___________________________________________
Trung Hiếu nhận được cuộc gọi của hắn thì hơi hoảng.
– Có chuyện gì vậy chồng? – Jen hỏi.
– Thằng Thiên gặp chuyện gì rồi nó nhờ anh đến đón.
– Để tao với Hy đi cho. – Vĩnh Kỳ.
– Ok, nhờ mày vậy. Thằng Thiên ở đường vắng YY đó.
Hắn đang ngồi trên xe gục đầu vào vô lăng, chiếc áo trắng của hắn đã nhuốm đỏ. Trên lưng hắn lãnh trọn 1 nhát chém.
*Tua lại thời gian*
Hắn uống cạn gần 10 chai rượu rồi bước ra đi về. Xe hắn đang phóng nhanh
trên đường thì bị 1 đám choi choi khoảng 30 tên chặn lại.
Hắn loạng choạng bước ra xe.
– Muốn gì? – Hắn tựa lưng vào xe.
– Muốn lấy mạng mày. Ai bảo lúc nãy mày giành phòng bar của tụi tao. – Tên cầm đầu lên tiếng.
– À thì là làm đám trẻ trâu tụi bây. – Hắn nhếch mép.
– Mày nói ai trẻ trâu hả? Hôm nay mày tới số rồi.
– Tao đang bực. Tụi bây coi như là bao cát cho tao trút giận vậy. – Hắn nhếch môi và rút súng ra.
1 chọi 30 đối với người khác thì là quá sức nhưng với hắn thì không thành vấn đề. Nhưng hôm nay hắn đã uống gần 10 chai rượu nên cũng hơi bị đuối sức.
Hắn lao vào 30 tên đó. 30 tên đó tên nào cũng cần gậy, côn
vào dao. Cả đám tấn công hắn tới tấp nhưng hắn né từng đòn rất điệu
nghệ.
*Pằng…Pằng…Pằng…*
Tiếng súng của hắn vang lên. Gần 15 tên quỵ xuống.
*Cạch…Cạch…*
Súng của hắn hết đạn.
Hắn cười đểu 1 cái rồi vứt súng và đánh tay không với tụi kia. Từng đòn
hiểm hóc của hắn tung ra là 1 tên lìa đời. Cả đám gần như nằm hết trên
đất mẹ. Bỗng từ phía sau hắn 1 tên lao tới.
*Xoạt*
1 tên
chém vào lưng hắn. Hắn quay lại tung 1 cước khiến cho tên đó ngã ngửa ra sau và chết ngay lập tức. Mùi máu tanh xộc lên mũi hắn. 30 cái xác nằm
la liệt trên nền đất. Dám đối đầu với hắn cũng đồng nghĩa là đối đầu với tử thần.
*Trở về Hiện Tại*
Vĩnh Kỳ và Hy đến thấy hắn như vậy hết sức lo lắng. Cả 2 vội vã đưa hắn về nhà.
Lúc này đã 3 giờ sáng Tuệ Nhi không thấy hắn về nên vô cùng lo lắng. Vĩnh
Kỳ và Hy đỡ hắn vào nhà. Tuệ Nhi thấy hắn như vậy hết sức lo lắng. Cô ta chạy lại.
– Hạo Thiên có sau không?
– Gọi bác sĩ giùm được không? – Hy lạnh lùng.
Được, để tôi gọi. – Tuệ Nhi.
Vĩnh Kỳ và Hy đỡ hắn lên phòng.
Bác sĩ đến khám và băng bó cho hắn.
– Anh 2 tôi có sau không bác sĩ. – Hy lo lắng.
– Tạm thời thì không sao nhưng không được để cho thiếu gia cử động nhiều, nếu cử động nhiều thì sẽ ảnh hưởng xấu đến vết thương.
– Cảm ơn bác sĩ.
Vĩnh Kỳ và Hy ngồi phịch xuống ghế sô fa bên cạnh giường của hắn.
Tuệ Nhi từ ngoài vào khóc lóc.
– anh Thiên, Anh có sau không? Em lo cho anh lắm đó, anh không được có gì đấy.
– Cô im giùm cái đi, anh ấy cần nghĩ ngơi. – Hy nhíu mày.
Tuệ Nhi lắm lấy tay hắn.
Hắn đang mơ màng. Cảm nhận có hơi ấm từ tay cứ nghĩ người đó là nó.
– Hạ Băng! Anh yêu em. anh xin lỗi em vì mọi chuyện, tất cả là do anh sai.
Hắn mơ màng thốt ra làm Tuệ Nhi đứng hình.
Vĩnh Kỳ và Hy nghe hắn nói vậy nhìn nhau cười.
Tuệ Nhi tức tối trong lòng. Tại sao đến nước này mà hắn vẫn nghĩ đến nó mà
không đếm xỉa đến mình. Chả lẽ bản thân Tuệ Nhi chẳng có chỗ đứng gì
trong tim hắn sao.
*Ta gặp nhau 1 chiều thu tháng 10 vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày…[Say You Do – Tiên Tiên]
Chuông điện thoại Hy vang lên.
– Alo
“Hy. Tao Chio này mày lấy cái máy Canon trên bàn trong phòng anh 2 mày giùm tao. Rồi đem về phòng bỏ vào vali tao giùm nha”
– Ok
“Ừ mà Hạo Thiên sao rồi”
– Anh ấy bị người ta chém 1 nhát ngay lưng
“Cái gì? Rồi anh ấy có sao không?”
– Anh tao không sao đâu, ọi bác sĩ đến khám rồi.
” Ờ vậy thôi nha. Chăm sóc Hạo Thiên cho tốt vào tụi tao sẽ lo cho Hạ Băng, bye”
– Ờ Bye.
____________________________________THE END_____________________________