Mặc Diện

Chương 29: Bắt đầu đùa giỡn



Tojikachan: Hôm nay có 2 chương post cùng một lúc nhé ^^

Trải qua trò khôi hài vừa rồi, lúc này Yukimura và Sumitobi ít nhiều cũng bình tĩnh lại, mới bỗng nhiên phát hiện hình như hai người đã lâu không nói chuyện phiếm, có lẽ lâu không gặp nhau trong trường học giống như bây giờ.

Cho nên hai người bỗng không biết nói gì, khó lắm mới được gặp nhau mà lại bắt đầu xấu hổ.

“Sumitobi, cậu… sáng nay không cần chuẩn bị cho câu lạc bộ sao? Nhàn hạ như vậy là không thắng được bọn tớ đâu!” Cuối cùng vẫn là Yukimura không muốn lãng phí quãng thời gian này, mở miệng trước.

“Tớ còn lâu mới nhàn hạ, bọn tớ chỉ không tổ chức quán cà phê giống các cậu thôi, bọn tớ sẽ dùng một chiêu duy nhất để chiến thắng!” Nghe thấy Yukimura nói mình nhàn hạ, Sumitobi đột nhiên cảm thấy rất không phải thoải mái, có cảm giác như đang rất chờ mong được giáo viên khen ngợi mà nhọc lòng làm tốt một chuyện lại bị giáo viên phê bình, khiến Sumitobi vội vàng phản bác.

Vốn chỉ là muốn vui đùa một chút để xóa bầu không khí xấu hổ, Yukimura lại bị Sumitobi phản ứng kịch liệt như vậy, anh ngẩn người, lập tức phản ứng lại, cười gật gật đầu: “Thoạt nhìn rất nhiệt tình đấy, vậy tớ sẽ chờ mong một chiêu chiến thắng của cậu! Sumitobi không quên chuyện cá cược giữa chúng ta chứ?”

Vừa nói đến chuyện này, Sumitobi liền mềm dịu xuống, không phải là vì không có tin tưởng mà là rất có tin tưởng thế cho nên hai ngày trước đã bắt đầu ảo tưởng nếu mình thắng thì nên bắt Yukimura đáp ứng mình cái gì, bây giờ bị đối phương hỏi, Sumitobi bất giác đỏ mặt, nói chuyện cũng trở nên lúng túng.

“Đương… Đương nhiên không quên, tớ còn chờ Seiichi đáp ứng tớ một chuyện mà…”

Nghe Sumitobi nói vậy, Yukimura ngẩn người, đột nhiên nổi hứng thú, hỏi: “Chẳng lẽ

Sumitobi đã nghĩ được nên nhờ tớ giúp chuyện gì rồi à?”

“Không có!” Sumitobi vốn đã chột dạ, Yukimura lại không cẩn thận đâm trúng tim đen

của cô, làm Sumitobi vội vàng lắc đầu phủ định, Yukimura không nhịn được cười, có lẽ anh biết Sumitobi suy nghĩ gì…

Lúc này, vốn đang thảo luận huấn luyện nghỉ hè nhưng Yukimura lại đi mất, nên không tiếp tục nữa, Shiraishi trơ mắt nhìn Yukimura mang Sumitobi đi, anh thậm chí còn chưa kịp chào Sumitobi một tiếng.

“Yukimura cũng thật là, ít nhất cũng để tớ chào Sumitobi đã chứ!” Shiraishi một tay

chống đầu, một tay cầm thìa quấy cà phê, không nhịn được oán giận hai câu.

Atobe vừa ngồi xuống, tai thính nghe thấy tiếng oán giận kia, quay đầu nhìn Shiraishi:

“Cậu cũng quen biết cái cô gái không hoa lệ kia?”

“Cô gái không hoa lệ?” Shiraishi nhíu nhíu mày, tán gẫu với Atobe chuyện Sumitobi: “Cậu ấy là cháu của huấn luyện viên bọn tớ, tên là Watanabe Sumitobi, lúc bọn tớ đến Kanagawa, cậu ấy đã giúp bọn tớ tìm được Kin-chan bị lạc đường, Atobe, đừng bắt nạt Sumitobi nhé! Nếu như bị ông huấn luyện viên có tật luyến cháu kia mà biết, nhất định sẽ làm khó tớ một đoạn thời gian dài…”

Nói xong câu cuối, Shiraishi như thấy được vẻ mặt tươi cười quỷ dị của Watanabe

Osamu ngay trước mặt, không nhịn được cảnh cáo Atobe một câu.

“Hm? Bổn đại gia không có chuyện gì thì sẽ chạy đi bắt nạt cậu ta sao?” Atobe có chút

khó chịu.

“Tớ chỉ nói vậy thôi, đừng để trong lòng!” Shiraishi vội vàng giải thích.

Nhưng Atobe quả thật cũng không thể tưởng được Sumitobi lại là một cô gái thiện lương bằng lòng giúp người xa lạ, nghe Shiraishi nói vậy, cái nhìn của anh đối với Sumitobi thay đổi không ít.

Một lát sau, Yukimura mang theo Sumitobi về tới quán cà phê ngoài trời, Sumitobi cảm thán, thật đúng là không phải khách nhiều bình thường, thở dài, Sumitobi lại bắt đầu có chút nhụt chí, nghĩ là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà thôi.

“Này này! Sumitobi!” Nhìn thấy Sumitobi và Yukimura đang đi tới, Shiraishi vẫy vẫy tay với Sumitobi, ra hiệu rằng mình ở chỗ này.

Sớm đã biết Yukimura mời nhóm Shiraishi, nhưng sau khi gặp vẫn khó tránh khỏi có chút kích động, mọi người của Shitenhoji lập tức tụ lại, Sumitobi và bọn họ bắt đầu tán gẫu vui vẻ.

“Sao, Sumitobi-chan có nhớ bọn tớ hay không?” mắt Koharu lúng liếng, kéo tay Yuuji,

ngượng ngùng chào Sumitobi, không khỏi làm Sumitobi rơi mồ hôi như mưa.

Lựa chọn không nhìn họ, Sumitobi trực tiếp quay đầu nhìn Shiraishi, chuẩn bị nói sang chuyện khác: “Ừm… Shiraishi, sao không thấy Kin-chan đâu?”

“Hôm nay Kin-chan không tới được, em ấy phải đi học, còn câu lạc bộ Tennis bọn tớ thì

xin phép nghỉ để đến.” Shiraishi nói xong, nghịch ngợm nháy mắt.

Nói đến nói đi, thì ra là xin phép trốn tiết để đến, lúc này Sumitobi có thể tưởng tượng được dáng vẻ Kin-chan dậm chân kêu gào “Rất giảo hoạt, tớ cũng muốn ăn!”, lại không nhịn được cười.

“Chẳng phải cậu cũng là Rikkaidai sao, sao không thấy cậu đi chuẩn bị hoạt động?”

Oshitari Kenya nhìn xung quanh một vòng, khắp nơi đều là học sinh Rikkaidai bận rộn, ngoài Yukimura Seiichi, anh vẫn chưa thấy ai khác rảnh rỗi, Yukimura vốn là đội trưởng, nhàn rỗi là rất bình thường, cho nên Oshitari Kenya nghi hoặc, hay Sumitobi cũng là đội trưởng?

“Mục hoạt động của bọn tớ phải chờ tới vũ hội lửa trại buổi tối, các cậu sẽ đến chứ?” Oshitari Kenya vừa nhắc, Sumitobi mới nhớ tới chuyện này, mới phản ứng lại rằng nhóm Shiraishi còn phải về Osaka sớm!

“Chỉ cần Sumitobi hi vọng bọn tớ lưu lại, bọn tớ sẽ lưu lại, đúng không, Shi ~ rai ~ shi

~kun ~” Koharu tiếp tục ôm Yuuji, ngượng ngùng nhìn Shiraishi.

Shiraishi bất đắc dĩ gật đầu, xoay người lấy một cái máy chụp ảnh trong balo ra, quơ quơ với Sumitobi, nói: “Lúc đến đây, huấn luyện viên có tật luyến cháu của bọn tớ cứ nhắc mãi bọn tớ là nếu không chụp được đứa cháu đáng yêu của thầy thì không được trở về, cho nên…”

Shiraishi nói đến lời cuối cùng thì học khẩu khí của Watanabe Osamu, khiến đám người Shitenhoji không nhịn được cười, Sumitobi cũng rất bất đắc dĩ cười cười, lúc trước, cô không hề nhìn ra em gái mình lại có tật luyến chị, còn có người chú có tật luyến cháu, chỉ nhìn ra bố mình có tật luyến con, gần đây sao ánh mắt cô càng ngày càng kém thế?

Mà trong nhà Watanabe không có một người nào bình thường sao?!! Đây mới là lời mà

Sumitobi muốn nói nhất!

Lúc này Yukimura cũng không nhịn được chen vào, nói: “Nếu đã như vậy, thì Rikkaidai

bọn tớ sẽ giúp các cậu chơi đùa tận hứng!”

Nghe Yukimura nói vậy, Shiraishi chợt nảy ra một ý kiến, đột nhiên mở miệng đề nghị: “Dù sao Sumitobi và Yukimura cũng không có việc gì làm, chi bằng buổi chiều mang bọn tớ đi chơi xung quanh đi!”

Shiraishi vừa nói, vừa ý bảo nhóm Shitenhoji đem lỗ tai tới gần, ở trước mặt Yukimura và Sumitobi, ghé mặt vào nhau khe khẽ nói nhỏ một hồi lâu, sau đó mấy ánh mắt sáng rỡ nhìn thẳng Sumitobi và Yukimura, làm hai người lập tức cảm thấy từng trận gió lạnh, trong lòng hiện lên hai chữ to: không, ổn!!!

Nhưng khách đã nói ra, hai người họ có thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt sao?

Vì thế Yukimura gật đầu bất đắc dĩ tỏ vẻ đồng ý, đồng thời lại quay đầu nhìn Atobe và

Tezuka: “Các cậu cũng cùng đi chứ?”

Tezuka lễ phép từ chối ý tốt của Yukimura: “Không cần đâu, bọn tớ đã tới Rikkaidai rất nhiều lần, đều rõ đường đi, nhiều người quá thì các cậu cũng khó xử, tự bọn tớ đi chơi là được rồi.”

Atobe cũng búng tay một cái, tay kia xoa nốt ruồi ở khóe mắt: “Bổn đại gia cũng không

cần, đi dạo mà mang theo cái tên Jirou luôn yêu ngủ thì rất phiền toái, bọn tớ chỉ ở đây là

được rồi, nhỉ? Kabaji!”

“Wushi!” Nhận được chỉ lệnh của Atobe, Kabaji đứng ở phía sau Atobe, chất phác trả lời.

Thừa dịp Kabaji nói xong, Shiraishi lập tức mở miệng: “Các cậu ấy đều không đi, chúng ta đi thôi vậy!”

Koharu và Yuuji nghe Shiraishi nói vậy, lập tức thức thời mỗi người một bên, kéo tay

Yukimura và Sumitobi, bắt đầu kéo ra xa nhau.

“Tớ biết rồi, đừng kéo!” Sumitobi không chịu nổi nam sinh quá gần với mình, vội vàng muốn giãy Yuuji ra. Mà bên kia, Koharu cũng gắt gao ôm cánh tay Yukimura, thuận tiện còn dụi dụi, Yukimura cảm thấy đều là nam sinh, cho nên không có phản ứng gì, hơn nữa anh vốn dễ tính, thấy Yukimura không giãy dụa, Koharu đột nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng nói.

“Thôi thôi, kỳ thật Yukimura có vẻ đả động Koharu hơn Sanada đấy, Koharu tớ ~ trúng

~ tên ~!!”

Sumitobi bỗng cảm thấy ác hàn, hơn nữa trái tim co lại, không biết lấy sức lực từ đâu ra, lập tức giãy khỏi Yuuji, chen vào giữa Koharu và Yukimura: “Koharu, Yuuji ở bên kia kìa, cậu muốn thay lòng đổi dạ sao?!”

Sumitobi cũng không biết mình đang nói cái gì, có lẽ chỉ là nói hươu nói vượn, ngay cả câu cửa miệng của Yuuji cũng buột miệng nói ra.

Koharu phẫn nộ tới bên cạnh Yuuji, hai người bí mật giơ ngón tay cái lên với Shiraishi, Shiraishi cười cực kỳ vui vẻ, chỉ có Oshitari Kenya, Zaizen Hikaru và Ishida Gin vững như Thái Sơn không có biểu cảm gì, Zaizen Hikaru vốn không có biểu cảm, Oshitari Kenya và

Ishida Gin thì có lẽ là không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể thầm cảm thán: không hổ

là Yukimura, sự nhẫn nại quá mạnh mẽ!

Yukimura thấy Sumitobi phản ứng như vậy liền sửng sốt, hay là cô ấy… ghen?! Được

rồi, cứ để cho anh nghĩ như vậy đi! Chỉ là không nghĩ tới Sumitobi lại không nhìn ra chiêu

nhỏ của Shiraishi…

Nghĩ vậy, tâm tình Yukimura đột nhiên tốt lên, cúi đầu nói với Sumitobi “Đừng lo”, rồi quay đầu nói với Sanada và Yanagi: “Vậy bọn tớ ra ngoài đi dạo, giao nơi này cho các cậu”

Sanada trịnh trọng gật đầu với Yukimura, chỉ là vẫn còn đeo tạp dề khiến anh trông có vẻ hơi buồn cười, mà Yanagi lại chờ đợi Yukimura mau đưa đám dở hơi này đi, có vài khách đã không dám vào rồi!

Cứ thế, Yukimura và Sumitobi mang theo một đống kẻ dở hơi đi, mọi người của câu lạc bộ Tennis Rikkaidai thở dài nhẹ nhõm một hơi, quán lại nhanh chóng đông khách lên làm bọn họ lại gọn gàng ngăn nắp làm việc, không dám lơi lỏng, đương nhiên, phó đội trưởng Sanada ngồi ở đây, ai dám lơi lỏng chứ, trừ phi muốn bị trừng phạt bằng cú đấm thép!

Atobe vốn không muốn đi quậy với nhóm Shiraishi nên mới quyết định ở lại đây, hiện tại bọn họ đi rồi, hiếm khi Atobe mang các thành viên ra ngoài chơi, giờ vẫn nên đi dạo xung quanh một chút, vì thế quay đầu nói với Tezuka đang ngồi đối diện: “Tezuka, chi bằng…”

Atobe không nói được hết câu, bởi vì đối diện đã sớm không có bóng dáng Tezuka đâu,

đừng nói Tezuka, mà ngay cả một người Seigaku cũng không có.

Ohtori Choutarou cũng chú ý tới, vì thế nói: “Atobe, nếu anh tìm Tezuka, thì vừa rồi anh

ấy đã mang người Seigaku đi rồi!”

Atobe luôn thích làm náo động, hôm nay cảm thấy mình luôn bị bỏ qua, vì thế tâm tình

rất khó chịu hỏi: “Jirou đâu?”

Ohtori nhìn Marui vì bận việc quá mà không có thời gian chơi, cho nên thất vọng ngả đầu xuống bên cạnh Akutagawa Jirou đang ngủ trên ba ghế dài song song, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với Atobe: “Akutagawa-senpai đang ngủ…”

“Kabaji, lay tỉnh cậu ta lại cho tớ!” Atobe búng tay một cái, cau mày hạ lệnh với Kabaji

chất phác đang đứng sau lưng mình.

Bên kia, Mukahi Gakuto và Shishido Ryoh khe khẽ nói nhỏ.

“Atobe đang giận chó đánh mèo à?”

“Xem ra tâm tình hôm nay có vẻ rất khó chịu.”

Atobe tai thính, lỗ tai giật giật, nghe thấy hai người nói chuyện, quay đầu nhìn về phía hai người họ, sắc mặt không hề dễ nhìn: “Các cậu vừa nói cái gì đó? Hm?”

Hai người rất buồn bực, họ nói nhỏ như vậy mà Atobe vẫn có thể nghe thấy, yếu ớt sợ sệt trả lời: “Không… Không có gì…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lễ hội Hải Nguyên là trọng điểm đấy, có lẽ nên viết nhiều chương


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.