Mai Sơn Dân nhận ra thần thái của Vô Hận Sinh hơi khác thường thì chau mày nói :
– Khéo nói! Hai tiếng thỉnh giáo lão phu không dám nhận. Có chuyện gì xin các hạ cứ nói thẳng ra cho!
Vô Hận Sinh mặt trầm lại, giọng đổi khác thường hỏi :
– Ngươi có biết một người gọi là Mậu Cửu Nương hay không?
Mai Sơn Dân vừa nghe gọi lên tên người này thì sửng sốt, toàn thân run lên như bị chạm điện, nhất thời thất thần tay chân luống cuống chẳng biết làm gì.
Thần thái bất thường này của Mai Sơn Dân khiến cho mối hoài nghi trong lòng Vô Hận Sinh là có căn cứ, bất giác tức giận nghiến răng thét lên :
– Lão tặc ngươi có chết trăm lần cũng không chuộc hết tội lỗi, ngươi có còn nhân tính hay không, sao lại đi hại cô ta phát điên phát cuồng đến chết…?
Mai Sơn Dân chẳng nghe chẳng thấy, trên nét mặt đầy hoang mang, mấy tiếng: “Cô ta phát điên phát cuồng đến chết.” loáng thoáng khiến cho vẻ mặt lão co rúm lại. Lão chết lặng cả người cứ như chìm vào trong dĩ vãng, “Cô ta đã chết, tội này ai gánh vác đây?” Khi lão dần dần tỉnh trí lại thì mới hiểu ra vì sao Vô Hận Sinh mãi cứ nhìn mình bằng ánh mắt và thái độ căm hận như thế? Lão thầm hiểu đây đã có một sự hiểu lầm tệ hại…
Vô Hận Sinh mắt trừng trừng nhìn Mai Sơn Dân. “Hừ” một tiếng lạnh lùng, chẳng ngờ Mai Sơn Dân vừa lúc này cũng “Hừ” một tiếng đáp lại…
Mai Sơn Dân trong lòng thầm nghĩ :
– “Cái chết của Cửu Nương tuy khởi đầu từ ta, nhưng há có thể trách cứ được ta? Hiển nhiên đây là một sự hiểu lầm, nhưng ta hà tất phải thanh minh giãi bày. Hừ! Tên này nhình thấy Cửu Nương chết, với người công lực sở học tinh thông như hắn, chẳng lẽ hắn thấy chết mà khoanh tay không cứu, chẳng được rồi…”
Nghĩ thế tự nhiên lão phẫn nộ trong lòng, mà càng nghĩ thì cơn giận càng cao, chừng như lão hình dung ra được cảnh Cửu Nương đang vật vã trong cơn cuồng điên hết sức đau đớn, còn Vô Hận Sinh vẫn khoanh tay ngồi nhìn… Bất giác lão “Hừ” một tiếng dằn mạnh.
Vô Hận Sinh vốn đã giận nộ khí xung thiên, nhưng lúc định phát tác thì nghe thấy Mai Sơn Dân “Hừ” một tiếng thật mạnh, khiến lão càng giận rống lên :
– Cuồng tặc chớ cuồng, mặc cho ngươi mãn phúc kỳ tài cái thế thiên hạ chăng nữa, nhưng ngươi làm điều tàn ác vô sỉ thì cũng để tiếng ô danh nghìn thu.
Hôm nay, ta Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh sẽ diệt tà trừ dâm, thế thiên hành đạo!
Nói rồi từ từ giơ tay lên…
Mai Sơn Dân ngửa cổ cười dài, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Vô Hận Sinh.
Vô Hận Sinh tay đã giơ cao, nhưng chừng như vẫn còn úy kỵ điều gì mà chưa hạ thủ.
Đúng lúc tình thế căng thẳng này, một giọng người phía sau cất lên :
– Kẻ nào dám đã thương sư phụ ta?
Tiếng người phía sau nghe còn cả ngoài mươi trượng, nhưng kình phong đã thấy ập tới nơi, Vô Hận Sinh vội vàng quay người lại tiện tay phát ra một chưởng…
Người kia lướt tới rất nhanh, đồng thời tay ra chưởng đánh tới, nên lúc này một cái chuyển người phát chưởng của Vô Hận Sinh bất ngờ khiến cả hai đều không né tránh được nhau…
Chỉ nghe “Bình” một tiếng, thân hình Vô Hận Sinh chấn động trượt dài trên tuyết lùi có đến ba bộ, người kia cũng trúng chưởng thân hình bật lui đến hai bước…
Vô Hận Sinh tuy vừa rồi chỉ trong cơn nguy cấp tiện tay phất một chưởng nhưng một chưởng của một trong Thế Ngoại tam tiên cũng đủ cho thiên hạ chấn động thất sắc. Vậy mà người kia chỉ thoái hai bước, khiến cho lão ta nhất thời kinh ngạc trương mắt mà nhìn…
Song phương lúc ấy nhìn kỹ nhau thì đều kinh ngạc, nhất là Vô Hận Sinh cứ lắp bắp trong miệng chẳng nói thành tiếng, lão ta không ngờ người vừa đến chính là Tân Tiệp.
Vô Hận Sinh trong lòng còn kinh, nhưng đồng thời cũng nhẹ đi, lão ta vốn cứ ngỡ Tân Tiệp bỏ xác dưới biển, nên mỗi lần nghĩ lại đều thấy ân hận có lỗi. Hiện tại Tân Tiệp xuất hiện, chẳng những chàng không chết mà chừng như nội công còn thâm hậu hơn xưa, vừa định lên tiếng nói thì Tân Tiệp đã thét lớn :
– Vì sao ngươi ám hại Mai thúc thúc ta?
Tân Tiệp vốn là người dễ bị kích động, đối với ân oán thì phân minh quyết liệt, nguyên trong lòng đã ôm hạn Vô Hận Sinh, giờ đây thấy lão ta ra tay định giết hại Mai Sơn Dân, bất giác cơn hỏa nộ càng tăng như lửa cháy thêm dầu. Khi chàng nghĩ đến Mai thúc thúc công lực lại mất hết thì chẳng còn nén nhịn được nữa, chẳng để cho Vô Hận Sinh kịp nói tiếng nào, thét lên :
– Hừ! Đường đường là một trong Thế Ngoại tam tiên mà lại ra tay ám hại một người mất hết võ công, ngươi là hạng người nào chứ? Thực là… hừ… ta chẳng biết nói lời nào mới xứng hạng như ngươi…
Vô Hận Sinh bị chửi mấy câu thậm tệ thì cũng nổi cơn giận dữ gầm lên :
– Thực là sao hử?
Tân Tiệp quá giận bật cười thành tiếng khinh thị nói :
– Thực là không bằng súc sinh!
Chàng cũng không hiểu sao mình lại chửi ra một câu độc địa như thế này.
Vô Hận Sinh tức giận không tưởng nổi, hít sâu một tiếng cố giữ trấn tĩnh, trên khuôn mặt tuấn diện thư sinh của lão trở lại nét lạnh lùng kiêu ngạo cố hữu, khóe môi nhếch hiện một nụ cười nhạt nói :
– Tiểu bối thất học, ngươi ăn nói thật là hồ đồ cuồng mạng!
Tân Tiệp nghe chửi thì mặt cũng đỏ lên, hai mắt ngầu ngầu quát lớn :
– Lão ma cuồng độc như ngươi vốn chẳng có tư cách để cho người ta kính trọng, ta thật lấy làm tiếc cho uy danh Thế Ngoại tam tiên…
Vô Hận Sinh giọng lạnh như băng :
– Tiểu tử, ngươi thực chẳng biết lành dữ là gì, nói không được Vô Hận Sinh ta đành phải ra tay quản giáo ngươi!
Nói rồi, thân hình lướt nhanh tới, song trừu phất lên hóa thành hai làn trừu ảnh phần phật áp xuống người Tân Tiệp…
“Hắc” Tân Tiệp cười nhạt một tiếng, ngưng mục chăm nhìn, thấy trừu ảnh của Vô Hận Sinh như một thành trăm phất tới, chừng như tất cả các đại huyệt nửa người trước đều bị phong tỏa. Nếu như mấy tháng trước đây thì một chiêu này cũng đủ khiến Tân Tiệp thúc thủ bó tay, muốn cũng không tránh được, nhưng lúc này Tân Tiệp đã không còn như trước. Chỉ thấy thân hình chàng lắc nhẹ một cái, chân khoát ra ngoài nửa bộ…
“Vù” Mai Sơn Dân nhìn thấy thế la lên :
– Tiệp nhi, tấn công vào hạ bàn của hắn!
Ý Mai Sơn Dân chỉ cho chàng là lấy công làm thủ, nhưng sau tiếng áo lướt gió, trước mắt hoa lên, thân hình Tân Tiệp lách nhanh qua khoảng hẹp giữa hai ảnh trừu thật, loáng một cái đã ở ngay sau lưng Vô Hận Sinh…
Một chiêu này khiến cho cả Mai Sơn Dân và Vô Hận Sinh đều chấn động cả kinh chính là vì Tân Tiệp chẳng phải dùng chiêu thức của mình dạy, mà còn uyên thâm ảo diệu hơn nhiều, có thể nói là lão bình sinh chưa từng nhìn thấy.
Vô Hận Sinh chấn động hơn vì lão lại nhận ra ngay bộ pháp vừa rồi Tân Tiệp thi triển lại chính la độc môn thân pháp bí truyền của Tiểu Trấp đảo chủ Huệ đại sư – “Cật Ma Thần Bộ”! Đương thời lão há hốc mồm miệng chẳng tin vào mắt mình, run giọng thét lên :
– Tiểu tử, ngươi tiếp thêm một chiêu này!
Đơn chưởng phất lên theo tiếng nói gia thêm hai thành công lực, chỉ thấy kình phong hội tụ lớn như một chiếc bát cuồn cuộn tới…
Tân Tiệp công lực lúc này tuy chẳng còn như trước đây, thế nhưng một chưởng này của Vô Hận Sinh dụng đến tám thành công lực thực chẳng tầm thường chút nào, bất giác trong lòng trấn kinh. Song chưởng khoát thành nửa vòng tròn thái cực, nửa chiêu “Mai Thổ Kỳ Hương” chưa xuất hết thì chân di bộ chuyển hình nhanh như lưu thủy hành vân thoái ra ngoài…
Đúng vào lúc này, đột nhiên một tiếng người hú dài bên ngoài rừng, rồi tiếp liền một bóng trắng lướt tới, từ xa nhìn có thể thấy người này thi triển khinh công thượng thừa lướt tới. Cước trình cực nhanh mà tư thái nhẹ nhàng đẹp mắt, chẳng khác gì chiếc lá tròn cuốn trong hàn phong, khiến cho cả Vô Hận Sinh, Mai Sơn Dân và Tân Tiệp cả ba người đều quay đầu chú nhìn. Khi người này đến gần, hốt nhiên cất lên một tràng cười dài như tiếng cú đêm nghe đến chói tai…
Cả ba người không khỏi rúng động, thì ra người này bên dưới nách còn cắp thêm hai người khác nữa, xem hai người kia thân hình mềm nhũn như hôn mê mặc cho người này mang đi, bất giác trong long đều thầm cảm phục người áo trắng này, mang thêm hai người trong tay mà vẫn thi triển khinh công một cách nhẹ nhàng phiêu hốt như không. Người kia đột nhiên ngưng bặt tiếng cười, cất tiếng nói lớn :
– Vô Cực đảo chủ, có nhận ra ta chăng ?
Giọng người này so với tiếng cười vừa rồi của hắn còn khó nghe hơn nữa.
Vô Hận Sinh ngưng mắt nhìn, trong lòng chợt tỉnh ra, nguyên người áo trắng này chính là Đông Hải Tặc Vương Ngọc Cốt Ma mà lão ta từng có gặp qua một lần. Vô Hận Sinh trong đầu lập tức nhớ lại chuyện bị đánh đắm thuyền trên biển lần trước, trong long tuy vẫn còn run sợ, nhưng ngoài mặt giữ nét lãnh ngạo bình tĩnh. “Hừ” một tiếng khinh thị nói :
– Tên Đà chủ họ Thành thuộc hạ của Ngọc Cốt Ma ngươi thật còn kém lắm, ta vốn nghĩ hải tặc Đông Hải từ sau khi lão huynh ngươi tiếp quản nhất định uy thế sẽ hùng mạnh hơn xưa. Hừ… nào ngờ trời chẳng chìu lòng người, trong cơn thịnh nộ tâm tà của bọn ngươi, một chốc đã mang cả ba chiếc thuyền các ngươi về Long Vương Cung!
Lão ta cứ ngỡ sau khi nghe câu này sẽ khiến cho Ngọc Cốt Ma tức giận lẫn chấn động, không ngờ chỉ thấy Ngọc Cốt Ma cười nhạt gật đầu chừng như đã biết hết tất cả từ lâu, chờ cho Vô Hận Sinh cười xong mới nói :
– Chính vì Ngọc Cốt Ma ta được huynh đệ Đông Hải coi trọng mới tôn xưng ta làm đầu lĩnh, cho nên hôm nay ta mới tìm đến có một chuyện cầu kiến lão huynh ngươi…
Vô Hận Sinh thầm nghĩ :
– “Người của ngươi ngầm ám toán ta, ta còn chưa hỏi tội ngươi, mà ngươi còn định giở trò gì đây?”
Bấy giờ chỉ trừng mắt nhìn đối phương chẳng đáp tiếng nào, lại nghe Ngọc Cốt Ma nói tiếp :
– Lão huynh ngươi cũng biết, chúng ta làm ăn coi trọng nhất là địa bàn hoạt động, từ trước đến nay thương thuyền đi trên Đông Hải đều ngang qua quần đảo Thập Sa, thế mà gần đây phát hiện ra bọn thương thuyền đã thay đổi hải trình vòng qua Vô Cực đảo. Ài… thế này thì huynh đệ chúng ta chẳng còn cơm ăn, cho nên ta mạo muội đến gặp Vô Cực đảo chủ yêu cầu một vấn đề…
Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh đã nghe ra ít nhiều câu nói của đối phương, bất giác phát nộ lạnh giọng nói :
– Ngươi định lấy Vô Cực đảo của ta làm địa bàn hoạt động đó sao?
Ngọc Cốt Ma cười khan mấy tiếng nói :
– Không dám, không dám, tại hạ chỉ xin chén cơm cho huynh đệ mà thôi!
Một câu này chẳng phải là xác nhận lời của Vô Hận Sinh hay sao? Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh nghe thì bật cười một tràng dài, cơn thịnh nộ xem ra đã lên ngút trời, tiếng cười càng lúc càng vút cao kéo dài như tiếng long ngâm.
Ngọc Cốt Ma nói tiếp :
– Chúng ta sẽ bố trí một tiểu đảo trong Hoàng Tử Sa, thiết trí đầy đủ nhà cửa tiện nghi cung hầu lão huynh chẳng thua gì ở trên Vô Cực đảo, nếu như Đảo chủ đồng ý thì xin chịu thiệt một chút…
Vô Hận Sinh ngưng bặt tiếng cười, nét mặt sa sầm chẳng thèm nhìn Ngọc Cốt Ma, chừng như chẳng coi đối phương vào đâu, đủ để đáp lại “Lời ngươi không đáng lọt vào tai ta!”
Ngọc Cốt Ma thấy Vô Hận Sinh không thèm để ý đến lời của mình, bấy giờ cất tiếng cười lớn nói :
– Vô Hận Sinh, ngươi tạm nhìn xem ai đây…
Vừa nói lão vừa nhấc đầu hai người kẹp trong tay lên.
Vô Hận Sinh quay đầu lại nhìn bất giác chấn động cả người, buột miệng la lên một tiếng :
– Á…
Tân Tiệp cũng nhìn thấy bất giác “Ái” một tiếng đầy kinh ngạc, chẳng thể ngờ nổi hai người mà Ngọc Cốt Ma đang kẹp dưới nách lại là Mậu Thất Nương và Thanh Nhi.
Vô Hận Sinh miện thét lên, cả người phóng ào tới hướng Ngọc Cốt Ma, thân hình lão lướt ngang trong không trung như ngọn phi tiễn, tả thủ dốc toàn lực xuất ra một chiêu “Lôi Động Vạn Vật”, hữu thủ xuất trảo ý định cướp lại ái thê và ái nữ của mình mê man bất tỉnh trong tay Ngọc Cốt Ma…
Tân Tiệp nhìn thấy Vô Hận Sinh trong cơn cuồng nộ khẩn cấp ra một chiêu “Lôi Động Vạn Vật” thần tốc kỳ diệu, trong long thầm thán phục vô cùng, song chẳng biết Ngọc Cốt Ma giải hóa như thế nào ?
Chẳng ngờ Vô Hận Sinh bổ người tới bằng một chưởng cuồng mãnh, nhưng lập tức thâu lại đáp người xuống đất thở hồng hộc tức giận. Nguyên là Ngọc Cốt Ma thấy Vô Hận Sinh phóng tới tấn công thì hai tay nắm mạch môn Mậu Thất Nương và Thanh Nhi giơ lên tiếp chiêu, Vô Hận Sinh nếu không kịp thâu kịp chưởng lực thì ái thê và ái nữ đến thần tiên cũng không sống nổi, bất đắc dĩ mới thâu thế lại.
Ngọc Cốt Ma cũng hơi đố kỵ, chẳng dám để thương hại đến hai người trong tay mình, liền tung chân lướt nhanh về sau.
Mai Sơn Dân vốn từng nghe danh tiếng nhân vật Hải Tặc Vương Ngọc Cốt Ma này, giờ nhìn thấy khinh công nhân pháp thần diệu của lão ta thì không khỏi ngầm thán phục, duy chỉ có Tân Tiệp trong lòng nơm nớp lo sợ cho Thanh Nhi mãi hôn mê trong tay lão ma.
Vô Hận Sinh bị Ngọc Cốt Ma giở trò này đối phó lại với mình thì rất tức giận, nhưng trong thâm tâm thì nhẹ hẳn đi, vì giờ đây thì lão không còn gì vui hơn chứng minh được ái thê và ái nữ vẫn còn sống trên thế gian này. Bấy giờ thì lão chẳng còn dám vọng động, đứng yên trừng mắt suy nghĩ đối sách.
Sa Long Bình chìm đắm trong màn đêm, đầu hôm sao thưa trăng mờ, nhưng tuyết trắng ánh lên sắc trời cũng đủ cho người ta nhìn ra hết cảnh quan, dạ phong lướt qua mang theo hàn khí, nhưng chẳng ngột ngạt lúc này. Toàn trường trở nên yên lặng lạ thường, đương nhiên trong đầu ai cũng đang suy nghĩ rất lung tìm cách đối phó với nhau, nhất là Vô Hận Sinh tay chân luýnh quýnh, nhất thời vẫn chưa biết nên làm thế nào để cứu ái thế và ái nữ của mình trong tay lão tặc.
Ngọc Cốt Ma vận công cảnh giới toàn thân, mắt ngưng nhìn Vô Hận Sinh hồi lâu chẳng thấy Vô Hận Sinh trả lời, bèn gia thêm một câu :
– Điều kiện này hết sức đơn giản, chỉ cần một cái gật đầu của Đảo chủ, tại hạ lập tức thả họ ra ngay.
Vô Hận Sinh căn bản chẳng nghe lọt chữ nào, mặc cho lão công lực cái thế, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng trong tình huống này thì cũng thúc thủ bó tay chẳng nghĩ ra được cách nào cho vẹn toàn. Đột nhiên Vô Hận Sinh thét lớn :
– Cuồng tặc, ngươi chết!
Miệng nói tay vung lên, một cành mai bắn nhanh về phía Ngọc Cốt Ma.
Cành cây nhỏ bay đi cực nhanh, tiếng xé gió rít lên nghe rất lạ thường, thủ pháp phóng ám khí của Vô Hận Sinh không nói cũng biết đạt đến trình độ nào rồi.
Ngọc Cốt Ma chẳng ngờ Vô Hận Sinh ra một chiêu này, thân hình xoay nhanh một vòng vừa khéo để cành cây bay sượt qua bên mình lui sau, tránh ám khí của Vô Hận Sinh một cách dễ dàng…
Thế nhưng Mai Sơn Dân ngồi trên tuyết xem thủ pháp phóng cành cây của Vô Hận Sinh có gì khác thường, bất giác nhíu mày thầm tán thán trong lòng…
Ngọc Cốt Ma đắc ý cười ngất lên nói :
– Tại hạ từ lâu đã nghe danh tiếng tài nghệ của Vô Hận Sinh, thực không nói cũng hiểu, nhưng bắn ra cành mai này đáo để là chấp nhận điều kiện hay không chấp…
Chữ “nhận” cuối câu hỏi còn chưa thốt ra, quả nhiên không ngoài suy tính của Mai Sơn Dân, cành cây vừa rồi bay lui sau giờ đây vòng bay trở lại tạo thành một đường vòng cung nhắm chính xác vào hậu chẩm của Ngọc Cốt Ma.
Ngọc Cốt Ma nhận có tiếng kình phong rít tới, cứ ngỡ có người ám toán mình từ phía sau, buông vội hai người trong tay, thân hình quay lại phất song chưởng lên cứu nguy.
“Phập”
Cành cây bị chưởng phong của Ngọc Cốt Ma đánh bật ra ngoài cắm sâu vào trong thân mai gần đó.
Tân Tiệp đứng bên cạnh Mai Sơn Dân nhìn thấy trong lòng thầm cảm phục tuyệt thủ phóng ám khí “Hồi Long phi tiêu” của Vô Hận Sinh, thì đã thấy Vô Hận Sinh lợi dụng trong một khắc nhỏ Ngọc Cốt Ma xoay người lại, thân hình như bóng u linh lướt nhanh tới hướng Mậu Thất Nương và Thanh Nhi.
Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh lần này ra tay đã có chủ ý và kinh nghiệm cứu người không thành, nên thân pháp thi triển đến mức thượng thừa, nhẹ nhàng không gây tiếng động, có thể nói nhanh như không còn gì nhanh hơn!
Ngọc Cốt Ma khi nhận ra chỉ la cành cây vừa rồi của Vô Hận Sinh phóng ra thì biết không ổn, một thế “Bối Phong Long Cung” quay ngoắt người lại, vừa lúc này thì tay trái của Vô Hận Sinh chỉ còn cách cổ áo Mậu Thất Nương một thốn…
Ngọc Cốt Ma hét lớn một tiếng, tay áo phất lên với mười thành công lực, thế như cuồng phong mãnh khởi nhằm thẳng vào người Vô Hận Sinh.
Vô Hận Sinh chẳng ngờ Ngọc Cốt Ma ứng biến nhanh đến thế, biết lúc này có cứu được ái thê chăng nữa thì cũng lãnh đủ một chưởng của hắn, hậu quả thế nào không cần nói cũng biết. Kinh nghiệm giang hồ và bản năng tự vệ khiến lão phải tùng quyền ứng biến, tay trảo sắp chộp được cổ áo Mậu Thất Nương liền phất lên hóa thành một chưởng nghênh tiếp đối phương.
“Bình” một tiến chấn động mai lâm, tuyết bay tứ tán.
Tuy Vô Hận Sinh chỉ ra chưởng trong tình thế cấp bách không vận được toàn lực, nhưng Ngọc Cốt Ma cũng bị chấn động đến tê dại vai. Thế nhưng Vô Hận Sinh cũng bật lùi sau bỏ lỡ một cơ hội cứu ái thê.
Ngọc Cốt Ma giận điên lên, chỉ nghe thấy một tiếng cười như tiếng quỷ khóc vang lên, tay áo phất nhẹ phát ra một luồng khói xám không mùi xông tới.
Vô Hận Sinh trong lòng run lên nghĩ nhanh :
“Ngọc Cốt Ma là tay đại dụng độc, làn khói xám này nhất định là một loại kịch độc nào đó, hít phải thì nguy!”
Trong đầu nghĩ thế, chân đã nhún mạnh nhảy về sau, đồng thời bế khứu giác ngừng thở.
Tân Tiệp đứng ngoài nhìn thấy lão ma phất tay phát ra làn khói khác thường thì cũng biết không ổn, định ôm lấy Mai thúc thúc nhảy lùi sau, mắt hoa lên bóng người chính là Vô Hận Sinh lướt nhanh tới miệng thét lớn :
– Lui Mau!
Miệng thét tay chộp mạnh lấy người Mai Sơn Dân lướt nhanh ra ngoài xa.
Tân Tiệp cảm thấy đầu hơi choáng, vội vàng nín thở, bộ cước thi triển “Ám Ảnh Phù Hương” thượng thừa khinh công phóng theo. Tân Tiệp lúc này công lực đã thâm hậu, một chiêu “Hương Vân Thập Lý” đủ phóng người ra ngoài bảy tám trượng mới đáp xuống, chân vừa chạm đất tai nghe “vù” một tiếng, Vô Hận Sinh mang theo Mai Dân Sơn cũng đến nơi.
Tân Tiệp thở hắt ra một hơi, quay, đầu nhìn lại Ngọc Cốt Ma thì cả kinh…
Nguyên lúc này chỉ sau chớp mắt quanh chỗ Ngọc Cốt Ma đứng chỉ thấy một màn khói dày đặc, bụi phấn phút chốc rơi xuống trên đất khiến cho mặt tuyết trắng lập tức biến sắc đen xỉn. Ngọc Cốt Ma thì nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc nhét nhanh vào miệng Mậu Thất Nương và Thanh Nhi.
Vô Hận Sinh nhìn thấy chẳng khỏi rùng mình, vừa rồi lại qua một lần mạo hiểm, giờ đây cứ đứng ngây người vắt óc suy nghĩ biện pháp cứu ái thê và ái nữ của mình.
Mai Sơn Dân hốt nhiên lên tiếng chậm rãi nói :
– Lão phu nhận ra được loại độc mà Ngọc Cốt Ma sử dụng chính là “Thất Cốt Đoạn Hồn Sa”, chỗ đất dính loại độc này nội trong ba canh giờ vẫn còn tác dụng, chỉ cần người hay súc vật chạm vào thì nguy đến tính mạng ngay. Cho dù người có mang giày dày đến đâu đi nữa cũng chẳng ngăn cản được độc xông tập vào cơ thể mà bỏ mạng. Chỉ có điều nghe nói loại độc này rất khó phối chế mà đã thất truyền từ lâu, không biết Ngọc Cốt Ma vì sao lại biết được?
Tân Tiệp tuy trong long có ác cảm mạnh với vợ chồng Vô Hận Sinh, nhưng Thanh Nhi thì còn nằm trong tay lão ma thì lại khiến cho chàng lo lắng, cũng nghĩ cách làm thế nào để cứu được người. Lúc này nghe Mai Sơn Dân nói ra tên của loại độc này thì trong lòng thoáng động, nghĩ ngay ra một ý…
Chỉ thấy chàng hú dài một tiếng, thân hình tung lên nhanh như một cánh dạ ưng lướt vào vòng xám đen, thân hình còn lơ lửng không trung thì rút phắt trường kiếm, ánh kiếm loáng lên một vòng từ trên đâm thẳng xuống đầu Ngọc Cốt Ma.
Ngọc Cốt Ma nhìn thấy thiếu niên kia vừa lách nhẹ thân hình thì cả người và kiếm đã đến trên đầu, trong lòng bất giác cả kinh. Hai tay áo trắng phất lên tạo thành thái cực tả cương hữu nhu, cương trừu phất thẳng vào ngực Tân Tiệp, nhu kình thì ngầm chứa kình phong quyện lấy thân kiếm của Tân Tiệp…
Tân Tiệp nhận ra đối phương phản thủ công kích, hoán đề chân khí, tiếp liền nghe “Soạt” một tiếng chừng như phát ra ngay đầu mũi kiếm, kiếm quang ngời sáng lên trong rừng mai như thanh long xuất động, chàng chính ra chiêu tuyệt kiếm “Mai Chiếm Tiên Xuân” trong “Cù Chi kiếm pháp”.
Ngọc Cốt Ma tuy nhận ra chiêu kiếm của thiếu niên này thật tinh thâm ảo diệu, nhưng ỷ vào công lực thặng thừa của mình, hai tay áo vận đủ kình lực chẳng khác gì hai ngọn roi tiếp tục phất lên.
“Vù vù…” Tiếng gió phất lên nghe rát cả người.
Tân Tiệp hơi lắc mình đã vượt qua hai ống tay áo của Ngọc Cốt Ma, trường kiếm ra chiêu vẫn không hề biến hóa, đồng thời còn gia thêm chân lực vào kiếm.
Tay trái buông thõng chuẩn bị chộp vào áo Mậu Thất Nương và Thanh Nhi nằm trên đất.
Nguyên là chàng tính nhanh trong đầu định thi triển tuyệt luân kiếm pháp bức lùi lão ma, rồi nhanh chóng cứu hai người kia ra khỏi tay lão. Nên biết một chiêu kiếm của chàng thi triển ra trong “Cù Chi kiếm pháp” uy lực không tưởng nổi, thế nhưng nào ngờ tay trừu của Ngọc Cốt Ma càng lợi hại hơn. Kiếm của chàng đâm vào tay áo của đối phương thì cảm thấy như đâm vào một khối gỗ mục không hề có chúc phản kháng trong lòng chấn động thầm kêu lên :
– “Nguy!”
Đúng lúc ấy thì tay trừu của Ngọc Cốt Ma từ nhu biến thành cương, dựng đứng lên như một thiết trụ và đập mạnh vào kiếm của chàng phát lên “kong kong”…
Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, khi Tân Tiệp phóng tới cho đến lúc này thực ra chỉ trong chớp mắt, giờ đây thế lướt của chàng đã hết, thân hình rơi nhanh xuống đất. Tân Tiệp thấy hai chân đã sắp chạm đất mà không có thể tá lực đề khí tung người lên thì phát cấp, chỉ cần chân chạm đất thì lập tức thụ độc “Thấu Cốt Đoạn Hồn Sa” ngay. Trong cơn cấp hoảng, trong đầu chàng lướt nhanh một ý hai mắt đỏ ngầu, tay trái xuất chỉ lực điểm thẳng mắt Ngọc Cốt Ma…
Một chiêu này quả thực cực hiểm, Ngọc Cốt Ma nhận ra mình sơ hốt điều này thì chỉ lực đã đến nơi, đồng thời còn cảm nhận ra chỉ lực này bên trong hàm chứa biến hóa vô cùng, hầu như chẳng thể né tránh được bên nào. Thực lão nằm mộng cũng không ngờ thiếu niên này lại có thân thủ siêu phàm đến thế. Trong cơn khẩn cấp lão đành thâu kình buông lỏng tay áo, thân hình tự nhiên cũng thoái nhanh nửa bước.
Tân Tiệp chỉ chờ có thế lập tức rút kiếm về chĩa thẳng xuống đất tá lực vào thân kiếm tung ngược người lên lại tầm một trượng, chẳng kịp thâu lại thanh kiếm đang cắm sâu trong đất, tung người vọt nhanh ra ngoài vòng độc tự bảo.
Ngọc Cốt Ma tuy chấn động kinh ngạc không ít trước võ công tuyệt luân của thiếu niên này, nhưng qua rồi phút nguy hiểm, trên khóe môi lão xuất hiện một nụ cười nham hiểm…
Ngoài Thất Diệu Thần Quân mất hết công lực ra, Vô Hận Sinh và Tân Tiệp có thể nói là hai nhân vật đại cao thủ trong võ lâm, nhưng đối đầu với Ngọc Cốt Ma cả người đầy độc cũng không làm gì được.
– Hắc hắc hắc… Vô Hận Sinh, ngươi chớ hòng bày bất cứ trò gì chỉ vô ích, đồng thời mất hòa khí nhiều thì sau này chúng ta khó xử với nhau!
Vô Hận Sinh nghe một câu này của Ngọc Cốt Ma thì tức anh ách trong lòng, nghiến răng trèo trẹo mà chẳng biết làm gì hơn.
Ba người chìm lặng trong suy nghĩ kế sách đối phó với cứu người, đương nhiên nỗi lo của Tân Tiệp cũng không kém gì so với Vô Hận Sinh. Chàng thầm hiểu chỉ cần trừ vòng độc kia thì chuyện đối phó với Ngọc Cốt Ma chẳng thành vấn đề.
Tuyết vẫn lất phất đổ xuống…
Đột nhiên từ dưới thảo bình một giọng cười khanh khách vang lên chấn động rừng đêm. Dưới màn tuyết nhận ra ngay một bóng người lững thững đi vào rừng, đầu tóc rối bù, mặt mày lem luốc bùn đất, chiếc trường bào lấm lem dơ bẩn như chẳng còn có thể dơ hơn. Nhưng nếu như nhìn kỹ thì vẫn nhận ra được chiếc trường bào kia bằng một loại vải đắt tiền, chỉ có điều dơ bẩn khiến người ta chẳng còn nhìn ra mà thôi…
Lão hán này vừa đi vừa ngửa cổ lên trời cười kha khả, rồi cất tiếng ngâm nga :
– “Lão ngư sông lạnh buông câu, mồi không lưỡi thẳng cá đâu cắn càn, nực cười độc điếu Hàn giang!” Ha ha ha… thực là nực cười, ha ha…
Lão cứ lẩm nhẩm một mình như chẳng để ý gì phía trước, thân hình cứ lắc lư đi thêm một đoạn hốt nhiên lại bật lên tiếng khóc. Tiếng khóc trong đêm khuya tuyết lạnh thì càng thê lương sầu thảm…
Cứ đi một lúc hết khóc lại cười, rồi còn đứng lại ôm một gốc mai già xăm xoi nhìn ngó, tợ hồ như tìm lại kỷ niệm trên thân mai chăng?
Bấy giờ cả bốn người chính đang nghĩ cách đối phó nhau, thấy có người đi tới vừa khóc vừa cười bất giác đều thầm nghĩ :
– “Đồ điên!”
Ngọc Cốt Ma chuyển nhanh ánh mắt nhìn người kia, rồi chẳng còn thèm để ý nữa cất tiếng nói với Vô Hận Sinh :
– Vô Hận Sinh, ngươi nên chấp nhận đi là hơn. Luận về võ công thì Ngọc Cốt Ma ta thừa nhận còn kém Thế Ngoại Tâm Tiên ngươi một bực, nhưng nếu luận về dụng độc thì… Hắc hắc, thì Ngọc Cốt Ma ta cử thế vô song!
Vô Hận Sinh nghe một câu này tức giận, song chỉ “Hừ” một tiếng lạnh lùng, không nói ra cũng hiểu lão thừa nhận lời là hắn đương nhiên.
Nào ngờ Ngọc Cột Ma vừa nói dứt câu, đột nhiên một giọng người như chuông vỡ vang lên :
– Kẻ nào dám khua môi múa mép đến thế?
Mọi người giật mình nhìn lại mới thấy chính là người vừa xuất hiện bộ dáng điên khùng kia, nhưng lúc này khi lời ra thì chẳng còn chút gì là điên khùng như lúc nãy.
Tân Tiệp và Mai Sơn Dân ngờ ngợ thấy vóc dáng người này quen quen, nhưng vì trong đêm mà ở khoảng cách còn xa, nên chưa nhận ra được là ai…
Ngọc Cốt Ma chính đang lớn mồm tự đắc, bỗng nhiên bị người kia lên tiếng quát lại thì đại nộ quát lớn :
– Tên hương dân nào mà dám đến đây phá đám, nhanh báo cẩu danh cẩu tính ra mau?
Lão hán kia đột nhiên ngửa mặt cười dài một tràng man rợ, ngừng bặt tiếng cười, từ trong hai ánh mắt phát ra tinh quang xuyên thấu trong màn đêm. Tân Tiệp trong lòng thoáng động định mở miệng nói, thì lão già đã gầm lên như sấm :
– Lão phu họ Kim, tên Nhất Bằng!
Bấy giờ đêm khuya rừng lạnh, giọng nói như sấm của lão già vang lên chấn động cả khu rừng, âm hưởng vang vọng đi xa mãi còn nghe thấy. Tân Tiệp và Mai Sơn Dân trong lòng hiểu ra, nhưng Vô Hận Sinh và Ngọc Cốt Ma thì chẳng hề động tâm, nguyên là vì bọn họ ở ngoài Đông Hải, nên còn chưa biết đến danh Kim Nhất Bằng.
Lúc này Kim Nhất Bằng chừng như thần trí tỉnh táo, chẳng còn chút gì là điên cuồng, bước chậm rãi mà trầm ổn đi tới, trên khuôn mặt lấm lem đất cát cũng có thể nhận ra được nụ cười nhạt.
Khi đi ngang qua chỗ Tân Tiệp và Mai Sơn Dân lão nhướn mày một cái, chừng như muốn nói :
– Tiểu tử ngươi cũng có mặt đây sao!
Mọi người đều bị thất thần ngơ ngác trước cử chỉ lời nói của Kim Nhất Bằng, chỉ thấy lão ta ưỡn ngực bước thẳng tới chỗ Ngọc Cốt Ma thần thái rất cao ngạo.
Ngọc Cốt Ma ngược lại chẳng hề biết lai lịch của người này như thế nào, nhưng thấy đối phương cứ đi thẳng đến phía mình, bất giác hít sâu một hơi ngầm đề phòng chờ đợi.
Kim Nhất Bằng bước chân đã đến ngay mép vòng độc quanh người Ngọc Cốt Ma, thế nhưng vẫn không thấy ngừng lại mà tiếp tục bước.
Bấy giờ ai nấy đã nhìn ra một điều, nơi bước chân lão ta đi qua không hề để lại một vết chân nào trên mặt tuyết, đến ngay cả Vô Hận Sinh cũng biến sắc thầm thốt lên :
– “Tên này cứ nhìn bộ cước của hắn cũng biết khinh công siêu quần. Ài… xem trước nay ta cho rằng Trung Nguyên không người tài thì lầm lắm!”
Kim Nhất Bằng đi mãi đến khi cách Ngọc Cốt Ma ba bước mới ngừng lại, cất giọng lạnh lùng hỏi :
– Nghe ngươi tự ngạo dụng độc thiên hạ vô song, Ha ha… Ông là người đầu tiên không phục!
Ngọc Cốt Ma vốn nghĩ người này có lai lịch danh đầu gì ghê gớm, đến khi nghe câu này thầm hiểu đối phương muốn tỷ thí độc với mình thì trong lòng yên tâm hơn, thầm nghĩ :
– “Ngươi cầm chắc cái chết!”
Bấy giờ cũng bằng một giọng lạnh lùng cuồng ngạo nói lại :
– Chính là Ngọc Cốt Ma ta nói câu đó, ngươi không phục chăng?
Kim Nhất Bằng ngửa mặt lên trời cười dài quái đản, mắt cứ nhìn trời, căn bản chẳng cần nhìn đến đối phương.
Ngọc Cốt Ma bộc phát cơn nộ chẳng nhịn được thét lớn :
– Ngọc Cốt Ma ta chân đạp cùng trời nát nước, Đông Hải không cây cỏ độc dược nào là không thuộc như chỉ trong bàn tay, bọn Trung Nguyên các ngươi chỉ là thứ ếch ngồi đáy giếng biết gì chứ?
Kim Nhất Bằng bỗng im bặt tiếng cười ngớ người chẳng nói gì.
Ngọc Cốt Ma nghĩ vừa rồi Kim Nhất Bằng nghe danh mình mà chấn động thất sắc, cho nên càng cười lớn đắc ý hơn.
Nào ngờ Kim Nhất Bằng cất tiếng nói :
– Ta chính đang ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao trên đời này có kẻ ngu dám múa rìu qua mắt thợ trước Kim Nhất Bằng ta? Thì ra các hạ chỉ là thứ Man Di hải ngoại, thực chẳng trách! Ha ha…
Ngọc Cốt Ma tức điếng người chẳng còn nhịn được, tay áo phất lên lập tức một làn khói xám bay ra nhằm thẳng vào người Kim Nhất Bằng…
Nơi Kim Nhất Bằng đứng chỉ cách Ngọc Cốt Ma ba bước, làn khói độc do Ngọc Cốt Ma phát ra bao trùm cả chu vi năm trượng, cho nên Kim Nhất Bằng vốn né tránh cũng không tránh được.
Vô Hận Sinh đứng ngoài nhìn thấy cũng chấn động, bất giác “Ồ” một tiếng…
Nào ngờ Kim Nhất Bằng chẳng những không hề nhảy né tránh mà ngửa mặt lên trời há mồi hút dài một hơi, khiến bao nhiêu khói độc bay nhanh vào mồm!
Ngọc Cốt Ma vừa kinh vừa giận, nhưng bản tính tranh thắng trong lòng khởi lên khiến lão ta chẳng bao giờ chịu thua, lập tức phất tay liên tục, mồm thét lớn :
– Lão tiểu tử, ngươi có bản lĩnh bao nhiêu mà dám đem mạng ra đánh cuộc với Ngọc Cốt Ma ta?
Kim Nhất Bằng cười kha khả chẳng cần đáp lại, bỗng nhiên nhìn nhanh Tân Tiệp đứng bên ngoài nói :
– Oa nhi, ngươi mang bình rượu đến cho ta!
Vừa nói lão vừa chỉ tay vào bình rượu “Mai Tử Hương” của Mai Sơn Dân còn nằm bên đống lửa tàn.
Tân Tiệp chẳng biết lão ta định làm gì, nhưng cũng nghe lời đến nắm bình rượu lên. Đống lửa tuy đã tắt ngầm từ lâu, nhưng bình rượu vẫn còn thấy âm ấm, chàng gọi lớn :
– Kim lão tiền bối, đón lấy!