Đại Trấp đảo chủ Bình Phàm Thượng Nhân tuy công lực cái thế nhưng lại chẳng hiểu biết gì về chuyện dụng độc và giải độc. Bởi thế tuy biết Vô Hận Sinh trúng độc không nhẹ nhưng chỉ biết đứng nhìn bàng quan, thúc thủ vô sách.
Thấy Tân Tiệp mừng rỡ như thế Bình Phàm Thượng Nhân cũng phấn chấn lên vội hỏi :
– Vật gì thế? Giải dược hay sao?
Tân Tiệp lắc đầu, cười nói :
– Vật này vãn bối tin chắc chắn giải được.
Rồi lấy từ trong túi ra một cuốn sách mỏng đưa lên nói :
– Trong sách này chẳng có loại độc gì trên đời mà lại không được ghi lại tường tận.
Dám đoán rằng pho sách chính là “Độc kíp” của vị “Thiên hạ đệ nhất dụng độc” được giang hồ tông xưng là Độc Quân Kim Nhất Bằng.
Lần trước, Tân Tiệp bị Thiên Ma Kim Kỳ đánh một chưởng, sau đó thuyền bị đắm, chàng được Kim Mai Linh tình cờ tìm được giải dược cứu sống, lại còn tặng luôn cả pho “Độc kíp” này chàng luôn bỏ trong người. Nhưng vì luôn gặp được kỳ duyên và có cấp sự nên Tân Tiệp không có thời gian đọc lại nó, thậm chí là đã quên đi. Lúc này do bí mà sinh trí, chàng mới nhớ lại pho sách quý này, nghĩ bụng :
– “Có “Độc kíp” thì lo gì không giải được vạn độc?”
Bình Phàm Thượng Nhân nheo mắt đọc mấy chữ viết trên bìa sách, lẩm bẩm :
– “Độc kíp”… Tác giả Kim Nhất Bằng… Kim Nhất Bằng… À…
Tân Tiệp nói :
– Kim lão tiền bối hôm trước ở Sa Long Bình đã dùng độc công độc chết Ngọc Cốt Ma. Pho sách này do Kim tiền bối dốc hết tâm huyết viết ra đấy!
Bình Phàm Thượng Nhân thốt lên :
– Ui cha!
Tân Tiệp tán thêm :
– Người ta thường bảo độc thuật của Kim lão tiền bối là thiên hạ vô song, được giang hồ xưng là Độc Quân đó.
Rồi cầm lại pho sách giở ra tìm.
Trong Độc kinh thật bao la vạn trượng. Nào cỏ độc, rắn rết, nhện độc, mọi thứ sinh vật có độc ở vũ nội hải ngoại hầu như được ghi lại toàn bộ không sót vật gì.
Đọc một lát Tân Tiệp thấy run gan vỡ mật, hết sức khâm phục vị Độc Quân vừa điên khùng vừa uyên bác này.
Chẳng mấy chốc, Tân Tiệp bị cuốn hút vào pho “Độc kinh” kỳ diệu đó.
Không những hướng dẫn cách chế độc, hạ độc và giải độc, pho sách còn chỉ dạy phòng tránh sao để khỏi bị độc vật làm hại và những thứ kiêng kỵ của chúng.
Tân Tiệp chợt hiểu rằng không phải bất cứ ai dụng độc đều là bàng môn tả đạo mà mặt nào đó, có thể giúp nhân thế trừ hại.
Theo những gì biết được về Độc Quân đã cất giữ giải dược quá kỹ và không cho ai biết, điều đó đã một lần suýt hại mạng chàng. Còn điều thứ hai là Độc Quân thu nhận một tên đồ đệ tàn ác như Kim Kỳ thật là tai họa lớn cho võ lâm.
Tân Tiệp càng đọc càng hứng thú, thầm quyết định mình sau này sẽ chuyên tâm nghiên cứu nó.
Nhưng đọc hồi lâu, chàng vẫn chưa tìm được chỗ nào có phương pháp chữa trị “Bích Ngọc Đoạn Trường”.
Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh ngồi tĩnh tọa một bên điều vận thực khí, mặt tái mét đi.
Bình Phàm Thượng Nhân lo lắng đưa mắt nhìn Tân Tiệp.
Sau một khắc, Huệ đại sư cũng đã quay lại.
Tân Tiệp đã đọc gần hết sách, thế nhưng không thấy có viết đến mấy chữ “Bích Ngọc Đoạn Trường”. Chỉ còn lại mấy trang…
Tân Tiệp bỗng thấy lòng chấn động. Phần cuối này có hai chữ đặc biệt.
Chàng động tâm nghĩ bụng :
– “Ngọc Cốt Ma đã chủ tâm đầu độc Vô Hận Sinh tất không thể dùng độc vật thông thường. Nhất định trong phần đặc biệt này có ghi.”
Nghĩ vậy, chàng chú tâm đọc kỹ.
Mới trang đầu, Tân Tiệp đã thấy bốn chữ lớn hiện lên trước mắt: “Bích Ngọc Đoạn Trường”, Liền không nén nổi, la to :
– Có rồi! Có rồi! Xem ra thứ này thuộc hàng ghê gớm đây!
Tiếp đó, chàng cao giọng đọc :
– Bích Ngọc Đoạn Trường được chế từ nhựa lá một loại thực vật đã tuyệt tích ở trung thổ…
Tân Tiệp xem lướt qua một đoạn nhận dạng và cách chế biến loại độc dược này, sau đó đọc tiếp :
– … Độc tính rất mạnh, cùng với một chất khác là “Lập Bộ Đoạn Trường” gọi chung là “Song Đoạn Trường”, có đặc điểm tiềm ẩn trong cơ thể rất lâu không phát tác, dù người có công lực thâm hậu bao nhiêu cũng không dễ phát hiện. Độc dược này là thứ lợi hại bậc nhất trong trời đất.
Lại thêm một đoạn về tác dụng.
Tân Tiệp đọc tiếp :
– Phương pháp chữa trị: Khắp thiên hạ chỉ có một vật có thể giải…
Tân Tiệp đọc tới đó, bất giác giọng run lên vì lo lắng. Lại tiếp :
– Chỉ có một vật là “Hỏa Ngọc Băng Tâm”, trong thiên hạ chỉ có một nơi hy vọng tìm thấy là trên đỉnh núi Yến Nhiên sơn ở vùng cực Bắc…
Bình Phàm Thượng Nhân nghe xong biến sắc nói :
– Yến Nhiên sơn cách đây cả vạn dặm, đừng nói lúc này rất cấp thiết không đủ thời gian tới đó mà dù có tới cũng chưa chắc đã tìm được.
Lại nghe Tân Tiệp đọc thêm :
– Còn một phương pháp khác…
Bình Phàm Thượng Nhân trừng mắt nói :
– Cái lão họ Kim sao rắc rối thế? Đã viết chỉ có một vật nay lại thêm phương pháp khác… Đọc nhanh xem!
Nguyên là khi Kim Nhất Bằng nghiên cứu đến “Bích Ngọc Đoạn Trường” thì đã có cách giải đó rồi. Nhưng Độc Quân là một người kiên quyết không chịu bó tay trong bất cứ tình huống nào về dụng độc, nhận thấy thứ “Hỏa Ngọc Băng Tâm” vừa xa vừa khó tìm nên đã nghiên cứu rất nhiều phương pháp giải dựa vào nguyên lý trị độc thường dùng. Nhưng với loại độc đặc biệt này cũng không dễ thành công. Dù sao cuối cùng ông cũng tìm ra được phương pháp, có thể là sau này rất lâu, vì thế mới chú thích thêm vào sách.
Với nội công thâm hậu và thiên bẩm cái thế, có thể trong thiên hạ chỉ có mình Độc Quân Kim Nhất Bằng mới tìm được những phương pháp trị liệu độc đáo như vậy mà thôi.
Chờ Tân Tiệp đọc xong phương pháp trị liệu bằng ngoại lực, Bình Phàm Thượng Nhân à lên một tiếng…
– Chắc rằng phương pháp đó rất nguy hiểm.
Phàm là những độc vật nào đó có đặc tính tiềm phục lâu trong cơ thể người thì đến lúc phát tác càng nhanh càng mạnh và rất khó chữa trị vì đã ăn sâu vào máu thịt. Lúc đó dù có nội lực thâm hậu bao nhiêu cũng không bức ra được nữa.
“Bích Ngọc Đoạn Trường” là bá đạo trong các loại độc, chẳng những thấm vào máu thịt mà còn thâm nhập vào tận tâm phế. Muốn bức được chất ra tất phải dùng ngoại lực đẩy vào tim bức dần ra. Việc đó cực kỳ nguy hiểm và cần phải xác định những sự cố nghiêm trọng có thể xảy ra. Trước hết, người dùng nội công bức độc phải có nội lực thâm hậu hơn người trúng độc. Thứ hai, “Bích Ngọc Đoạn Trường” tiềm phục chủ yếu ở đỉnh tim, vì thế phải truyền nội lực vào đại huyệt Nê Hoàn Cung rồi đẩy độc chất dần theo động mạch cổ mà ra cánh tay.
Người luyện võ ai cũng biết truyền nội lực vào yếu huyệt Nê hoàn cung là cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần nội lực truyền vào mạch nhiều một chút là lập tức tim ngừng đập, nạn nhân sẽ chết ngay.
Nhưng nội lực truyền vào không đủ, chẳng những không bức được độc chất ra mà còn làm cho nạn nhân tàn phế suốt đời vì độc chất sẽ chạy tán loạn vào cơ thể, vĩnh viễn không bao giờ chữa trị được.
Cả Bình Phàm Thượng Nhân, Huệ đại sư và Tân Tiệp đều là cao thủ thượng đẳng, đều biết rằng muốn bức độc, không những cần có nội lực cao tuyệt mà thủ pháp phải cực kỳ chính xác.
Năm xưa, Kim Nhất Bằng lĩnh ngộ được phương pháp này, mặc dù biết có hiệu quả nhưng chưa chắc tin được trên đời lại có nhân vật nào đủ khả năng đó, chỉ chép vào sách để biểu lộ tâm đắc của mình mặc dù hy vọng hết sức mong manh.
Tân Tiệp vô cùng khâm phục những kiến thức của Độc Quân Kim Nhất Bằng chép lại trong Độc kíp, nhưng trước tình thế nan giải này cũng trở nên do dự.
Bình Phàm Thượng Nhân tuy cũng còn bán tín bán nghi, nhưng không thể không khâm phục tác giả Độc kíp vì trong đó hầu hết là những điều lão chưa từng biết.
Ngoài ra đây là hy vọng duy nhất, trong tình thế bắt buộc phải lựa chọn.
Tuy lường trước tình hình sẽ rất nghiêm trọng, nhưng Bình Phàm Thượng Nhân không thể tỏ ra nghiêm túc được, cười hỏi :
– Lão ni bà, ngươi thấy phải làm gì bây giờ?
Huệ đại sư trầm ngâm nói :
– Chắc rằng hai người chúng ta phải liên thủ mới xong…
Bình Phàm Thượng Nhân lắc đầu :
– Không được! Như vậy càng nguy hiểm.
Huệ đại sư ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Tân Tiệp cũng hiểu rằng nếu hai người liên thủ thì hy vọng bức được độc chất ra lớn hơn, nhưng khi động thủ thì cực kỳ nguy hiểm, vì chỉ cần không xác định được nội lực, chỉ phát chưởng đánh vào huyệt đạo sai lệch nửa phân đã đủ làm Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh tán mạng đương trường.
Bình Phàm Thượng Nhân cười hô hô nói :
– Nếu vậy lão ni bà là người động thủ đi!
Huệ đại sư lắc đầu :
– Bình Phàm hòa thượng! Lúc này thì chẳng cần khách sáo gì nữa. Nói thực tình nội lực của lão ni không bằng ngươi…
Bình Phàm Thượng Nhân xưa nay hận nhất Huệ đại sư không chịu phục mình, nay chỉ cần nghe câu đó là đủ, lại cũng chẳng cần căn vặn gì thêm, cũng không tỏ ra đắc ý, trái lại rất nghiêm túc đến bên Vô Hận Sinh hỏi :
– Trương lão đệ, ngươi thấy trong người ra sao?
Vô Hận Sinh cố mỉm cười đáp :
– Thượng nhân không cần phải bận tâm, Vô Hận Sinh tôi vẫn duy trì được…
Nhưng chưa nói xong, hai hàm răng Vô Hận Sinh đánh nhau cầm cập. Như vậy đủ biết độc tính phát tác rất mạnh, chẳng qua Vô Hận Sinh quá gàn bướng mà không chịu chấp nhận sự cứu giúp của người khác đó thôi.
Bình Phàm Thượng Nhân lạ gì tính nết của Vô Hận Sinh, cười hô hô nói :
– Lão đệ! Ngươi thật là…
Nhưng thật là thế nào thì lão không nói.
Vừa dứt lời đã đánh ngay ra một chưởng.
Bình Phàm Thượng Nhân đã tính trước, không thể để chưởng đầu tiên đánh sai huyệt, dù chỉ nửa phân. Vì đã xác định từ trước, chỉ cần sai lệch nửa phân cũng đủ làm mất một mạng người.
Bình Phàm Thượng Nhân biết rằng khi mình đánh chưởng vào, nhất định Vô Hận Sinh xuất lực phản kháng. Và với tu vi của Vô Hận Sinh thì lực phản kháng có ít bao nhiêu đều dẫn đến sai lệch. Bởi thế lão tìm cách làm phân tâm đối phương rồi thừa cơ xuất thủ.
Chưởng lực của Bình Phàm Thượng Nhân vừa phát vừa thu, tất cả diễn ra trong chớp mắt, đã thấy chưởng tâm ấn vào đại huyệt Nê hoàn cung.
Nhưng vừa áp chưởng tâm vào huyệt đạo, Bình Phàm Thượng Nhân đã thu kình lực về ngay.
Vô Hận Sinh thấy đỉnh tâm mình chấn động, lực đạo thất tán đâu mất.
Bình Phàm Thượng Nhân không bỏ lỡ thời cơ, lại xuất tả thủ điểm ra hai chỉ.
Hai chỉ lực của Bình Phàm Thượng Nhân theo thủ pháp cách không điểm vào hai trọng huyệt Tử Cung và Chương Môn với mục đích thăm dò độc tính trong cơ thể Vô Hận Sinh.
Không những Tân Tiệp hết sức căng thẳng đăm đăm nhìn vào mỗi cử động của Bình Phàm Thượng Nhân và Vô Hận Sinh mà đến cả Tiểu Trấp đảo chủ Huệ đại sư cũng nhìn hai người không chớp.
Bình Phàm Thượng Nhân vừa thi triển vận công nội gia truyền vào, vừa chú mục theo dõi vẻ mặt đối phương.
Một lúc chợt thấy Vô Hận Sinh thoáng lộ vẻ đau đớn, biết rằng “Bích Ngọc Đoạn Trường” bắt đầu phát tác ở vùng tâm phế.
Đột nhiên Bình Phàm Thượng Nhân giương mi trợn mắt thét to một tiếng như sấm rồi lập tức thu chỉ lực vận tả thủ đánh ra một chưởng!
Tiếng thét làm lôi động cả Tiểu Trấp đảo.
Đó là Bình Phàm Thượng Nhân vừa dùng khí công thượng thừa của Phật môn phát xuất công phu “Sư Tử Hống” để làm chấn động thần trí của Vô Hận Sinh nhằm mục đích tiếp chưởng mình vào một cách an toàn nhất.
Quả nhiên Vô Hận Sinh không kịp xuất lực phản kháng.
Tả chưởng của Bình Phàm Thượng Nhân đánh vào cách đỉnh tâm Nê hoàn cung chỉ ba tấc. Chưởng tâm vừa áp vào đã vận nội lực xuất ra.
Tân Tiệp ngưng thần nín thở theo dõi. Chàng biết rằng chưởng này quyết định vận mạng của Vô Hận Sinh, thành hay bại chính là lúc này.
Bình Phàm Thượng Nhân ấn chưởng vào xong, đề một khẩu chân khí rồi bắt đầu vận nội lực truyền vào…
Thấy Vô Hận Sinh không có biểu hiện gì khác thường, cả Tân Tiệp và Huệ đại sư đều biết rằng Bình Phàm Thượng Nhân đã phát chưởng chính xác, ngầm thở phào một hơi.
Vậy là bước đầu đã thành công. Bây giờ là vấn đề then chốt. Việc truyền nội lực phải rất đều đặn không được ngắt quãng, cho dù Vô Hận Sinh có phản ứng thế nào. Hơn nữa nội lực của Bình Phàm Thượng Nhân truyền vào phải lớn hơn nội lực của Vô Hận Sinh, bởi vì nạn nhân cần phải tiếp thụ một phần nội lực đó để tiết ra ngoài một cách vô ích nhưng cần thiết để duy trì sự sống.
Thời gian nặng nề trôi qua, tưởng chừng như vô tận…
Bình Phàm Thượng Nhân vẫn truyền nội lực của mình vào, dù chưa biết trước là sẽ thành công hay thất bại.
Huệ đại sư không ngờ việc khó khăn như thế mà Bình Phàm Thượng Nhân lại tiến hành một cách thuận lợi đến thế, tuy vậy vẫn chú mục vào mặt hai người theo dõi từng diễn biến.
Đột nhiên thân thể Bình Phàm Thượng Nhân chao đảo như người say rượu.
Tân Tiệp kinh hãi, biết rằng xảy ra sự cố, không nén nổi bước lên hai bước qua sát. Chàng nhận ra Bình Phàm Thượng Nhân không còn tiếp tục truyền nội lực của mình vào nữa, kinh dị nghĩ thầm :
– “Nội lực của Bình Phàm Thượng Nhân đủ bằng người khác tu tập hơn trăm năm, chẳng lẽ không đủ sức truyền thụ cho Vô Hận Sinh trong một canh giờ?”
Chàng không biết rằng lúc này lực đạo hao phí rất lớn, lực do Vô Hận Sinh tiết ra gần bằng nội lực của cả hai người cộng lại.
Tân Tiệp biết rằng nội lực của Bình Phàm Thượng Nhân không thể duy trì được nữa, còn suy tính xem mình có thể tiếp thêm nội lực cho Bình Phàm Thượng Nhân hay không thì chợt thấy trước mặt có nhân ảnh thoáng qua.
Đó là Huệ đại sư đã nhập cuộc.
Chỉ vài bước, Huệ đại sư đã lướt tới sau Bình Phàm Thượng Nhân.
Vừa rồi quan sát kỹ, lão sư thái thấy rằng kỳ thực Bình Phàm Thượng Nhân không thuận lợi như mình tưởng. Khi thấy thân hình Đại Trấp đảo chủ chao đảo như người say rượu, Huệ đại sư hiểu ngay lão không đủ nội lực truyền thụ thiếp, lập tức lao đến đặt chưởng tâm vào Chi đường huyệt của Bình Phàm Thượng Nhân dùng nội nguyên truyền vào.
Bình Phàm Thượng Nhân được trợ lực, tinh thần phấn chấn lên, tiếp tục điều hòa nội lực truyền vào cơ thể Vô Hận Sinh.
Tân Tiệp hiểu ngay rằng cả Bình Phàm Thượng Nhân lẫn Vô Hận Sinh vừa thoát hiểm. Và chàng không thể làm như Huệ đại sư được.
Nên biết rằng trong trường hợp này hai người truyền lực là Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư phải phối hợp hết sức tài tình. Chỉ cần truyền lực vào mạnh hơn hay yếu đi một chút, không những tính mạng Vô Hận Sinh khó được bảo toàn mà ngay cả hai vị Đảo chủ kia cũng bị nội thương trầm trọng.
Lúc này chàng chỉ còn biết đứng bên ngoài, bàng quan theo dõi diễn biến của sự việc.
Một cơn gió biển thổi nhẹ vào làm rung những giọt mồ hôi chêm trán bốn cao thủ trên Tiểu Trấp đảo nhưng không làm tình hình bớt căng thẳng chút nào.
Bây giờ còn một mối hiểm họa lớn đang chờ họ là nếu độc tính của “Bích Ngọc Đoạn Trường” quá mạnh thì không những việc chữa trị trở nên vô ích, không cứu được mạng Vô Hận Sinh mà ngay cả hai người kia cũng thất tán nội lực, bị độc chất xâm nhập vào cơ thể.
Tân Tiệp đứng ngẩn người, dốc hết thần lực quan sát tình hình.
Chưởng tâm của Bình Phàm Thượng Nhân vẫn ấn vào huyệt Nê Hoàn Cung của Vô Hận Sinh, còn Huệ đại sư ấn lòng bàn tay của mình vào Chí Đường huyệt của Bình Phàm Thượng Nhân.
Vô Hận Sinh ngồi xếp bằng dưới đất, mắt nhắm chặt, thần tình rất cổ quái.
Tân Tiệp thầm nghĩ rằng chàng đang chứng kiến một sự việc hàng trăm năm chưa từng xảy ra.
Quả tình trên võ lâm xưa nay chưa gặp trường hợp ba cao thủ bậc nhất tụ tập lại trị thương cho nhau thế này.
Kể cả ba vị cái thế võ lâm tề danh Thế Ngoại tam tiên gặp nhau trong khung cảnh hữu hảo chứ đừng nói có dịp trị thương cho nhau thế này…
Tân Tiệp bước tới gần hơn, thấy phía trên lòng bàn tay của Bình Phàm Thượng Nhân, bên trong lớp da của Vô Hận Sinh có những chấm đen tụ lại, lớn dần rồi chạy qua vai xuống dọc cánh tay. Ban đầu vết đen đó cơ hồ như không nhận thấy được, nhưng rõ nét rất nhanh.
Tân Tiệp biết rằng nội lực của hai vị Đảo chủ đã phát huy hiệu lực.
Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư vẫn tiếp tục vận tâm pháp Phật môn truyền nội lực vào…
Tân Tiệp thấy vậy nghĩ thầm :
– “Trong thiên hạ, ai xứng là địch thủ của Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư?”
Thế mà lúc này chưa ai dám khẳng định trước thành bại thế nào. Nếu công lực hai người không phối hợp nhuần nhuyễn thì dù nội lực có cao tuyệt bao nhiêu cũng chỉ uổng phí mà thôi. Không những thế mà còn tăng thêm tai họa.
Vết đen trên mình Vô Hận Sinh đã tụ về cánh tay, dần dần ngưng tụ ở cuối ngón giữa.
Tân Tiệp lấy từ trong túi ra một chiếc bình nhỏ, nhìn vết đen ngưng tụ ở đầu trung chỉ của Vô Hận Sinh mỗi lúc một đậm hơn. Hiển nhiên đó chính là “Bích Ngọc Đoạn Trường” đang được bức ra từ tâm đỉnh.
Trong Độc kíp của Kim Nhất Bằng đã viết đây là thứ độc vô song trong thiên hạ nên Tân Tiệp không dám khinh suất chạm vào. Chàng xuất chỉ nhắm chính xác rồi cách không điểm ra.
Đầu ngón tay giữa của Vô Hận Sinh lập tức thủng một lỗ nhỏ…
Tân Tiệp nhanh như chớp hứng ngay miệng bình vào đó. Những giọt nước màu xanh biếc từ ngón tay nhỏ xuống miệng bình. Hiển nhiên đó là “Bích Ngọc Đoạn Trường”.
Độc chất có màu xanh biếc, lại phát xạ như bích ngọc trông rất đẹp, hơn nữa nhỏ vào bình nghe lanh canh, quả là thứ độc chất có tính năng kỳ dị chưa từng thấy. Từ miệng bình toát lên làn khói nhạt, chứng tỏ độc tính rất mạnh.
Tân Tiệp thấy khói bốc lên liền nói với mọi người :
– Có khói độc, hãy ngừng hô hấp!
Bấy giờ đã tin chắc rằng việc trị liệu đã thành công đến tám chín phần, mọi người đều thấy nhẹ nhõm hơn, vừa tiếp tục truyền nội lực, vừa theo dõi động tác của Tân Tiệp.
Chừng một khắc, độc dịch chảy vào hơn nửa chiếc bình nhỏ, đã pha lẫn màu đỏ của máu.
Tân Tiệp cẩn thận đóng nắp bình lại, chờ cho thứ nước lẫn máu trở nên đỏ tươi mới xuất chỉ phong bế huyệt mạch cho Vô Hận Sinh rồi cất cái bình vào túi.
Bấy giờ Bình Phàm Thượng Nhân thở hắt ra một hơi rồi thu chưởng.
Huệ đại sư cũng rời tay khỏi Chí Đường huyệt của Bình Phàm Thượng Nhân.
Hai vị cùng đứng lên lùi lại đưa mắt nhìn thần sắc của Vô Cực đảo chủ.
Sắc mặt của Vô Hận Sinh chỉ nhợt đi một chút, nhưng thần tình không có vẻ gì dị dạng.
Hai vị cao tăng Phật môn yên tâm, liền ngồi xuống mỗi người một góc bế quan điều tức.
Cả Vô Hận Sinh cũng vận khí hành công.
Hồi lâu, Thế Ngoại tam tiên tự khôi phục lại công lực.
Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh duỗi người đứng lên hú dài một tiếng. Tiếng hú lôi động cả Tiểu Trấp đảo như sấm mùa xuân lan xa trên mặt biển…
Tuy vậy mọi người có thể qua tiếng hú mà nhận định rằng công lực của Vô Hận Sinh chưa được hồi phục hoàn toàn.
Bình Phàm Thượng Nhân cười hô hô nói :
– Lão ni bà, coi như chúng ta không đến nỗi nhục mệnh!
Huệ đại sư chỉ chúm miệng cười không đáp.
Tân Tiệp nhìn quyển Độc kíp trong tay nói với Vô Cực đảo chủ :
– Tiền bối, trong sách này viết rằng tuy không lo gì độc vật nữa nhưng phải nghỉ ngơi điều dưỡng trong hai tháng, nếu không sẽ bị ảnh hửng đến nội lực.
Vô Hận Sinh chỉ “ườm” một tiếng.
Chẳng phải y không hiểu tốt xấu, chẳng qua do tính kiêu ngạo đã thành thói.
Trước đây Vô Hận Sinh chỉ coi võ lâm Trung Nguyên chỉ bằng nữa con mắt.
Gặp vừa rồi vào trung thổ một chuyến thấy võ học Trung Nguyên phong phú thiên hình vạn trạng, có bàng môn tả đạo, lại có anh hùng hào kiệt thất môn bát phái môn phái nào cũng có ngươi tinh thông.
Ngay lúc này tính mạng của y cũng do bản lĩnh thần thông của Độc Quân mà cứu được.
Con người vốn quen thói kiêu căng như Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh chỉ ườm một tiếng như vậy đã đủ tỏ lòng cảm kích quá nhiều rồi.
Tình cảnh khẩn trương lúc trước nay lắng dịu hẳn đi.
Bình Phàm Thượng Nhân chợt mỉm miệng cười, chẳng hiểu lão ta đang nghĩ gì?
Huệ đại sư chợt nói :
– Trương thí chủ, hãy đánh một chưởng vào cột đá kia xem!
Vô Hận Sinh biết đối phương muốn kiểm tra xem độc căn đã trừ hết hoàn toàn chưa, lòng thầm cảm kích nhưng không nói gì, chỉ vung một chưởng nhằm cột đá cao của Tiểu Trấp đảo hư không phát ra.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng dữ dội, cột đá bị chưởng lực làm chao đảo một hồi mới đứng nguyên.
Vô Hận Sinh cười nói :
– Chân khí vận hành không có chỗ nào trở ngại nữa, có thể coi là phục nguyên rồi.
Huệ đại sư gật đầu.
Bình Phàm Thượng Nhân cười to nói :
– Như vậy lão đệ ngươi chỉ cần một vài tháng nữa là hồi phục nguyên trạng rồi. Chúc mừng!
Vô Hận Sinh gật đầu rồi xẵng giọng nói :
– Tiểu sinh bái nhờ ân tứ của hai vị, ân đức đó xin có ngày sau báo đáp!
Rồi chắp tay hướng mỗi người hành một bái xong quay người bỏ đi.
Thế Ngoại tam tiên ai cũng có tính tự phụ cao. Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư vừa tận lực cứu giúp Vô Cực đảo chủ nhưng Vô Hận Sinh tuy lòng thầm cảm kích nhưng miệng chỉ nói suông một câu rồi vội vã bỏ đi.
Tân Tiệp thấy hai người không tỏ vẻ khó chịu chút nào, như đã quen với việc đó.
Bình Phàm Thượng Nhân cười hô hô nói theo :
– Khéo vẽ chuyện! Lão hòa thượng ta cũng nhách tiễn mấy bước chân…
Vô Hận Sinh đã đi xa bốn năm trượng.
Tân Tiệp bỗng nhún mình chạy theo nói :
– Tiền bối xin lưu bước!
Vô Hận Sinh quay lại nhìn chàng dò hỏi.
Tân Tiệp ngập ngừng nói :
– Việc chúng ta đánh cược trước đây, như vậy tiền bối đã thắng. Vãn bối đương nhiên phải tận lực tìm bằng được lệnh ái.
Vô Hận Sinh cũng thấy mình đúng là đã thắng tên người Tây Trúc mặt mũi nhăn nhúm kia, chẳng qua do độc chất phác tác mới ngừng đấu thôi. Trong lòng y chợt sinh hảo cảm với thiếu niên này, chỉ ngưng mục nhìn chàng một lát rồi bỏ đi.
Bấy giờ Huệ đại sư cũng trừng mắt nhìn Bình Phàm Thượng Nhân một cái rồi cũng quay vào giữa đảo.
Bình Phàm Thượng Nhân biết tính lão ni bà chỉ cười kha kha cho đến khi bóng Huệ đại sư khuất hẳn mới thôi.
Tân Tiệp từ từ quay lại thạch trận, chỉ thấy Bình Phàm Thượng Nhân đã ngồi thừ ra, vẻ mặt rất cổ quái, chẳng hiểu vì sao.
Trời tối dần.
Tân Tiệp nhìn vẻ ảm đạm của Bình Phàm Thượng Nhân, biết đồi phương có tâm sự gì khó nói nhưng thấy không tiện hỏi.
Trên đảo rất yên ắng, chỉ có gió biển thổi nhẹ và tiếng sóng xa xa vỗ rì rầm.
Không còn vết tích gì của trận long tranh hổ đấu chỉ mới xảy ra ngay ở đây hai canh giờ trước.
Tân Tiệp cũng ngồi xuống cách Bình Phàm Thượng Nhân vài bước để cho lòng thư thái lại.
Trên trời một vì sao xuất hiện, lẻ loi giữa trời đêm…
Trăng lên cao dần.
Trên đảo yên ắng đến xuất kỳ ngoài tiếng sóng nhè nhẹ như trong mơ, không còn âm thanh nào khác, giống như ở nơi tận cùng thế giới.
Bình Phàm Thượng Nhân ngồi trên một phiến đá nhìn vào khoảng không, đôi mày trắng bạc nhíu chặt lại, trên bộ mặt hồng nhuận chợt thoáng vẻ sầu tư.
Tân Tiệp lặng yên nhìn lão hòa thượng tin rằng thế nào lão cũng nói ra điều gì đó nhưng không biết đến bao giờ.
Rất lâu, Đại Trấp đảo chủ mới lên tiếng :
– Oa nhi, ta sẽ kể cho ngươi nghe một cố sự…
Tân Tiệp hơi ngạc nhiên, “à” một tiếng.
Bình Phàm Thượng Nhân vẫn nhìn đăm đăm vào khoảng trời đêm, chậm rãi cất lời :
– Chuyện đã hơn trăm năm trước… Lúc đó Thiếu Lâm tự vẫn là lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên… Tuyệt học của Đạt Ma Tổ Sư tuy ngày lâu tháng chầy đã mai một đi nhiều, một số thần công đã tuyệt truyền, nhưng dựa vào nội gia chính tông chân truyền của nó, võ học của các phái ở Trung Nguyên vẫn chưa sánh kịp…
Tới đó, dừng một lúc lại kể tiếp :
– Thế nhưng từ trăm năm lại đây, Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm Trung Nguyên không còn là Thiếu Lâm tự nữa. Người trong giang hồ không thấy bóng dáng của tăng nhân nào của Thiếu Lâm hành khứ. Mà cho dù đệ tử của Thiếu Lâm bị khi nhục cũng không ai xuất đầu can thiệp. Giang hồ chỉ biết rằng Thiếu Lâm tự đã không có nhân tài nhưng chẳng ai hiểu cơ sự gì một đại môn phái lớn như vậy mà uy danh chỉ trong thời gian ngắn lại rơi xuống vực sâu vạn trượng…
Tân Tiệp nghe nói đến cố sự về Thiếu Lâm liền chăm chú lắng nghe.
Không chỉ riêng chàng mà lúc đó trong giang hồ mọi người đều băn khoăn không hiểu lí do gì mà Thiếu Lâm tự lập phái từ mấy trăm năm, đời nào nhân tài cũng như lộc mùa xuân mà bỗng dưng trăm năm nay uy danh mất hẳn, toàn bộ đệ tử Thiếu Lâm trầm thúc một cách vô duyên vô cớ như thế?
Bình Phàm Thượng Nhân kể tiếp :
– Hơn trăm năm trước, phương trượng của Thiếu Lâm là Linh Kính đại sư, vị này còn có một sư đệ là Linh Không đại sư làm chủ trì Tàng Kinh các…
Tân Tiệp nghe nói đến Linh Không đại sư bất giác “à” lên một tiếng.
Bình Phàm Thượng Nhân hấp háy mắt nhìn chàng, kể tiếp :
– Linh Không đại sư chủ trì Tàng Kinh các , suốt ngày đóng cửa cố công tham ngộ một pho thần công bổn tự truyền lại nhưng chỉ còn có mấy trang mất đầu mất đuôi cả. Bấy giờ hầu hết tinh túy võ học và các pho thần công của Đạt Ma lão tổ đều thất truyền hết. Linh Không đại sư khổ công suy ngẫm suốt ba mươi năm, cuối cùng tham ngộ được hết… Thế là một thứ thần công tuyệt nghệ của Thiếu Lâm tự đã thất truyền nhiều năm được Linh Không đại sư trùng kiện lại.
Tân Tiệp càng chăm chú lắng nghe.
Bình Phàm Thượng Nhân chợt thở dài một tiếng, kể tiếp :
– Về sau… về sau vì một việc mà ở Thiếu Lâm tự xảy ra một biến cố lớn, Chưởng môn Thiếu Lâm Linh Kính đại sư và sư đệ Linh Không đại sư đi khỏi Thiếu Lâm. Đại đệ tử của Linh Kính đại sư là Đài Tĩnh tiếp Chưởng môn hộ, vì biến cố trên mà Đài Kính đại sư đã ra một môn quy rằng hòa thượng của Thiếu Lâm tự nếu không được Chưởng môn đặc biệt cho phép thì suốt đời không được rời chùa nửa bước. Ngoài ra nếu không phải vấn đề quan hệ đến sinh tử thì tuyệt đối không được động thủ với bất kỳ ai. Do quy định đó mà tăng nhân của Thiếu Lâm tuyệt tích giang hồ, còn đệ tử tục gia có ra ngoài cũng không được động thủ.
Vì lẽ đó mà người giang hồ đều cho rằng Thiếu Lâm tự đã mất hết nhân tài, uy danh của môn phái lạc sau tất cả các môn phái khác… Linh Kính và Linh Không sau khi rời khỏi Thiếu Lâm tự đã mang theo tuyệt học của bổn môn rồi, mặc dù trong người không giữ bất cứ một trang kinh sách nào. Từ đó tăng nhân Thiếu Lâm tự không còn ai tham ngộ được võ học tổ truyền nữa.
Tân Tiệp là người tuyệt đỉnh thông minh, nghe đến chỗ đó lập tức liên hệ với những chi tiết trước nay chàng có biết, liền hình dung ra tình cảnh của Thiếu Lâm từ đó đến nay. Và thực tế của Thiếu Lâm tự cũng xảy ra không khác với suy đoán của chàng bao nhiêu.
Tân Tiệp tin chắc vị Bình Phàm Thượng Nhân ngồi trước mặt mình chính là Linh Kính đại sư, chủ trì Tàng Kinh các hơn trăm năm trước.
Đài Tĩnh đại sư sau khi chấp Chưởng môn hộ thay Linh Kính đại sư đã đề ra môn quy mới. Sau khi Đài Tĩnh quá thế, qua hai đời Chưởng môn nhân khác mới truyền đến Trí Kính đại sư – Chưởng môn nhân hiện nhiệm của Thiếu Lâm tự.
Suốt trăm năm qua đệ tử của Thiếu Lâm luôn luôn suy ngẫm cố tìm cách tham ngộ tuyệt học thần công của sư tổ nhưng không ai thành công. Bởi thế tăng nhân của Thiếu Lâm chợt hiểu rằng muốn trùng chấn thần uy của sư tổ chỉ còn cách nhờ vào kỳ nhân cái thế Linh Không đại sư nữa mà thôi. Nhưng Linh Không đại sư đã bặt tích từ lâu. Hơn trăm năm qua, trừ phi luyện được nhất thân kim cương bất hoại, nếu không đã thành người thiên cổ.
Đột nhiên họ nảy ra một hy vọng rằng dù Linh Không đại sư đã chết thì vẫn còn có truyền nhân để kế thừa tuyệt học của bổn môn. Nếu vậy việc tìm truyền nhân của vị cao tăng này không khó. Chỉ cần cho đệ tử đi khắp nơi trên giang hồ tìm hiểu tất dễ dàng tìm thấy.
Tuy nhiên nảy sinh một vấn đề là muốn để tăng nhân ra ngoài tất phải phá vỡ môn quy. Trí Kính đại sư liền nghĩ ra một phương pháp. Đó là thu nhận một đệ tử tục gia có thiên tư võ học thật tốt. Tục gia đệ tử được chọn là Tôn Y Trung. Vì không phải là hòa thượng nên Tôn Y Trung có thể ra khỏi Thiếu Lâm mà không phạm vào môn quy.
Trí Kính đại sư cùng những cao thủ trưởng bối của Thiếu Lâm dốc sức truyền thụ tất cả những gì mình có về võ học bổn môn, trong đó tham ngộ được một phần trong pho thần kiếm tàn khuyết còn sót lại cho Tôn Y Trung. Sau khi thành nghệ, Trí Kính đại sư phái Tôn Y Trung đi dò tìm tung tích vị truyền nhân của Linh Không đại sư.
Mặc dù chỉ có một số võ học còn sót lại trong Tàng Kinh các, Tôn Y Trung cũng làm chấn động giang hồ với hiệu xưng Võ Lâm Tú Sĩ. Vì mục đích là tìm truyền nhân của Linh Không đại sư nên Tôn Y Trung xác định rằng phải tập trung chú ý đến những cao thủ thượng thặng nhất. Hiển nhiên hắn không bỏ qua Mai Hương Thần Kiếm. Hắn liền theo tích Tân Tiệp, vô duyên vô cớ cùng chàng giao thủ, chờ đến khi chàng thi triển “Đại Diễn thập thức”, Tôn Y Trung mừng rơn khi phát hiện được rằng Tân Tiệp dùng một chiêu trong đó chính là “Bố Đạt tam thức”, một tuyệt học của phái Thiếu Lâm. Lập tức hắn dừng ngay trận đấu trở về Thiếu Lâm cấp báo. Nhưng Tôn Y Trung mới chạy được vài dặm thì gặp ngay đại đệ tử của Trí Kính đại sư là Tự Pháp.
Tôn Y Trung cực kỳ kinh dị, biết phải có chuyện tối quan trọng thì Chưởng môn nhân mới đặc cách cho phép một tăng nhân đi khỏi Thiếu Lâm.
Mục đích của Tự Pháp là gọi Tôn Y Trung trở về, không cần rong ruổi trên giang hồ thu nhặt tin tức nữa.
Nguyên Thiếu Lâm tự đã phát hiện được rằng vị Đại Trấp đảo chủ ở Đông Hải là Bình Phàm Thượng Nhân rất có khả năng chính là Linh Không đại sư hơn trăm năm trước.
Tôn Y Trung kể lại chuyện giao thủ với Tân Tiệp rồi bàn với sư huynh rằng :
– Tin tức về vị Đại Trấp đảo chủ chỉ mới là khả năng thôi. Còn việc Mai Hương Thần Kiếm sử dụng “Bố Đạt tam thức” là sự thật. Chúng ta nên cùng thẩm tra lại cho kỹ rồi quay về tự cũng chưa muộn!
Thế nhưng hai người không còn tìm thấy Tân Tiệp nữa, không biết rằng lúc đó chàng đã bị Quang Trung cửu hào vây sát, suýt nữa thì mất mạng.
Mãi đến khi quần hùng tề tựu ở Khuê Sơn, Tôn Y Trung lại tìm ra Tân Tiệp.
Sau khi cả hai chứng thực Tân Tiệp đã dùng chiêu thức của Thiếu Lâm rồi, Tự Pháp mới trở về bẩm báo.
Tuy vậy mãi đến khi Mai Hương Thần Kiếm làm chấn động võ lâm bằng trận thắng Kim Độ Ách ở Vô Vi sảnh, Tôn Y Trung mới xác định được Tân Tiệp chính là truyền nhân của Linh Không đại sư.
Hắn đang tìm cách hỏi rõ thì bất ngờ Bình Phàm Thượng Nhân lại dẫn Tân Tiệp đi đâu biệt tích. Tôn Y Trung đành phải trở về Thiếu Lâm, thuật lại kiếm pháp của Tân Tiệp và dung mạo của Bình Phàm Thượng Nhân cho các vị sư phụ nghe.
Trí Kính đại sư nghe xong mừng rỡ nói :
– Ngã Phật từ bi! Linh Không sư tổ đã luyện thành “Kim cương bất hoại”, vẫn còn sống ở nhân thế. Chính Bình Phàm Thượng Nhân là Linh Không sư tổ chẳng nghi!
Thế là tất cả những nhận vật trọng yếu nhất của Thiếu Lâm tự lập tức hạ sơn, nhằm Đại Trấp đảo tiến phát.
Đoàn người của Thiếu Lâm tự rầm rộ lên đường, không ngờ có người ngầm bám theo. Đó là Kim Lỗ Ách sau khi bị Tân Tiệp đánh bại đã dẫn theo ba vị sư phụ của hắn vào Trung Nguyên để lấy lại uy danh của Thiên Trúc.
Đương nhiên Hằng Hà tam Phật đã nhằm vào mục tiêu Đại Trấp đảo chủ vì chúng tin rằng đó là nhân vật cái thế của võ lâm Trung Nguyên. Chỉ cần đánh bại người đó là đủ khiến võ lâm Trung Nguyên phải cúi đầu. Nhưng bọn chúng không biết Đại Trấp đảo chủ ở đâu. Kim Lỗ Ách nghe trộm người của Thiếu Lâm bàn bạc, biết họ đang tính đến Đại Trấp đảo vì thế ngầm bám theo đoàn hòa thượng.
Cả Hằng Hà tam Phật lẫn Kim Lỗ Ách đều có võ học uyên thâm vì thế không bị phát hiện.
Tới Đại Trấp đảo thì Bình Phàm Thượng Nhân đã dẫn Tân Tiệp đến Tiểu Trấp đảo rồi. Vậy là bốn tên cao thủ Thiên Trúc liền động thủ với đoàn người của Thiếu Lâm.