Mang Thai Con Của Alpha Ảnh Hậu

Chương 19: 19: Tuyển Chọn 3



Edit: FAFOEVER.

Một lúc sau, ánh mắt toàn trường đều rơi xuống trên người Tang Tri Tửu.

Tang Tri Tửu chịu đựng ánh mắt đánh giá của người khác, thêm vào việc vừa trải qua vừa nãy, cũng không quá lo lắng, cả người chầm chậm đi tới trước sân khấu, lễ phép hướng về ba người ban giám khảo chào hỏi.

So sánh với Chiêm Nguyệt Nhu trước đó, nhìn khí chất mười phần kiều man [*] tiểu mỹ nhân, khuôn mặt quanh năm đều không hề có cảm xúc như Lương Song, cũng đều giãn ra.

[*] ý chỉ xinh đẹp đáng yêu nhưng xen lẫn nét ngang ngược.

Nàng nói: “Quy tắc vừa nãy ngươi cũng nghe rồi chứ?

“Nếu như đã chuẩn bị kỹ càng, liền bắt đầu đi.”

Tang Tri Tửu gật đầu.

Đây là một màn biểu diễn tự đóng vai, chỉ yêu cầu ứng cử viên giả tưởng nhà giàu mới nổi vào vị trí của ban giám khảo, để ba người có thể thấy rõ biểu cảm cùng biến đổi tâm lý của nhân vật Trần Duyệt mà ứng cử viên đóng vai.

Tang Tri Tửu hít sâu vài hơi, khí chất cả người nhất thời liền thay đổi.

Nàng vẫn là kiêu ngạo, vẫn là một sinh viên tài năng vừa lấy được giải thi đấu đàn violon toàn quốc, là một học sinh ngoan mang trên mình ánh hào quang riêng.

Nhưng so với dáng vẻ ban đầu của Tang Tri Tửu, nhuệ khí đã thu lại rất nhiều.

[ đoạn dưới đây đều là chị nhà tự nhớ kịch bản, rồi tự diễn một mình ấy, còn mấy cái miêu tả phía trước chỉ là để cho độc giả biết đang diễn cái gì thôi.

]

Đối mặt với người xa lạ hô hoán, nàng mới bắt đầu còn có chút làm không rõ tình huống, đứng lại, sau đó hơi kinh ngạc chỉ vào mình: “Gọi ta sao?”

Đối phương muốn tiến tới trước mặt đùa giỡn nàng, Tang Tri Tửu lùi về sau một bước, nhíu mày.

Lúc này, trong vẻ mặt của nàng chỉ còn sự căm ghét, không có sợ hãi chuyện này.

Lương Song âm thầm gật đầu.

Nàng đang muốn tìm Phàn Vụ ở bên cạnh để thảo luận về Tang Tri Tửu, nhưng đột nhiên phát hiện ——

Tang Tri Tửu vốn là nên tập trung ánh mắt nhìn nhà giàu mới nổi (tự tưởng tượng), nhưng vô tình hay cố ý mà ánh mắt lại rơi vào xung quanh Phàn Vụ.

Lê Song hơi nghi hoặc một chút.

Đây là.

.

.

Đem Phàn Vụ giả tưởng thành nhà giàu mới nổi sao?

Nhưng Phàn Vụ rõ ràng là Bạch Nguyệt Quang (ánh trăng sáng) của Trần Duyệt mà, nàng thích nhất là ỷ lại Mộ Nhất Ninh a!

Biểu diễn vẫn còn tiếp tục.

Nhà giàu mới nổi cùng tiểu đệ vây quanh (tự tưởng tượng), tay hắn vừa đấm vừa xoa, ở trước mặt mọi người ném ra một xấp tiền, yêu cầu Trần Duyệt uống xong ba chén rượu trước mặt.

Có nhân viên trong quán và thành viên của ban nhạc vây lại, để Trần Duyệt khuất phục, Trần Duyệt vẫn một mực quay đầu nhìn về phương hướng phía sau, nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng tuyệt vọng.

Cuối cùng, đại khái là xác nhận được người duy nhất mình có thể dựa vào lại không ra tay giúp đỡ, khóe mắt nàng rưng rưng, mang theo nỗi niềm bị sỉ nhục, đem từng chén rượu rót vào trong miệng.

Lúc kết thúc động tác này thì, ánh mắt của nàng là rơi vào trên người Phàn Vụ.

Theo quan điểm của Tang Tri Tửu, muốn tại gian phòng phỏng vấn này tìm một kẻ thù thì, Phàn Vụ hiển nhiên chính là đối tượng tốt nhất.

Nhớ tới những tình huống mà hai người gặp nhau trong vài năm qua, trong lòng nàng vốn là có oan ức, hơn nữa đang trong bầu không khí nhập diễn, liền đem sự căm uất này bày ra trên mặt đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Biểu diễn kết thúc, mọi người rất nể mặt mà vỗ vỗ tay.

Tang Tri Tửu cấp tốc điều chỉnh lại vẻ mặt, bưng trái tim đang đập thình thịch, cúi đầu cảm ơn.

Lê Song khen hai câu đơn giản, thấy dáng vẻ của Phàn Vụ cũng giống như không có gì để nói, cũng gật đầu kết thúc lượt thi.

Phàn Chính Chí thì lại rất hài lòng, cười đến cơ hồ không nhìn thấy con mắt (người đời hay gọi là “cười không thấy ánh mặt trời” đấy).

“Ai nha, diễn thật sự quá tốt rồi!

“Tri Tửu, ngươi trước về phòng nghỉ chờ đợi một vòng biểu diễn đi, đến thời điểm sẽ có người thông báo cho ngươi.”

Tang Tri Tửu gật đầu, cùng Lận Gia Hòa cùng đi ra ngoài.

Ở bên trong, Lê Song cầm lấy tờ giấy ghi những lời bình trên đó lên, bắt đầu cùng Phàn Vụ cùng với Phàn Chính Chí thương lượng.

“Được rồi, bốn người đều biểu diễn xong, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Phàn Chính Chí lập tức nói: “Ta cảm thấy Tang Tri Tửu, còn có Tân Yên nữa, đều rất tốt!”

Tang Tri Tửu cùng Phục Tân Yên đều là người của Nam Lộ, Phàn Chính Chí rất tự nhiên mà hướng về các nàng.

Lần này tuy rằng không có cấp trên chỉ thị, nhưng Phàn Chính Chí tư tâm chính là muốn đem Trần Duyệt nhân vật này cũng đặt tại Nam Lộ.

Lê Song nghe vậy, chậm rãi nhíu mày.

“Tang Tri Tửu.

.

.

Có thể thấy kiến thức cơ bản rất vững chắc, nhưng ta cảm thấy nàng ở vài cảnh tâm tình xử lý không phải rất tốt.”

Phàn Chính Chí vội vã nói: “Tri Tửu lấy được này kịch bản cũng chỉ có một tuần, có nhiều chỗ không hiểu rõ không phải cũng rất bình thường sao?”

“Coi như nàng không được thì, còn Tân Yên nữa? Tân Yên biểu hiện vừa nãy, ngươi cùng Phàn Vụ đều khen thưởng hai câu đây.”

Lê Song gật đầu.

Nàng xác thực cho rằng Phục Tân Yên vẫn tốt hơn một chút, đứa nhỏ này cũng là nàng một đường nhìn từ lúc bắt đầu thi tuyển đến tận bây giờ, mặc dù nói tư chất cũng không phải tốt nhất, nhưng sự nỗ lực nàng đã thấy được.

Nghĩ như vậy, nàng nhìn về phía Phàn Vụ: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy chúng ta có thể thống nhất ý kiến của mình, nếu như cả ba người đều nhất trí, thì phần phía sau nữa kỳ thực cũng không cần nhìn.”

Phàn Chính Chí lập tức tỏ thái độ: “Khụ, ta cảm thấy Tân Yên cùng Tri Tửu không tệ, các ngươi chọn ai ta đều có thể tiếp thu.”

Miễn là đem tiêu chuẩn ở lại trong Nam Lộ, nhiệm vụ hôm nay của hắn cũng xem như là xong rồi.

Lê Song lần thứ hai mở miệng: “Ta cảm thấy.

.

.

Phục Tân Yên đi.”

“Nàng càng phù hợp Trần Duyệt trong lòng ta, là dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn, đối với nhân vật cùng kịch bản cũng hiểu sâu hơn.”

Hai người đều đã mở miệng, có thể nói, định ra Phục Tân Yên chỉ thiếu một câu nói của Phàn Vụ.

Lấy sự hiểu biết của Lê Song đối với Phàn Vụ, hai người hợp tác nhiều lần như vậy, thẩm mỹ của Phàn Vụ sẽ không khác chính mình quá nhiều.

Nàng cầm bút lên, thậm chí trên bảng danh sách, tại cái tên Phục Tân Yên khoanh vòng lại.

Nhưng một giây sau, Phàn Vụ mở miệng: “Ta chọn Tang Tri Tửu.”

Lê Song đanh khoanh được một nửa, ngòi bút trật một cái, kéo một vệt dài trên mặt giấy.

Nàng thu thập tâm tình một chút, dò hỏi: “Tang Tri Tửu? Ngươi xác định sao? Tại sao?”

Phàn Vụ gõ bàn hai cái.

“Phục Tân Yên quá ngoan, đóng vai Trần Duyệt thời kỳ đầu không thành vấn đề, nhưng phần sau đó rất có thể không chịu được nhân vật này nữa.”

“Tang Tri Tửu.

.

.

Nàng có một mặt khá là cực đoan, trái lại càng giống phần sau của Trần Duyệt, càng có tính dẻo (dễ chuyển đổi nhân vật hơn ấy).”

Lê Song rất không tán thành: “Làm sao? Phục Tân Yên sẽ không có tính dẻo?

“Có ngươi mang theo nàng, ngươi còn sợ nàng vào không được cảnh diễn?”

[ có lẽ nhiều bạn cũng đã biết, việc một diễn viên trường phái thực lực rất dễ kéo bạn diễn của mình hòa vào bối cảnh, làm cảnh quay được tự nhiên hơn.

]

Phàn Vụ ngửa lưng ra sau: “Đây chỉ là một nguyên nhân trong số đó thôi.

.

.

“Chỉ là nếu như ngươi cảm thấy không được, vậy thì tiến hành cảnh diễn tiếp theo đi.”

Nói xong, cô nhìn về Giang Mộng Chi ở bên cạnh: “Chỉ để Phục Tân Yên cùng Tang Tri Tửu lại đây là được, hai người còn lại.

.

.

Báo cho kết quả, bảo các nàng rời đi.”

Giang Mộng Chi gật đầu.

Nhân viên đi tới sắp xếp, ba người giám khảo được nghỉ ngơi chốc lát.

Phàn Chính Chí ra ngoài tìm một nơi hút thuốc, Lê Song thì đi theo Phàn Vụ nói chuyện phiếm.

“Ta nhớ tới, chuyện này thật giống chúng ta vào mười năm trước, đây là lần thứ hai đang tuyển người thì ý kiến không không trùng khớp nhau.

“Là ta già rồi sao? Ta làm sao không nhìn ra Tang Tri Tửu so với Phục Tân Yên tốt hơn?”

Phàn Vụ cười cười: “Thời điểm lần thứ nhất ý kiến không khớp nhau, hình như sau đó vẫn là ta thắng thì phải?”

Lê Song lườm một cái.

Nàng thử phân tích, nói: “Vừa nãy vào lúc nàng đang diễn, có phải là xem ngươi thành nhà giàu mới nổi không? Ngươi thấy ta không có phát hiện chi tiết nhỏ sao?

“Lẽ nào chính là dáng vẻ căm uất của nàng, đánh động tới ngươi?”

Phàn Vụ cười cười, không có nói tiếp.

Trên thực tế, một số lời của Lê Song, đại khái cũng sắp đoán gần đúng chân tướng.

Tang Tri Tửu tại thời điểm khóe mắt rưng rưng nhìn cô, trong khoảnh khắc đó, bên tai cô rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập.

« ơ, thế bình thường tim không đập sao (ಠ ͜ʖ ಠ) »

Đối mặt Phục Tân Yên mấy người kia, cô rất lý trí, cô rất giống Lê Song, từ mọi phương diện phân tích ra ưu nhược điểm của các ứng cử viên, tiềm lực sâu hay cạn.

Thế nhưng cùng Tang Tri Tửu lại không giống nhau.

Phân tích đến một nửa, cô nhìn vào ánh mắt của đối phương, thật giống như muốn rơi vào đó vậy.

Trước ở trong phòng biểu diễn, cô đã từng nói với Úc Bình cùng Tang Tri Tửu, trong cảnh diễn này, cử chỉ của Trần Duyệt, là muốn một lần nữa làm cho Mộ Nhất Ninh động lòng.

Mà trong bốn cảnh diễn thì, chỉ có mỗi Tang Tri Tửu là mang đến cho cô cảm giác này.

Thực sự là kỳ quái.

Phàn Vụ hai tay chống đỡ tại thái dương, cúi đầu trầm ngâm.

Mấy giây sau, cô đứng lên, đối với Lê Song nói: “Ta đi toilet một chút.”

Lê Song gật đầu: “Ừm.”

Ban giám khảo tất nhiên sẽ có phòng nghỉ của chính mình, Phàn Vụ ra khỏi phòng thi, muốn đi cầu thang lên tầng năm.

Nhưng cô mới vừa tới gần cầu thang, liền ngửi được một mùi thuốc lá nhè nhẹ.

Phàn Vụ nhíu mày, đang định rời đi, đột nhiên bên trong truyền đến âm thanh quát lớn của Phàn Chính Chí.

Cô nhìn hai bên một chút, cất bước đi tới.

Cầu thang trong khách sạn này khá là khép kín, ở bên trong nếu như không khống chế âm lượng, thanh âm nói chuyện có thể vang rất xa.

Khách sạn tại phim trường, mỗi thời khắc không biết có bao nhiêu cẩu tử nhìn chằm chằm.

Phàn Chính Chí không phải minh tinh, có lúc sẽ quên mất sự thận trọng trong lời nói và hành vi của mình.

Cũng may tính cảnh giác của hắn vẫn còn, khi phát hiện có người đi tới, lập tức im lặng.

Phàn Vụ giương mắt nhìn lên, quả nhiên thấy Phàn Chính Chí, cùng với.

.

.

Đứng ở trước mặt hắn, Chiêm Nguyệt Nhu.

“Phàn, Phàn Vụ, ngươi làm sao lại đến rồi?” Phàn Chính Chí lau mồ hôi.

Phàn Vụ lạnh lùng nói: “Ta lại muộn một lúc, cả tòa nhà đều muốn nghe âm thanh của ngươi rồi.”

Phàn Chính Chí sững sờ: “Xin, xin lỗi.

“Ta kỳ thực vẫn có chú ý âm lượng, nhưng, vừa nãy là hơi kích động một chút.”

Phàn Vụ khoanh tay trước ngực: “Các ngươi ở chỗ này nói cái gì?”

Phàn Chính Chí “Ha hả” nở nụ cười, hạ thấp giọng: “Ta, ta không phải sợ tiểu cô nương này không hiểu rõ ràng, chạy đến quấn quít lấy ngươi sao?

“Liền ngầm tìm nàng, tùy tiện nói một chút.”

Chiêm Nguyệt Nhu đứng ở bên cạnh, thở cũng không dám thở, nhưng ánh mắt vẫn cứ dính ở trên người cô.

Phàn Vụ cụp mắt lại: “Sau này chuyện này ngươi không cần xen vào.

“Không phải người nào xuất hiện trước mặt người, đều là có ý đồ.”

Phàn Chính Chí vâng vâng dạ dạ đáp một tiếng: “Ừm, ta, ta biết rồi.”

Hắn nhấc chân tránh đi: “Vậy ta đi trước, ngươi, ngươi bận bịu.”

Phàn Vụ gật đầu.

Giải quyết xong Phàn Chính Chí, cô liền nhấc chân hướng về trên rời đi, chuẩn bị tiếp tục lên phòng nghỉ trên tầng năm.

Nhưng rất nhanh, một tiếng bước chân khác lộp cộp đi theo.

Đi tới tầng năm, Phàn Vụ ra cầu thang trực tiếp quẹo phải, dẫn người đến một góc khuất.

Cô hỏi: “Ngươi đi theo ta làm cái gì?”

Chiêm Nguyệt Nhu cười cười, có chút ngại ngùng: “Vừa nãy.

.

.

còn chưa kịp, muốn, muốn cùng ngài chào hỏi một tiếng.”

Phàn Vụ gật đầu: “Ừm.”

Cô đối với Chiêm Nguyệt Nhu một chút hứng thú đều không có: “Bắt chuyện cũng xong rồi, người phụ trách cũng đã đem kết quả nói cho ngươi, về sớm một chút đi.”

Chiêm Nguyệt Nhu thấy cô muốn đi, vội vã hô: “Phàn, Phàn Vụ tỷ!”

Phàn Vụ suy nghĩ một chút, đứng lại, trở lại trước mặt nàng.

“Chúng ta trước không phải đã nói rất rõ ràng sao?

“Đó là một bất ngờ, ngươi cùng ta đều coi nó là không tồn tại là được.”

“Ta, ta biết.” Chiêm Nguyệt Nhu có chút oan ức, ngoan ngoãn nói, “Ta tìm ngài.

.

.

Không phải vì cái kia.”

“Hử?” Phàn Vụ đã gần hết sự kiên nhẫn của mình.

Chiêm Nguyệt Nhu tiếp tục nói: “Ta, ta trước bởi vì.

.

.

A, bởi vì cái kia bất ngờ, làm lỡ công tác, bị một đoàn phim sa thải, gần nhất không tìm được công việc tốt.

« ôi chị ơi, chị lươn vừa thôi, anh Độ Cao Bằng cũng không lươn bằng chị đâu (ఠ ͟ʖ ఠ) »

“Ta muốn hỏi một chút, đoàn phim các ngươi còn thiếu diễn viên không? Chỉ là một vai phụ thôi, ta muốn tranh thủ một chút!”

Phàn Vụ chân mày hơi nhíu lại.

Bởi vì chuyện đêm hôm đó.

.

.

Dẫn đến bị sa thải sao?

Nghiêm túc mà nói, Phàn Vụ đã đưa ra bồi thường rất lớn, bù đắp được hai, ba tháng tiền công rồi.

Nhưng có điều thỉnh cầu này của Chiêm Nguyệt Nhu cũng không tính là quá đáng, cũng nằm trong phạm vi năng lực của Phàn Vụ.

Chỉ là.

.

.

Phàn Vụ không muốn làm cho đối phương cảm thấy, chỉ cần dựa vào sự kiện trước kia, cô sẽ vô điều kiện thỏa hiệp với Chiêm Nguyệt Nhu.

Thế là cô nói thẳng: “Vai phụ chiêu mộ yêu cầu tương đối thấp, dự tính mồng 3 tháng sau sẽ bắt đầu, ngươi có thể chú ý một chút đến dàn cast sẽ tham gia trong đám tin tức.”

Nói như vậy, tương đương với uyển chuyển từ chối.

Nhưng kế hoạch thật sự bên trong của Phàn Vụ là, đi tìm cơ hội cùng Lê Song đề cử một chút, miễn là Chiêm Nguyệt Nhu đi tham gia phỏng vấn, cô sẽ trực tiếp cho nàng một nhân vật phụ không cần quá nhiều kỹ năng diễn xuất.

Chiêm Nguyệt Nhu, người không biết sự tình bên trong, trên mặt rõ ràng hiện ra vẻ mặt đầy thất vọng.

Nàng gật đầu: “Ta biết rồi.

“Vậy thì không quấy rầy ngài nữa, ta đi trước, còn muốn bắt xe trở về.”

Phàn Vụ gật đầu.

Chiêm Nguyệt Nhu cười cười, xoay người tiến vào cầu thang, “bịch, bịch, bịch” chạy xuống.

Phàn Vụ lúc này mới thu hồi ánh mắt, trực tiếp về phòng nghỉ.

Sau mười phút, cô đúng giờ trở lại gian phòng phỏng vấn.

Phục Tân Yên đã vào chỗ, Tang Tri Tửu đang chờ đợi ở ghế.

So với cảnh thứ nhất, Phục Tân Yên có vẻ càng căng thẳng hơn.

Biểu diễn được một nửa, bản thân nàng gián đoạn biểu diễn, điều chỉnh tâm tình một chút, nhìn Phàn Vụ thỉnh cầu nói: “Ta, ta muốn mời Phàn Vụ lão sư tới, giúp, trợ giúp ta đối diễn, có, có thể không ạ?”

Đối mặt thỉnh cầu của người mới trong công ty, Phàn đại ảnh hậu không hề bị lay động: “Tự mình đối diễn là một kiến thức cơ bản của mọi diễn viên.

Ta có thể lại cho ngươi thêm một cơ hội, một lần nữa biểu diễn đi.”

Phục Tân Yên lúng túng gật đầu, nghỉ ngơi hai phút, bắt đầu lại từ đầu.

Đợi đến Tang Tri Tửu lúc tiến vào, Phàn Vụ dùng tay nâng mặt.

Tang Tri Tửu lên sân khấu, mới vừa bày ra tư thế Trần Duyệt muốn cùng Mộ Nhất Ninh cãi nhau, người vẫn chưa kịp vào trạng thái, liền nghe Phàn Vụ nói ra một câu: “Có muốn hay không để ta hỗ trợ đối diễn?”

« thiên vị lộ liễu quá chị ơi (͡ ° ͜ʖ ͡ °) »

Bên trong gian phòng, tất cả mọi người đều hướng về cô nhìn.

Phàn Vụ giải thích: “Ta chẳng qua là cảm thấy có người đối diện, có thể càng nhìn rõ hơn kỹ năng diễn xuất của ngươi.”

Chẳng lẽ vòng thứ hai thí diễn vốn là sắp xếp như vậy? Phía trước Phục Tân Yên cũng cùng Phàn Vụ cũng là đang đáp diễn?

Cái này suy đoán vẫn tính khá là đáng tin, thế là Tang Tri Tửu hít sâu một hơi: “Phiền phức cho Phàn lão sư.”

Phàn Vụ cười: “Đừng khách khí.”

Cô đẩy ghế ra, đang chuẩn bị đứng dậy, Lê Song ở bên cạnh hướng về cô cho một ánh mắt, bên trong rõ ràng viết hai chữ “Bất công”.

Phàn Vụ không để ý lắm, thậm chí tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi cứ coi như không có ta đi.”

Cô đi tới bên cạnh Tang Tri Tửu, giang hai cánh tay: “Vậy chúng ta bắt đầu?”

Tang Tri Tửu xoa xoa mặt, nhắc nhở chính mình hiện tại là đang thử vai, không thể đối với Phàn Vụ tên khốn kiếp này lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Tiếp đó, nàng đối với Phàn Vụ nhẹ nhàng nói: “A, vậy bắt đầu đi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.