-Ai da…. tiểu cô nương đụng trúng người ta rồi! Tên nam tử phe phẩy quạt giấy trong tay, hấp háy mắt cười với Vũ Đồng. Lúc này nàng mới sực tỉnh, cuống quýt cúi đầu tạ lỗi.
– Tiể cô nương nhỏ nhắn, cũng may không làm tại hạ nội thương! Có thể cho tại hạ an tọa nghỉ chân tại đây được không? Hắn lễ phép cúi đầu đáp lại. Hoa Nhi đứng sau im lặng, môi mấp máy, mãi cũng không nói lời nào.
Vũ Đồng ngượng ngùng, sau đó quay đầu lại, vươn tay mời ngồi. Sau đó ra hiệu cho Hoa Nhi rót trà mời khách. Không khí ngượng ngùng bao trùm cả ba người, cuối cùng, tử y nam tử hắng giọng lên tiếng.
– Cô nương ở đây có một mình, hình như là người mới đến phải không?
– À, vâng, ta vừa đến đây, cũng được 3 tháng! Vũ Đồng cúi xuống, đan tay, đôi chân cọ cọ xuống đất.
– Xin hỏi cao danh quý tánh của cô nương? Hắn nhẹ nhàng lễ nghĩa hỏi thăm.
– Ngươi gọi ta Vũ Đồng là được!
– Hóa ra là Vũ phi nương nương. Tại hạ thất kính. Nương nương gọi hạ thần là Mai, hiện giữ chức quốc sư của Dục Hỏa Quốc. Tử y nam tử đứng lên, khom lưng hành lễ
– Mai…à… không sao, ta sao dám nhận lễ này của ngươi, chỉ là phận của một phi tần bị vứt bỏ, có tư cách gì nhận lễ của quốc sư. Nàng ảm đạm nói, ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sâu thẳm trong đôi mắt to tròn trong veo như nước hồ thu ấy là những nỗi niềm chất chứa, tim Mai trật một nhịp, sau khi điều chỉnh lại, hắn lại tà tứ cười,quạt giấy lại tiếp tục lay động.
– Nương nương nói quá, dù gì người cũng ngồi ở vị trí cao quý, dưới 1 người, trên vạn người. Điều đó không tốt sao? Biết bao người mơ không được! Nương nương lại cho nó thật thấp hèn?
– Phải, ta cảm thấy vị trí này thật là thấp hèn, nằm dưới thân một người, quỳ dưới chân một người, lấy lòng hắn, vuốt ve hắn, ta cảm thấy mình thật hèn mọn, còn không bằng một binh sĩ đang chiến đấu ngoài sa trường. Ngươi thấy như vậy là sung sướng sao? Huống chi, trái tim mình lại hướng về người khác? Giọng nàng mỗi lúc nhỏ dần, đến câu cuối cùng, thì chỉ còn giống như đang thì thầm với chính mình.
Mai tuy không nhe rõ nhưng hắn hiểu được nàng đang nói gì, khóe miệng khẽ cong lên một đường. Hắn đứng dậy, mục đích đến xem vị nương nương loài người kì lạ này cũng đã xong, hắn nghĩ có lẽ nên trổ về cung.
– Ý nương nương là người không hề muốn có những thứ này, rất thú vị. Hắn gấp quạt lại, nhìn thẳng vào Vũ Đồng, đôi mắt hoa đào không còn vẻ bỡn cợt cười cười, mà là một ánh mắt sắc lạnh đâm thẳng vào đối phương, tròng mắt xám xoay chuyển trước mắt như thôi miên người khác, Vũ Đồng cảm thấy có sự áp bức vô hình, dứt khoát cắn răng, đứng dậy, đáp lại:
– Phải, thực tâm ta không muốn trở thành phi gì cả, ngươi có thể về nói với tất cả mọi người, rồi để họ kéo đến đây dụng hình với ta cũng được. Đã nói được ra, ta há phải sợ nữa chứ.
– Ha,ha,ha… nương nương có vẻ phản ứng thái quá rồi, thần làm sao có năng lực đến thế, chỉ muốn nghe nương nương khẳng định thôi. Đã không còn sớm, thần xin phép cáo lui, hẹn gặp lại nương nương vào một ngày đẹp trời khác.
Đôi mắt hoa đào khôi phục vẻ cười đùa như ban đầu, hắn thu quạt vào ống tay áo rồi quay lưng rời đi. Đợi đến khi bóng hắn đã khuất hẳn, Vũ Đồng mới qauy sang hỏi Hoa Nhi:
– Hoa Nhi biết hắn là ai không?
Hoa nhi cắn môi một hồi mới gật đầu, sau đó vôi lắc lắc, lắp bắp:
– Hoa Nhi cũng chỉ biết đấy là quốc sư trong những lần thượng triều chứ không rõ lắm….
– Ừm ta biết rồi, ta cũng không muốn quan tâm hắn. Vũ Đồng khoát tay đi vào. Ánh mắt hắn thoát biến đổi làm nàng cũng hơi lo lắng, đây là người không đơn giản.
Vô Thanh Các
– Chủ nhân! Tiếng nữ nhỏ giọng
– Ta nhặt ngươi từ đống tro tàn của những cuộc chiến phân chia lãnh thổ, bẵng một thời gian không gặp, ngươi đã trường thành không ít. Tiếng nam tử ôn nhu vang vọng.
– Ngài đã trở về, nô tỳ không biết, không kịp ngênh đón…
– Không sao, ta chỉ đi thăm thú vài nơi. Nói đoạn, bóng đàn ông cao lớn phủ lên đầu nữ tử. Trong bóng đêm, nụ cười như ẩn như hiện càng thêm quỷ dị.
– Nói cho ta biết, công việc mới của ngươi có tốt không?
– Thật sự không như người ta đã từng tưởng tượng. Với những kí ức về ngày xưa, người này hoàn toàn khác hẳn, có mạnh mẽ, có quyết tâm, nhưng có sự dịu dàng, cam chịu. Thứ làm nô tỳ cảm động nhất là trái tim ấm nóng của người ấy. Không ngờ, vì Trúc, nàng ta đã chịu đựng đến bây giờ. Mọi người đều cho nàng vô hình, nhưng riêng nô tỳ nghĩ, nàng ấy hoàn toàn là một người tồn tại và thú vị, làm ng ta bất ngờ.
– Tốt lắm Hoa Nhi à, ngươi nhận xét rất đúng ý của ta. Ban ngày, ra đã dùng chú Ngôn Tinh, nhưng nàng ta rất dứt khoát, rất hay.
– Chủ nhân tính tao1n thế nào?
– Ngươi cứ ở bên cạnh nàng, ta nghĩ có lẽ Nghịch Hàn cũng có ý nên mới sắp xếp ngươi bên cạnh nàng ta. Trở về đi, cũng sắp sáng rồi!
– Tuân lệnh chủ nhân!
Đạm Tình Lâu
– Hôm nay thần xin phép quấy rầy nương nương được không?
Tiếng cười vang lên nhẹ nhàng, Vũ Đồng quay lại, vẫn là tên nam tử mắt hoa đào hôm qua. Hắn mặc một bộ trang phục màu bạc mỏng. Trên tay vẫn là cây quạt giấy.
– Dù muốn dù không, thần đã đến rồi, nương nương chắc không nỡ để thần đứng đợi mãi chứ. Thấy Vũ Đồng còn chần chừ, Mai lên tiếng đánh gãy những suy nghĩ trong lòng nàng.
Vũ Đồng bất đắc dĩ mời hắn an tọa. Hôm qua, cảm thấy có lỗi khi đắc tội với nương nương, hôm nay Mia muốn đến thỉnh tội. Nàng nhíu mày, tất nhiên ai chả biết đó chỉ là cái cớ.
– Tại hạ mới gặp Trúc Tướng quân.
Mới nghe đến đó, Vũ Đồng quay phắt người lại, mắt mở to, môi mấp máy, nửa muốn nói, nửa lại không. Mai cười, hơi dửa người ra gốc cây đằng sau, liếc nhìn thái độ của nàng, hắng giọng.
– Nương nương đừng lo, thần biết cái gì nên nói,cái gì không nên. Trúc Tướng Quân hiện tại đang bị quản chế, không thể vào cung được. Thần đã qua phủ thăm hỏi. Có vẻ do không chú ý chăm lo sức khỏe nên cơ thể và tinh thần khá sa sút.
– Ta cũng nghĩ vậy. Giọng nói đạm mạc vang lên nghe buồn rười rượi. Hi vọng chàng sẽ khá hơn, trong thời gian tới, thời gian sẽ làm lành mọi vết thương.
– Nương nương nghĩ vậy sao?
– Ta không biết…
– Vậy còn nương nương….
– Ta không biết….
– Nếu vậy hẳn là thời gian đã làm lành vết thương lòng của nương nương rồi, vậy để ta đi báo lại cho Trúc vậy. Hắn đứng dậy, làm bộ dạng muốn đi, nàng chộp lấy góc áo, kéo hắn lại.
– Trúc kêu ngươi đến đây?
– Cũng không hẳn, chỉ gửi gắm, nhờ ta để ý chăm nom một phi tần mới vào cung, thần đóan là nương nương.
– Trúc vẫn còn nhớ đến ta sao? Đôi mắt ươn ướt, nhưng miện vẫn nhoẻn cười, hẳn là nàng cũng vui lắm.
– Còn nương nương?
– Ta…, ta không muốn liên lụy ai hết, chỉ cần biết được như vậy là đủ, ta dù có ra sao cũng được.
– Nương nương thật tốt, nhưng thần đã cân nhắc kỹ càng mới đến đây và nói cho nương nương biết. Người yên tâm! Cũng đành phải từ biệt rồi, ngay sau thần lại ghé.
Cứ va65ym mỗi ngày, Mai lại đến hàn huyên với Vũ Đồng, khi thì kể cho nàng nghe những chuyện bên ngoài cung, khi thì về tình hình củ Trúc, từ từ,cảm giác đề phòng của nàng cũng rơi ra. Dù người đàn ông trước mặt này không phải đơn giản ,nhưng nàng biết, hắn không có ý xấu với mình.
– Nương nương, hôm nay tại hạ không thể bồi nương nương nói chuyện được rồi, thần có vài việc cần chuẩn bị.
– Được rồi không sao?
– Tuy nhiên thần cũng muốn báo cho nương nương một tin, sắp tới, các quan thần trong triều sẽ có buổi lễ, tất cả phải có mặt đông đủ, vì đây là ngày quan trọng, các quan đại thần sẽ thiết triều cùng hoàng thượng và đưa ra những ý tưởng cho ngày tiếp đón long trọng đoàn sứ thần của tứ quốc sắp yết kiến, chuẩn bị ký vào thỏa thuận cống nạp hằng năm cho Dục Hỏa quốc.
– Ý ngươi là…
– Nương nương tự hiểu mà… thần cáo lui!
Vũ Đồng ngơ ngẩn đứng giữa sân đình, mắt đã nhòe lệ!
Cảnh báo: Chương sau có cảnh Hot, mọi người chuẩn bị bông băng đi nhé!