Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng

Chương 103: Tìm lại kí ức



. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .

̀m Lại Kí Ức

” Em chắc chuyện đó không Hạo Thiên” – Ken nói trong điện thoại.

– Dạ. Chắc chắn ạ. Nếu làm như vậy thì sẽ giúp cô ấy nhớ lại thôi. – Hắn.

” Nhưng… sẽ nguy hiểm cho em đó.”

– Em có thể làm bất cứ điều gì để cô ấy nhớ ra. – Hắn chắc chắn.

“Được rồi. Anh sẽ sắp xếp.”

– Trông cậy vào anh hết. – Hắn cúp máy.

Ngã lưng xuống chiếc giường của mình suy nghĩ điều gì đó.

——————————————————

Vài ngày sau

– Anh Ken. – Nó từ trên lầu đi xuống.

-Chuyện gì vậy Venus. – Ken đặt tờ báo trên tay xuống.

– Tuệ Nhi ở đâu? Em muốn giải quyết cô ta. – Nó.

– Ở căn cứ ngoại thành đấy. Em ra đó đi. – Ken.

– Vậy em đi đây. – Nó nói rồi bước đi.

Ken đợi bóng nó đi khuất thì lấy điện thoại ra.

– Chuẩn bị đi. – Nói xong Ken cúp máy và vội vã bỏ ra khỏi nhà.

—————————————————

Nó phóng xe đến căn cứ ở ngoại thành. Thấy nó bước vào tụi đàn em cuối đầu chào nó.

– Chị Venus. – Cả đám cuối đầu đồng thanh.

– Tuệ Nhi đâu. – nó hỏi 1 thằng đàn em gần đó.

– Dạ Phòng giam số ba. – Tên đó lễ phép.

Nó định bước vào trong thì…

*Rầm*

Cánh cửa bị ai đó đá suýt gãy.

Nó quay đầu lại thì thấy hắn.

– Hạo Thiên… – Nó nhíu mày.

– Mày đến đây làm gì? – Tên đàn em bên cạnh nó nói.

– Tuệ Nhi đâu? – Hắn nói.

– Anh muốn cứu cô ta. – Nó.

– Muốn trả thù thù nhắm vào tôi nè. Đừng trút lên người Tuệ Nhi. – Hắn quát.

– Anh yêu cô ta và tiếp cận tôi chỉ vì muốn cứu cô ta? – Nó.

– Đúng vậy. Thả cô ấy ra có chuyện gì tôi và em tính với nhau 1 lượt.

Nó nhíu mày nhìn hắn, nó thầm nghĩ.

“Cảnh này mình gặp ở đâu rồi thì phải”

– Muốn cứu cô ta thì để cái mạng mình lại đây. – Nó nói 1 cách vô thức như được lập trình sẵn.

– Được. Thả cô ấy ra chúng ta tính hết mọi nợ nần. – Hắn cười đểu.

“Tại sao mình lại thấy quen như thế? Mình đã gặp cảnh này nhưng tại sao mình lại không nhớ chứ?”

– Được. Nếu như anh muốn thay cô ta đi vào đường chết thì tôi sẽ cho anh toại nguyện. Đem Tuệ Nhi ra. – Nó nói.

Tên đàn em chả thắc mắc gì vào trong lôi Tuệ Nhi ra.

Tuệ Nhi vừa ra thì tên đàn em thả ả ra. Tuệ Nhi cứ tưởng Hạo Thiên cứu ả thật.

– Hạo Thiên. Anh cứu em ư?

– Đúng vậy. Cô đi trước đi. – Hắn.

Cô ta chạy nhanh ra ngoài. Vừa ra 1 đoạn thì bị tụi Hy chặn lại.

– Đi đâu vậy Tuệ Nhi. – Hy cười đểu.

– Các người. Các người thả tôi ra rồi mà. – Tuệ Nhi.

– Tưởng bở hả? – Chio.

– Kelvin nhốt cô ta lại. – Ken ra lệnh.

Kelvin bắt Tuệ Nhi lôi về phòng giam khác.

*- Tôi và anh chơi 1 trò chơi.

– Ai ngã xuống trước là thua.

– Bắn 1 phát dù sống hay chết thì chả còn liên quan gì đến nhau nữa.*

Những câu nói đó cứ văng vẳng bên tay. Nó cảm giác rất quen nhưng chả nhớ được.

*Pằng*

Ken và Dark như dự kiếm từ ngoài bước vào và bắn vào vai hắn 1 phát.

Hắn nhăn mặt. Nó nhíu mày, đầu óc nó tái hiện lại cảnh của ngày hôm đó.
(
người con trai ngày hôm đó là ai cả.

– Đau đầu…Đau quá….

Ken và Dark nhìn hắn. Hắn khẽ gật đầu.

– Mày làm khổ Venus chưa đủ hả? – Dark quát.

– Tôi chỉ muốn cứu Tuệ Nhi thôi. – Hắn ôm bả vai đang rỉ máu.

– Mày chết đi. – Dark chĩa súng vào hắn.

*Pằng*

1 phát súng nữa găm vào lồng ngực hắn. Hắn có vẻ rất đau đớn. Máu tuôn ra rất nhiều.

Nó ngồi khụy xuống. Trong đầu nó tái hiện rất nhiều hình ảnh về hắn.

Lúc nó va chạm với hắn và đổ sữa lên áo của hắn. Lúc đi chơi cùng hắn. Lúc
bị thương làm hắn lo sốt vó. Đến lúc chuẩn bị thi hotgirl và bài nhảy
trình diễn cùng hắn. Lúc cầu hôn nó làm nó cảm động suýt khóc. Tất cả
chi tiết về hắn như 1 cuốn băng tua chậm lại trong đầu nó.

Nó nhớ ra hắn chính là Hạo Thiên, người nó vừa hận vừa yêu và chả bao giờ dứt ra được.

Nó nhìn hắn. Hắn nhìn nó. 4 mắt chạm nhau. Hắn nhìn nó cười. Sao đó ngã quỵ xuống.

– Hạo Thiên. – Nó hét lên.

Nó chạy đến chỗ hắn. Hắn nằm yên bất động. Nó ôm lấy hắn. Nước mắt chực
chờ rơi. Dường như nó đã dồn nén nước mắt lại từ rất lâu rồi.


Hạo Thiên. Em nhớ ra anh rồi. Anh còn phải xin lỗi em đó. Nếu bây giờ
anh chết thì em không để anh yên ổn đâu. Em muốn anh và em sống hạnh
phúc. Em yêu anh. – Nó ôm hắn vào lòng.

Ken và Dark đứng bên cạnh cười tủm tỉm. Đám người còn lại thì túm tụm vào xem phim tình cảm. Thế
Huy và Trung Hiếu còn lôi điện thoại ra quay lại.

– Anh Ken. Đưa anh ấy đi bệnh viện đi. – Nó nhìn Ken.

Ken và Dark nén cơn cười lại, khuôn mặt của Ken bắt đầu “diễn sâu”

– Venus à. Đó là đạn M382. Nên…. – Ken ấp úng.

Dark đứng bên cạnh không nhịn được cười bật cười thành tiếng.

– Anh Dark. Hạo Thiên chết bộ anh vui lắm hả? – Nó rơm rớm nước mắt.

– Hạo Thiên. Diễn nhiêu đủ rồi. Tỉnh dậy đi, Venus khóc luôn rồi kìa. – Ken đá vào chân hắn.

Hắn mở mắt ra, lấy tay ôm ngực.

– Ken….Dark…. Hai anh định giết em hả? Chắc gãy mất mấy cái xương sườn rồi đó.

– Đám người tụi Hy bước lại. Cả đám cười sặc sụa. Nó ngơ ngáo không hiểu chuyện gì.

– Chuyện….chuyện này ….là…là sao?

– Đây là kế hoạch của Hạo Thiên. Nó chỉ muốn em nhớ lại kí ức thôi. – Ken nói.

– Còn Máu thì sao? – Nó chỉ vào bả vai nhuốm đỏ của hắn.

– Thằng Thiên mặt 1 chiếc áo đặc biệt. Áo chống đạn khi đạn bắn vào chỗ
nào thì dung dịch màu đỏ sẽ chảy ra như là thật. Cái này thường dùng
trong mấy phim hành động đó. – Dark giải thích.

Nó quay sang hắn.

– Thật không? – Nó hỏi.

– Thật. – Hắn gật đầu.

*Chát*

Nó tát hắn 1 cái thật mạnh. Hắn sửng sốt, đám còn lại đứng hình.

– Sao..sao em đánh anh chứ? – Hắn ngạc nhiên.

Nó đứng phắt dậy bước đi.

– Dối Trá.

Hắn chạy theo nó.

– Em tha lỗi cho anh đi. Anh biết lỗi rồi mà. Đừng giận anh. Em bỏ mặt 3 năm là anh đủ khổ rồi. – Hắn nắm lấy tay nó.

Nó vùng tay ra khỏi hắn.

– Tránh xa tôi ra đi.

Nó toan bước đi thì hắn kéo tay nó lại. Theo quán tính nó quay mặt về phía hắn. Hắn chớp lấy cơ hội phủ môi mình lên môi nó. Cái vị ngọt của môi
nó khiến hắn mê muội. Nó cố thoát ra khỏi hắn. Nó vùng vẫy. Hắn càng
ngày càng siết chặt nó. Nó vùng ra khỏi vòng tay hắn. Nó nhìn hắn. Khuôn mặt hắn bây giờ có thể nói là MAX ĐỂU.

*Chát*

5 ngón tay của nó lần nữa lại in hằn trên khuôn mặt của hắn.

Hắn dùng 1 tay xoa xoa mặt.

– Đánh thì cũng đã đánh rồi. Giận thì cũng đã giận rồi. Em tha cho anh đi. – Hắn.

– Đừng mơ.

Nó bước đi. Hắn lao tới ôm nó từ phía sao.

– Mãi của anh nhé. Tảng băng lạnh lùng. Đừng xa anh nữa. – Hắn thì thầm vào tai nó.

– Ai lạnh lùng chứ. – Nó khẽ cười, 1 đường cong hoàn hảo hiện lên trên môi nó.

– Thì em chứ ai. Em bỏ mặc không lo cho anh còn gì. Thôi mà, đừng lạnh lùng với anh nữa. Xin em đấy. – Hắn cười.

– Được rồi. Buông ra. Mọi người đang nhìn kìa.

Hắn buông nó ra và nhìn về phía 9 người còn lại.

9 cặp mắt hình viên kẹo đồng găm vào nó và hắn. Khiến cả hai lạnh sống lưng.

– Romantic. – Dark lắc đầu.

– Bọn này không phải người tàn hình nha. – Hy nói

– Không mướn hai người đóng phim tình cảm nha. – Vĩnh Kỳ.

– Hai người biết Thế Huy này còn F.a không? – Thế Huy bĩu môi.

– Được rồi. Mọi người muốn gì nói trắng ra luôn đi. – Nó.

– 1 chầu ăn tại nhà hàng Âu 5* – Jen cười hip mắt.

– Chuẩn bị cháy thẻ. – Hắn toát mồ hôi hột.

Cả đám cười sặc sụa như lũ trốn trại.

______________________THE END____________________

Note: Còn 1 chương nữa truyện sẽ kết thúc. Các rds cho au nhận xét về cả
truyện luôn nha. Thương mấy rds. Mấy rds chuyển sang đọc Em Gái À! Anh
Yêu Em nha. Các bạn muốn ngoại truyện gì không nè?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.