Thiên Vũ Thượng Nhân nói :
– Thực ra người này ta chỉ mới quen tên chứ chưa quen mặt, hắn họ Hạ Hầu, tên là Tốn…
Vừa nói đến đây chợt nghe trong Thiên Sầu giản nổi lên một tiếng hú thật dài, rồi chỉ trong nháy mắt đã thấy hai cái bóng song song bay tới trước Long Bàn thạch.
Hai cái bóng đó chính là Trọng Tôn Phi Quỳnh và một vị trung niên đạo sĩ, hình dung gầy gò bé quắt, tướng mạo không có gì đặc biệt.
Hạ Thiên Tường biết vị đạo sĩ đó chính là Tam Tuyệt Chân Nhân, trong bụng kinh sợ nghĩ thầm: “Ngọc Trâm phong vách đá chót vót, cao hàng trăm trượng, vậy mà vừa nghe tiếng hú của Tam Tuyệt Chân Nhân trong Thiên Sầu giản, làm sao người đã hiện thân ở trên Long Bàn thạch nhanh như thế được?”
Đại Hoàng, Tiểu Bạch vừa trông thấy Phi Quỳnh đều reo lên một tiếng vui mừng, chạy ra quấn lấy nàng.
Hạ Thiên Tường ngẩng lên nhìn Phi Quỳnh, bốn luồng nhãn tuyến vừa gặp nhau, chàng đã nhận thấy người yêu đối với mình không còn hiềm hận gì nữa, trong bụng khác nào vừa trút được gánh nặng, hớn hở gọi to :
– Tỷ tỷ!
Phi Quỳnh chợt nghiêm sắc mặt, xua tay nói :
– Võ lâm nhi nữ phải biết tôn trọng lời hứa, chúng ta may mắn được gặp các vị cao nhân và đã nhận lời giúp đỡ, phải trước hết lo xong việc chính đi đã, còn câu chuyện riêng lát nữa sẽ hay. Ngay lúc này chúng ta phải coi nhau như khách lạ mới được.
Tam Tuyệt Chân Nhân tỏ vẻ đắc ý, cười ha hả nhìn Thiên Vũ Thượng Nhân hỏi :
– Ngươi coi thiếu nữ được ta tuyển lựa, bất cứ về tâm tính, thiên bẩm, hoặc căn cơ võ công, có phải đều là tuyệt phẩm hay không?
Thiên Vũ Thượng Nhân nhìn kỹ Trọng Tôn Phi Quỳnh một lát rồi gật đầu cười :
– Trọng Tôn cô nương quả là tiên phẩm Dao Trì, nhưng Hạ lão đệ ta đây cũng là một bông cỏ lạ trong võ lâm, có kém gì đâu?
Phi Quỳnh và Thiên Tường thấy hai vị lão tiền bối đều có tính hiếu thắng, không ai chịu nhường ai, bất giác cùng đưa mắt nhìn nhau mỉm cười.
Tam Tuyệt Chân Nhân vừa toan cãi, Thiên Vũ Thượng Nhân lại hỏi :
– Ngươi truyền cho Trọng Tôn cô nương môn tuyệt học nào thế?
Tam Tuyệt Chân Nhân đắc ý nói :
– Ta truyền cho nàng môn tuyệt nghệ Vô Tướng Câu Hồn Long Phi Tam Tuyệt đã nổi tiếng của ta, còn ngươi truyền môn gì cho Hạ Thiên Tường?
Thiên Vũ Thượng Nhân cười ha hả nói :
– Ngươi hà tất phải hỏi, chúng ta đã đấu với nhau chín mươi chín lần, ngươi còn lạ gì tính ta? Cố nhiên là ta truyền cho hắn môn Độ Thế tam chiêu chớ còn gì nữa?
Tam Tuyệt Chân Nhân chỉ à một tiếng, gật đầu không nói gì cả. Thiên Vũ Thượng Nhân chợt lại cười nói :
– Bọn ta tuy đã nghiên cứu tinh tường các môn võ học, nhưng nửa đời tâm huyết đều ở mấy môn Vô Tướng Câu Hồn Long Phi Tam Tuyệt và Độ Thế tam chiêu, nay hai môn ấy đều đã có truyền nhân, ta cho rằng kết quả trận giao chiến lần thứ một trăm này vẫn không hơn không kém, thôi cũng nên bỏ giận hờn cho tâm ổn, ý tĩnh mới phải.
Tam Tuyệt Chân Nhân nhìn Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường rồi gật đầu nói :
– Cái đó còn để xem bọn này có phụ lòng mong mỏi của chúng ta không đã? Nếu họ thi triển khả năng đúng được như mong muốn của mình thì dầu ta có tán thủ hồng trần thì cũng mát lòng hả dạ, không còn ân hận gì nữa.
Thiên Vũ Thượng Nhân cười nói :
– Đã vậy chúng ta bất tất phải kéo dài thời gian, nên bắt đầu khai mạc cuộc tỷ thí đi là vừa.
Tam Tuyệt Chân Nhân gật đầu :
– Ừ được, trước hết ta hãy định phương cách thi cử cho phân minh đã. Cuộc thi nên chia ra làm hai phần, nửa văn nửa võ, đầu tiên ta nêu ba đề mục để khảo sát thí sinh, rồi sau đó mới cho họ tỷ thí ba chiêu tuyệt học.
Thiên Vũ Thượng Nhân cười nói :
– Cũng được, ý ngươi muốn thế nào ta cũng bằng lòng. Nhưng ngươi định hỏi thí sinh trước, hay để ta hỏi trước?
Tam Tuyệt Chân Nhân cũng cười nói :
– Việc này do ngươi đề nghị trước, vậy thời ta là khách, ngươi là chủ. Ngươi nên nhường ta hỏi trước là phải.
Thiên Vũ Thượng Nhân bật cười nói :
– Lão mũi trâu chết cũng không chừa cái tính hiếu thắng. Thôi được, Hạ lão đệ đâu? Ra đây cho lão quái vật sát hạch.
Hạ Thiên Tường tủm tỉm cười bước tới trước mặt Tam Tuyệt Chân Nhân cung kính nói :
– Vãn bối Hạ Thiên Tường xin tuân lời chỉ dạy của lão nhân gia!
Tam Tuyệt Chân Nhân nhìn Hạ Thiên Tường một lát, rồi mỉm cười hỏi :
– Hạ Thiên Tường, ngươi ở trong Thính Kinh cốc với lão hòa thượng mười ngày, đã học được ở hắn những gì?
Hạ Thiên Tường nghiêng mình đáp :
– Ngoài ba chiêu Độ Thế tam chiêu, vãn bối còn mang ân Thiên Vũ Thượng Nhân chỉ dạy rất nhiều chân quyết, nhưng vì đều quá ảo diệu tinh vi nên vãn bối chưa có thì giờ nghiên cứu tinh tường được, chờ sau này có đủ hỏa hầu, sẽ lại…
Tam Tuyệt Chân Nhân ngắt lời cười nói :
– Những chân quyết nội gia đó tuy bây giờ ngươi chưa thể luyện được, nhưng nếu ta hỏi câu gì, ngươi có thể trả lời được chứ?
Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, dõng dạc đáp :
– Xin chân nhân cứ hỏi, vãn bối biết đến đâu sẽ trả lời đến đó.
Tam Tuyệt Chân Nhân gật đầu hỏi :
– Trong giới võ lâm, nếu gặp tay cường địch trong khi giao đấu, hai bên cùng ngang sức nhau, thì điều kỵ nhất là cái gì?
Hạ Thiên Tường không cần suy nghĩ trả lời ngay :
– Điều kỵ nhất là chữ “kiêu”, hai người hỏa hầu ngang nhau nếu ai có bụng “kiêu”, tất sẽ vì “kiêu” mà sinh sơ suất mà dẫn đến bại trận.
Tam Tuyệt Chân Nhân chỉ Thiên Vũ Thượng Nhân cười hỏi :
– Chẳng lẽ ta và lão hòa thượng kia cùng phạm cả chữ “kiêu” hay sao?
Hạ Thiên Tường cũng cười nói :
– Hai vị lão nhân gia công lực cao siêu tới bậc nào, khi nào còn phạm phải điều cấm kỵ ấy? Gần một trăm lần đấu với nhau, bề ngoài hai vị đều tỏ ra không phục, nhưng kỳ thực thâm tâm ai cũng phải cẩn thận đề phòng, bình tĩnh như mặt nước hồ thu, phong ba không gợn.
Tam Tuyệt Chân Nhân lại mỉm cười hỏi :
– Còn một câu cuối cùng nữa, làm thế nào để có “tâm bình tĩnh như mặt nước hồ thu, phong ba không gợn” được như lời lão đệ vừa nói?
Hạ Thiên Tường đáp :
– Triết lý đó thật quá cao thâm! Hạ Thiên Tường này giải thuyết làm sao cho thấu triệt được? Nhưng Phật gia có câu rằng: “Quy nguyên không hai nẻo, phương tiện rất nhiều đường”, khi nào trong bụng người ta không nghĩ đến danh lợi, không bị tham, sân làm cho nó mờ tối thì cũng đã có thể gần tới bực đó!
Tam Tuyệt Chân Nhân cười nói :
– Từ xưa đến nay anh hùng hào kiệt, vua chúa thần hầu đều mấy ai đạt tới bực ấy?
Thiên Vũ Thượng Nhân cười nói :
– Lão mũi trâu việc gì phải cảm thán? Hôm nay chúng ta liễu đoạn tâm nguyện, rủ sạch bụi trần, còn việc gì làm ta phải bận tâm nữa?
Tam Tuyệt Chân Nhân cười ha hả nói :
– Phải đó! Thôi, bây giờ đến lượt lão hòa thượng hỏi Trọng Tôn cô nương, rồi ta sẽ cho họ thí võ.
Thiên Vũ Thượng Nhân lắc đầu nói :
– Cuộc thi văn kể như là kết thúc, ta không cần hỏi Trọng Tôn cô nương làm gì cho mệt! Nên để họ thí võ đi thôi!
Tam Tuyệt Chân Nhân lại cười sằng sặc nói :
– Ngươi đã không cần phải khảo sát văn học của Trọng Tôn cô nương thì bất tất để họ thi thố võ công làm gì? Chi bằng ta bỏ cả hai luôn đi!
Thiên Vũ Thượng Nhân nghe nói vừa mừng vừa sợ, hỏi :
– Ngươi định bỏ luôn cả cuộc thi võ công sao?
Tam Tuyệt Chân Nhân gật đầu nói :
– Chân như đã sáng tỏ thì vạn niệm đều không, tại sao lại không thể bỏ được? Bọn họ đã học được môn Vô Tướng Câu Hồn Long Phi Tam Tuyệt của ta và ba chiêu Độ Thế của ngươi, mai sau hành hiệp giang hồ, thụ dụng không hết rồi, hà tất cứ phải tỷ thí bây giờ mới được!
Thiên Vũ Thượng Nhân niệm một câu “A di đà Phật”, rồi mỉm cười nói :
– Cao minh! Cao minh! Hôm nay ta mới chịu là ngươi cao minh hơn ta!
Tam Tuyệt Chân Nhân cười nói :
– Ta miễn đây chỉ là miễn cuộc hiệu lượng võ công của họ, nhưng còn giữa ta với ngươi, dầu sao cũng phải hiệu lượng một lần cuối cùng nữa, mới có thể xong được!
Thiên Vũ Thượng Nhân cau mày hỏi :
– Hiệu lượng gì nữa?
Tam Tuyệt Chân Nhân lại cười nói :
– Ta muốn thi xem hai chúng ta cùng thi ngồi tạo hóa, ai là kẻ chết trước và chết một cách thảnh thơi thoải mái, không còn vướng bận gì nữa!
Thiên Vũ Thượng Nhân gật đầu :
– Ngươi nghĩ được phương pháp ấy thế mà hay tuyệt! Thú vị lắm! Ta chấp thuận!
Tam Tuyệt Chân Nhân cười nói :
– Nếu ngươi không còn gì vướng bận với hồng trần này nữa, thì chúng ta nên lập tức bắt đầu từ ngay bây giờ!
Nói xong lại bảo Thiên Tường và Phi Quỳnh :
– Hạ lão đệ và Trọng Tôn cô nương, cuộc so tài cuối cùng giữa ta và lão hòa thượng kia, thắng phụ thế nào chúng ta cũng không thể xét đoán được, vậy phiền các ngươi làm trọng tài hộ nhé!
Thiên Tường và Phi Quỳnh tự biết không sao cản nổi, đành phải cúi đầu tuân lệnh.
Hai vị kỳ nhân mỉm cười gật đầu từ giã hai người, rồi cùng ngồi xếp bằng, nhắm mắt, an thần tỉnh tọa, chờ giờ giải thoát. Thiên Tường và Phi Quỳnh cũng chia nhau đứng hầu hai bên, nín im thin thít, không dám nhích động.
Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân sắc mặt đều tươi cười rạng rỡ, thần thái trang nghiêm. Thiên Tường và Phi Quỳnh đều nhận thấy lúc này họ đã nguôi lòng danh lợi, dẹp bỏ tham sân, không còn nghĩ ngợi gì cả. Chỉ trong khoảnh khắc, khi nào sợi gân trên mũi chùng xuống là linh hồn họ đã thoát khỏi cõi trần tục.
Không ngờ giữa lúc đó, chợt nghe từ phía Tây bắc nổi lên một tiếng hú thật dài, như xé bầu không gian truyền tới.
Phi Quỳnh kinh sợ, vội đưa mắt nhìn hai vị lão nhân đang tạo hóa, thấy sắc mặt họ vẫn điềm tĩnh như thường, không hề bị tiếng hú làm bất ngờ mà kinh động.
Phi Quỳnh chỉ sợ tiếng hú đó cứ nổi lên mãi thì rất có hại cho giờ phút cuối cùng cần phải hết sức yên tĩnh của hai vị lão tiền bối.
Nhưng chờ một lúc lâu, không thấy tiếng hú đó nổi lên nữa. Nàng hơi yên tâm, lại đưa mắt nhìn hai người, thầy gân mũi của hai người đã hơi trề xuống, biết rằng chỉ trong khoảnh khắc nữa là họ sẽ chấm dứt cuộc đời, về bên kia thế giới.
Thiên Tường thấy tình hình như vậy, bụng nghĩ: “Hai ông già này giao đấu chín mươi chín lần, không phân thắng bại, còn một lần cuối cùng này, cũng lại không phân thắng bại mất”.
Cũng ngay lúc đó, con hổ và vượn vì theo Thiên Vũ Thượng Nhân nghe kinh lâu ngày, nên rất có linh tính, chúng biết chủ nhân chúng sắp chết đến nơi, nên đều nước mắt vòng quanh, bật lên những tiếng kêu thê thảm.
Thật là kỳ quái, vừa rồi tiếng hú từ phương xa đưa lại như xé màng tai mà không làm cho Thiên Vũ Thượng Nhân mảy may rung động, vậy mà lúc này chỉ nghe mấy tiếng rên nho nhỏ của hai con thú, ông chợt cau đôi mày, sợi gân mũi đã thấy rủ xuống giờ lại co lên.
Hạ Thiên Tường giật mình kinh sợ, Thiên Vũ Thượng Nhân toàn thân rung lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt lại trở nên trầm tĩnh như thường, hai sợi gân mũi lại rủ xuống rồi viên tịch.
Một vị tuyệt đại kỳ nhân tuy nhờ ở chí khí kiên cường, chiến thắng được ác ma quấy nhiễu nhưng chỉ nghe mấy tiếng rên la của hổ và vượn đến nỗi động tâm giây lát mà bị thua cuộc với Tam Tuyệt Chân Nhân.
Thiên Tường buồn bã thở dài nói với Phi Quỳnh :
– Tỷ tỷ! Thế là bên tôi thua cuộc rồi! Vậy mới biết vạn duyên của con người ta, chỉ có chữ “tình” là khó thấu triệt nhất Phi Quỳnh đưa mắt nhìn con hổ và vượn đang nằm phục bên cạnh Thiên Vũ Thượng Nhân nước mắt chan hòa, cổ họng nấc lên những tiếng cực kỳ bi thảm, bèn cau mày nói :
– Hai vị lão nhân đã tạo hóa, chúng ta không thể để pháp thể của hai người bộc lộ ở đây được, phải nên nghĩ cách gì cho ổn thỏa đi.
Thiên Tường chưa kịp trả lời, cái tiếng hú trong trẻo lanh lảnh vừa rồi lại từ phía ngọn núi bên cạnh nổi lên, vang dậy một góc trời. Phi Quỳnh kinh ngạc nói :
– Tiếng hú của người này có lẫn Càn Thiên Cương Khí, công lực hình như không kém gì hai vị tiền bối. Sao ở trong Cao Lê Cống Sơn này lại có nhiều cao thủ ẩn náu như thế?
Thiên Tường nhướng cao lông mày, lắc đầu nói :
– Người này hình như cố ý muốn gây chuyện, chớ không phải tử tế gì đâu!
Nói vừa dứt lời, thốt nhiên mấy con linh thú đều châu cả về phái Tây bắc, cất lên những tiếng giận dữ, như gặp kẻ thù.
Thiên Tường và Phi Quỳnh biết là có biến, vội chú ý nhìn theo, chỉ thấy trên đỉnh núi Ngọc Trâm hiện ra một ông già mặc áo vàng, thân thể cao lớn, thần thái cực kỳ uy mãnh.
Ông già áo vàng vừa lên tới đỉnh núi, chưa trông thấy Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân đã tạo hóa, chỉ nhìn con vượn và con hổ, cất tiếng hỏi Hạ Thiên Tường :
– Con hổ và con vượn kia có phải của Thiên Vũ Thượng Nhân?
Hạ Thiên Tường đối với lão già vốn sẵn đã có ác cảm, bèn lạnh lùng hỏi lại :
– Ngươi quen với Thiên Vũ Thượng Nhân à?
Ông già áo vàng lắc đầu nói :
– Ta chỉ biết tiếng, chứ không biết người. Ta đã tìm hắn bảy tám chục năm nay mà chưa thấy!
Thiên Tường chợt nhớ lại câu chuyện mà Thiên Vũ Thượng Nhân đã nói với mình ban nãy, bèn à một tiếng, mắt đăm đăm nhìn ông già, rồi nói :
– Tôi biết rồi, có phải ông tên là Hạ Hầu Tốn?
Ông già giật mình nói :
– Trên đời này còn có người biết tên thật của lão phu, thật là sự lạ!
Hạ Thiên Tường bĩu môi nói :
– Có gì là lạ? Ông tìm Thiên Vũ Thượng Nhân bảy tám chục năm nay thì Thiên Vũ Thượng Nhân cũng chờ ông bảy tám mươi năm nay! Có điều rằng mãi tới giờ phút cuối cùng ông mới đến đây, thành thử bị chậm một bước!
Ông già kinh sợ, vội nhìn hai vị lão nhân cau mày hỏi :
– Vị hòa thượng kia có phải là Thiên Vũ Thượng Nhân?
Hạ Thiên Tường gật đầu :
– Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân đã quy tiên rồi!
Hạ Hầu Tốn kêu lên một tiếng bi thảm, sắc mặt đầy vẻ đau đớn, thủng thỉnh bước tới trước pháp thể của Thiên Vũ Thượng Nhân.
Hai con hổ đen và vượn đen vẫn nằm bên cạnh Thiên Vũ Thượng Nhân, tưởng là Hạ Hầu Tốn định hại chủ nhân, chúng gầm lên giận dữ cùng nhảy xô ra.
Hạ Hầu Tốn sầm nét mặt lại, phất nhẹ hai ống tay áo sang hai bên, tức thì một luồng cương khí vô hình ào ào cuốn tới gạt hai con vật ngã lăn lốc xa hơn một trượng, suýt nữa thì rơi xuống chân núi Ngọc Trâm.
Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh cùng song song nhảy tới trước pháp thể hai vị lão nhân, ngưng tụ công lực để hộ vệ. Phi Quỳnh mỉm cười nói :
– Thiên Vũ Thượng Nhân và Tam Tuyệt Chân Nhân đã chứng chân giác, chẳng lẽ lão tiền bối còn chưa quên được hận thù?
Ông già áo vàng lắc đầu :
– Bọn trẻ con chớ hiểu lầm! Hạ Hầu Tốn này nhân vì đi chậm một bước, nên không gặp được Thiên Vũ Thượng Nhân, trong bụng uất ức, không biết nói với ai, nên muốn đến tận nơi nhìn kỹ lão một lát, khóc lão một vài tiếng, chớ có gì đâu!
Nói xong đăm đăm nhìn vào mắt Thiên Vũ Thượng Nhân, ấm ức kêu to :
– Thiên Vũ Thượng Nhân, ta phiêu bạt giang hồ tìm ngươi đã hơn tám chục năm, không ngờ thật hẩm hiu, rốt cuộc vẫn không lĩnh giáo được cây Thiên Cầm Ngũ Sắc Vũ Mao của ngươi. Mãi tới hôm nay mới tìm được đến đây, lại thành ra chậm một bước! Ngươi đã chứng chân giác, trên đời này còn ai là địch thủ của ta nữa? Hạ Hầu Tốn này bình sinh tâm nguyện, phút chốc thành không, hỏi sao mà không đau xót?
Vừa nói dứt lời, quả nhiên nước mắt chứa chan, rồi òa lên khóc thiệt!