– Ninh bệnh lao không ngờ sống lại, mạng của hắn thật dai.
– Kẻ bệnh lao này còn sống, đúng là hại người, mấy năm nay, nếu không phải lão Hầu gia hao phí một lượng lớn Võ Nguyên khí để kéo dài mạng sống cho hắn, bây giờ nhất định đã đột phá đến cảnh giới rất cao rồi.
– Chết đi thì tốt rồi. Còn sống không chỉ hại người mà còn hại mình.
Ninh Tiểu Xuyên chết đi sống lại, khiến cho Kiếm Các Hầu Phủ chấn động. Rất nhiều người đều thở dài, thật giống như chưa kịp tống cổ ôn thần đi thì hắn đã trở lại.
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không biết chấn động trong Hầu Phủ, bởi vì thân thể rất mệt mỏi, mà khi trở về Kiếm Các Hầu Phủ thì trời đã rất tối, cho nên liền nằm bẹp trên giường, tiến vào mộng đẹp.
Trên giường, linh hồn của Ninh Tiểu Xuyên từ trong cơ thể bay ra ngoài, sau đó dần dần nhỏ đi, hóa thành một điểm sáng, bắn vào mi tâm hắn, xuyên qua một loạt những sợi huyết mạch đan xen phức tạp, đi tới vị trí trái tim của hắn.
– Đây là cảnh tượng trong mơ sao?
Ninh Tiểu Xuyên có chút mơ hồ, nhìn chằm chằm vào trái tim đang đập ở trước mặt mình.
– Trái tim của ta tại sao lại biến thành cái dạng này? Không ngờ lại có ba tâm nhĩ, bốn tâm thất, đây chính là Thất Khiếu Linh Lung Tâm trong truyền thuyết ư?
Người bình thường chỉ có hai tâm nhĩ, hai tâm thất.
Nhưng ở nơi mà Huyền Khí tràn ngập khắp thiên địa như Thiên Hư Đại lục thì lại bất đồng, trong đó có một vài người có trái tim càng mạnh mẽ hơn người thường, có ba cái tâm nhĩ và hai cái tâm thất.
Nhiều hơn một cái tâm nhĩ ở trung tâm trái tim, chỉ lớn bằng viên bi, được gọi là “Võ Đạo Tâm Cung”, dùng để chứa đựng Huyền Khí Võ Đạo.
Người có được Võ Đạo Tâm Cung, mới có thể hấp thu thiên địa Huyền Khí, rèn luyện thân thể, tu luyện Thần Thông Võ Đạo, trở thành cường giả có thể phi thiên độn địa, dời núi lấp biển.
Nhưng người có được Võ Đạo Tâm Cung lại cực hiếm.
Trong một trăm người, chỉ có một người mới có thể có được Võ Đạo Tâm Cung.
Chín mươi chín người khác, cả đời chỉ có thể làm bần dân, ngay cả tu luyện võ kỹ, võ pháp, cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, vĩnh viễn không có khả năng chống lại người có được “Võ Đạo Tâm Cung”.
Đương nhiên, ngoại trừ Võ Đạo Tâm Cung ra, còn tồn tại một số “Thần Dị Tâm Cung” khác như Huyết Lưu Ly Tâm Cung, Đạo Tâm Thần Cung, Ngũ Thải Tâm Cung,…
Có một số người, trái tim lúc còn nhỏ phát sinh dị biến, hóa thành hình Thần Liên (*), hình phật châu, hình kỳ lân, hình người,…
(*) hoa sen
Những người có Thần Dị Tâm Cung này, đã ít lại càng ít hơn, đều là thiên kiêu độc nhất vô nhị, sẽ bị phủ đệ Vương hầu, Tông môn, Võ phủ tranh đoạt, tương lai phát triển không thể hạn lượng.
Võ Đạo Tâm Cung của Ninh Tiểu Xuyên là thuộc loại này, có ba cái tâm nhĩ, bốn tâm thất, được gọi là “Thất Khiếu Linh Lung”.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên sinh ra, sau khi kiểm tra liền phát hiện hắn có “Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung”, lúc đó, Hầu gia còn cao hứng mấy ngày, còn hạ lệnh giữ kín miệng, không cho bất cứ kẻ nào đem việc này loan truyền ra ngoài, sợ Ninh Tiểu Xuyên sẽ bị người khác bóp ch ết từ trong nôi, cho nên ngoại trừ cha mẹ của Ninh Tiểu Xuyên và lão Hầu gia ra, gần như không ai biết hắn có được “Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung”.
Chẳng qua, không ai ngờ rằng, tâm mạch Ninh Tiểu Xuyên tích tụ, lúc mang thai có tật, căn bản không thể tu luyện được Thần Thông Võ Đạo.
Chuyện này đã khiến lão Hầu gia phải tiêu phí rất nhiều tài lực và tinh lực, bí mật mời về rất nhiều Dưỡng Tâm đại sư trên khắp Ngọc Lam quốc tới chữa bệnh cho Ninh Tiểu Xuyên, nhưng cuối cùng đều nhận được kết quả là:
– Trái tim rất mạch, tâm mạch bế tắc, bất kỳ biện pháp nào cũng không thể khai thông tâm mạch, không sống qua mười tuổi.
Ngay cả Dưỡng Tâm đại sư cũng cảm thấy tiếc hận, Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung ngàn năm khó gặp, nếu như có thể tu luyện, tuyệt đối có thể phong Tôn, phong Thánh, nhưng trời cao đố kỵ hiền tại, không ngờ lại bị ông trời khóa chặt cánh cửa tu luyện.
Cuối cùng, lão Hầu gia cũng từ bỏ việc tìm danh y, thế nhưng vẫn không đành lòng nhìn tôn tử bởi vì vận mệnh trớ trêu mà chết non, cho nên hàng tháng đều hao phí một lượng lớn Võ Nguyên khí để giúp hắn bồi dưỡng tâm mạch và thân thể, hao phí rất nhiều tiền tài mua Dưỡng Tâm đan, Dưỡng Tâm dịch cho hắn sử dụng, nhờ vậy mới giúp Ninh Tiểu Xuyên có thể sống đến mười sáu tuổi.
– Quả nhiên tâm mạch tắc nghẽn nghiêm trọng.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trước trái tim của mình, quan sát trái tim thần dị mà cường đại này.
Kiếp trước, Ninh Tiểu Xuyên chính là bác sĩ đứng đầu trong khoa tim mạch, lúc bảo vệ luận án “Tâm tạng giải phẫu học”, thậm chí càng nắm rõ kết cấu trái tim và cấu tạo huyết mạch hơn bất kỳ người nào.
Mặc dù ở thế giới này, trái tim của Võ giả không giống người thường, nhưng kết cấu cơ bản thì không thay đổi, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra bản thân mắc bệnh ở chỗ nào.
– Nếu như có một con dao giải phẫu và thuocso gây mê cục bộ thì tốt rồi, ta cũng muốn thử khiêu chiến việc giải phẫu cho bản thân một lần.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên nghĩ vậy.
Hắn vốn dĩ là một người cẩn trọng can đảm, cho nên mới dám khiêu chiến chuyện mà người khác không dám làm.
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy, hắn chợt thấy có một đạo kiếm quang xích hồng sắc.
Một thanh tiểu kiếm tinh xảo từ trong trái tim bay ra.
Thanh tiểu kiếm này phủ đầy máu tươi, nếu như nó không di chuyển, căn bản là không thể nhìn thấy. Ngay cả lão Hầu gia năm xưa kiểm tra thể chất cho hắn, cũng không phát hiện ra.
Tiểu kiếm hóa thành một luồng ánh sáng đỏ như huyết khí, tràn ngập khắp trái tim, tập trung trên tay Ninh Tiểu Xuyên, ngưng tụ thành một thanh tiểu kiếm màu đỏ dài bằng bàn tay, trên thân kiếm lưu chuyển một vài đồ văn quái dị, giống như là tế văn của thổ dân khi hiến tế Thần Ma thời Viễn Cổ.
– Đây… Xem ra ta quả thật đang nằm mơ rồi, chuyện này thật là không khoa học mà. Chẳng qua nếu như đang ở trong mộng, như vậy thì có làm gì cũng sẽ không cảm thấy đau, cũng không cần thuốc tê, hôm nay ta sẽ thử giải phẫu trái tim của mình một lần.
– Ở trong mộng làm mẫu thuật, chẳng lẽ lại có tác dụng đối với thân thể? A… Đau quá…
Lúc Ninh Tiểu Xuyên mới cắt xuống một nhát, liền đau tới nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy.
– Đây… Đây thật sự là nằm mơ sao?
Đây tất nhiên không phải là nằm mơ.
Cái này trong Võ Đạo được gọi là “Nội khống”.
Chỉ khi Võ giả đạt tới cảnh giới Thần Thể mới có thể làm được việc này, ngưng tụ Võ Hồn, tiến vào thân thể, khống chế tốc độ lưu động huyết mạch của bản thân, thậm chí trong thời gian ngắn còn có thể đình chỉ nhịp tim.
Võ giả có Võ Hồn cực kỳ cường đại, cho dù đầu bị người khác chém xuống, vẫn có thể sử dụng Võ Hồn khống chế thân thể chiến đấu.
Ninh Tiểu Xuyên còn chưa đạt tới cảnh giới Thần Thể, nhưng lại có thể thực hiện “Nội khống”, đó là vì linh hồn của hắn chỉ vừa mới dung hợp với khối thân thể này, vẫn chưa ổn định, cho nên mới xuất khiếu nhật thể, khống chế tiểu kiếm để chữa trị tâm mạch của bản thân.
Đạo lý một khi đã bắt đầu giải phẫu, tất nhiên không thể dừng lại, cho dù có đau cũng phải nhịn.
Lúc giải phẫu xong, Ninh Tiểu Xuyên đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, thực sự ngủ say.
Sáng sớm hôm sau…
Lúc Ninh Tiểu Xuyên tỉnh lại, cũng không cảm thấy trái tim có cảm giác đau đớn sau khi giải phẫu, trên mặt thoáng lộ ra nụ cười khổ, khẽ lẩm bẩm:
– Xem ra thật sự chỉ là một giấc mộng. A… Không đúng, tại sao trong trái tim của ta lại có một luồng khí lưu động?
Ninh Tiểu Xuyên hoảng sợ phát hiện, chỉ cần nhắm mắt lại, bản thân liền có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ trong cơ thể.
Hắn cũng không biết bản thân đã đạt tới Huyền Khí cảnh, có thể “Nội thị” được thân thể.
Mặc dù từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng tu luyện qua, nhưng hàng tháng đều được lão Hầu gia dùng Võ Nguyên khí giúp hắn bồi dưỡng tâm mạch, còn dùng một lượng lớn Dưỡng Tâm đan, Dưỡng Tâm dịch, mà những Võ Nguyên khí và Dưỡng Tâm dịch này đều không tiêu hao, phần lớn đều tiềm ẩn trong huyết mạch.
Tối hôm qua hắn sử dụng tiểu kiếm, giúp bản thân chữa trị tâm mạch, miệng vết thương vốn rất nhỏ, lại được Dưỡng Tâm dịch bồi bổ cả đêm, bây giờ đã khỏi hẳn, nên tất nhiên cũng không cảm thấy đau đớn gì.
Hơn nữa tâm mạch của hắn đã được chữa trị, Võ Nguyên khí tiềm ẩn trong huyết mạch cũng bị kích phát ra, hóa thành Huyền Khí Võ Đạo cấp thấp nhất, dựng dục trong “Võ Đạo Tâm Cung”.
Những Huyền Khí Võ Đạo này theo máu lưu động, đưa đi khắp toàn thân, dùng Huyền Khí tẩm bổ gân cốt, da thịt, ngũ tạng, lục phủ, khiến thân thể trở nên cường đại hơn, dần dần phát sinh tiến hóa.
Sau một chu thiên, máu lại quay trở về trái tim, Huyền Khí Võ Đạo trong Võ Đạo Tâm Cung lại nhiều hơn một tia.
Cứ như vậy, lập đi lập lại.
Ninh Tiểu Xuyên không thể lý giải được biến hóa phát sinh trong cơ thể hiện nay, nhưng lại không dám nói với người ngoài, định tự mình đi tìm đáp án.
– Ở chỗ các ngươi có thư viện không?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Ninh Hinh Nhi trợn trừng mắt, đứng bất động, hoàn toàn không biết hắn đang nói gì.
Ninh Tiểu Xuyên vội vàng điều chỉnh suy nghĩ của bản thân, dè dặt thận trọng hỏi:
– Ở phủ này có thư khố không?
Ninh Hinh Nhi vẫn đứng yên tại chỗ, đánh giá Ninh Tiểu Xuyên, hồi lâu sau mới nói:
– Huynh nói là Tàng Thư Các phải không? Ca, huynh không phải mất trí rồi chứ?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Trong y học có nói, sau khi một người tử vong trong thời gian ngắn, bộ não cũng sẽ tử vong cục bộ, nếu như bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù mà chết đi sống lại, quả thật không loại trừ khả năng mất đi ký ức.
Ninh Hinh Nhi hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì, thế nhưng cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không đợi Ninh Hinh Nhi tiếp tục nghĩ nhiều, liền nói nàng dẫn hắn đến Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các của Kiếm Các Hầu Phủ rất lớn, cất giữ hơn một ngàn hai trăm vạn thư tịch, bao hàm toàn diện, thư tịch cổ kim đều có sưu tầm. Có thẻ tre, có cuộn da, có đao thư,… Đương nhiên phần lớn vẫn là loại giấy.
Ninh Tiểu Xuyên ở trong Tàng Thư Các cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng là do Ninh Hinh Nhi tự mình mang tới.
Kỳ thực Ninh Hinh Nhi thấy ca ca đột nhiên dụng công đọc sách như vậy, trong lòng thật ra vẫn vui mừng, đứng ở bên cạnh giá sách đằng xa, thầm lau nước mắt:
– Ca ca dường như không tự làm sa đọa thân nữa rồi.
Trước kia Ninh Tiểu Xuyên không thể tu võ, bị rất nhiều người châm chọc là “Ninh bệnh lao”, mặc dù trong lòng hắn cũng không thừa nhận bản thân bị bệnh lao, nhưng về sau cũng đành cam chịu.
Cho nên mới suốt ngày ăn chơi trác táng, dạo chơi thanh lâu.
Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, khiến Ninh Hinh Nhi nhìn thấy được hi vọng, trước kia ca ca chưa từng dụng công đọc sách như vậy, có lẽ huynh ấy muốn theo con đường văn nghiệp.
Võ Đạo không được, vậy thì học văn thôi.
Ngọc Lam quốc võ phong thịnh hành, học văn cũng không có nhiều tiền đồ lắm, nhưng dù sao so với một người tầm thường không có việc gì làm thì vẫn tốt hơn nhiều.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi dưới đất, dựa lưng vào giá sách, đem “Trụ Cột Võ Đạo luận” trong tay khép lại, hít sâu một hơi, khẽ lẩm bẩm:
– Dựa theo giảng giải trong sách, bây giờ ta đã là cảnh giới Huyền Khí tầng thứ hai, khí nhập huyết mạch, huyết uẩn cơ thể. Một quyền đánh ra, trong máu ẩn chứa Huyền Khí Võ Đạo, có thể đánh ra tám trăm cân lực lượng.
– Trời đất, tám trăm cân! Ngay cả Quyền Vương Tyson, một quyền cũng chỉ hơn ngàn cân, chẳng lẽ lực lượng của ta còn có thể hơn cả Quyền Vương?
Ninh Tiểu Xuyên gãi gãi đầu, đây mới chỉ là cảnh giới Huyền Khí tầng thứ hai, nếu như đạt tới Huyền Khí tầng thứ ba, lực lượng sẽ tăng tới một ngàn ba trăm cân, như vậy quả thực là mãnh nhân cấp bậc Quyền Vương, người thường căn bản không chịu nổi một quyền.
– Khó trách trên sách có nói, người có được Võ Đạo Tâm Cung mới là cường giả chân chính, bá chủ thiên hạ. Quả thật không thể tưởng tượng nổi người mạnh nhất thế giới này lợi hại đến mức nào? Chẳng lẽ thật sự có thể nghiêng trời lật biển, chém núi đoạn sông ư?
Lúc ngẩng đầu lên, sắc trời đã tối.
Ninh Tiểu Xuyên lại chọn ba quyển sách gồm “Ngọc Lam quốc địa lí chí”, “Thiên Địa Huyền Khí”, “Kiếm Các Hầu Phủ biên niên sử”. Sau khi đem ba quyển sách này đến chỗ lão nhân thủ các đăng ký, hắn mới ôm ba quyển sách này trở về nơi ở của hắn và Ninh Hinh Nhi.
….
Chú thích: Quyền phải của Tyson 1600 cân, quyền trái 1000 cân.