều rõ ràng sao?”

“Nên hỏi hay không đây.

.

.”

Nhìn màn hình điện thoại do dự một hồi lâu, Tang Tri Tửu cuối cùng vẫn là lựa chọn từ bỏ ý nghĩ này.

Nàng xoa gò má của chính mình, tự nhủ: “Tính toán một chút, hiện tại chính là thời điểm quay phim quan trọng, không cần phải tìm hiểu những thứ không quan trọng như này.

Nếu như thật sự hỏi được tin tức gì, người bị ảnh hưởng nhất không phải là chính mình sao?”

“A, chờ đến lúc đóng máy đi! Đóng máy xong, ta nhất định phải biết rõ thân phận của Đạt Bố Lưu tiền bối!”

Quyết định xong xuôi, Tang Tri Tửu thở dài một hơi.

Nàng tính tình tương đối thẳng thắn, nói không muốn chuyện này, liền gỡ xuống tất cả phiền muộn, thật vui vẻ để điện thoại xuống, đi vào phòng vệ sinh mân mê mặt nạ ban đêm mình mới mua.

Làm hết quá trình bảo dưỡng da, nàng thậm chí còn tự khoe khoang nói: “Chậc chậc chậc, nhìn cái da dẻ này đi, nhan sắc của mình từ trước đến giờ vẫn cứ là tốt!”

(っ ˘ω˘ς)

Nàng trước gương xoay người vài vòng, tự thưởng thức khuôn mặt đẹp của mình, đột nhiên, ánh mắt tập trung vào eo.

Một giây sau, Tang Tri Tửu sờ trên hông của mình: “Gần đây có phải là có chút mập không? Bụng nhỏ giống như hơi to ra rồi.”

Nàng càng nghĩ càng khó hiểu: “Không nên a.

.

.

“Vào những thời điểm dạ dày không tốt, ta đều sẽ gầy đi rất nhiều mà.

.

.

Là gần đây đồ ăn không được lành mạnh sao?”

Nàng xoa trán, nhớ lại đồ ăn mình đã từng ăn, không có tìm ra vấn đề gì, lại ủ rũ coi như thôi.

“Đi ngủ sớm một chút, ngủ sớm dậy sớm vóc người lại đẹp!”

Nghĩ như vậy, nàng nhảy vào ổ chăn, thôi miên chính mình tự rơi vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, nghỉ phép kết thúc, nhân viên đoàn phim di chuyển đến vị trí cần quay.

Có kinh nghiệm ở lần quay đầu, khi đến giai đoạn thứ hai này, quay phim tiến hành đến đặc biệt thuận lợi.

Phàn Vũ như cũ đảm nhiệm công việc hậu cần, nhưng cùng trước đó không giống lắm, nàng có vẻ chuyên nghiệp hơn rất nhiều, không xông xáo nhận công việc liên quan đến Tang Tri Tửu nữa, cũng sẽ không lúc rảnh rỗi liền vây quanh Tang Tri Tửu.

Lận Gia Hòa thậm chí còn lén lút hỏi nhỏ Tang Tri Tửu.

“Tiểu Vũ cô nương kia sẽ không đối với ngươi thoát fans đấy chứ?”

“Làm sao gần đây lúc nghỉ trưa cũng không tới phòng nghỉ của chúng ta cùng nhau ăn cơm?”

Tang Tri Tửu sửng sốt một chút, qua loa nói: “A, khả năng công việc hiện tại không giống trước, không tiện lại đây đi.”

“Ngày hôm qua chúng ta gặp được nàng, không phải còn rất tốt sao?”

Lận Gia Hòa gật đầu: “Chắc vậy.”

Nhưng nàng rất nhạy cảm: “Ta có cảm giác, nàng đối với ngươi, không có nhiệt tình như trước nữa.”

Tang Tri Tửu khóe miệng cứng đờ: “Việc đó, không phải.

.

.

rất tốt ư?”

Không gặp phải Phàn Vũ, nàng đều sẽ không nhớ tới chuyện những quyển sách kia.

Bây giờ Phàn Vũ không chủ động quay quanh nàng nữa, việc này làm nàng thở phào một hơi.

Rất nhanh, theo thời gian trôi qua, đoàn phim quay đến một phân cảnh quan trọng nhất.

Hôm nay, Tang Tri Tửu cùng Phàn Vụ phải diễn một cảnh hôn.

Nội dung vở kịch đã đi tới cao trào, Trần Duyệt cùng Mộ Nhất Ninh đều đem hết tất cả tâm sự nói ra, tiến vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Trong phòng nghỉ ngơi của quán bar, Trần Duyệt nhìn thấy Mộ Nhất Ninh nhắm mắt dưỡng thần, cho rằng đối phương đã ngủ, liền đến gần hôn trộm một cái.

Không nghĩ tới, Mộ Nhất Ninh cũng không có ngủ, hành vi hôn trộm của nàng bị phát hiện, Mộ Nhất Ninh đứng dậy, chủ động ôm Trần Duyệt, đem nụ hôn lướt qua này thành hôn sâu.

Vì để tạo nên bầu không khí ám muội, Phàn Vụ cố ý sắp xếp một chút, đem tất cả những người không có công việc quan trọng đều đưa ra ngoài.

Mặc dù như thế, cảnh Trần Duyệt hôn trộm Mộ Nhất Ninh này, Tang Tri Tửu vẫn bị NG rất nhiều lần.

Đến lúc quay đến lần thứ năm, Phàn Vụ xác định không thể nào quay tiếp được nữa, cô ngẩng đầu, nhìn Tang Tri Tửu bất đắc dĩ nói: “Ngươi sẽ không cố ý diễn hỏng, để hôn ta nhiều hơn mấy lần đấy chứ?”

Tang Tri Tửu nghe vậy, mặt lập tức đỏ lên: “Ngươi, ngươi nói bậy cái gì đấy?”

Phàn Vụ nói: “Mấy ngày trước rõ ràng vẫn rất tốt, làm sao hôm nay tới phân cảnh hôn trộm này.

.

.

ngươi cả người biểu hiện đều khẩn trương như vậy?”

Phó đạo diễn ở một bên phụ họa: “Cảm giác không giống như là đơn thuần hôn trộm một cái, mà giống như còn chuẩn bị tiện tay lấy đi toàn bộ tiền tài trên người Mộ Nhất Ninh, làm cho nàng không nhà để về, lưu lạc đầu đường.”

Lời nói này vừa ra, mọi người xung quanh đều cười vui vẻ.

Tang Tri Tửu hít sâu mấy lần, nắm chặt tay: “Ta, ta.

.

.

khả năng chính là quá khẩn trương.”

Nàng cũng không biết mình đang làm gì.

Nói chung, khi thấy người ngủ ở trên bàn, không hề phòng bị, gương mặt lại thuộc về Phàn Vụ, nàng liền bắt đầu thoát khỏi vai diễn, quên thân phận “Trần Duyệt” của mình.

Lúc này, nàng cảm giác mình hôn trộm, không phải Trần Duyệt hôn trộm Mộ Nhất Ninh, mà là Tang Tri Tửu hôn trộm Phàn Vụ.

Nhưng là, trong phim Trần Duyệt cùng Mộ Nhất Ninh vào lúc này đã bày tỏ lòng mình với nhau, còn nàng cùng Phàn Vụ.

.

.

Này tính là gì a?

Cũng bởi vậy, nàng mới không khắc chế được, biểu hiện ra cực kì khẩn trương.

Khí tức của Phàn Vụ, môi lưỡi của Phàn Vụ, đối với nàng mà nói, thật giống một loại cấm kỵ nào đó vậy.

Phàn Vụ nhận ra được tâm tình của nàng, thở dài.

Cô kêu mọi người dừng lại: “Đừng cười nữa.”

Xung quanh một lần nữa yên tĩnh lại, Phàn Vụ suy nghĩ một chút, nói rằng: “Như vậy đi, trước tiên không quay cảnh hôn trộm này nữa.”

“Chúng ta quay cảnh Mộ Nhất Ninh phát hiện Trần Duyệt hôn trộm trước, sau đó đổi khách làm chủ, hôn môi đối phương.”

Phó đạo diễn rất tôn trọng nàng, không có hỏi tại sao, trực tiếp gật đầu, sau đó liền bắt đầu chỉ huy camera điều chỉnh vị trí quay, chuẩn bị cho phân cảnh này.

Phàn Vụ đi tới bên người Tang Tri Tửu, cùng nàng điều chỉnh tư thế một chút.

Thừa dịp thời gian này, Tang Tri Tửu có chút hổ thẹn, nhỏ giọng hỏi: “.

.

.

Quấy rầy việc quay phim thuận lợi, có hơi không tốt lắm đúng không?

“Kỳ thực lại cho ta thêm một cơ hội, phân cảnh hôn trộm.

.

.

Ta, ta có thể diễn tốt hơn.”

Phàn Vụ thực sự không nhịn được, xoa xoa tóc của nàng: “Không có chuyện gì hết.”

Cô cúi người đến bên tai của Tang Tri Tửu: “Ngươi không hôn ta cũng không sao, ta dạy ngươi là được.”

Tang Tri Tửu nghe vậy, ban đầu gò má chỉ hơi ửng hồng, bỗng chốc đỏ chót lên..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.