__________________________________________________________
Thấy nó và hắn đang đứng nói chuyện thì tụi Hy đi lại. Cả đám rất vui vì
được gặp nó nhưng trong đầu tất cả đang có 1 dấu chấm hỏi to đùng với
người bên cạnh nó.
– Hạ Băng. – Hy chạy lại ôm nó.
– Tao nhớ mày quá. – Chio.
– Tao không nhận ra mày luôn đó. – Jen.
– Hạ Băng đây là. – Vĩnh Kỳ hấc cằm sang phía Kir.
– Tôi là Kir Wiliam. – Kir cười xả giao với tất cả.
Hắn không nói gì nữa, hắn chỉ nhìn nó. Mấy tháng rồi hắn chưa thấy được
khuôn mặt đó, rất lâu rồi hắn chưa thấy được nụ cười của nó. Nó đang
đứng đấy nhưng sao xa lạ quá. Nó đã khác rồi bên cạnh nó còn có 1 chàng
trai hoàn hảo. Hắn chỉ đứng lặng người nhìn nó. Tuệ Nhi thấy biểu hiện
của hắn thoáng tức giận nhưng vẫn cố nén lại, cô ta trừng mắt nhìn nó.
Nó quay sang hắn bắt gặp ánh mắt đó thoáng bối rối. Nó cũng chưa biết
phải đối diện với hắn như thế nào nữa. Nó cứ nghĩ rằng mình sẽ không sao nhưng nó đã sai lầm. Khi thấy hắn đứng bên cạnh Tuệ Nhi tim nó rất đau. Nó muốn người đứng bên cạnh hắn là nó chứ không phải Tuệ Nhi. Nó thật
sự chưa quên được hắn, có lẽ muốn thật sự quên hắn nó cần 1 thời gian
rất dài. Nó và tụi Hy nói chuyện rất nhiều nhưng có lẽ vẻ nó đã lạnh
lùng hơn. Hắn bỏ ngang bữa tiệc để đến bar. Tuệ Nhi cản nhưng hắn vẫn
đi. Hắn vừa đi thì Tuệ Nhi tiến lại gần nó.
– Cô lên sân thượng gặp tôi 1 lát. – Cô ta nói nhỏ với nó.
Nó khẽ nhếch mép, nó nói gì đó với Kir rồi bước đi.
——————————————————————————————–
Trên Sân Thượng
Bầu trời đêm thật đẹp, hàng ngàn vì sao lấp lánh trên nền trời đen. Gió
thổi mát lạnh. Từ trên nhìn xuống cảnh thành phố về đêm hiện ra. Những
ánh đèn màu mè, những dòng người tấp nập xen lẫn những bộn bề cuộc sống.
*Cộp…cộp…*
Tiếng giày cao gót vang lên. Nó bước đến lan can đứng cạnh Tuệ Nhi.
– Cô muốn gì. – Giọng nói lạnh tanh của nó vang lên.
– Cô đã đi rồi còn mò về đây làm gì chứ? Cô buông tha cho tôi và anh ấy đi. – Tuệ Nhi cất giọng.
– Hmm Tôi nói là về đây giành Hạo Thiên hả? – Nó mỉa.
– Tôi nói cô là thứ trơ trẽn. Biến khỏi cuộc đời tôi và anh ấy đi. – Tuệ Nhi trừng mắt.
– Cô lấy tư cách gì/ – Nó nhìn Tuệ Nhi.
– Tôi là hôn thê của anh ấy. Tôi cảnh cáo cô. Đừng cố ve vãn anh ấy nữa. Anh ấy là hôn phu của tôi.
– Mặc kệ cô đi chứ.
– Cô! Cái đồ mặt dày.
– Còn thua xa cô
– Đồ trơ trẽn. – Tuệ Nhi tức giận.
– Thứ gì của cô thì nhất định sẽ của cô. Thứ gì không phải của cô thì
đừng cố mà tranh giành. – Nó nói rồi thản nhiên đưa mắt lên nhìn bầu
trời đêm.
– Cô đấu không lại tôi đâu. Thứ mà Tuệ Nhi này muốn thì nhất định sẽ lấy cho bằng được. – Tuệ Nhi lườm nó.
– Cứ chờ xem. Tôi sẽ vạch trần mọi chuyện. – Nó khẽ cười, nụ cười của ác quỷ.
Tuệ Nhi khẽ rùng mình nhưng vẫn cố bình tĩnh.
– Nếu cô có bản lĩnh thì ngày hôm nay cô đã không thua tôi. Tỉnh lại đi
Hạ Băng. Cô thực sự đã thua tôi. Cô đã thua Tống Tuệ Nhi này. – Tuệ Nhi
khẽ nhếch môi.
– Cưng à. Cuộc chơi mới bắt đầu thôi. Đừng vội đắc ý. – Nó nói rồi bỏ đi. Tuệ Nhi khẽ run sợ trước khí chất của nó.
——————————————————————————–
– Kir. – Nó gọi.
Kir đang đứng nói chuyện với 1 số người, nghe nó gọi thì anh bước lại chỗ nó.
– Có chuyện gì. – Kir nhíu mày.
– Đi về Italy. – Nó lạnh lùng.
– Nhưng mà… – Kir ngạc nhiên.
– Anh không về thì em về 1 mình nha. – Nó đe dọa.
– Ok! Anh về. – Kir cười với nó.
_________________________________THE END________________________
P.s: Vote cho mị đi thw thw