Chạy trên bờ cát bộ vốn là một chuyện rất cố sức, Sumitobi vốn thể lực rất kém, cho nên chưa chạy được bao lâu đã đuối sức, Yukimura vốn hiểu biết vấn đề thể lực của Sumitobi, nên chậm rãi theo ở phía sau, để Sumitobi chạy đằng trước, cũng có thể thả lỏng tâm tình, đợi đến khi Sumitobi không chạy được nữa, Yukimura mới đuổi theo. “Mệt mỏi à?” Đứng ở bên cạnh Sumitobi, Yukimura cười hơi hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào gương mặt Sumitobi không biết là bởi vì thẹn thùng hay là chạy không thở nổi mà đỏ bừng lên.
“…” Hiện tại cả đầu Sumitobi đều là câu nói vừa rồi của Yukimura, cực kỳ hỗn loạn, không biết nên nói gì, lại cảm thấy nếu giờ mà nói gì thì không chừng sẽ lỡ lời, hơn nữa nhiều lần bị mất mặt trước Yukimura làm ví dụ, Sumitobi cuối cùng vẫn lựa chọn giữ trầm mặc.
Không khí cứ thế trở nên nặng nề, chỉ còn lại tiếng gió biển khẽ thổi qua tai và tiếng sóng biển vỗ bờ.
Sumitobi đột nhiên nhớ tới lần trước ở bờ biển Kanagawa, tuy rằng bị Atobe quấy rầy, nhưng cô còn nhớ rõ cảnh đẹp trời biển giao nhau, vì thế Sumitobi ngẩng đầu, gió biển lập tức thổi bay mái tóc cô lên, cũng thổi làn váy lên, làm cô nhanh chóng quên mất điều nhỏ
ấy.
“Tớ nhớ Seiichi từng nói là cậu rất thích bầu trời, đúng không?” Quay đầu, trùng hợp nhìn thấy Yukimura cũng chuyên chú nhìn bầu trời, Sumitobi không nhịn được nở nụ cười: “Nơi này gần bầu trời hơn cả ở sân thượng đấy!”
Yukimura nghe thấy Sumitobi nói vậy, khóe miệng khẽ gợi lên một độ cong xinh đẹp, anh dời mắt khỏi bầu trời, nhìn Sumitobi, sau đó mở miệng nói nhẹ: “Quả thật là như thế, nhưng mà so với nơi này, tớ vẫn thích sân thượng hơn…”
“Ủa? Vì sao?!” Nghe xong câu trả lời của Yukimura, Sumitobi ngẩn người, cô tưởng Yukimura nhất định sẽ thích bờ biển hơn sân thượng, lại không nghĩ tới đáp án của Yukimura lại là thế, Sumitobi giật mình, đồng thời không nhịn được có chút mất mát.
“Bởi vì…” Yukimura nói xong, dừng một chút, nhìn về phương xa, hình như đang nhớ lại điều gì, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ nhàng trong làn gió biển, làm ngày hè như dịu đi, làm Sumitobi không khỏi nhìn ngây người, cũng chờ mong đáp án của Yukimura. Vì sao lại thích sân thượng hơn, đó là bởi vì khi ở sân thượng, bên cạnh anh luôn có Sumitobi ngồi cùng, Yukimura dời mắt khỏi phương xa, cười nói với Sumitobi: “Nơi đó có kí ức đẹp nhất
của tớ…”
Sumitobi chậm hiểu, chưa nhận ra kí ức mà Yukimura chỉ là cái gì, vì thế bĩu môi hơi bất mãn hỏi: “Nhưng không phải Seiichi đã nói bầu trời giống nơi mà ước mơ đã được thực hiện sao? Chẳng lẽ cậu không thấy là nơi này mang lại cảm giác gần ước mơ hơn sao…”
Yukimura biết Sumitobi không hiểu ý anh, không khỏi cảm thấy thất bại, bất đắc dĩ cười cười, nói: “Nhưng mà người đã nói rằng cuộc sống không phải chỉ có mỗi ước mơ, không phải cậu sao?”
Sumitobi sửng sốt, nghĩ hình như mình quả thật từng nói với Yukimura là “Nguyện được người một lòng, đầu bạc không chia cách”, mở to mắt nhìn, Sumitobi không lời nào để nói…
Thấy Sumitobi trầm mặc, Yukimura đi về phía trước hai bước, quay đầu lại nhìn cô, đột nhiên mở miệng hỏi: “Đối với Sumitobi mà nói, nơi nào có kí ức đẹp nhất?”
Yukimura hỏi làm Sumitobi ngẩn ra, Sumitobi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, trí nhớ sâu nhất của Sumitobi, là sự chấp nhất đối với kiếp trước, cô không thể nói vì Watanabe Sumitobi chưa đến Trung Quốc bao giờ, còn lại…
Nghĩ đến đây, Sumitobi vụng trộm liếc Yukimura, đối với thế giới lạ lẫm này, cô không có trí nhớ gì đặc biệt, ngoài hai điểm thường xuyên trong cuộc sống là trường và nhà ra, vĩnh viễn vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh, muốn quên cũng không quên được, cho nên nơi trí nhớ sâu khắc nhất, có lẽ là… Rikkaidai!
Nhưng Sumitobi cơ hồ có thể tưởng tượng, nếu mình nói ra Rikkaidai, Yukimura sẽ cả kinh, sau đó tươi cười, Sumitobi ngượng ngùng nói ra đáp án này, kiên trì nghĩ ngợi, cuối cùng, đáp án của Sumitobi biến thành công viên giải trí…
Đáp án này, Yukimura hiển nhiên khó có thể nhận, bởi vì ý Sumitobi muốn nói đến là lần duy nhất đi chơi công viên giải trí, anh, Atobe và Sumitobi ba người hẹn hò, điều này làm Yukimura nhớ tới hôm nay lúc ở trong biệt thự, Atobe đã nghiêng đầu đến bên tai Sumitobi nói thầm gì đó, quan trọng nhất là Sumitobi nghe xong liền đỏ mặt, kỳ thật Yukimura rất muốn biết lúc ấy là thế nào, do Atobe đã nói thẳng với anh tình cảm của cậu ấy với Sumitobi, hơn nữa Sumitobi lại nói là nơi có kí ức đẹp nhất là công viên giải trí, điều này làm Yukimura có cảm giác lo được lo mất…
“Vì sao… là công viên giải trí?” Yukimura vẫn không nhịn được hỏi ra. “Bởi vì…” Sumitobi sở dĩ nói công viên giải trí là vì lúc ở trên Yun-night Speed, Yukimura từng nói với cô rằng “Tớ ở đây”, lần đầu tiên làm Sumitobi nhận ra, đúng là xảy ra chuyện gì, Yukimura vẫn đều ở bên cô, nhưng đáp án này, Sumitobi lại không có nổi dũng khí nói ra,
chỉ nói “Bởi vì”, lại thôi…
Bởi vì sao, bởi vì có Atobe hay là vì có anh? Trong lòng Yukimura càng cuộn lại, mỗi lần Sumitobi trả lời có lệ, luôn làm anh cảm thấy có chút khó chịu.
“Hình như mỗi lần nói đến Atobe, Sumitobi luôn có rất nhiều chuyện không muốn nói
cho tớ biết thì phải…”
Yukimura đột nhiên nói vậy, làm Sumitobi sửng sốt, vừa định giải thích với Yukimura là mình không muốn nói là vì rất mất mặt, Yukimura lại xoay người, nói “Thời gian không còn sớm nữa, bọn mình đi về đi” làm cô nuốt lời nói trở vào, Yukimura cảm thấy mình cần bình
tĩnh một chút, cho nên không chú ý tới Sumitobi muốn nói lại thôi, lập tức xoay người bước đi trước…
Sumitobi không biết sao Yukimura đột nhiên lại thế, lại không có thời gian nghĩ kĩ, vội vàng đuổi kịp Yukimura, một đường đi về biệt thự, dọc theo đường đi, Yukimura đi ở phía trước, cô đi ở phía sau, cho nên không nhìn tới vẻ mặt Yukimura, nhưng trên đường, Yukimura không hề nói gì với cô, làm Sumitobi bắt đầu nghĩ lại có phải mình đã làm sai gì
chọc Yukimura giận hay không…
“Không thể không nói, có vài phương diện, cậu vẫn là quá ngây thơ rồi…”
Không biết vì sao, bên tai Sumitobi hình như lại hiện lên lời Atobe nói với cô hôm nay, Sumitobi dùng sức lắc lắc đầu, cảm thấy trong lòng rất phiền chán, nên cũng không mở miệng nói chuyện…
Ngày hôm sau, nhóm Yukimura bắt đầu huấn luyện, Sumitobi không muốn quấy rầy bọn họ, cũng không có thời gian đi tìm Yukimura, còn Takagi Akina thì ngày nào cũng đến tìm cô, Sumitobi cũng nhìn thấy Sato Mika đi qua cửa phòng mình mấy lần, nhưng vì Takagi Akina ở đây, cô không nói được với nhau câu nào với Sato Mika.
Cứ thế qua ba ngày, ngay cả Shiraishi cũng chú ý tới Yukimura và Sumitobi không bình thường, thừa dịp lúc nghỉ ngơi, thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh Yukimura.
“Shiraishi à? Chuyện gì vậy?” Yukimura thấy Shiraishi lén lút đến cạnh anh, quay đầu nghi hoặc nhìn Shiraishi, hỏi.
“Khụ khụ…” Shiraishi giả mù sa mưa ho một cái, sau đó nhỏ giọng đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Gần đây cậu và Sumitobi không bình thường, cãi nhau?”
Vấn đề này làm Yukimura ngẩn người, sự mất mát trong mắt chợt lóe mà qua, có lệ nói:
“Không có gì…”
Shiraishi hiển nhiên không hài lòng, Shiraishi liếc Yukimura một cái, khoát tay nói: “Tớ còn lâu mới tin, cậu không biết giữa trưa hôm nay, lúc ăn cơm, Sumitobi xuất thần lắm, có mấy lần chọc phải chiếc đũa vào mặt mà tên kia lại không nhận ra, hỏi cậu ấy sao vậy, mà cậu ấy cũng nói không có gì…”
Nói xong, Shiraishi lại thấy bội phục, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người xuất thần đến tận ‗cảnh giới‘ này, mà ngay cả Koharu và Yuuji cũng im lặng hơn ngày thường, hai vị này còn dám nói là không có gì, muốn anh tin kiểu gì đây?!
“Aiz…” Shiraishi thở dài, đột nhiên nhớ tới một chuyện, dừng một chút, ngẩng đầu tiếp tục nói với Yukimura: “Đúng rồi, hôm kia, Atobe nói với tớ là Sumitobi từng nhắn sai tin nhắn đến cậu ấy…”
“Đội trưởng!!”
Shiraishi còn chưa nói hết, đã bị Kirihara đột nhiên hét to đánh gãy, Yukimura xin lỗi Shiraishi, xoay người đi về phía Kirihara, anh không muốn nghe thấy chuyện có liên quan đến Sumitobi cùng Atobe…
Shiraishi rất buồn bực trừng Kirihara một cái, sao bỗng dưng lại gọi Yukimura đúng lúc này chứ, nhưng nghĩ nghĩ, lại thấy có vài việc, phải chính bọn họ vượt qua mới được, một người ngoài như anh vẫn không nên nhúng tay thì tốt hơn, vì thế Shiraishi đút hai tay vào trong túi quần, lững thững trở lại sân…
Cứ như thế, đến ngày huấn luyện thứ năm, cũng giống như mọi hôm, Takagi Akina vẫn luôn đúng giờ đến tìm Sumitobi, Sato Mika vẫn đi qua cửa phòng Sumitobi như trước, nhóm Yukimura Atobe Shiraishi vẫn tiếp tục huấn luyện, chỉ khác là, hôm nay Takagi Akina hưng phấn kéo tay Sumitobi lắc lắc, sau đó mỉm cười nói: “Sumitobi, bọn họ đều đang luyện tập, bọn mình thật buồn chán, hay là đi dạo phố đi!”
Takagi Akina đề nghị thành công làm Sumitobi buồn bực, làm sao bây giờ? Cự tuyệt
không?
Nhưng Takagi Akina hiển nhiên không muốn cho cô thời gian cự tuyệt, trực tiếp kéo
Sumitobi ra ngoài: “Đi đi, cứ ở mãi trong này rất buồn chán!”
Sumitobi còn chưa phản ứng lại đã bị Takagi Akina lôi ra cửa phòng, cố tình lại rất trùng hợp, Sato Mika đúng lúc đi qua cửa, ba người sững sờ đừng đó, không nói lời nào.
Sumitobi thấy mình chưa nói được gì với Sato Mika, liền thừa dịp cơ hội này, đột nhiên mở miệng hỏi: “Sato, tôi và Takagi muốn đi ra ngoài dạo phố, cậu đi cùng bọn tôi đi!”
“Sao cơ?!” Takagi Akina ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Nhưng mà…
Mika sẽ không…”
“Được!” Takagi Akina còn chưa nói xong, Sato Mika đã mở miệng đáp ứng đề nghị của
Sumitobi, dứt lời, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua mặt Takagi Akina.
Sato Mika đã đáp ứng rồi, Takagi Akina cũng không thể nói gì, chỉ phải cúi đầu mặc không lên tiếng gật gật đầu.
Sumitobi nhìn hai người họ mấy vòng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Hôm nay, nhất định phải nghĩ biện pháp biết rõ những thứ nên biết rõ…