. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
– Wow, xem 2 cô gái nhà ta kìa. – Hắn cười.
– Đẹp chết mất. – Thế Huy và Vĩnh Kỳ nói.
– Có tương lai làm người mẫu. – Hắn nói.
Hắn kéo nó ra bãi biển, nó la lên
– Thôi bỏ em ra, em không ra đâu.
– Sao vậy. – Hắn cười.
– Nó không biết bơi đấy 2. – Hy nói.
– Cái gì? – Hắn ngạc nhiên
– Chắc mày biết bơi? – Nó nhìn Hy.
– Ơ ơ. Kệ tao.
– Thôi để tập bơi cho. – Hắn nói.
Hắn, nó, Thế Huy, Vĩnh Kỳ và Nhược Hy ra gần bờ biển. Hắn ôm ngang lưng nó để nó khỏi chìm. Hắn chỉ nó cách quơ tay đạp chân.
Hắn tập bơi cho nó biết bao ánh mắt đổ dồn vào ngưỡng mộ.
Hắn cảm thấy nói bơi được thì buông tay ra. 3p sau nó chìm nghỉm luôn. Hắn không thấy nó
– Hạ Băng… Hạ Băng. EM đâu rồi. – Hắn hốt hoảng.
Hắn đưa mắt nhìn khắp nơi.
– EM đây này. – Nó lên tiếng.
Nó ngồi trên cát mắt mũi cay xè bì nước biển/
– Có sao không? – Hắn hỏi.
– Còn sống. – Nó cười.
Lúc này Thế Huy, Vĩnh Kỳ và Nhược Hy đi lại.
– Sao? Biết bơi chưa. – Thế Huy cười.
– Chưa! Uống vài ngụm nước biển rồi. – Nó ỉu xìa.
– Thầy gì mà kỳ vậy. – Vĩnh Kỳ nói.
– Thì thả ra 3p đã chìm nghỉm rồi. – Hắn trêu nó.
– Ơ ơ. Đồ đáng ghét. – Nó.
Cả đám cười sặc sụa. Cả đám hết nghịch nước rồi đuổi bắt rồi xây lâu đài. Đến chiều tất cả đã mệt nhừ.
– Về thôi! Hắn nói.
– Uk. mà kiếm gì ăn cái đã. – Hy nói.
– Nhà hàng Nhật đi. – Vĩnh Kỳ lên tiếng.
– Mày khao nha. – Thế Huy cười.
– Ok, tao lo. – Vĩnh Kỳ nói.
Cả 4 người còn lại nhìn nhau cười nham hiểm.
Tại nhà hàng Nhật.
Cả 5 người bước vào ngồi vào cái bàn gần cửa sổ để ngắm bên ngoài.
– Dạ, anh chị dùng gì.? – Phục vụ.
– Hôm nay thực đơn có gì đem hết ra. – Hy nói.
– HẢ? – Nó mắt chữ A mồm chữ O
Thế Huy và hắn cười sặc sụa.
– Chết tôi rồi. – Vĩnh Kỳ mếu.
– Hôm nay Vĩnh Kỳ cháy túi. – Hắn trêu.
– Tội thằng bạn tao – Thế Huy cười.
– Tụi bây hay lắm. – Vĩnh Kỳ tức xì khói.
Đầu bếp thì làm việc như điên, sau 10p thức ăn được bê ra.
Thế Huy, Hắn, Nhược Hy và nó ăn như chưa từng được ăn, ăn không chú ý đến hình tượng. Sau 30p cả bàn đã hết sạch.
– Đi đâu chơi đi, giờ này về nhà thì chán lắm. – Hy nói.
– Bar đi. – Hắn.
– Ok, đi bar. – Thế Huy hào hứng.
– Tính tiền rồi đi. – Nó cười.
Phục vụ bước ra đưa hóa đơn cho Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ xem bill xong xém té ghế.
– Bao nhiêu vậy? – Hắn cười.
– 35 triệu. – Vĩnh Kỳ khóc không ra tiếng.
Vĩnh Kỳ ngậm ngùi mở ví móc thẻ ra đưa cho nhân viên.
– Tụi bây hay lắm. – Vĩnh Kỳ ức chế.
Cả đám cười sặc sụa.
Cả 5 người bước ra xe lên bar.
Chiếc xe mui trần màu đỏ phóng thẳng đến Win Lady.
————————–THE END——————————