Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng.
́c Rối.
… 5 dấu tay in hằn trên khuôn mặt trắng xinh của nó, móng tay của Tuyết Anh xước vào da mặt của nó 1 đường dài. Máu từ vết
xước và từ khóe miệng chảy ra. Nó té xuốnh đất. Nó ngước
nhìn Tuyết Anh bằng ánh mắt rưng.
– Tôi làm gì cô mà cô đánh tôi – Nó hét lên.
– Tại cô cứ ve vãn Hạo Thiên chứ gì, đây chỉ là một bài học
nhỏ thôi, cô mà còn như vậy thỉ biết tay Hồ Tuyết Anh này nhá – Tuyết Anh vừa cười vừa nói.
Nói rồi Tuyết Anh bước đi, nó đúng dậy, khuôn mặt nó đã tấy đỏ lên nhìn theo Tuyết Anh nó nghĩ thầm.
* Cô đợi đấy*
Vừa lúc đó bác Hùng đến, thấy khuôn mặt sưng tấy đang chảy máu của nó vội chạy lại.
– Hạ Băng! Con có sao không, ai làm con ra nông nỗi này thế – bác Hùng lo lắng
– Con không sao bác đưa con về nhà liền nha – Nó nói, mặt nó lạnh tanh
– Thôi được rồi lên xe đi, bác chở con về nhà – vừa nói bác Hùng vừa ra xe cửa cho nó
Ngồi trên xe nó lấy khăn giấy lau vết máu trên mặt, mặt nó đã sưng đỏ lên.
Ánh mắt nó lạnh như băng khiến ai nhìn vào cũng phải lạnh người.
Nó vừa đến nhà thì đã đi thẳng đến phòng khách. Ba mẹ nó đi làm cũng vừa
về. Ba nó còn mặc áo vest có cả caravat, Ngồi dựa lưng vào sofa nhắm mắt lại cho đỡ mỏi. Mẹ nói thì mặc cả bộ đồ công sở đang dưới bếp pha li cà phê cho chồng. Mẹ nó hai tay cầm hai ly cà phê bước lên khuôn mặt tươi
cười, nhưng vừa thấy mặt nó thì mặt bà ấy đã biến sắc. BỖNG chốc hai
ly cà phê trên tay mẹ nó rơi xuống.
*Choảng*
Hai ly cà phê vừa chạm đất đã vỡ tan tành, cà phê đỗ lênh lán. Ba nó nghe tiếng động cũng giật mình mở mắt ra.
-Ôi con gái tôi! – Mẹ nó chạy lại nó.
– Con gái, ai làm con ra nông nỗi này? – Ba nó tức giận hỏi.
– Trời ơi con gái tôi. Khuôn mặt của con còn gì là xinh đẹp nữa. – Mẹ nó nói nó lại sofa ngồi xuống.
– Ba mẹ! Con bị người ta đánh. – Nó lạnh tanh.
– Ai đánh con, nói ba nghe? – Ba nói tức giận nói.
– Là hồ Tuyết Anh – Nó nhìn ba nó và nói.
– có phải Hồ Tuyết Anh con gái Hồ Thanh Tùng, chủ tịch của xây dựng Thanh Tùng không? – Mẹ nó hỏi.
– Dạ vâng ạ – Nó đáp
– Chỉ là chủ tịch của một công ty xây dựng thôi mà. Được rồi dám động tới con gái của Hà Tôn này hã. Đợi Đấy – Ba nó vừa nói vừa lấy điện thoại
ra.
– Con cứ yên tâm bây giờ mẹ đưa con lên phòng. Còn chuyện của Hồ Tuyết Anh cứ để ba con lo – Mẹ nó nhẹ nhàng nói.
Nói xong mẹ nói và nó đi lên phòng để bôi thuốc cho vết thương của nó, bỏ lại ba nó ở dưới phòng khách.
– Alo tôi là Hà Tôn, anh cho người lập tức báo với các cổ đông rút hết
vốn ra khỏi xây dựng Thanh Tùng cho tôi. Tôi muốn ngay ngày mai báo sẽ
đưa tin công ty xây dựng Thanh Tùng phá sản. – Ba nó vừa nói với vẻ mặt
tức giận .
– Ok Chủ tịch tôi sẽ lập tức làm ngay – đầu dây bên kia trả lời.
Cúp máy, ba nó ngồi cười và nói:
– Dám động đến con gái rượu của Hà Tôn này hả xin lỗi! Đụng nhầm người rồi!
Còn về Hạo Thiên Lúc, này hắn đang ngồi tại phòng V.I.P của Win Lady cùng với Vĩnh Kỳ và Thế Huy.
– Này Hạo Thiên! Cậu thích cô gái tên Hạ Băng rồi hả? Vĩnh Kỳ lên tiếng.
– Ái chà chà, Hạo Thiên mà cũng bị trúng tiếng sét ái tình sau? – Thế Huy cười.
– Thôi các cậu im đi. – hắn vừa cầm ly rượu vừa nói.
– Có người mắc cỡ kìa – cả hai đứa bạn của hắn đồng thanh.
Hắn đỏ mặt, đặt ly rượu xuống, môi nở một nụ cười, một nụ cười có thể đốn tin hàng chục cô gái, hắn nói.
– Tớ muốn cô ấy là của riêng tớ, riêng một mình tớ.
– Nếu như vậy thì giải quyết vụ Tuệ Nhi đi – Thế Huy nói.
– Đúng vậy, cứ lằng nhằng mãi với con Tuệ Nhi dứt điểm một lần cho gọn. – Vĩnh Kỳ nhìn hắn và nói.
– Được rồi, cô ta về mình sẽ nói rõ với cô ta. – Hắn nhếch môi.
7 giờ tối
Nó nằm trên phòng cầm điện thoại lướt web, báo mạng lúc này đã đăng đầy tin
“xây dựng Thanh Tùng cổ đông đột nhiên rút vốn”
“giấy nợ ngân hàng đã tới tấp gửi đến cho xây dựng Thanh Tùng”
“xây dựng Thanh Tùng nay mai sẽ phá sản”.
Bla…bla…
Nó đặt điện thoại xuống nhếch môi cười nó nghĩ thầm:
*đây vào kết quả của những kẻ không biết điều*
Nó chợt nhớ ra tên nó làm đổ sữa lên áo nó nghĩ thầm.
*ngày mai phải trả lời hắn rồi! Mà không ngờ hắn vì mình mà đổi cả một giáo
viên. Hắn chắc chắn cũng là một người có thế lực! Ôi chết mất. Mình sẽ nghe lời hắn trong 3 tuần sau? Thật không tin nổi…*
Cả chục câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nó, nó ngủ thiếp đi nào cũng chả hay.
Sáng 6 giờ
*Reng…reng…reng*
Cái đồng hồ báo thức lại reo lên. Nó bước vào nhà tắm để VSCN bước ra vẫn
như hôm qua vẫn rất dễ thương nhưng trên mặt nó phải dán miếng băng gạc
thì còn hơi chảy máu.
Nó bước xuống nhà, lúc này ba mẹ nó đã đi làm. Nó đi luôn đến trường, bác Hùng vẫn như thường lệ, đứng trước nhà chờ nó.
Nó đi đến trường đến trường đã nghe cả ngàn lời bàn tán về công ty của
Tuyết Anh. Nó chẳng màng tới đi một mạch đến lớp nó. Đến lớp Tuyết Anh đang đợi nó vừa thấy nó cô ta chạy lại quỳ xuống trước mặt nó…
→→→→THE END←←←←
#Note: mấy bạn tro mị ý kiến. Ai hóng chap sao không ta??