Liễu Minh đứng trong đám người của Mệnh Nhị Bang, trên người mặc một bộ đồ màu xám, chẳng khác với thường ngày là bao, chỉ là hôm nay bên hông có đeo thêm một cái túi thơm màu đen. Sau lưng hắn là hơn mười bang chúng Mệnh Nhị Bang, hôm nay tới để tiễn. Cũng do đề phòng bang khác tập kích nên không nhiều người tới lắm, ngay cả Càn thúc cũng phải ở lại trông giữ bang, không thể tới được. Trong đám người đưa tiễn, Hoàng Tam đưa mắt nhìn Liễu Minh, Liễu Minh cũng chỉ khẽ gật đầu, không nói gì cả rồi xoay người lại, nhìn về hướng sơn cốc phía trước.
“Các vị, cũng như mọi lần, việc tầm bảo trong đảo là do ba bang phái lớn chúng ta cùng tiến hành, con đường nhỏ này là đường duy nhất thông tới nội đảo, cuối đường chính là bên trong đảo, sau đó cần dựa vào bản lĩnh và sự may mắn của bản thân các vị!” Thượng bang chủ, lão giả họ Vân và Độc Nhãn bang chủ đều đứng dậy, nói lời cuối cùng.
“Trong đảo nguy hiểm thế nào thì tại hạ không nhắc nhiều nữa, nên sau khi vào trong đảo như thế nào thì cũng chỉ xem số vận của các vị. Một tháng sau khói độc sẽ tăng lên, do đó các vị cần phải đúng giờ này tháng sau đi ra đảo, những kẻ quá hạn không ra thì đương nhiên không thể đi ra nữa.” Ba vị bang chủ nhắc nhở một câu rồi đi vào trong.
Đám người tầm bảo chia thành ba đội, thành viên các đội đang liếc mắt nhìn nhau. Từ đội của Hạc Pha Đường Bang, một nam tử cao lớn khuôn mặt đen sạm đi lên con đường nhỏ phía trước, các bang chúng sau lưng y cũng đi theo, khuôn mặt lộ vẻ hung tàn. Liễu Minh nhìn qua đã nhận ra đại hán này, y chính là Tần Chập, cao thủ số một số hai của Hạc Pha Đường Bang. Trước kia khi hắn còn ở Ô Vân Bang đã từng nhìn y từ xa vài lần. Có điều nhân vật nhỏ như hắn thì Tần Chập đương nhiên là không biết. Đúng lúc này, chợt Liễu Minh cảm thấy một ánh mắt hung tàn nhìn tới, quay đầu nhìn qua thì thấy một hán tử mặt đen của Hạc Pha Đường Bang đang cười lạnh nhìn mình, ánh mắt lộ ra sát ý mãnh liệt. Liễu Minh thầm thở dài một hơi, mặc dù hắn đã cố gắng đứng ở phía sau vậy mà vẫn bị người của Hạc Pha Đường Bang nhận ra. Thế nhưng hán tử kia cũng chỉ cười lạnh một tiếng chứ không có hành động gì nữa. Sau đó, người của Bách Độc Bang cũng đi vào sơn cốc, đầu lĩnh chính là sáu hán tử cao lớn, chính là Lục Báo lừng lẫy tiếng tăm của Bách Độc Bang.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Trong Mệnh Nhị Bang, một người hô lên, những người khác nghe vậy thì cũng cẩn thận bước tới con đường nối với nội đảo.
Liễu Minh đi trong đám người, thấy hai bên con đường là những bụi gai nhỏ, còn ở giữa là một lối đi hẹp được phủ rêu xanh vẫn còn ẩm ướt. Hai bên đường vào dựng đứng, trơn nhẵn uốn lượn theo con đường đi vào, hắn đi chừng một khắc đồng hồ thì trước mắt bỗng sáng hẳn, xem ra đã đi ra khỏi sơn cốc. Thế nhưng nội đảo nhìn từ bên ngoài cực kỳ hùng vĩ còn bên dưới thì chỉ có một lối đi nhỏ nối thẳng vào trong. Từ xa nhìn lại, giữa những cây cổ thụ là những màn hào quang nhiều màu sắc, nhìn cực kỳ đẹp đẽ. Phóng mắt nhìn ra xa, thì thấy trên trời thỉnh thoảng vẫn còn mấy đám khói độc lãng đãng trôi qua. Nhìn kỹ thì thấy những nơi đám khối độc này chậm rãi trôi qua để lộ ra từng cây cổ thụ xanh mướt, mặt đất đỏ rực thỉnh thoảng còn bốc lên chút khói xanh. Bắt mắt nhất là một ngọn núi thẳng tắp dựng lên, như một thanh lợi kiếm dựng thẳng lên trời.
Những bang chúng sống tại Hung Đảo này đa số vẫn chưa từng thấy kỳ cảnh như vậy. So sánh với bên ngoài khắc nghiệt thì trong đảo, khói độc nhìn có vẻ cực kỳ lộng lẫy, thực vật xanh mướt tràn đầy sinh cơ, tản ra sự hấp dẫn chưa từng có. Đám tù phạm như thấy được một đại lục mới, trên mặt mỗi người đều hiện ra nét kích động.
“Đây là trong đảo sao?” Liễu Minh cũng bị khung cảnh này hấp dẫn, thì thầm mấy tiếng.
Ba nhóm người men theo đường nhỏ đi tiếp, khi tới một bãi đất trống thì mới tạm thời dừng lại. Trên mặt đất là những cây cỏ phía ngoài màu đen ở giữa màu đỏ, lá cỏ dài như những mồi câu mực, vừa trơn vừa mềm, làm cho người ta thấy chút kỳ dị.
“Đây là Huyết Tuyến Thảo.” Trong lòng Liễu Minh khẽ động. Mấy ngày nay, Càn thúc và Hoàng Tam đã dạy cho hắn không ít kiến thức về các loại độc trùng độc thảo trong đảo, trong đó cũng bao gồm loại cỏ có chứa chất kịch độc Huyết Tuyến Thảo này.
Ban nhóm người thương lượng với nhau một chút rồi đi về các hướng khác nhau. Bách Độc Bang tới một góc bên trái, Hạc Pha Đường Bang tới bên phải, ở chính giữa là nơi có nhiều Huyết Tuyến Thảo nhất, bọn họ để cho người của Mệnh Nhị Bang, chưa đợi Mệnh Nhị Bang đồng ý thì hai nhóm kia đã đi về hướng của nhóm mình.
Lúc này, một ánh mắt âm lãnh từ Hạc Pha Đường Bang bắn ra, nhìn chằm chằm vào Liễu Minh. Thấy vậy, Liễu Minh cũng không cam lòng yếu thế trừng lại. Tuy rằng hắn không có ấn tượng gì với nam tử mặt đen kia, thế nhưng hình như đối phương không cho là vậy thì phải. Liễu Minh nghĩ một chút, ống tay áo rung lên, lấy ra một thanh cốt đao màu trắng, đi đầu đám người bước về hướng mấy bụi Huyết Tuyến Thảo. Hắn đang cố dò xét, bước chân cẩn thận giẫm vào giữa hai bụi cỏ đan xen nhau. Loại Huyết Tuyến Thảo này tuy rằng có chứa kịch độc thế nhưng chỉ cần không bị dẫm nát thì cũng không có vấn đề gì cả. Các bang chúng Mệnh Nhị Bang khác thấy Liễu Minh bình yên đi vào thì mới lục tục đi theo. Mảng Huyết Tuyến Thảo này khá lớn, làm cho Liễu Minh phải đi khá lâu mới tới.
Xuyên qua cánh rừng, những người của Mệnh Nhị Bang cũng chia ra, bởi dù sao thì cũng chẳng có mấy người thích đi tầm bảo với người khác cả, kể cả trong cùng một bang cũng cần phòng bị lẫn nhau.
Liễu Minh đi theo một hướng khác, bước thật nhanh đi. Phía sau còn một đại hán mặt tròn và một đại hán mặc áo da hươu đi theo.
“Liễu huynh đệ, không bằng ba người chúng ta cùng đi với nhau đi, có gì cũng có thể giúp đỡ nhau.” Đại hán mặt trờn cười ha ha, mở miệng đề nghị. Nghe vậy, Liễu Minh liền dừng bước, quay đầu nhìn về hướng đại hán.
“Thì ra là Lôi Mãnh huynh.” Liễu Minh cười nhạt một tiếng. Trận tỷ thí mấy hôm trước, vũ kỹ mạnh mẽ của đại hán này làm cho Liễu Minh rất ấn tượng. Còn người đi phía sau, Liễu Minh cũng không nhớ rõ tên tuổi của y lắm.
“Quên chưa giới thiệu, vị này chính là Mông Phóng, là cao thủ đi săn số một số hai của Mệnh Nhị Bang chúng ta đấy.” Đại hán mặt tròn hình như đã nhận ra nghi hoặc của Liễu Minh, nói gấp. Người nọ nghe vậy thì chỉ nhìn Liễu Minh một cái rồi quay đi, bộ dáng cực kỳ khinh thường.
“Hai vị hảo ý, tại hạ tâm lĩnh. Có điều bây giờ ta nghĩ muốn một người đi thử thời vận chút đã.” Liễu Minh chắp tay nói.
Đại hán kia nghe xong thì cực kỳ kinh sợ, sau đó nhìn chung quanh một chút, ghé miệng sát tai Liễu Minh nói nhỏ: “Lần đi vào đảo này cũng không đơn giản như vậy đâu. Chuyện giết người đoạt bảo là không thể tránh khỏi, ta xem ngươi là huynh đệ mới mời ngươi đi cùng thôi.”
“Tâm ý của Lôi ca Liễu Minh hiểu, thế nhưng tại hạ vẫn muốn thử xem thời vận của mình thế nào đã.” Liễu Minh nhàn nhạt nói.
“Thực sự là không biết tốt xấu, nếu hắn không muốn thì chúng ta đi thôi.” Đại hán áo da hươu kia nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, lập tức không khách khí mà xoay người bỏ đi.
“Nếu như vậy thì Liễu huynh đệ nên tự mình bảo trọng.” Đại hán mặt tròn dù còn nghi hoặc nhưng khi thấy Liễu Minh thực sự không có ý đi cùng đành thở dài một hơi, ôm quyền cáo từ.
Chờ khi hai người đi xa, Liễu Minh mới rẽ sang một hướng khác rồi đi tiếp. Lần đi vào trong đảo này, quan trọng nhất là chuyện tìm dược liệu chữa trị cho Càn thúc, hơn nữa dược liệu này hắn không muốn nộp lên bang phái nên đương nhiên không thể để người khác nhìn thấy được.
Sau khi đi không lâu, một cánh rừng rậm rạp liền xuất hiện trước mắt Liễu Minh. Trong rừng, vô số hoa dại năm màu lộng lẫy vàng, xanh, đỏ, đen, trắng, đang phả từng đợt hương thơm ra xung quanh. Trên mặt đất phủ một lớp lá dày. Trên không thỉnh thoảng lại có một con quạ bay qua, tiếng kêu vang vọng cả khu rừng. Khung cảnh này tuy rằng tươi đẹp thế nhưng Liễu Minh cũng không chút nào buông lỏng đề phòng. Những rừng cây tràn ngập sức sống như vậy luôn là nơi mà độc trùng độc thảo ưa thích sinh sống. Cho dù có túi gấm Hoàng Tam đưa nhưng hắn vẫn không thể chủ quan được.
“Ma Quỷ Đằng!” Liễu Minh chậm rãi đi vài bước thì thấy một nhánh cây màu lục đang buông xuống từ một cành cây to. Cũng vì để có thể tìm được càng nhiều bảo vật hơn nên trước khi đi, Thượng Bang chủ đã đưa cho đám người Liễu Minh một bản ghi chép những dược liệu quý hiếm trong nội đảo và các khoáng thạch cần thiết.
Trong đó có viết về loại Ma Quỷ Đằng này.
Đôi mắt Liễu Minh sáng lên, rút cốt đao trong tay ra cắt xuống một đoạn cành cây. Sau đó, hắn cầm cành cây lên, nhẹ nhàng chạm vào nhánh cây trên đó.
Hô!
Một ánh sáng lục lóe lên, Ma Quỷ Đằng giống như vật sống mà cong mình cuốn chặt vào thân cây. Thấy vậy, Liễu Minh liền cầm cành cây kéo thật mạnh, đồng thời giơ đao, cực nhanh cắt xuống một đoạn Ma Quỷ Đằng. Nhánh cây bị cắt như thạnh sùng đứt đuôi, không ngừng vung vẩy, bắn chất lỏng màu trắng bên trong tung tóe ra bốn phía. Những nơi bị chất lỏng này bắn vào kêu xèo xèo liên tục, mặt đất thì bị bong ra một mảng đen thui, quả nhiên là cực độc.
Thấy vậy, Liễu Minh liền nhẹ nhàng lui về phía sau, giơ tay chém xuống, cốt đao trong tay liền hóa thành một đao ảnh màu trắng, cực nhanh cắt đoạn cây này thành bảy tám đoạn, tới lúc này nó mới chịu bất động.
“Tốt!” Thấy vậy Liễu Minh mới lấy ra một miếng vải xanh, cẩn thận cất mấy nhánh cây dưới đất đi.
Ma Quỷ Đằng là một loại cây rất đặc biệt, nó có chứa kịch độc. Thế nhưng sau khi phơi khô nó sẽ trở thành một loại thuốc cầm máu rất tốt. Trên Hung Đảo này, chuyện bị thương là thường xuyên xảy ra, nên những dược liệu có thể cầm máu chính là một trong những loại quý nhất. Không nghĩ rằng vừa mới đi vào trong đảo chưa tới nửa canh giờ đã tìm được một loại dược thảo quý hiếm như vậy, điều này làm cho Liễu Minh vô cùng vui vẻ.
Sau khi cất Ma Quỷ Đằng cẩn thận, Liễu Minh mới tiếp tục đi sâu vào trong khu rừng. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ trong phút chốc đã ngả về buổi chiều. Lúc này, Liễu Minh đang đứng trong một thung lũng giữa hai khe núi, nằm ở biên giới nội đảo. Nhìn ra xa, mặt trời hồng rực đang treo trên mặt biển, từng cơn gió nhẹ thổi qua rừng cây, phát ra những âm thanh xào xạc.
Ban đêm trong đảo lúc nào cũng cực kỳ nguy hiểm, kể cả đây có là biên giới đi chăng nữa.
Liễu Minh leo lên một gốc cổ thụ, ngồi trên một chạc cây, nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, tai nghe tiếng sóng biển, sung sướng hưởng thụ khung cảnh hoàng hôn tươi đẹp trước mắt. Hắn lấy ra cốt kiếm, chém bớt những cành lá xung quanh, tạm thời trải ra một cái giường lá, ngả mình nằm xuống đám lá cây mềm mại bên dưới. Có túi thơm bên mình nên hắn cũng chẳng e dè chuyện độc trùng tấn công, mau chóng chìm vào mộng đẹp.