Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 27: Hung đảo thiên (27)



“Mơ tưởng!” Đột nhiên một tiếng xé gió truyền tới, đồng thời một vật hình mâm tròn lao qua, xoay tít đập xuống đầu một tên giáp sĩ gần đó. Tên giáp sĩ này không đeo mũ giáp, còn chưa kịp kêu một tiếng đã ngã xuống đất, nơi xương sọ còn cắm một mảnh xương thú, nhìn giống một loại phi tiêu dạng lớn.

Một kích này, làm cho đám giáp sĩ cạnh đó giật mình.

Lúc này, rốt cục Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân mang theo mười mấy người chạy tới, cộng thêm gần trăm tên tù phạm còn sống sót, lập tức vây lấy đại hán áo đen và hơn ba mươi tên giáp sĩ còn sót lại. Thấy cảnh này, gương mặt đại hán áo đen tái mét đi, trong lòng hiện ra một chút tuyệt vọng. Còn Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân lại liếc mắt nhìn nhau rồi cười lên ha hả.

“Không cần nhiều lời nữa, tất cả mọi người đồng loạt ra tay, giết toàn bộ những kẻ của triều đình này cho ta.” Đôi mắt lão giả họ Vân ánh lên mấy tia sáng lạnh, đằng đằng sát khí quát. Lão cũng là tù phạm ở đây, lại là người bị đày tới nơi này sớm nhất, oán hận với triều đình cũng sâu nhất, thế nên đương nhiên lão muốn giết tất cả những kẻ này.

“Coi chừng tên áo đen kia, đoản kiếm trong tay y chính là một kiện Phù khí, y chính là một Luyện Khí Sĩ.” Độc Nhãn Long nhìn đại hán áo đen một cái, lớn tiếng nhắc nhở.

“Phù khí!” Thượng bang chủ và lão giả họ Vân nghe lời này thì thần sắc đại chấn, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào đoản kiếm trong tay đại hán áo đen.

Trong đám người, Liễu Minh nghe vậy cũng đưa mắt nhìn y.

Lời này của Độc Nhãn Long làm cho không ít người chú ý, thế nhưng một tên Luyện Khí Sĩ cũng chẳng thay đổi nổi cục diện hiện tại.

“Giết!” Những tù phạm trên Hung Đảo hét lên một tiếng, đại chiến lại bắt đầu.

Tuy rằng trong lòng đại hán áo đen đã có phần tuyệt vọng, thế nhưng đương nhiên y không cam lòng khoanh tay chịu chết, những giáp sĩ bên cạnh y cũng vậy.

Thế nên, trận chiến này còn thảm khốc hơn vừa nãy rất nhiều.

Phốc!

Liễu Minh cầm một thanh đoản kiếm thép, thân thể vô cùng linh hoạt tránh thoát công kích của đối phương, đồng thời tay phải rung lên một cái, đoản kiếp đã bay vụt tới cắm thẳng vào ngực một tên giáp sĩ. Có điều tên giáp sĩ này cũng cực kỳ hung mãnh, trước khi chết vẫn kịp ném trường đao trong tay về phía đầu Liễu Minh. Thấy vậy, thân thể Liễu Minh nghiêng đi, chỉ thấy lưỡi đao sượt qua mặt, gần tới mức hắn có thể cảm nhận được mùi sắt thép mà nó tỏa ra.

Tiếp đó, hắn vung tay, rút thanh đoản kiếm ra, lúc này tên giáp sĩ áo đen mới chịu ngã xuống.

Tình thế lúc này đã nghiêng hoàn toàn về phe tù phạm, bên Liễu Minh vẫn còn hơn sáu mươi người, đều là những kẻ mang trong mình một thân tuyệt học, một chọi một cũng chưa chắc đã thua mấy giáp sĩ bên kia.

Còn đám giáp sĩ do trận chém giết lúc nãy tới giờ đã không còn bao nhiêu thể lực. Có điều bọn họ vẫn vô cùng ương ngạnh, không những không lùi bước mà còn có suy nghĩ lấy mạng đổi mạng. Thế nên muốn tiêu diệt một tên thì đám tù phạm cũng phải trả hai tới ba mạng.

Liễu Minh tiếp tục cầm chắc đoản kiếm, gia nhập một trận chiến mới.

Oanh! Một bóng người bay lên trời, rơi ngay trước người Liễu Minh, chính là một tù phạm, trên ngực y có một vết thương rất lớn, máu tươi phun ra, mau chóng nhuộm đỏ cả nửa người y, lúc này y đã lâm vào tình trạng hít vào nhiều mà chẳng thở ra được bao nhiêu nữa.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa, đại hán áo đen đang thở dốc, giáp mỏng trên người đã rách tả tơi, nửa người đã đẫm máu, tay vẫn cố gắng vung thanh loan đao ra xung quanh, thế nhưng làm cho hắn ngạc nhiên là Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân cũng gia nhập vào trận chiến này. Đây là lần đầu tiên Liễu Minh thấy Thượng Bang chủ động thủ, y sử dụng một thanh trường thương, vung tay đánh ra mấy đạo thương ảnh, đâm vào chỗ hiểm trên người đại hán áo đen. Còn lão giả họ Vân nhìn thì gầy còm thế nhưng khi chém giết thì lại vô cùng dũng mãnh. Hai tay lão nắm chặt một thanh búa, búa ảnh xé gió tung bay khắp nơi. Hai người còn lại là bang chúng Hạc Pha Đường Bang, đều là những người thân thủ bất phàm, đang điên cuồng tấn công đại hán áo đen.

Loan đao trong tay đại hán áo đen liên tục huy động tạo ra một màn đao ảnh, ngăn cản công kích của mấy người, tay kia cầm một chuôi đoản kiếm đen thui, nhưng không đâm ra lần nào.

Liễu Minh khẽ chau mày, hắn cảm thấy công kích của mấy người này tuy rằng mãnh liệt nhưng lại có vẻ đang cố kị điều gì đó.

“Chẳng lẽ là thanh đoản kiếm này? Vừa rồi nghe Độc Nhãn Long gọi nó là Phù Khí thì phải.” Ánh mắt Liễu Minh nhìn chằm chằm vào thanh đoản kiếm.

Bây giờ, Nguyên lực trong cơ thể hắn đã hình thành, khi Ngưng Thần, hai mắt của hắn chợt hiện ra một màn hào quang màu vàng nhạt.

“Ồ!” Hắn thấy rõ ràng, bên ngoài thanh đoản kiếm trong tay đại hán áo đen phủ một lớp gai nhọn trong suốt, chúng đang nhẹ nhàng cử động. Còn trên người đại hán áo đen lại hiện ra một màn hào quang mờ ảo, dường như đang liên kết với lớp gai nhọn quanh thân đoản kiếm.

“Cái này là Luyện Khí Sĩ sao?” Trên Hung đảo này, hắn đã nghe qua không ít những chuyện về Luyện Khí Sĩ. Lúc này, trong mắt hắn hiện ra một tia sáng lạnh, hắn khẽ động thân hình, nhẹ nhàng lướt tới.

Những kẻ có mắt đều thấy được đại hán áo đen này đã như nỏ mạnh hết đà, thực sự không chống đỡ nổi bao nhiêu nữa. Ánh mắt Thượng bang chủ lóe lên, thừa dịp đại hán áo đen không tập trung liền vung trường thương lên, như một tia sét đâm thẳng vào ngực đại hán áo đen.

Trong mắt đại hán áo đen chợt hiện một tia sáng lạnh, y không thèm để ý trường thương nơi ngực mà vung thanh loan đao trong tay lên, hóa thành một đạo đao mang trắng như tuyết, bổ vào đầu Thượng Bang chủ, định liều mạng với gã. Thượng Bang chủ biến sắc, thương ảnh nơi tay chợt chuyển, đỡ lấy vùng đầu của mình. Bành một tiếng, một cỗ man lực đập tới, làm cho thân thể Thượng Bang chủ chất động, buộc phải lui về sau một bước.

Lúc này, gương mặt đại hán áo đen đã đỏ rực lên, thanh loan đao của y bay ngược về, y khẽ động thân thể, dùng một tư thế vô cùng xảo diệu bước lệch đi một bước, tiếp đó chạm nhẹ vào thanh loan đao, thanh loan đao nương theo lực của y, lập tức xoáy một vòng rồi bay tiếp ra phía trước.

Hai bang chúng Hạc Pha Đường Bang chỉ cảm thấy trước mắt có một đạo đao khí mạnh mẽ lao tới, làm cho làn dao của bọn họ cũng cảm thấy bỏng rát như bị rạnh đứt, làm cho hai người cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nhảy ra.

Đại hán áo đen một chiêu bức lui ba người, thế nhưng chân cũng lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.

Thấy cảnh này, ánh mắt lão giả họ Vân sáng lên, lão bước mau lên trước, vung búa đập mạnh xuống vùng eo đại hán áo đen. Sắc mặt đại hán này lạnh cứng lại, loan đao trong tay chém mạnh tới đầu lão giả họ Vân. Thế nhưng thân là một bang chủ thân kinh bách chiến, đối mặt với loại công kích đồng quy vu tận này, lão cũng chẳng chút bối rối, tay trái tiếp tục công kích, tay phải giơ búa trong tay lên.

Đại hán áo đen hừ lạnh một tiếng, thân thể khẽ động, lùi một bước, đồng thời thu lại đao ảnh vừa tung ra. Lão giả họ Vân lại vung mạnh hai tay, hai thanh búa chuyển hướng, tay trái bổ về ngực đại hán, còn tay phải lại ép xuống loan đao trong tay y, ép y sát về đi ngược về sau.

Một tiếng ‘Khanh’ vang lên, loan đao trong tay đại hán áo đen bị đánh bay ra ngoài, đồng thời tinh quang trong mắt y đại thịnh, tay trái cầm đoản kiếm chĩa vào lão giả họ Vân.

Xùy một tiếng, một lớp khí mang vô hình bắn ra.

Lão giả họ Vân biến sắc, dừng tấn công, thu hai thanh búa lại, bắt chéo trước ngực.

Một tiếng “Keng!” vang lên, lão giả họ Vân chợt cảm thấy như va phải một quả đại trùy, cổ tay chấn động, sắc mặt lão đỏ bừng lên, lảo đảo lùi về sau mấy bước. Đại hán áo đen tung ra một chiêu này, khóe miệng khẽ động, hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng tái hơn mấy phần.

“Nhìn qua thì ngươi cũng chỉ là Luyện Khí Sĩ sơ giai mà thôi, có thể sử dụng Phù Khí liên tục vài chục lần đã vượt quá dự liệu của chúng ta rồi. Thế nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi lúc này, xem ra cũng chẳng chịu được bao nhiêu nữa đâu. Nếu giơ tay chịu trói, ta sẽ cho ngươi một cái kết thống khoái.” Thượng Bang chủ đứng cách đại hán áo đen mấy trượng, cười lạnh nói.

“Những kẻ phàm tục như các ngươi cũng xứng để ta đầu hàng ư?” Gương mặt đại hán áo đen lộ nét sầu thảm, thế nhưng vẫn khinh miệt nói.

“Vậy thì ngươi hãy đi chết đi!” Thượng Bang chủ khoát tay, trong tay y không biết từ lúc nào đã cầm theo một cái Thần Cơ Nỏ, có lẽ đã lấy từ chỗ đám giáp sĩ tử nạn.

“Vân lão, chúng ta ước định đi, ai đánh chết kẻ này thì Phù Khí trên tay y sẽ thuộc về người đó, Thượng mỗ mạn phép tay trước vậy.” Thượng Bang chủ cười với lão giả họ Vân một cái, tay bóp mạnh vào cơ quan của Thần Cơ Nỏ.

Vụt! Hơn mười mũi tên thép bắn ra!

Đồng tử đại hán áo đen co lại, đảo tay giơ đoản kiếm chắn trước người, chỉ thấy thân kiếm bắn ra một màn sáng nhạt, che phủ toàn bộ người y.

Đinh đinh đinh! Những mũi tên thép bắn vào màn sáng như bắn vào lớp vải mềm, rơi leng keng xuống.

“Vẫn còn nguyên lực thi triển Nguyên Bích, xem ra ngươi không phải là Luyện Khí Sĩ sơ cấp mà là trung cấp rồi.” Thấy cảnh này, Thượng Bang chủ lập tức biến sắc.

Sau khi đại hán áo đen ngăn được màn mưa tên thì thở sâu một hơi, trong mắt lộ ra nét kiên quyết, thân thể khẽ động, xoay người lao như điên về hướng thuyền Ô Mộc.

Thượng Bang chủ thấy vậy thì giật mình, lập tức phản ứng, định đuổi theo.

Đúng lúc này, đằng sau một đống loạn thạch đột nhiên bắn ra một đạo đao mang sáng như tuyết, cắm chặt xuống đất, đâm thủng bắp chân đại hán áo đen làm cho y lập tức chững lại, kêu lên một tiếng rồi nửa quỳ xuống đất. Một thân ảnh thấp bé nhảy ra, phóng nhanh tới trước người đại hán áo đen. Lúc này, y mới nhìn rõ, kẻ vừa ám toán mình là một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, y cố nén đau nhức nơi chân, hung quang trong mắt đại thịnh, gắng sức dồn số Nguyên lực cuối cùng vào đoản kiếm trong tay. Trong chốc lát, một đạo kiếm quang vô hình hiện ra, đâm thẳng xuống ngực Liễu Minh.

Trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia sáng trắng, hắn hít sâu một hơi, hào quang quanh người sáng lên, bắp chân thô hơn một vòng, ngoài da hiện lên mấy sợi gân xanh. Tiếp đó hắn dẫm mạnh xuống đất, cả người hóa thành một bóng xám, nghiêng người tránh công kích của đối thủ. Chỉ thấy một màn huyết quang hiện ra, ngực Liễu Minh bị kiếm mang cắt qua, để lại một vết máu nhàn nhạt.

Tiếp đó, Liễu Minh nhíu mày, vung tay áo lên, một bóng trắng hiện ra, chui vào cổ họng đại hán áo đen, tiếp đó nơi sau cổ y chợt hiện ra một đoạn mũi đao nhọn. Chuôi đao còn gắn với một sợi tơ mờ, đầu kia nối với cổ tay phải Liễu Minh.

Trên gương mặt đại hán áo đen hiện ra nét không thể tin nổi, thân thể mềm oặt đi, ngã xuống đất.

“Không có khả năng, tại sao ngươi lại. . . nhìn thấy được. . .” Hai tay đại hán áo đen ôm lấy cổ hòng, miệng phát ra mấy tiếng rên rỉ đứt quãng. Phù Khí trên tay y là Vô Ảnh Kiếm, có thể phát ra một lớp khí mang đặc biệt, ngoại trừ Nguyên lực Luyện Khí Sĩ, người bình thường không thể thấy được.

Liễu Minh lạnh lùng nhìn đại hán áo đen, tay rung lên, bạch quang lóe lên một cái, cốt đao từ cổ đại hán áo đen bắn ngược lại.

Thân thể đại hán áo đen run rẩy một lúc dưới đất một hồi, sau đó hai mắt trợn trừng, không còn cử động nữa.

Tất cả chuyện vừa rồi xảy ra cực kỳ nhanh chóng làm đám người Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân chỉ kịp lắp bắp kinh hãi.

“Là ngươi!” Tinh quang trong mắt Thượng Bang chủ lóe lên, nhìn kỹ càng từ trên xuống dưới, như mới nhìn thấy Liễu Minh lần đầu vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.