Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
– Cái gì! Hạ Băng lên núi hả. – Trung Hiếu ngạc nhiên.
– Lên tìm nó đi. – Hy hoảng.
*Rào…rào…rào…*
Cơn mưa vô tình ập xuống. Đám học sinh chạy tán loạn về lều. Tuệ Nhi kéo hắn vào lều.
Ở ngoài trời bây giờ là Thế Huy, Vĩnh Kỳ, Nhược Hy và Trung Hiếu.
– Đi vào trong đi. Nào tạnh mưa rồi tìm Hạ Băng. – Vĩnh Kỳ.
– Tao phải tìm cô ấy, trời mưa cô ấy trên núi nguy hiểm lắm. Thế Huy.
– Mày khùng sao mà lên núi giờ này? – Trung Hiếu.
– Mày nói vậy thì mày có nghĩ là Hạ Băng đang trên đó không? – Thế Huy gắt.
– Anh yêu con Hạ Băng lắm hay sao? – Hy hỏi.
– Ừ! Anh yêu Băng rất nhiều. Nhiều hơn mạng sống của anh nữa. – Thế Huy nói rồi chạy lên đường núi tìm nó.
Hắn đang ngồi cạnh Tuệ Nhi và Thùy Linh
– Hạo Thiên, Anh cho em và Thùy Linh ở chung lều với anh nha. – Tuệ Nhi ngọt ngào.
– Sao cũng được. – Hắn lãnh đạm.
Tuệ Nhi và Thùy Linh nhìn nhau cười mãn nguyện.
Bộ 3 vừa bước vào thấy hắn như vậy lắc đầu rồi bước đến cuối lều ngồi nói chuyện gì đó.
Nó bây giờ trong đầu trống rỗng, cứ vô thức bước đi tiếp. Chỗ bị hắn đánh
cũng đã hết đỏ. Khuôn mặt bị nước mưa xối thẳng vào trở nên trắng bệch
và vô hồn. Nó không ngờ hắn lại đánh nó. Nó không hiểu lí do. Trong đầu
nó văng vẳng những câu nói của hắn.
“Cô đi chết đi”
“Cô hiểu cảm giác của tôi không”
“Chính cô là người phản bội tôi trước”
Nó nhếch môi cười 1 cái rồi lại bước đi.
*Rầm*
Sét lại xuất hiện xs toạt bầu trời làm đôi.
Nó giật mình té ngã, tay và chân nó bị đá xước và khiến máu chảy ra không
ngừng, nhưng nó chả quan tâm và hình như nó cũng chẳng thấy đau. Nỗi đau thể xác sao bằng cảm giác con tim. Tim nó bây giờ rất đau, nó cũng chả
biết sao nữa. Nó cố đứng dậy và đi tiếp.
Thế Huy đang điên cuồng tìm nó. Cậu ta cố gắng chạy nhanh lên nhưng bị sức mưa cảm lại. Trong tâm trí Thế Huy.
“Em đâu rồi! Em không được bỏ tôi! Hạo Thiên không yêu em vẫn còn có tôi mà. ”
Nó lúc này đã lên đến đỉnh núi. Đứng bên cạnh vực thẳm nó nói ra rất nhiều chuyện
– Tại sao! Tại sao chứ, em yêu anh rất nhiều vậy mà anh đối xử với em như vậy sao? Em làm gì sai chứ! ….
Nó ngước mặt lên đón lấy nước mưa. Nước mưa lạnh lẽo, vô tình xối thẳng
vào mặt nó. Nó muốn nước mưa xóa nhòa đi đau buồn, xóa nhòa đi những
buồn tủi, xóa nhòa đi cảm giác đau khổ, xóa nhòa tất cả, xóa luôn cái
tát của hắn. Nước mắt nó lại rơi, máu thì vẫn tuôn ra. Mưa, Máu và Nước
Mắt đang hòa lẫn lại với nha.
Nó đứng bên bờ vực thẳm trong đầu lại văng vẳng câu nói.
“Cô đi chết đi”
Cô nhìn xuống vực, cô không sợ chết nhưng cô không muốn chết. Cô biết rằng chết không giải quyết được mọi vấn đề.
Cùng lúc đó Thế Huy lên và gặp nó đang đứng gần phía ngoài. Thế Huy tưởng là nó định tự tử vội vã gọi nó.
– Hạ Băng! Em dừng lại đi. Có gì từ từ nói. – Thế Huy la lớn.
Nó quay lại thấy Thế Huy toan bước lại chỗ của Thế Huy nhưng vì đất khá
trơn nên nó đã trượt chân ngã xuống vực. Thế Huy xám mặt vội chạy lại.
_________THE END____________
P.s: Liệu Hạ Băng có chết? Chỉ có tui biết được :v ^v^