Dịch giả
: Tiểu Quỷ
Biên
: hungprods
Liễu Minh đứng im tại chỗ, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng chiến đấu vòng trước của đối phương, lúc đó gã đã thi triển một loại thân pháp quỷ mị lướt nhanh tới, kề thẳng con dao hình thù quái dị lên cổ đối thủ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đối phương chắc chắn rất am hiểu một môn pháp thuật phụ trợ nào đó vô cùng lợi hại. Đệ tử bình thường lúc đối mặt với đối thủ như thế, tuyệt đối không được để cho gã tiếp cận một cách dễ dàng.
Liễu Minh dường như không có hành động gì, nhưng trong miệng đã bắt đầu âm thầm niệm chú ngữ, cũng thuận tay tăng thêm cho bản thân Thuật Khinh Thân.
Thanh niên cao gầy tên Hồ Phi sau khi nghe lão giả béo tuyên bố khiêu chiến bắt đầu, miệng mỉm cười âm hiểm nhìn sang phía Liễu Minh. Tiếp đó một tay gã bấm niệm pháp quyết, ánh sáng màu xanh nhàn nhạt trên bộ cẩm bảo lập tức sáng rực lên, dần dần che khuất toàn bộ thân hình của hắn vào trong, từ xa nhìn lại trông như một người phát ra ánh sáng màu xanh huyền ảo vậy.
Liễu Minh thấy một màn quỷ dị như vậy, trong lòng hơi rùng mình, không hề lưỡng lự giơ hai tay lên.
Lập tức tiếng xé gió vang lớn, sáu bảy đạo Phong Nhận hóa thành từng đường sáng màu xanh bay nhanh ra, chỉ sau mấy cái chớp lóe đã tới trước người đối phương.
Nhưng Hồ Phi chỉ cười lên một tiếng quái dị, toàn thân đang phát ra ánh sáng màu xanh rực rỡ bỗng nhiên lại mờ đi, mấy đạo Phong Nhận vậy mà trực tiếp xuyên qua, dường như thân thể gã là vô hình vậy.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đang quan sát phía dưới bị dọa cho hoảng sợ, không ít người thất kinh hô lên.
Hai hàng lông mày Liễu Minh chỉ hơi nhíu lại, vẻ mặt cũng không lộ ra vẻ quá sợ hãi.
Một màn vừa rồi của đối phương nhìn như không thể tượng tượng nổi, có lẽ có thể đánh lừa một số người có nhãn lực kém, nhưng sao có thể qua được hai mắt hắn.
Mấy đạo Phong Nhận nhìn như xuyên thủng qua thân hình gã, nhưng thật ra gã chỉ nhanh nhẹn tránh được mà thôi, chỉ là bởi vì động tác quá nhanh nên mới gây ra loại ảo giác này.
Nhưng động tác của đối phương nhanh đến mức có thể thong dong tránh được công kích của Thuật Phong Nhận, lại làm cho Liễu Minh có chút đau đầu.
Nhưng đúng lúc này, “Xuy” một tiếng!
Hồ Phi thoáng cái đã rút con dao trên lưng ra, thân hình khẽ lắc một cái, sau đó liền biến ảo ra liên tiếp mấy cái bóng màu xanh lao thẳng đến.
Liễu Minh thấy vậy, hầu như không cần suy nghĩ hai tay chà xát vào nhau, sau đó lại giơ lên, phóng ra chừng mười đạo Phong Nhận. Hơn nữa sau một khắc, mười ngón tay hắn chỉ hơi động một chút, thình lình lại có từng đạo Phong Nhận xuất hiện trong hư không, tiếp tục tạo thành một đường ánh sáng màu xanh bắn đi.
Cứ như vậy, chỉ trong tích tắc mà Liễu Minh đã một hơi thả ra hơn hai mươi đạo Phong Nhận.
Những cái bóng màu xanh phía xa chỉ lắc lư quỷ dị một hồi đã tránh được tất cả các đạo Phong Nhận. Sau đó gã lại nhoáng lên một cái đã vọt tới cách Liễu Minh chỉ mấy trượng, thân pháp cực nhanh giống như ma quỷ vậy.
Trong lòng Liễu Minh thầm giật mình, nhưng cũng không cần suy nghĩ phất tay áo lên, một sợi dây thừng màu đen giống như độc xà bay nhanh ra, cuốn thẳng về phía bóng người màu xanh phía đối diện.
Nhưng một tiếng cười lạnh truyền ra từ trong đó, con dao quái dị trong tay run lên, lập tức hóa thành hơn mười đạo hàn quang lao đến, cắt nát bấy nửa đoạn dây thừng màu đen. Sau đó tay kia lại giơ lên, một chùm gai nhọn màu xanh bắn về phía Liễu Minh.
Liễu Minh hừ một tiếng, cánh tay bỗng nhiên nhấc lên, vòng đồng trên cổ tay khẽ rung, một tấm thuẫn bằng ánh sáng màu vàng xuất hiện chắn trước người.
Những gai nhọn màu xanh kia đập lên phía trên, lập tức phát ra những tiếng ‘độp độp’ rơi xuống như mưa rào, đồng thời vỡ vụn ra mà tan biến.
Đúng lúc này, cái bóng màu xanh phía đối diện uốn éo, toàn bộ thân thể thoáng cái đã xuất hiện một bên Liễu Minh, ngay cả vẻ dữ tợn trên khuôn mặt cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, hai chân hơi di chuyển, lập tức nửa thân dưới như một dòng nước trượt ngược ra phía sau, tay kia đột nhiên vung lên vỗ vào ngực.
“Bộp” một tiếng!
Ba điểm sáng màu đen vừa hiện ra trước người hắn, một tấm thuẫn khác đen sì đã xuất hiện chắn trước người.
Nhưng cái bóng mà Hồ Phi hóa thành lại dường như không thấy, thân hình tiếp tục vọt tới ngay cạnh Liễu Minh không tha. Đồng thời tiếng chú ngữ trong miệng nhanh chóng vang lên, mặt ngoài con dao quái dị trong tay đột nhiên được một tầng ánh sáng màu xanh bao phủ, sau khi vung lên một lần nữa, liền giống như chìm vào hư không biến mất không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, trước người Liễu Minh đột nhiên nổi lên những tiếng “vù” “vù”, một vùng kiếm ảnh màu xanh bỗng chốc tuôn ra, chi chít chằng chịt chém lên tấm thuẫn màu đen.
Chỉ trong khoảng khắc, sau một tiếng giòn vang, Tam Tinh Thuẫn đã vỡ vụn thành từng khúc mà rơi xuống, một đám kiếm ảnh lúc này không còn trở ngại nữa, cùng lúc cuốn tới.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, cánh tay khẽ động, vòng đồng trên cổ tay khẽ nhoáng lên một cái, lúc này một cái đầu hổ màu vàng hiện ra, cùng lúc đó một cỗ sóng âm trong suốt bắn về phía đối phương.
Rất nhiều kiếm ảnh phía đối diện đang lao tới bỗng đình trệ lại giữa không trung.
Chỉ một lát trì hoãn này, Liễu Minh vẫn đang trượt ngược về phía sau, hai tay hợp lại, sau đó đột nhiên giang ra hai bên, một đạo Phong Nhận khổng lồ dài vài thước mơ hồ xuất hiện. Cánh tay hắn chỉ hơi run lên, sau một tiếng nổ lớn, đạo Phong Nhận kia đã lóe lên mà biến mất
Hồ Phi phía đối diện vừa thấy đạo Phong Nhận cực lớn hiện ra, trong lòng rùng mình, không chút lưỡng lự, cái bóng màu xanh do gã biến thành bỗng nhiên bắn ngược về phía sau. Đồng thời con dao quái dị trong tay quét ngang về phía trước, lại là một vùng kiếm ảnh màu xanh hiện ra.
Nhưng đúng lúc này, “Phốc” một tiếng, đạo Phong Nhân khổng lồ lóe lên rồi xuất hiện, chém vụn cả vùng kiếm ảnh, sau đó nhoáng lên một cái đã chém về phía bóng người màu xanh.
Hồ Phi tuyệt đối không ngờ đạo Phong Nhận khổng lồ đó lại lợi hại như vậy. Nó phóng tới với tốc độ cực nhanh, gã đang kinh hãi còn muốn tránh đi thì đã chậm mất rồi. Gã chỉ có thể quét ngang con dao quái di ra phía trước, đồng thời tay kia vội vàng bóp nát một tấm Phù Lục màu vàng trong tay áo.
“Oanh” một tiếng.
Hồ Phi chỉ cảm thấy một cỗ kình phong sắc bén thổi phần phật, trong tay nóng lên, con dao quái dị đột nhiên văng ra khỏi tay.
Sau đó ngay trước khi đạo Phong Nhận cực lớn hung hăng chém vào thân thể, một tấm thuẫn bằng đá màu vàng đất đột nhiên xuất hiện, sau một hồi tiếng ma sát ghê người, cả hai đều đồng thời vỡ vụn ra.
Hồ Phi thấy vậy, không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt hết lưng áo.
Nếu vừa rồi chỉ cần gã kích phát tấm Phù Lục bảo vệ tính mạng dùng giá cao mới mua được kia chậm nửa nhịp, chỉ e thực sự sẽ bị đạo Phong Nhận kia chém làm hai khúc.
Sự lợi hại của đạo Phong Nhận khổng lồ quả thật còn vượt xa những lời đồn đoán trước đây.
Lúc này, thân hình Liễu Minh cách đó không xa nhoáng lên một cái đã xuất hiện ngay cạnh chỗ con dao quái dị rơi xuống, chân nhấc lên dí chặt Phù Khí này xuống lôi đài.
Hồ Phi thấy vậy sắc mặt xám ngoét, thần thức cố gắng thúc giục con dao động đậy, nhưng ánh sáng màu xanh chớp động mặt ngoài con dao bỗng nhiên thu vào, toàn bộ đều hóa thanh từng điểm linh quang tan vào hư không.
Thân hình thanh niên cao gầy thoáng cái đã xuất hiện một lần nữa, ánh sáng trên kiện cẩm bào trên người lúc này cũng ảm đạm vô cùng, mặt mũi gã cũng không kìm được mà ngây dại ra.
Nhưng Liễu Minh không vì biểu hiện của gã mà do dự, không nói lời nào tiếp tục bấm niệm pháp quyết, từng đạo Phong Nhận màu xanh hiện ra phía trước người. Đến khi dừng lại đã đạt đến một số lượng kinh khủng chừng hơn hai mươi đạo, vẻ dữ tợn trong mắt hắn lóe lên, đang muốn thúc giục chúng lao về phía đối thủ.
“Không cần đấu nữa, Hồ mỗ nhận thua!”
Thanh niên cao gầy vừa thấy cảnh này, rút cuộc mới giật mình tỉnh lại, lập tức quát to một tiếng chủ động nhận thua.
Điều này làm cho Liễu Minh và những người khác đang theo dõi ở dưới đài đều giật mình.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng rất bình thường.
Lúc trước biểu hiện của Hồ Phi sở dĩ có thể thần bí giống ma quỷ như vậy, hơn phân nửa đều dựa vào năng lực của kiện cẩm bào trên người và con dao quái dị trong tay. Hiện tại trong hai cái, một cái thì uy năng đã hao hết, một cái thì rơi vào tay của Liễu Minh, nếu tiếp tục chiến đấu thì chắc chắn không còn tới nửa phần thắng.
“Ván này, Bạch Thông Thiên chiến thắng, hơn nữa trận chiến tiếp theo sẽ không bị khiêu chiến.” Lão giả béo từ không trung hạ xuống, hờ hững phân phó một tiếng. Nhưng khi ánh mắt quét qua người Liễu Minh lại có chứa một chút kinh ngạc.
Liễu Minh mỉm cười đáp một tiếng “Đa tạ”, tay áo rung lên, tất cả những đạo Phong Nhận đang lơ lửng trước người lập tức tán loạn biến mất, đồng thời nhấc chân lên khỏi con dao quái dị, trở về dưới lá cờ của mình.
Vài tên đệ tử bên cạnh Hồ Phi nhìn về phía Liễu Minh, sắc mặt không khỏi hiện lên chút kiêng kị.
Tuy bọn họ cũng biết Thuật Phong Nhận cảnh giới đại viên mãn không thể coi thường, nhưng chứng kiến Liễu Minh vận dụng xuất thần nhập hóa như vậy, hầu như chỉ trong nháy mắt đã có thể ngưng tụ ra, vẫn vượt quá sự tưởng tượng.
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, trong không gian thần bí, ngoại trừ khổ tu các loại pháp thuật, mỗi ngày Liễu Minh còn chia ra một chút thời gian để luyện tập cách vận dụng những pháp thuật này trong thực tế, cũng tưởng tượng ra đủ loại tình huống lúc đối địch, mới có thể làm được việc này một cách cử trọng nhược khinh như thế.
Phần lớn đệ tử dưới đài lại càng tỏ ra hưng phấn lạ thường, nhao nhao bàn tán về Thuật Phong Nhận cảnh giới đại viên mãn của Liễu Minh. Thậm chí sau khi còn kể ra vài loại pháp thuật sau khi ngưng kết ra Thuật Ấn, sẽ đạt đến trình độ lợi hại như thế nào.
“Dương Càn, ngươi lần trước thi đấu cũng tu luyện Thuật Hỏa Đạn đến cảnh giới Đại viên mãn, đồng thời ngưng kết ra Thuật Ấn, nhưng tốc độ phóng xuất ra Hỏa Đạn dường như còn xa mới bằng tiểu tử kia.” Dương Càn vốn đang ngồi xếp bằng dưới lá cờ đánh số một, bên tai bỗng nghe thấy giọng nói của một người.
Gương mặt ẩn sau lớp mặt nạ của hắn hơi động một chút, khẽ nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy một thanh niên dáng người gầy đét đang ngồi dưới lá cờ đánh số hai, thản nhiên trả lời một câu:
“Thuật Hỏa Đạn và Thuật Phong Nhận vốn là hai loại pháp thuật khác nhau, hướng phát triển sau khi ngưng kết ra Thuật Ấn cũng khác nhau rất lớn. Tốc độ phóng xuất của Thuật Hỏa Đạn không bằng Thuật Phong Nhận Đại viên mãn có gì là kỳ quái. Trái lại ngươi bí thuật ngươi tu luyện tuy nổi tiếng về phòng ngự, nhưng có thể ngăn cản loại Phong Nhận cực lớn kia của Bạch sư đệ hay không vẫn còn khó nói.”
“Hừ, ngươi cứ yên tâm. Cho dù uy lực Phong Nhận của Bạch sư đệ có mạnh gấp bội, cũng không thể phá vỡ được phòng ngự của ta.” Phong Thiền cười lạnh nói, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Liễu Minh.
Chuyện hai gã đối đáp tất nhiên là Liễu Minh không hề hay biết, lúc này vẫn đang ngồi yên tại chỗ thổ nạp điều tức.
Trên bệ đá, Hồ Phi cũng đã nhặt lên con dao quái dị kia, mặt không lộ ra chút cảm xúc nào đi về vị trí của mình.
Gần như cùng một lúc, sắc mặt Tư Mã Thiên sau vài lần biến hóa, bỗng nhiên đứng dậy từ dưới lá cờ của mình bước lên lôi đài, ánh mắt đảo qua một lượt rồi nói:
“Nếu Lôi sư đệ không chê, có thể xuống luận bàn một chút.”
Tư Ma Thiên vậy mà lại chọn mục tiêu khiêu chiến là Lôi Thần, kẻ có Cửu Linh Lôi Mạch kia.
Lôi Thần nghe được lời ấy, cười hắc hắc một tiếng, không nói lời nào từ dưới lá cờ nhảy lên lôi đài.
Lão giả béo thấy vậy, gật gật đầu, sau khi tuyên bố “Khiêu chiên bắt đầu!” liền nhoáng lên một cái đã xuất hiện bên ngoài màn hào quang.
Cùng lúc đó, hai tay Lôi Thần cũng đã bấm niệm pháp quyết, trên người phát ra từng hồi nổ vang, sau đó từng đạo lôi điện màu bạc lượn lờ xuất hiện, trông như những con rắn màu bạc chợt ẩn chợt hiện quấn quanh thân hình hắn.
Tư Mã Thiên thấy thế, thần sắc ngưng trọng, tay áo run lên, trong tay lập tức xuất hiện thêm một thanh thước ngắn màu đen lấp lóe, đi từng bước chậm rãi tiến về phía Lôi Thần.