Mai Hương Kiếm

Chương 43: Khinh công Thiên Trúc



Một buổi sáng có con thuyền nhỏ hình thù cổ quái khéo léo len lỏi qua những chiếc thuyền lớn, nhẹ nhàng cập vào bến cảng Giang Tô.

Trên thuyền, một thiếu niên thư sinh bận nho y màu lam bước ra, nhẹ như chiếc lá nhảy lên bờ rồi không ngó ngàng gì tới chiếc thuyền của mình, cứ bước đi thẳng.

Đối diện với bến cảng là một sơn khu. Thiếu niên không mang theo hành lý gì, cứ thế đi vào núi. Qua khỏi một sườn đồi đã tới rừng rậm. Tới đây, quang cảnh thay đổi hoàn toàn. Sự náo nhiệt của một hải cảng lớn thay bằng cảnh yên tĩnh muôn thuở của núi rừng.

Tới bìa rừng, thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời rồi cắm cúi đi tiếp. Đi thêm chừng một khắc, thiếu niên chợt dừng bước, lắng tai nghe. Từ bên tả, cách không xa có tiếng gió rít, tiếng chưởng phong ràn rạt tiếp nhau không dứt. Chàng xác định phương hướng rồi nhún mình lao về phía đó, mỗi bước xa tới mấy trượng.

Tới cách hiện trường không xa, thiếu niên thư sinh nhảy lên một cành cây đưa mắt quan sát và bỗng nhiên đôi mắt bừng sáng, mặt lộ vẻ vui mừng, thầm nghĩ :

– “Phong đại ca sau khi ăn được Huyết Quả thì công lực tăng hơn trước nhiều lần. Mấy tháng không gặp, nay xem lại võ công đại ca cũng tăng tiến rất nhiều, khinh công cũng ảo diệu tuyệt luân. Thân thủ như thế chỉ sợ khắp Trung Nguyên chẳng có được mấy người!”

Chỉ thấy khoảng giữa rừng thưa có một người đang luyện quyền cước, bước chân như long hành hổ lộ, chiêu xuất uy mãnh mà ảo diệu vô song. Người đó quay mặt lại mới thấy là một thiếu niên rất tuấn mỹ, chính là Ngô Lăng Phong.

Chiêu thức càng lúc càng nhanh, uy lực càng mạnh, rồi chợt nhằm gò đất trước mặt đánh ra một chưởng làm sạt hẳn đi, cát đá bay rào rào.

Ngô Lăng Phong chợt lướt rất nhanh sang tả, hữu chưởng lại từ trước ngực đẩy ra. Chỉ thấy một thân cây lớn cỡ cột nhà cách chàng một trượng bị chưởng đánh gãy. Tiếng lá rơi cành gãy nghe rào rào…

Nhưng hình như chàng có vẻ chưa hài lòng nên nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi lẩm bẩm :

– Tháng vừa qua, mình luyện “Khai Sơn tam thức” có phần tiến bộ. Thế nhưng không hiểu sao từ chiêu thứ hai “Ngu Công Di Sơn” chuyển sang chiêu thứ ba “Lục Đỉnh Khai Sơn” vẫn chưa được thông suốt, lực đạo vẫn còn trở ngại. Hừ. Ta phải cố thêm nhiều nữa, nếu không khi gặp Tiệp đệ đấu vài chiêu thì chỉ sợ còn kém xa thì xấu mặt!

Đột nhiên từ trên cây có người xẵng giọng nói :

– Hừ! Tôi cũng phải cố thêm mới được, nếu không sẽ thua đại ca xa đấy!

Rồi một bóng người lướt xuống.

Ngô Lăng Phong chưa thấy mặt đã nhận ra tiếng nói, mừng rỡ kêu lên :

– Tiệp đệ!

Quả nhiên người vừa xuất hiện là Tân Tiệp, thiếu niên thư sinh vừa mới từ thuyền nhỏ dưới cảng đi lên.

Tân Tiệp vừa nhảy xuống trước mặt Ngô Lăng Phong đã quát to :

– Tiếp chiêu!

Dứt lời chàng tung ra một chưởng, thế mạnh như bão táp.

Ngô Lăng Phong kinh hãi lùi về nửa bước nhưng theo bản năng, tả chưởng xuất ra xoay nửa vòng hóa giải chưởng lực của đối phương.

Tân Tiệp không ngừng biến chiêu, tả thủ xòe ra năm ngón, nhằm ngực Ngô Lăng Phong chộp tới.

Ngô Lăng Phong không kịp suy nghĩ, người chếch sang tả, hữu chưởng nhằm khuỷu tay đối phương đánh ra một chưởng. Bộ pháp phối hợp với chưởng thức rất nhịp nhàng. Đó chính là tuyệt chiêu “Thạch Phá Thiên Kinh” trong “Phá Ngọc quyền”.

Tân Tiệp kêu lên :

– Thi triển rất khéo!

Đồng thời tả thủ xoay ngược xuống, hữu chưởng đánh tạt ngang sườn. Đó chính là “Hoàng Tuyền Phi Không” của “Không Không chưởng pháp”. Chiêu đó Tân Tiệp có ý bắt buộc đối phương thi triển “Khai Sơn tam thức”.

Vừa phát chiêu, Ngô Lăng Phong vừa nghĩ :

– “Đúng rồi. Chắc hẳn vừa rồi Tiệp đệ thấy ta luyện quyền cước, đồng thời nghe câu ta nói mới nghĩ đến chuyện tỉ thí để xem cao hạ thế nào… Ta vốn không phải là đối thủ của hắn, việc gì phải tranh thắng thua chứ? Cứ nhường hắn chiếm thượng phong cũng chẳng sao.”

Nghĩ đoạn, Ngô Lăng Phong thu về hai thành công lực.

Thế nhưng Tân Tiệp xuất chiêu càng mãnh liệt, song chưởng cùng phát mà lại nhằm vào những trọng huyệt khiến Ngô Lăng Phong phải xuất toàn lực dùng đến chiêu thứ hai “Ngu Công Di Sơn”.

Tân Tiệp liền triển khai “Cật Ma Thần Bộ”, chỉ hai bước đã hiện ra sau lưng Ngô Lăng Phong. Đồng thời tả thủ chàng xuất chiêu “Không Thực Lưỡng Vô” đánh vào vai Ngô Lăng Phong. Tân Tiệp xuất thủ ở bộ vị đó chính là buộc Ngô Lăng Phong dùng chiêu thứ ba “Lục Đỉnh Khai Sơn”.

Quả nhiên Ngô Lăng Phong bắt buộc phải xuất toàn lực thi triển chiêu cuối cùng “Lục Đỉnh Khai Sơn” mới khỏi lâm vào thế hiểm.

“Ngu Công Di Sơn” chuyển sang “Lục Đỉnh Khai Sơn” với toàn nội lực và di chuyển đúng phép, Ngô Lăng Phong chợt cảm thấy nội lực phát tiết rất mạnh, đồng thời chân khí thông suốt. Chàng lúc đó mới hiểu ra ý đồ của Tân Tiệp.

Tân Tiệp chưa chịu thôi, buộc Ngô Lăng Phong phải thi triển “Khai Sơn tam thức” thêm hai lần nữa mới dừng tay, nhảy ra khỏi vòng chiến mỉm cười, hỏi :

– Thế nào?

Ngô Lăng Phong cười ngượng nghịu :

– Ồ… Tiệp đệ làm sao biết nhược điểm của ta thế?

Nguyên là sau khi thi triển “Khai Sơn tam thức” tới ba lần, Ngô Lăng Phong đã biết cách vận dụng linh hoạt thế chuyển tiếp và mất đi hiện tượng bế tắc chân khí, lực đạo triển khai tùy tâm.

Tân Tiệp cười đáp :

– Gần đây tiểu đệ mới học được “Không Không quyền pháp” của Bình Phàm Thượng Nhân mới hiểu ra nhược điểm đó. Khi thấy đại ca vận dụng “Khai Sơn tam thức” chưa linh hoạt như đệ trước đây nên đệ mới nghĩ ra cách để đại ca vận dụng hợp lý.

Ngô Lăng Phong nói :

– Tiệp đệ thật tốt phúc, được Thế Ngoại tam tiên chân truyền, thật không có bất cứ ai may mắn được như thế.

Ngô Lăng Phong chợt à lên một tiếng, nói thêm :

– Chút nữa thì ta quên mất. Có một vị cô nương họ Trương đến tìm đệ. Ta nói với cô ấy rằng có thể hiện tại ngươi còn ở Đại Trấp đảo…

Tân Tiệp gấp giọng hỏi :

– Bây giờ cô ấy ở đâu?

Ngô Lăng Phong đáp :

– Cô ấy vừa đi sáng nay rồi, chắc vội đến Đại Trấp đảo tìm ngươi.

Tân Tiệp kêu lên :

– Đại ca! Đi thôi!

Dứt lời, Tân Tiệp phóng mình lao đi.

Ngô Lăng Phong tần ngần một lúc rồi cũng đuổi theo. Hai người lao đi như tên bắn, chốc lát đã tới bến cảng.

Tân Tiệp thấy có rất nhiều người xúm quanh chiếc thuyền nhỏ của mình mà xì xào bàn tán, có vẻ như lạ lùng lắm.

Chàng không nói gì, nắm tay Ngô Lăng Phong phi thân nhảy qua đầu vòng người, đáp nhẹ xuống thuyền, nhờ lực xung động đó mà đẩy thuyền đi xa hơn một trượng.

Chàng cầm lấy chèo, chỉ vài ba cái đã đưa thuyền rời khỏi bến cảng.

Chúng nhân trên bờ kinh ngạc ngẩn người nhìn theo.

Con thuyền nhỏ ra tới biển thì giương buồm, lựa chiều gió lướt đi.

Tân Tiệp vừa điều khiển thuyền vừa đem chuyện mình và Trương Thanh gặp nhau như thế nào kể hết cho Ngô Lăng Phong nghe. Khi hai người gặp tai nạn trên biển, khi Vô Cực đảo chủ định bắt chàng về đảo, cuối cùng là việc Vô Hận Sinh trị độc như thế nào…

Ngô Lăng Phong cười nói :

– Tiệp đệ thật tốt phúc. Hy vọng rằng Vô Hận Sinh sẽ hiểu và quý mến đệ…

Tân Tiệp chợt à một tiếng :

– Phong đại ca, đệ đã giết được Hải Thiên song sát.

Ngô Lăng Phong mở to mắt hỏi :

– Thật sao? Khi nào vậy?

– Mới hai ngày trước…

Ngô Lăng Phong trầm ngâm nói :

– Chúc mừng Tiệp đệ đã báo được gia cừu.

Nói câu đó, chàng không vui lắm vì chạnh nghĩ tới gia cừu của mình còn chưa báo được. Chàng cố ghìm tiếng thở dài…

Tân Tiệp nói :

– Không hiểu sao Hải Thiên song sát giải tán Quang Trung cửu hào rồi lại tự chui vào hoang đảo để gặp tiểu đệ…

Chàng chưa nói dứt câu thì đã nhìn thấy vẻ mặt không vui của Ngô Lăng Phong, chợt hiểu ra tâm sự của đại ca. Chàng nhẹ giọng nói :

– Đại ca…

Ngô Lăng Phong ngẩng lên hỏi :

– Gì thế?

Tân Tiệp trìu mến nhìn Ngô Lăng Phong, dịu dàng nói :

– Khi chúng ta trở về Trung Nguyên, việc đầu tiên là sẽ tìm bọn Xích Dương, Lệ Ngạc và Khổ Am phục cừu cho bá phụ và Mai thúc thúc.

Ngô Lăng Phong biết Tân Tiệp an ủi mình, tuy lòng đang buồn phiền nhưng khi nghe câu đó cũng không khỏi kích động, nắm lấy vai Tân Tiệp nói :

– Tiệp đệ thật tốt…

Tân Tiệp cũng cảm thấy rất cảm động, cầm tay Ngô Lăng Phong, giọng trở nên hào hùng :

– Đại ca, sau khi phục cừu xong, huynh đệ chúng ta hành cước giang hồ, làm một việc gì đó thật oanh liệt.

Ngô Lăng Phong thấy tiểu đệ của mình hùng chí như vậy thì nỗi sầu tư vơi đi rất nhiều. Ý nghĩ của chàng lại chuyển sang Chi Lan. Dung mạo kiều diễm của nàng, đôi mắt sáng hiện ra trong tâm khảm rõ mồn một khiến lòng chàng khắc khoải.

Tân Tiệp đẩy mạnh mái chèo. Một lúc sau, Đại Trấp đảo đã thấp thoáng trước mặt.

* * * * *

Ngày đang chính ngọ.

Tân Tiệp ghé thuyền vào bờ cát. Hai người vừa bước chân lên bờ, chợt trông thấy một người cúi đầu, chầm chậm bước đi dọc theo bãi cát.

Ngô Lăng Phong thấp giọng :

– Hắn là Tôn Y Trung…

Tân Tiệp nhìn lại, thấy quả đúng là Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung.

Hai người đi thêm mấy bước. Tân Tiệp cao giọng :

– Tôn huynh lâu nay vẫn khỏe chứ?

Tôn Y Trung chợt ngẩng lên, khi nhận ra đối phương thì chỉ cất tiếng cười rồi lại cúi đầu tiếp tục đi, thái độ có vẻ rất khó hiểu.

Tân Tiệp ngạc nhiên đưa mắt nhìn Ngô Lăng Phong, sau đó đến gần Tôn Y Trung, hỏi :

– Tôn huynh, Bình Phàm Thượng Nhân có ở trên đảo không?

Vẻ mặt Tôn Y Trung trầm trọng, miễn cưỡng gật đầu rồi đi nhanh ra bờ biển, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ rồi giương buồm đi ngay.

Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong mới đi được vài trượng thì chợt có một bóng người thoáng chốc đã đến ngay trước mặt. Nói rằng thân pháp người đó như chim cũng chẳng ngoa, vì hầu như chẳng có trọng lượng.

Hai người dừng lại, đưa mắt nhìn.

Người vừa đến chính là Bình Phàm Thượng Nhân.

Tân Tiệp vội vàng bước lên, thi lễ nói :

– Bình Phàm Thượng Nhân, vãn bối lại tới thăm lão nhân gia…

Bình Phàm Thượng Nhân cười kha kha nói :

– Oa nhi ngươi đừng lừa ta. Ta thấy sắc mặt của ngươi thì đủ biết ngươi có việc mới đến đây chứ chẳng phải thăm viếng gì. Tội quá! Còn ai đây?

Rồi lão đưa mắt nhìn sang Ngô Lăng Phong, tiếp :

– Con nhà ai mà trông kháu khỉnh ra phết. Hừ! Lão nhân gia ta thời trai trẻ, nghĩa là một trăm tám mươi năm về trước, chỉ sợ còn chưa được đẹp mã đến thế này…

Ngô Lăng Phong sớm đã được nghe Tân Tiệp kể về tính tình cổ quái của vị kỳ nhân này nên vội vàng bước lên thi lễ nói :

– Vãn bối là Ngô Lăng Phong tham kiến lão tiền bối!

Bình Phàm Thượng Nhân còn tán một lúc nữa về sự tuấn tú của mình thời niên thiếu rồi mới nhìn Tân Tiệp nói :

– Oa nhi ngươi tìm ta chắc chẳng phải hay ho gì đâu. Có việc gì cứ nói xem?

Tân Tiệp hỏi :

– Vị nữ nhi của Vô Cực đảo chủ là Trương Thanh có đến đây không?

Bình Phàm Thượng Nhân sửng sốt trả lời :

– Không có!

Tân Tiệp cảm thấy thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ tươi cười nói :

– Không có thì thôi vậy…

Bình Phàm Thượng Nhân nhíu mày hỏi :

– Có phải Vô Hận Sinh bắt ngươi đi tìm nhi nữ cho hắn phải không?

Tân Tiệp đang sốt ruột, không nghe Bình Phàm Thượng Nhân hỏi gì, cứ gật đầu bừa.

Bình Phàm Thượng Nhân nổi giận nói :

– Đúng là hắn buộc ngươi đi tìm thật sao? Hừ, đừng sợ hắn! Nếu hắn muốn bức bách ngươi thì ta quyết không để yên đâu.

Tân Tiệp vội cải chính :

– Không phải! Không phải thế!

Bình Phàm Thượng Nhân dịu ngay lại, cười nói :

– Cho dù phải hay không, trước hết vào nhà đã!

Tân Tiệp ngẫm nghĩ một lúc rồi thấp giọng :

– Trương Thanh đã không đến đây thì chúng vãn bối không dám làm phiền…

Bình Phàm Thượng Nhân trừng mắt quát :

– Cái gì? Các ngươi muốn đi ngay ư? Thế thì không được!

Tân Tiệp thừa hiểu tính khí của vị đứng đầu Thế Ngoại tam tiên này, đành nói :

– Vậy thì không đi nữa!

Bình Phàm Thượng Nhân lập tức chuyển giận thành vui, cười kha kha nói :

– Nếu không làm dữ với các ngươi một chút, tất các ngươi không biết ta lợi hại thế nào.

Ngô Lăng Phong cũng không nén được, phì cười.

Bình Phàm Thượng Nhân chợt hỏi :

– Lúc các ngươi tới có gặp Tôn Y Trung chứ?

Tân Tiệp gật đầu.

Chàng biết rằng Bình Phàm Thượng Nhân hỏi thế tất có điều cần nói nên chờ nghe.

Bình Phàm Thượng Nhân lại hỏi :

– Các ngươi thấy thái độ hắn rất kỳ quái phải không?

Tân Tiệp lại gật đầu.

Bình Phàm Thượng Nhân gần như reo lên :

– Đúng thế! Nên biết rằng trong đó có nguyên nhân rất quan trọng. Các ngươi muốn nghe chứ?

Tân Tiệp từng biết Bình Phàm Thượng Nhân thích được người khác nghe chuyện mình nói như thế nào. Nay lão gặp được người chịu nghe thì đương nhiên là muốn dốc bầu tâm sự. Tuy nhiên cách đặt vấn đề trắng trợn như thế thì thật khó mà nhịn được cười. Chàng không nhịn được nữa, cười to mấy tiếng.

Bình Phàm Thượng Nhân đương nhiên hiểu lý do. Tuy trong lòng lão cũng ngượng nhưng lại trừng mắt quát :

– Oa nhi, ngươi cười gì?

Tân Tiệp vội cố nhịn cười :

– Không… không cười nữa!

Bình Phàm Thượng Nhân dịu ngay nét mặt :

– Vậy thì ta bắt đầu kể đây!

Nguyên là Bình Phàm Thượng Nhân đáp ứng với chư tăng Thiếu Lâm tự sẽ truyền thụ võ công cho Tôn Y Trung là chuyện bất đắc dĩ. Bản tính của Bình Phàm Thượng Nhân không thích mình bị câu thúc. Bởi thế bảo lão truyền thụ từng chiêu từng thức theo kiểu người ta học “Tam Tự kinh” là điều hết sức khó chịu cho lão. Giá như Tôn Y Trung có nói cười, có bực bội được như Tân Tiệp thì còn may. Đằng này hắn suốt ngày lầm lì, chỉ biết khúm núm vâng dạ làm Bình Phàm Thượng Nhân không thuận nhãn. Bởi thế lão tìm cách thoát nợ.

Lão nghĩ hoài, cuối cùng tìm ra được một diệu kế. Mỗi ngày lão truyền thụ cho Tôn Y Trung mấy chiêu tuyệt học của phái Thiếu Lâm, hạn định rằng phải luyện xong trong ngày đó. Nếu không hoàn thành, lão sẽ không truyền thụ tiếp nữa. Lão cố tạo cớ để đuổi Tôn Y Trung đi.

Nào ngờ Tôn Y Trung tuy vẻ ngoài lầm lì khúm núm nhưng lại khá thông minh. Tuy biết mục đích của lão nhưng đã mang trọng nhiệm của phái Thiếu Lâm nên Tôn Y Trung cắn răng cố tập luyện đúng theo hạn định.

Bình Phàm Thượng Nhân thấy kế bất thành, mỗi ngày lại truyền chiêu phức tạp hơn.

Một hôm lão vừa truyền thụ “Bách Bộ thần quyền”, tuyệt học của Thiếu Lâm, lại gia thêm “Đại Diễn thập thức”. Đương nhiên là Tôn Y Trung dù cố sức bao nhiêu cũng không sao luyện thành. Bình Phàm Thượng Nhân liền trở mặt nói :

– Hằng ngày ta đều phải chịu cực nhọc để dạy ngươi. Hừ! Thế mà ngươi không chịu chuyên tâm khổ luyện. Ngày mai ngươi lên đường được rồi!

Tôn Y Trung tuy biết rằng lão cố tình làm khó mình nhưng không dám nói gì, chỉ biết dập đầu tạ lỗi.

Bình Phàm Thượng Nhân lại càng bực, xua tay nói :

– Thôi dậy đi! Quỳ lạy gì hoài! Lão nhân gia ta nói một là một!

Tôn Y Trung không biết làm gì hơn. Hắn biết rằng một tháng ở đảo đã học được rất nhiều tuyệt học, chỉ là chưa áp dụng thành thục, chưa lĩnh ngộ hết những điều ảo diệu của nó. Bởi thế hắn tự nhủ có cầu thêm cũng vô ích, chi bằng tạm thời rời khỏi đảo, tranh thủ khổ luyện thêm cho nhuần nhuyễn, sau đó mới đến cầu tiếp.

Tôn Y Trung liền nói :

– Linh Không cao tổ sư gia, ngày mai đồ tôn sẽ đi, sau một thời gian nữa lại xin đến cầu lão nhân gia.

Bình Phàm Thượng Nhân như trút được gánh nặng, vội đáp :

– Thế là tốt! Thế là tốt!

Tuy vậy, thấy vẻ thất vọng của Tôn Y Trung, lão cũng mủi lòng, có phần hối hận nên dụ giọng nói :

– Oa nhi ngươi đừng buồn. Ta gần như đã truyền hết bản lĩnh cho ngươi rồi.

Hãy cố luyện tập cho thành thục. Lúc ấy chỉ sợ trên giang hồ chẳng có được bao nhiêu đối thủ đâu!

Đó chính là lúc Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong đến Đại Trấp đảo.

Bình Phàm Thượng Nhân hứng thú không biết chừng nào, mới vội vàng đem diệu kế của mình kể cho hai người nghe.

Tân Tiệp cất giọng tán dương :

– Lão nhân gia thật cao minh, dụng cả cương lẫn nhu!

Bình Phàm Thượng Nhân thích thú cười kha kha đáp :

– Kể ra ngươi cũng khéo tâng bốc đấy…

Lão chợt hấp háy mắt nhìn Tân Tiệp, hỏi :

– Oai nhi, lần trước ngươi xem Thế Ngoại tam tiên chúng ta đại chiến với Hằng Hà tam Phật, có nhận ra được điều gì không?

Tân Tiệp nghĩ ngợi một lúc rồi mới trả lời :

– Vãn bối thấy rằng thân pháp của ba lão tăng đó thật phi phàm, chỉ sợ còn hơn cả “Cật Ma Thần Bộ” của Huệ đại sư nữa…

Bình Phàm Thượng Nhân gật đầu nói :

– Oa nhi ngươi có nhãn quang khá đấy! Võ công chúng chưa bằng Thế Ngoại tam tiên chúng ta nhưng thân pháp lại ảo diệu. Chúng ta nghĩ hoài mà không biết đó là loại thân pháp gì, nhưng chắc chắn là không giống với bất kỳ môn phái nào của Trung Nguyên…

Tân Tiệp nói :

– Có thể đó là võ học của Thiên Trúc. Mai thúc thúc từng nói rằng võ học của Thiên Trúc cũng rất ảo diệu, nhiều chỗ còn hơn cả võ học Trung Nguyên.

Nhưng chẳng hay ba lão tăng đó có thuộc chính tông không?

Bình Phàm Thượng Nhân được dịp tỏ rõ sự uyên thâm của mình, cao hứng nói :

– Môn phái của Hằng Hà tam Phật xuất phát từ Đạt Giá Mật Tông ở Thiên Trúc. Đệ tử của môn phái đó thuộc trường phái tu khổ hạnh suốt đời, vì thế rất tinh thông Phật lý, võ công cao cường và mỗi đời đều có những vị cao tăng đắc đạo. Nhưng khi chức vị Trưởng giáo truyền đến Hằng Hà tam Phật thì ba tên này vì hùng tài đại lược nên không chịu tiềm thân khổ tu nữa. Chúng mới sửa đổi giáo quy, thu nhận đệ tử, không những độc bá Thiên Trúc mà còn có ý bành trướng thế lực tới Trung Nguyên ta nữa.

Tân Tiệp nhận xét :

– Chỉ sợ việc đó không đơn giản như thế…

Bình Phàm Thượng Nhân kể tiếp :

– Hằng Hà tam Phật thu nhận cả thảy sáu tên đệ tử. Tên cuối cùng chính là Kim Lỗ Ách mà hôm trước đấu võ giương oai ở Vô Vi sảnh và từng giao thủ với ngươi…

Tân Tiệp thấy lòng chấn động :

“Không ngờ tên đệ tử nhỏ nhất của Hằng Hà tam Phật mà bản lĩnh cao cường đến thế. Thế thì sư huynh của hắn còn lợi hại đến chừng nào?”

Hình như đoán biết ý nghĩ của Tân Tiệp, Bình Phàm Thượng Nhân tiếp :

– Tên Kim Lỗ Ách đó võ học không kém hơn mấy tên sư huynh của hắn vì thế nên mới được Hằng Hà tam Phật cho theo vào Trung Nguyên. Trong sáu tên đệ tử có người thứ tư là một khổ hành tăng tên Ba Lỗ Tư. Ba Lỗ Tư thấy sư phụ bạo ngược độc hành như vậy thì thường lựa lời can gián, nhưng Hằng Hà tam Phật chẳng những không nghe mà còn đem lòng thù ghét, không truyền thụ võ công cho tên đồ đệ khí khái này nữa…

Bình Phàm Thượng Nhân dừng một lát rồi nói tiếp :

– Về sau có một người Thiên Trúc mang một pho bí kíp võ học tổ truyền giao cho Hằng Hà tam Phật để cầu chúng dạy cho võ học chép trong đó. Bởi vì bí kíp viết bằng Phạn ngữ, người kia tuy biết trong đó là võ học chí thượng nhưng chẳng những hắn không hiểu mà đã từng hỏi rất nhiều võ sư nhưng cũng không ai hiểu được. Cuối cùng nghe nói Hằng Hà tam Phật có võ công đệ nhất Thiên Trúc nên hắn mới đem đến cầu. Quả nhiên trong pho bí kíp ghi lại các loại võ công vô cùng huyền diệu, đặc biệt là thân pháp. Hằng Hà tam Phật vừa thấy thì vui mừng khôn xiết. Vốn tính tàn bạo và độc ác, Hằng Hà tam Phật đâu thể chấp nhận Thiên Trúc có những cao thủ ngang mình mà không thuộc bổn phái? Bởi thế chúng tìm cách ám toán người kia rồi độc chiếm pho bí kíp đó cho riêng mình…

Tân Tiệp căm hận nói :

– Hằng Hà tam Phật có võ công đứng đầu Thiên Trúc mà còn hành động ti tiện đến thế… Hừ! Lần sau nếu chúng lại đến nữa thì thế nào cũng phải giáo huấn thật cẩn thận mới được!

Bình Phàm Thượng Nhân kể tiếp :

– Tuy vậy chúng không thể đạt được ý đồ đen tối của mình. Chính Ba Lỗ Tư đã ngăn chặn thủ đoạn ti tiện của chúng…

Tân Tiệp hỏi :

– Nhưng Ba Lỗ Tư không có võ công thượng thừa, làm thế nào đối phó được với ba vị sư phụ của mình?

Bình Phàm Thượng Nhân nhướng mày nói :

– Oa nhi ngươi cứ thong thả để ta kể cho mà nghe… Ba Lỗ Tư tình cờ biết được âm mưu chiếm đoạt đó nên đã liều chết để ngăn cản. Hài tử đó biết rằng sư phụ vốn có nghi tâm với mình, quyết không chịu lẫn lộn đục trong, đã không thuyết phục được sư phụ hướng thiện thì đành rời bỏ. Hắn nghĩ mãi, cuối cùng nhận thấy chỉ có trốn đi mà thôi. Tuy vậy khi trốn đi, Ba Lỗ Tư nghĩ rằng Hằng Hà tam Phật đã có võ công khó tìm được đối thủ, nếu lại luyện thành khinh công chí thượng trong pho bí kíp thì giống như hổ thêm cánh, sẽ mặc sức hành hung tác ác, không ai có thể khống chế nổi? Vì thế y lấy trộm pho bí kíp đó rồi trốn đi…

Tân Tiệp hỏi :

– Vị đó có trốn thoát không?

Bình Phàm Thượng Nhân đáp :

– Nghe nói rằng hắn trốn khỏi Thiên Trúc vào tới Trung Nguyên. Để biểu thị rằng mình lấy trộm pho bí kíp hoàn toàn không phải là mưu lợi cá nhân, hắn đã phát thệ không bao giờ để mắt tới pho bí kíp võ học đó…

Tân Tiệp thốt lên thán phục :

– Vị đó thật có nghĩa khí! Chỉ tiếc rằng pho võ học quý báu như vậy mà đành để bị mai một mất…

Bình Phàm Thượng Nhân thở dài :

– Chính thế! Kể cũng tiếc thật! Sau này không nghe nói có ai luyện được thứ khinh công thượng thừa đó…

Ngô Lăng Phong từ đầu không góp lời nào nhưng lại nghe rất chăm chú, bấy giờ chợt lên tiếng hỏi :

– Lão tiền bối có hiểu được Phạn ngữ không?

Bình Phàm Thượng Nhân nhíu mày ngạc nhiên :

– Ngươi hỏi làm gì?

Ngô Lăng Phong thò tay vào túi lấy ra một cuốn sách cũ đã vàng úa nói :

– Vân sư tổ giao cho vãn bối cuốn sách này, bảo rằng trong đó ghi võ học thượng thặng xuất xứ từ Thiên Trúc nhưng lại viết bằng Phạn ngữ, không ai đọc được. Lão tiền bối nếu có thể…

Bình Phàm Thượng Nhân cười nói :

– Đưa cho ta xem! Biết đâu đúng là pho võ học đó thì là phúc cho võ lâm Trung Nguyên.

Tuy cười nhưng tay lão đưa ra có phần run run, chứng tỏ đang bị kích động.

Bình Phàm Thượng Nhân mới lật vài trang, đột nhiên biến sắc mặt, vội vàng gấp lại rồi lao ra khỏi nhà như bị ong đốt.

Tân Tiệp nhíu mày nói :

– Lão làm gì mà như bị ma đuổi thế nhỉ? Không chừng cuốn sách của đại ca đúng là pho bí kíp mà lão đã nói cũng nên…

Ngô Lăng Phong lo lắng nói :

– Nếu vậy… chúng ta phải đuổi theo lấy lại mới được!

Tân Tiệp lắc đầu :

– Đại ca đừng lo. Lão tuy bản tính kỳ quặc nhưng không phải là hạng người tham lam đâu. Hơn nữa bí kíp viết bằng Phạn ngữ, chỉ sợ võ lâm đương thế ngoài lão hòa thượng cốc đế này ra, không ai tham ngộ nổi… đó cũng có thể là phúc duyên cho chúng ta và cho cả võ lâm Trung Nguyên nữa…

Ngô Lăng Phong vẫn hoài nghi :

– Nhưng lão chạy đi đâu vậy?

– Chắc lão tìm nơi yên tĩnh để nghiên cứu. Cứ để yên cho lão.

Ngô Lăng Phong chợt đề nghị :

– Tiệp đệ, tranh thủ thời gian, chúng ta đi quanh đảo dạo chơi một lúc đi!

Tân Tiệp vui vẻ gật đầu.

Hai người ra khỏi nhà, sánh bước đi về phía hậu đảo.

Mặt sau Đại Trấp đảo vốn được tạo thành từ những mỏm đá san hô nên hoàn toàn không có cây cỏ gì.

Hai người đi dọc bờ biển, đưa mắt ngắm những đỉnh cô phong hiểm trở, đẹp như ngàn hòn non bộ, còn kỳ diệu hơn cả bàn tay người tạo dựng. Cho dù nghệ nhân có óc tưởng tượng phong phú đến thế nào cũng không sao sánh nổi.

Ngô Lăng Phong thán phục nói :

– Cổ nhân nói rằng Bắc sơn Nam hải, hòn đảo cô độc này mỹ lệ và hùng vĩ vô cùng. Thiên hạ bao la, thật có đủ mọi điều kỳ diệu.

Tức cảnh sinh tình, Tân Tiệp bỗng cất tiếng ngâm :

– Muôn đời sóng biển xô bờ đá,

Nghìn năm mây trắng lững lờ bay…

Ngâm xong, hùng tâm chợt nổi lên, chàng nghĩ thầm :

– “Vũ trụ bao la có từ ngàn đời và sẽ còn mãi mãi. Còn đời người so với nó chỉ là ánh sao băng ngắn ngủi mà thôi. Chẳng mong gì để lại tiếng vang cho hậu thế nhưng ta cũng phải làm tròn nguyện ước, đừng để uổng công cha mẹ sinh thành và tâm nguyện của Mai thúc thúc…”

Chàng liền nói :

– Ngô đại ca, ngày mai chúng ta sẽ đến Không Động tìm bọn Lệ Ngạc thanh toán một phen.

Ngô Lăng Phong gật đầu tán thành ngay.

Tân Tiệp lại nói :

– Ngô đại ca, lần trước tiểu đệ bị Kim Bá Thắng Phật đánh một chưởng phải chui vào thạch động trị thương. Khi đó đệ chợt chiêm nghiệm ra một điều rằng một người cho dù luyện được võ công cao cường như Kim Bá Thắng Phật mà chỉ có mục đích làm cho người ta phải khiếp sợ mình thì sống như vậy thật vô nghĩa.

Phải làm thế nào để mọi người tôn trọng, mến phục thì mới là anh hùng hào kiệt.

Sau này chúng ta nên cố làm như thế. Chỉ là tính tình tiểu đệ nóng nảy và nhiều khi khắc nghiệt đến tàn ác. Sau này phải nhờ đại ca chỉ dẫn thêm mới được!

Ngô Lăng Phong thấy thái độ của Tân Tiệp chân thành như vậy thì rất cảm động, cầm chặt tay Tân Tiệp nói :

– Tiệp đệ, xin chúc mừng đệ! “Nhân bất thập toàn”, biết được điểm yếu của mình để vươn tới hoàn mỹ chính là một bước tiến rất quan trọng trong đời. Vân gia gia từng nói rằng: “Muốn luyện lòng thì cần phải khoan hòa độ lượng”. Đệ có tư chất thiên bẩm, bây giờ lại hiểu ra thiện ác thị phi thì sau này không nên hành động tùy tâm mà nên cân nhắc hậu quả và nên độ lượng. Cừu hận tất báo nhưng lần trước đệ khoan dung với Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh như thế cũng đủ chứng tỏ lòng đệ rất thiện lương. Mong rằng sau này đệ mãi được như thế!

Tân Tiệp gật đầu, càng hiểu thấu hơn ý nghĩa của tình bằng hữu.

Ngô Lăng Phong thấy chàng trầm ngâm như vậy liền đổi đề tài, cười nói :

– Vị Trương cô nương hôm trước đi tìm đệ đó… thật là một tuyệt sắc giai nhân, tính tình lại hiền hậu… Cô ấy đã đi tìm đệ suốt mấy tỉnh, khi nghe nói đệ ở đây thì lập tức quay về ngay. Như thế cũng đủ biết lòng cô ấy quan hoài đến múc nào…

Tân Tiệp chợt nghĩ đến Kim Mai Linh và Phương Thiếu Khuê, lòng bỗng ngổn ngang, thở dài không đáp.

Ngô Lăng Phong biết rằng Tân Tiệp có tâm sự nên cũng lặng thinh.

Đột nhiên Bình Phàm Thượng Nhân từ đâu chạy ào tới, nói oang oang :

– Hai tên oa nhi các ngươi thi triển hết khinh công chạy theo ta, kể cả “Cật Ma Thần Bộ” của lão ni bà cũng được! Để ta biểu diễn cho các ngươi xem!

Tân Tiệp biết rằng có một việc rất khác thường vừa xảy ra cho Bình Phàm Thượng Nhân, liền đưa mắt nhìn Ngô Lăng Phong.

Hai người vận công, thi triển khinh công thượng thừa đuổi theo Bình Phàm Thượng Nhân.

Chỉ thấy bóng của Bình Phàm Thượng Nhân lướt đi trước mặt như bóng ma, không một tiếng động, dáng vẻ hết sức nhàn tản thoải mái. Thế mà hai người cố sức bao nhiêu cũng không sao đuổi kịp.

Bình Phàm Thượng Nhân vừa chạy vừa quay lại cười kha kha nói :

– Thế nào? Các ngươi đã từng thấy ai có khinh công như vậy chưa?

Tân Tiệp nhận thấy thân pháp ấy quả thật là huyền diệu, còn hơn cả “Cật Ma Thần Bộ” và ngay cả khinh công của Hằng Hà tam Phật chỉ sợ cũng vẫn chưa bằng. Chàng liền kêu lên :

– Chịu thua! Chịu thua! Lão nhân gia nói đi, có phải lão nhân gia vừa tham ngộ được trong pho bí kíp vừa rồi không?

Bình Phàm Thượng Nhân chưa chịu dừng, còn chạy thêm một vòng nữa rồi mới ngồi phịch xuống bên cạnh hai thiếu niên.

Lão nhìn Ngô Lăng Phong hỏi :

– Oa nhi, làm sao Vân lão nhi có được pho sách đó, ngươi có biết không?

Ngô Lăng Phong đáp :

– Vân gia gia nói rằng có lần lão nhân gia gặp một người bị mấy tên phiên tăng vây đánh, liền xuất thủ giải cứu. Người đó đưa pho bí kíp để tạ ơn. Gia gia từ chối thế nào cũng không được vì người đó bảo rằng đó chẳng phải là vật gia bảo gì, chỉ tình cờ nhặt được mà thôi, có giữ cũng vô ích… Vân gia gia đành phải nhận pho sách. Nhưng từ đó đến nay chưa ai hiểu được trong đó viết gì. Gia gia bảo rằng không những phải hiểu được Phạn ngữ mà còn phải có võ công cao cường thì mới tham ngộ được.

Bình Phàm Thượng Nhân nghe xong, gật đầu nói :

– Quả thật võ học được ghi trong pho sách này ảo diệu vô cùng. Lão hòa thượng ta sống tới hai trăm tuổi mà chưa từng thấy qua thứ khinh công nào thần kỳ đến thế. Chắc hẳn người được gia gia ngươi cứu là Ba Lỗ Tư. Ta tin rằng Hằng Hà tam Phật chỉ mới luyện được một phần trong đó. Những phần sau chỉ có những người có nội công tối thượng mới luyện được. Cho dù Ba Lỗ Tư không trộm đi thì Hằng Hà tam Phật cũng không đủ khả năng luyện thành.

Tân Tiệp hỏi :

– Lão nhân gia vừa thi triển thủ thuật “Lăng Không Hư Độ”, có phải là nửa sau của pho bí kíp không?

Bình Phàm Thượng Nhân không trả lời mà chỉ nói :

– Oa nhi, lần trước Hằng Hà tam Phật tới đây nhưng không thắng được võ học Trung Nguyên mà phải chạy về. Tuy chúng không dám mạo hiểm vào Trung Nguyên thách thức như trước nữa. Nhưng mối nhục của tiểu tử Kim Lỗ Ách bị ngươi đánh bại, chúng quyết không bỏ qua đâu. Chúng sẽ còn đến tìm ngươi phục cừu…

Nói tới đó, Bình Phàm Thượng Nhân chợt dừng hồi lâu rồi nhìn Tân Tiệp nói :

– Oa nhi ngươi thi triển hết sức “Cật Ma Thần Bộ” của lão bà ni cho ta xem!

Tân Tiệp liền thi triển bốn mươi chín bộ pháp hết một lượt.

Bình Phàm Thượng Nhân gật đầu nói :

– Ngươi thi triển thân pháp tuy nhanh nhưng như thế thì chưa đủ. Ngươi cần phải lĩnh ngộ những biến hóa ảo diệu của nó. Có như thế, khi lâm địch mới phát huy hết uy lực. Đó cũng chính là điểm yếu của Hằng Hà tam Phật. Khinh công Thiên Trúc chép trong pho bí kíp này là tuyệt thế vô song, “Cật Ma Thần Bộ” còn kém xa nó. Thế nhưng Hằng Hà tam Phật chưa học hết, khi lâm địch chưa biến biến hóa, bởi vì học khinh công không chỉ cần nhanh là đủ…

Thấy hai thiếu niên tỏ ra mơ hồ, Bình Phàm Thượng Nhân nói tiếp :

– Nếu lão hòa thượng ta không nhầm thì khinh công thượng thừa chép trong pho sách này còn có một thứ công dụng đặc biệt khác. Ngày sau nếu các ngươi gặp lại Hằng Hà tam Phật sẽ biết lời ta nói không sai.

Lão lấy pho sách ra, nói :

– Tốt lắm. Bí kíp này là của các ngươi. Ta sẽ truyền thụ hết cho các ngươi.

Hai thiếu niên cả mừng, ở lại Đại Trấp đảo thêm ba ngày nữa để Bình Phàm Thượng Nhân vừa tham ngộ khinh công chí thượng ký tải trong pho bí kíp của Thiên Trúc vừa truyền thụ cho.

* * * * *

Mười ngày sau, trên giang hồ lan truyền một tin tức mà hầu hết người trong võ lâm đều quan tâm. Tin đó là Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp và nhi tử của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân đến Không Động tìm Lệ Ngạc với ý định phục cừu nhưng không biết Lệ Ngạc đã đi đâu mất.

Những người mẫn cảm đều nhận định rằng phen này Lệ Ngạc không còn bảo vệ được danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lừng lẫy của mình nữa.

Sự thật từ sau ngày Thái Sơn kiếm hội, không còn ai thấy tung tích của Lệ Ngạc đâu nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.