Ma Thần Quỷ Kiếm

Chương 15: Ma ngôn thần sát



Ngồi trên bồ đoàn, Tuệ Quang đại sư tay lần xâu chuỗi bồ đề đã lên nước nổi vân mây, vẻ mặt thâm trầm nhìn Ngạo Thiên, người niệm Phật hiệu.

– A di đà Phật… Kim thí chủ đã nghe bần tăng nói tất cả về “Ma Thần”…

Buông mội tiếng thở dài, Tuệ Quang đại sư nói tiếp :

– Lão nạp chỉ sợ, một ngày nào đó lão quỷ “Ma Thần” luyện thành “Vô Tướng ma công Di Hồn Nhiếp Nhãn”, nếu như lão không khắc chế được tham vọng độc bá thiên hạ, khắc chế được ham muốn quyền lực thì sẽ tạo ra vạn vạn “Ma nhân”. Những “Ma nhân” này không còn tầm thường nữa mà sẽ tạo ra kiếp họa trùng trùng cho bá tánh.

Nghe Tuệ Quang đại sư thốt ra điều này, xương sống Ngạo Thiên buốt lạnh tới tận gáy. Làm sao chàng không sởn người gai lạnh cột sống được. Cho đến thời khắc đâu đâu trong thiên hạ cũng có những “Ma nhân” với võ công kinh thiên động địa, chuyên tạo những huyết sát trùng trùng.

Chàng nghĩ tới điều đó bất giác rùng mình. Ngạo Thiên hỏi.

– Đại sư biết kiếp họa lớn như vậy. Sao bây giờ không tuyệt diệt lão “Ma Thần”, bây giờ có cơ hội diệt lão ngay từ trong trứng nước, để tránh đại họa cho chúng sinh. Vậy có hay hơn không?

– A di đà Phật… mặc dù giáo lý của Phật môn cấm sát sinh, một con kiến cũng là một mạng sống của sinh linh, nhưng với lão Ma Thần, đúng là lão nạp có nghĩ đến điều đó.

Buông một tiếng thở dài. Tuệ Quang đại sư nói tiếp :

– Lão nạp đã một lần về Tung sơn cổ tự Thiếu Lâm, đại khai sát giới để tiêu trừ ác ma đặng tránh cho chúng sinh khỏi gặp kiếp họa này. Lão nạp làm hết sức mình, nhưng cũng chỉ buộc lão Ma Thần hao tổn nguyên ngươn công phu Ma đạo. Những tưởng đâu lần đó, Ma Thần sẽ không tái xuất giang hồ. Thế nhưng lão nạp đã lầm… lão Ma Thần mặc dù tốn hao chân ngươn ma công nhưng vẫn âm thầm tu luyện Vô Tướng ma công Di thần nhiếp nhãn, chờ thời cơ. Võ công của lão Ma Thần đã vượt xa rất nhiều. Giờ có thể sánh ngang với lão nạp. Với lão nạp cũng không biết chân tướng của lão “Ma Thần” là ai. Hành tung của y lại bất định, xuất quỷ nhập thần, khó lường vô cùng. Triệt được kiếp họa đúng là không dễ chút nào nếu không muốn nói là bất khả thi. Chính vì điều đó mà Thần Cái Cù Bá Nhâm đã đích thân đi tìm tung tích của “Ma Thần”. Tất cả những chuyện sau đó, Kim thí chủ đã biết.

– Đại sư… Cù lão huynh trước khi chết đã giao trọng trách tiêu diệt Ma Thần, nhưng trọng trách nay quá lớn… vãn sinh sợ không gánh nổi.

– A di đà Phật… Kim thí chủ… bần tăng nói điều này không biết thí chủ có tin hay không thì tùy thí chủ. Thần Cái Cù Bá Nhâm thí chủ trước đây có luyện thành thuật chiêm tinh và thiên nhãn. Cù Bá Nhâm Thần Cái lão thí chủ vừa bôn tẩu giang hồ vừa truy tìm một người có thể gánh vác chức nghiệp cứu nhân độ thế. Một khi Cù lão thí chủ chọn Kim thí chủ ắt cũng đã đắn đo rồi. Nếu Kim thí chủ đã được Thần Cái Cù Bá Nhâm chọn thì chẳng có ai thay thế được. Còn có thay được thiên ý hay không là do định số.

Ngạo Thiên nheo mày nghĩ thầm.

– “Cù lão huynh xem chiêm tinh, đoán tướng số cho mình, hay tại vì mình có cái tục danh Ngạo Thiên mà Cù lão huynh chọn. Nếu mình có tướng mạng gánh vác thiên chức trừ ma diệt quỷ thì mình hẳn phải có võ công vô cùng cao siêu, thế mà nay Ngạo Thiên chỉ có mỗi một thuật Quỷ Bộ Vô Tướng hành pháp để giữ mạng thôi”.

Nghĩ đến điều đó Ngạo Thiên buông tiếng thở dài. Chàng nhìn Tuệ Quang đại sư.

– Đại sư… vãn sinh chỉ là một thiếu gia của Kim trang, võ công chẳng biết gì cả. Ngoại trừ bộ pháp Vô Tướng Quỷ Bộ để giữ mạng. Chắc có lẽ Ngạo Thiên không thể đảm đương được thiên chức mà Cù Bá Nhâm Thần Cái trao cho.

Tuệ Quang đại sư chắp tay niệm Phật hiệu.

– A di đà Phật…

Vừa niệm Phật, Tuệ Quang đại sư vừa nhìn Ngạo Thiên.

Chàng ôm quyền ôn nhu nói :

– Bây giờ Ngạo Thiên mới thú thật với đại sư… trước khi chết bởi ma công của “Ma Thần”, Cù lão huynh có trao lại cho vãn sinh Huyết ngọc và căn dặn vãn sinh hãy thân hành đến Thánh địa Kim Đỉnh sơn. Vào được Thánh địa Kim Đỉnh sơn, tiểu sinh sẽ có được quyền năng tối thượng của võ lâm, mà đảm trách thiên chức này.

Ngạo Thiên thở ra rồi ôn nhu nói :

– Tiểu sinh xét thấy mình khó có thể đảm đương thiên chức này. Hay là vãn sinh sẽ trao lại khối Huyết ngọc này cho đại sư. Đại sư giữ khối Huyết ngọc, trao lại cho người khác. Ví dụ như Sử Quách huynh. Để thực hiện thiên chức kia.

– A di đà Phật… điều Kim thí chủ vừa nói, nếu không phải là lão nạp, thì đã nhận lời, nhưng lão nạp không thể nhận được.

– Đại sư… có nguyên nhân gì khác à.

– A di đà Phật… Thần Cái Cù Bá Nhâm lão thí chủ đã chọn thí chủ đảm đương chức nghiệp cứu nhân độ thế rồi. Ngoài Kim thí chủ ra sẽ chẳng còn người khác đâu.

– Vãn sinh sẽ trao lại khối Huyết ngọc cho người mà lão sư chọn.

– Cho dù Kim thí chủ có trao Huyết ngọc cho ai đi nữa thì người đó cùng không thể vào Thánh địa Kim Đỉnh sơn. Người duy nhất vào được Thánh địa Kim Đỉnh sơn chỉ có thể là thí chủ. Bởi Kim thí chủ cũng là người duy nhất được Cù Bá Nhâm Thần Cái chọn. Bất cứ người nào, dù có khối Huyết ngọc đó cũng không thể nào vào được Kim Đỉnh sơn.

Ngạo Thiên cau mày.

– Độc Ma Âu Dương Đình và lão Ma Thần cũng muốn đoạt được Huyết ngọc Kim Đỉnh sơn. Họ muốn đoạt tất cả vì có ý vào Thánh địa Kim Đỉnh.

– A di đà Phật… lão nạp không tin những người đó vào được Thánh địa Kim Đỉnh sơn, cho dù có được khối Huyết ngọc kia.

– Vậy người duy nhất vào được Thánh địa Kim Đinh sơn chỉ có mỗi mình vãn sinh thôi sao?

– A di đà Phật… lão nạp tin vào Thần Cái lão thí chủ. Nếu như lão nạp có thể vào được Kim Đỉnh sơn Thánh địa thì Cù Bá Nhâm Thần Cái đã trao Huyết ngọc cho lão nạp. Ngay như Cù thí chủ cũng rất muốn vào Thánh địa Kim Đỉnh để tiếp nhận huyền năng tối thượng của trời đất đặng tiêu diệt kiếp ma, nhưng cuối cùng vẫn phải trao khối Huyết ngọc cho Kim thí chủ. Bấy nhiêu đó đủ biết Kim thí chủ là người duy nhất có thể vào được Thánh địa Kim Đỉnh sơn.

– Người duy nhứt vào được Thánh địa Kim Đỉnh sơn chỉ có một mình vãn sinh thôi sao?

– A di đà Phật…. lão nạp tin như vậy.

– Nói như đại sư thì vãn sinh buộc phải nhận lãnh thiên chức mà Cù lão huynh để lại, cho dù biết mình không thể gánh vác nổi.

– A di đà Phật… Làm sao biết được thiên cơ vận hành như thế nào. Có biết thì cũng không thể nào nói được, nhưng lão nạp đặt niềm tin vào Thần Cái Cù Bá Nhâm.

Lão tăng Thiếu Lâm lần chuỗi bồ đề nhìn Ngạo Thiên.

– Hẳn trước khi chết… Cù Bá Nhâm lão thí chủ có nói với thí chủ những gì cần phải làm.

Ngạo Thiên nhắm mắt lại nhớ những lời Cù Bá Nhâm nói. Chàng mở mắt ra nhìn lão tăng Thiếu Lâm, ôn nhu nói :

– Đại sư… sự thật Cù lão huynh chẳng nói gì cả, ngoại trừ muốn vãn sinh khảo cứu khối Huyết ngọc để vào Thánh địa Kim Đỉnh sơn.

– A di đà Phật… thí chủ cứ theo đó mà hành sự. Hy vong sẽ đắc được điều gì đó thuộc thiên cơ.

Tuệ Quanh đại sư từ từ đứng lên. Ngạo Thiên đứng theo Tuệ Quang đại sư. Tuệ Quang đại sư bước đi đến trước Phật đài kim thân Phật tổ. Người chấp tay nhìn lên Phật đài, từ tốn nói :

– Lão tăng đã sắp xếp cho Kim thí chủ một chỗ lưu trú tại Thiếu Lâm để thí chủ khảo cứu khối Huyết ngọc của Cù Bá Nhâm thí chủ.

Ngạo Thiên ôm quyền.

– Đa tạ đại sư đã cho vãn bối lưu trú tại đây… nhưng vãn bối lại không đem khối Huyết ngọc kia theo. Nếu vãn bối đem khối Huyết ngọc đó thì nay nó đã thuộc về Độc Ma Âu Dương Đình. Hay là vãn sinh sẽ nói khối Huyết ngọc đó cho đại sư biết chỗ vãn sinh giấu khối Huyết ngọc, đặng đại sư cho người đi lấy về Thiếu Lâm tự.

– A di đà Phật… thí chủ không được quyền nói nơi cất khối Huyết ngọc Thánh địa võ lâm. Bần tăng sẽ phái Tứ Đại Kim Cang Thiếu Lâm tự cùng đi với thí chủ đích thân đi lấy khối Huyết ngọc đó về Thiếu Lâm.

– Đưa được khối Huyết ngọc Thánh địa võ lâm về Thiếu Lâm, Kim thí chủ sẽ có thời gian khảo cứu để tìm ra bí mật trong Huyết ngọc Kim Đỉnh sơn.

Ngạo Thiên ngập ngừng nói :

– Vãn bối chỉ sợ mình chẳng tìm ra được gì. Trong khi lão Ma Thần thì luyện thành Vô Tướng ma công Di Thần Nhiếp Thần Nhãn. Đến lúc đó lão ma sẽ khuấy động đại tự Thiếu Lâm.

– Nếu chuyện đó xảy ra thì là ý trời. Cõi nhân sinh này vốn dĩ tồn tại trong vòng sinh tử luân hồi, nghiệp quả trầm luân. Có nghiệp thì phải trả nghiệp. Nếu như Thiếu Lâm có tiêu diệt thì đó cũng là cách trả nghiệp của Thiếu Lâm. Có trả hết nghiệp quả mới thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi. Bần tăng không hề hối tiếc.

– Đại sư đã nói như vậy rồi, vãn sinh chỉ còn biết trao số phận của mình cho sự định đoạt của tạo hóa. Đã là nghiệp thì phải trả.

– A di đà Phật… thiện tai… thiện tai.

Nhìn lại Ngạo Thiên, tay lần chuỗi bồ đề, Tuệ Quang đại sư ôn nhu nói :

– Kim thí chủ đã đến thời khắc, lão nạp tham thiên nhập định.

Ngạo Thiên ôm quyền.

– Vãn bối cáo từ.

– A di đà Phật…

Vị cao tăng Thiếu Lâm vừa ngồi xuống bồ đoàn, khởi phát tâm định bước vào cảnh giới thẩm thiên nhập định thì một hồi khánh chuông dồn dã trổi lên. Âm thanh của đại hồng cung không có vẻ gì bình thường cả, mà nó giống như một hồi chuông thôi thúc các vị võ tăng Thiếu Lâm trước một đại họa sắp đến.

Nghe tiếng đại hồng chung, Ngạo Thiên nhìn lại Tuệ Quang đại sư.

Chàng kịp nhận ra vẻ mặt đạo mạo, thoát tục của một vị cao tăng biểu lộ nét trầm tư mặc tưởng.

Ngạo Thiên ôm quyền xá, rồi nói :

– Vãn sinh ra ngoài xem có chuyện gì.

– A di đà Phật.

Vị cao tăng Thiếu Lâm niệm câu Phật hiệu rồi bất ấn quyết từ từ nhắm mắt lại. Trông lão như một pho tượng Bồ Tát, thả tâm thức phiêu diêu vào cõi vô định, thoát trần.

Khi Ngạo Thiên đến “Đại Hồng bảo điện” Thiếu Lâm tự thì đã thấy hơn ba mươi vị võ tăng, tay lăm lăm trường côn đứng áng ngữ trước của chính điện.

Đối diện với ba mươi vị võ tăng đó là Độc Ma Âu Dương Đình. Sau lưng Độc Ma Âu Dương Đình là bốn gã đạo tỳ đứng quanh một chiếc áo quan đen xì.

Chánh Ngã đại sư chấp tay niệm Phật hiệu rồi nói :

– Âu Dương thí chủ đưa cỗ áo quan này đến Thiếu Lâm có dụng ý gì. Xin hãy cho bần tăng biết.

Độc Ma Âu Dương Đình chấp tay sau lưng. Lão lia cặp mắt sáng ngời qua các vị võ tăng, rồi trịnh trọng nói :

– Ma Thần giáo chủ phái bổn nhân chuyển đến cho thánh tăng Thiếu Lâm tự nguyên khí chân ngươn của Ma Thần giáo chủ.

Âu Dương Đình đặt tay vào cỗ áo quan.

– Trong cỗ áo quan này là tất cả sự tinh túy của Ma Thần giáo chủ mà người muốn Tuệ Quang đại sư phải tiếp nhận.

Chánh Ngã đại sư niệm Phật hiệu.

– A di đà Phật… Phương trượng sư huynh chưa đến thời khắc tịch diệt thoát kiếp sinh tử luân hồi. Âu Dương thí chủ hãy chuyển cỗ áo quan đó về cho Ma Thần lão thí chủ.

Âu Dương Đình phá lên cười. Gã vừa cười vừa nói :

– Phương trượng Tuệ Quang đại sư không nhận cũng không được. Vì đây là ý của lão Ma Thần.

Lão nói dứt câu liền phán lệnh.

– Khai quan.

Bốn gã đạo tỳ đồng loạt nhấc nắp áo quan. Từ trong áo quan một làn khói trắng bốc ra ngun ngút, nhanh chóng lan tỏa khắp không gian trước cửa Đại Hồng bảo điện, che khuất tầm mắt của các vị võ tăng lẫn Chính Ngã đại sư.

Mùi xú khí bốc ra ngùn ngụt, buộc tất cả những võ tăng Thiếu Lâm tự kể cả Chánh Ngã đại sư, một đại cao thủ kỳ tuyệt của Phật môn cũng phải thối bộ về sau để tránh mùi xú khí đó.

Mọi người căng thẳng và chú nhãn vào làn khói xú khí.

Mặc dù đứng sau các vị tăng Thiếu Lâm, nhưng bản thân Ngạo Thiên vẫn choáng váng, xây xẩm mặt mày khi làn xú khí tử thi từ áo quan tỏa ra. Chàng nghĩ thầm.

– “Lão độc này định giở trò gì đây. Lão định đầu độc tất cả những cao tăng Thiếu Lâm sao”.

Chánh Ngã đại sư giũ tay áo tăng bào, tạo ra một luồng cuồng phong thổi tan làn khói xú khí ngược về phía cửa Thiếu Lâm tự. Làn khói trắng dày đặc tản mát vào không gian, thì mọi người nhận ra một kiếm thủ đứng ngay trước áo quan.

Ngạo Thiên thấy gã kiếm thủ sững sờ. Bởi gã kiếm thủ đó chẳng ai khác mà chính là Lý Phi Vân.

Vận võ phục đen bó chẽn lấy người, đầu chụp khăn đen, y trông giống như một pho tượng vô hồn, vô cảm, tay ôm khư khư thanh trường kiếm trước ngực như sợ ai đó giật lấy thanh trường kiếm của mình. Sắc diện của Lý Phi Vân có màu tái nhợt chẳng khác gì một xác chết, đôi thần nhãn đỏ rực như hai hòn than hồng chiếu vào các vị cao tăng Thiếu Lâm.

Chánh Ngã đại sư thấy nhân dạng của Lý Phi Vân, bất giác chắp tay niệm Phật hiệu.

– A di đà Phật.

Trong khi Chánh Ngã đại sư niệm Phật hiệu thì tất cả các vị võ tăng đồng loạt thủ trường côn phòng bị sự biến.

Âu Dương Đình gắt giọng nói :

– Hãy vào báo cho Phương trượng đại sư Tuệ Quang ra tiếp nhận nguyên khí Ma Thần của lão Giáo chủ.

Chánh Ngã niệm Phật hiệu rồi nói :

– Phương trượng sư huynh Tuệ Quang đã đến thời khắc tham thiền nhập định không thể tiếp nhận vị thí chủ đầy sắc na chết chóc này.

Dương Đình hừ nhạt một tiếng rồi nói :

– Nếu như lão Tuệ Quang không nhận được thì lão hòa thượng hãy nhận lấy ma kiếm của lão Ma Thần giáo chủ.

Chánh Ngã đại sư niệm Phật hiệu.

– A di đà Phật. Phật môn không thể tiếp nhận lấy sắc na tử thần của lão Ma Thần.

Âu Dương Đình gằn giọng nói :

– Phải nhận… đó là lệnh ý của “Ma Thần giáo chủ”.

Độc Ma Âu Dương Đình vỗ tay một tiếng. Liền sau tiếng vỗ tay của lão. Lý Phi Vân rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hướng mũi kiếm về phía các vị võ tăng Thiếu Lâm tự.

Chánh Ngã đại sư không để cho Lý Phi Vân phát động kiếm chiêu, mà dồn công lực vào đôi song thủ. Vị cao tăng Thiếu Lâm xoay tít đôi song thủ, tạo ra một làn khí vàng ửng uốn lượn theo sự dịch chuyển của đôi bản thủ.

Âu Dương Đình thản nhiên nhìn Chánh Ngã đại sư nói :

– Giáng long thần chưởng của Phật môn cũng là công phu tối thượng danh bất hư truyền.

Lời còn đọng trên miệng của Độc Ma Âu Dương Đình thì Chánh Ngã đại sư phát động chưởng khí vàng rực như một con giao long, lao thẳng đến Lý Phi Vân.

Đạo khí chưởng Giáng Long nện thẳng vào thân ảnh của Lý Phi Vân.

– Ầm…

Sau tiếng sấm chưởng dữ dội, Ngạo Thiên những tưởng đâu thể pháp của Lý Phi Vân sẽ rã ra thành bụi sau khi nhận trọn đạo khí chưởng Giáng Long thần chưởng từ tay vị cao tăng của Thiếu Lâm tự.

Miệng chàng há hốc, bật ra lời.

– Lý Kiếm Thủ.

Cát bụi bay mù mịt bởi dư kình của Giáng Long thần chưởng phát tác, nhưng khi bụi mù tan thì Lý Phi Vân vẫn đứng sừng sững, chỉ hơi thối về sau đúng nửa bộ.

Lý Phi Vân như thể một pho tượng bừng tỉnh sau khi tiếp nhận khí chưởng uy mãnh của Chánh Ngã đại sư. Đôi mắt như hai hòn than hồng của y khẽ chớp một cái.

Cùng với cái chớp mắt đó, một đạo kiếm quang sáng ngời đến lóa cả mắt chụp tới Chính Ngã đại sư.

Là một đại cao thủ của Thiếu Lâm võ công của Chánh Ngã đại sư đâu phải tầm thường và có sự chuẩn bị từ trước, nên thấy chớp kiếm hướng đến mình, ngay lập tức Chánh Ngã đại sư phát động tiếp La Hán quyền công vào đối phương.

Khí quyền thoát ra, nện vào người Lý Phi Vân.

– Chát… chát…

Những âm thanh khô khốc phát ra như thể quyền khí của Chánh Ngã nện vào một pho tượng đồng. Những âm thanh do khí quyền tạo ra khi đánh trúng thân ảnh của Lý Phi Vân còn đọng trong thính nhĩ mọi người thì lưỡi trường kiếm của họ Lý cũng bổ đôi thân pháp của Chánh Ngã đại sư.

Thể pháp của vị cao tăng Thiếu Lâm tách ra làm hai bởi thức kiếm tàn khốc đó. Một vòi máy tươi phún trào về phía họ Lý. Lúc bình thường Lý Phi Vân thấy vòi máu bắn về phía mình thì y sẽ né tránh nhưng bây thì không. Y giang rộng hai tay hứng lấy vòi máu rưới vào mình.

Trang phục của y nhanh chóng ướt máu của Chính Ngã đại sư. Thậm chí còn thè lưỡi liếm những giọt máu đọng trên mặt mình. Cảnh tượng đó trông thật khủng khiếp.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Ngạo Thiên nhăn mặt buột miệng nói :

– Không thể tin được.

Thấy Chánh Ngã đại sư chết bởi kiếm của Lý Phi Vân, ba mươi vị võ tăng đồng loạt niệm Phật hiệu.

– A di đà Phật.

Tiếng Phật hiệu dứt thì bốn vị võ tăng nhấc mình lao đến Lý Phi Vân. Cả bốn vị võ tăng cùng xuất ra một chiêu thức “Mãnh Long Xuất Động”, hướng bốn ngọn trường côn đập thẳng xuống đầu họ Lý.

Bốn ngọn trường côn chưa kịp chạm đến đích thì chớp kiếm quang sáng ngời tạo ra một vòng tròn đón thẳng đỡ thẳng lấy bốn ngọn trường côn.

– Chát… chát… chát…. chát….

Bốn ngọn trường côn bị uy lực của ngọn trường kiếm đánh bật ngược trở lại. Bốn vị võ tăng chới với, mất trụ toan thối bộ, nhưng tất cả quá muộn, nói đúng hơn là quá chậm so với kiếm quang của Lý Phi Vân.

Y phát động một chiêu kiếm thần kỳ, mà Ngạo Thiên chỉ có thể kịp nhận thấy một ánh chớp bạc như lưỡi tầm sét quay tròn chung quanh gã.

Nửa phần trên của bốn vị võ tăng rơi xuống đất, nhưng chân thì vẫn cứ lui về sau tạo nên một loạt cảnh tượng khủng khiếp. Ngay khi phần thượng đẳng đã rơi xuống đất rồi mà bốn vị võ tăng vẫn ôm khư khư lấy trường côn.

Thậm chí còn múa trường côn như đang làm xiếc với ngọn binh khí của mình.

Máu rưới vào thân ảnh của Lý Phi Vân. Trông gã giờ đây giống như một Ác ma nhân nhuộm máu khắp người. Đôi mắt đỏ hoe của Lý Phi Vân vẫn long lên sòng sọc như khích động như mùi máu tanh nồng.

Các vị võ tăng Thiếu Lâm mặc dù chứng kiến cái chết bi thảm của chư huynh đệ và Chánh Ngã đại sư như vẫn kiên cường đứng áng ngữ trước Đại Hồng bảo điện. Họ toan lao vào Lý Phi Vân thì Ngạo Thiên thét lớn.

– Dừng lại…

Nghe tiếng thét của chàng, mọi người bất giác cùng lúc thu hồi trường côn lại.

Ngạo Thiên từ trong Đại Hồng bảo điện bước ra.

Độc Ma Âu Dương Đình nhìn chàng, lão cười khẩy rồi nói :

– Tiểu tử đó à?

– Chính tại hạ…

– Tiểu tử không nên chen vào chuyện này.

Ngạo Thiên lắc đầu, từ tốn nói :

– Tại hạ đã lỡ ăn một bữa cơm chay của Thiếu Lâm nên không thể khoanh tay được.

Độc Ma Âu Dương Đình phá lên cười lão vừa cười vừa nói :

– Tiểu tử có chen vào cũng chẳng thế nào làm gì được Ma Kiếm.

– Tại sao không làm được.

– Tiểu tử muốn dâng mạng mình cho Ma Kiếm à?

Ngạo Thiên lắc đầu.

– Tôn giá sai rồi… Kim Ngạo Thiên rất quý mạnh của mình nên không bao giờ dâng mạng cho Ma Kiếm đâu, mà muốn tiếp nhận lại Lý Kiếm Thủ.

Âu Dương Đình cau mày.

– Bổn nhân chỉ không muốn ngươi chết thôi.

– Tôn giá không muốn tại hạ chết bởi vì chưa lấy được Huyết ngọc Thánh địa Kim Đỉnh sơn.

Nhìn thẳng vào mắt Ngạo Thiên. Độc Ma Âu Dương Đình hừ nhạt nói :

– Tiểu tử đoán đúng ý của bổn tọa rồi đó.

Ngạo Thiên nhún vai.

– Thế thì tại hạ càng cần phải đến tiếp nhận lại Lý Kiếm Thủ. Bởi tôn giá không thể khiến được Lý Kiếm Thủ lấy mạng Ngạo Thiên.

Nói rồi, Ngạo Thiên tiến thẳng đến Lý Phi Vân.

– Lý Kiếm Thủ nhận ra Kim Ngạo Thiên chứ?

Cặp mắt đỏ hoe của Lý Phi Vân rọi vào chàng.

Tiếp nhận ánh mắt với sắc na khủng bố của Lý Phi Vân. Xương sống Ngạo Thiên bất giác gay lạnh. Chàng có cảm giác hai luồng nhãn quang của Lý Phi Vân không phải là mắt người, mà giống như ánh mắt của một giống quỷ dữ đang khát ăn, khát uống và đòi có máu người. Y nhìn Ngạo Thiên như một con mồi không hơn không kém. Chàng kịp nhận ra điều đó không khỏi chột dạ.

Bụng dạ chàng còn đang nao nao bởi ánh mắt của họ Lý thì chớp kiếm sáng ngời như lưởi tầm sét đang cắt một đường vòng cung chém thẳng đến.

Ngạo Thiên giật mình, theo bản năng cầu sinh thi triển Vô Tướng Quỷ Bộ. Lưởi kiếm lướt sạt bên hông chàng. Sát kiếm tỏa ra từ thanh trường kiếm thẩm thấu qua trang phục Ngạo Thiên toàn thân chàng nổi đầy gai ốc.

Công hụt Ngạo Thiên chiêu kiếm Lý Phi Vân biến thế cực nhanh trở ngược thanh kiếm đâm vào Đan Điền chàng. Phi Vân điểm mũi giày lướt về sau. Mặc dù tránh được hai chiêu kiếm của Lý Phi Vân nhưng Ngạo Thiên vẫn cảm nhận sát khí bao trùm khắp bốn chung quanh mình.

Hai lần công hụt Ngạo Thiên bằng những thức chiêu cực kỳ tàn nhẫn chẳng một chút nương tay. Lý Phi Vân lồng lộn hẳn lên như một con thú điên cuồng.

Y múa tít lưởi trường kiếm hú lên lồng lộng.

Tiếng hú của họ Lý cất lên làm Ngạo Thiên xây xẩm mặt mày. Trong tâm tưởng vang lên những âm thanh u ú khó chịu vô cùng. Khi tiếng hú kia ngưng bặt thì có một màn ảnh kiếm dày đặc như màn lưới thiên la địa võng chụp tới chàng.

Chớp thấy màn kiếm quang của Lý Phi Vân, Ngạo Thiên bủn rủn tứ chi.

Chàng đâu phải là ngươi lịch duyệt giang hồ đã từng kinh qua những cuộc đấu sinh tử trong chốn võ lâm, nên trong tình huống này không khỏi lúng túng.

Chính vào thời điểm thập tử nhất sinh đối với Kim Ngạo Thiên thì Tuệ Quang đại sư với thân pháp thần kỳ lướt ra. Trên tay lão tăng là chiếc “Thiết ngư”, đưa ra đón lấy màn kiếm quang của họ Lý.

Cái mõ khổng lồ bằng gỗ lên nước bóng ngời của Tuệ Quang đại sư đánh bật lưởi kiếm của Lý Phi Vân về sau.

Vị Phương trượng Thiếu Lâm tự xoay tròn một vòng rồi ngồi xuống đất trong tư thế kiết dà. Người cầm cây dùi gõ vào thiết ngư liên tục.

– Cốc… cốc… cốc…

Chẳng biết công phu của Tuệ Quang đại sư thi triển là công phu gì nhưng lại khiến cho Độc Ma Âu Dương Đình phải bịt thính nhĩ. Lão không ngừng thối bộ, rồi giũ hai ống tay áo.

Từ hai ống tay áo gã hai khối đen kịt tỏa ra bao kín cả không gian trước mặt lão. Trong lúc đó, Lý Phi Vân như thể bị hóa thành tượng đá đang cầm kiếm xuống đất, chân dang ra, đầu cúi gục xuống.

Tuệ Quang đại sư niệm Phật hiệu.

– A di đà Phật…

Cùng với tiếng Phật hiệu đó người nện chiếc vỏ vào thiết ngư một cái thật mạnh.

– Cốc…

Cùng với âm thanh đó là đạo khí kình bén ngót cắt ra lia ngang qua hai chân của Lý Phi Vân. Đạo khí kình như làn kiếm khí chém đứt hai chân của Lý Phi Vân. Hắn đổ sụp xuống như cây chuối đổ ngang gốc.

Mặc dù bị chém ngang hai chân nhưng Lý Phi Vân như chẳng hề biết đau đớn là gì, vẫn ôm khư khư lưu kiếm của mình.

Đôi mắt như hai hòn than hồng chiếu vào Tuệ Quang đại sư.

Làn khói Độc Ma Âu Dương Đình cùng bốn gã đạo tỳ đã mất dạng, chúng bỏ mặc Lý Phi Vân ở lại.

Thấy tình trạng của Lý Phi Vân, Ngạo Thiên không khỏi đau lòng.

Chàng nói với Tuệ Quang đại sư.

– Đại sư… Lý Kiếm Thủ.

Tuệ Quang đại sư từ từ đứng lên.

Chắp tay niệm Phật hiệu, Tuệ Quang đại sư từ tốn nói :

– A di đà Phật… Lý Phi Vân kiếm thủ đã là Ma nhân, đâu còn là người nữa. Lý Kiếm Thủ đã bị Vô Tướng Di Hồn Nhiếp Nhãn biến thành con quỷ sống với thần thức khát máu cực độ.

Ngạo Thiên bước đến trước mặt Lý Phi Vân. Chàng quan sát chân diện của họ Lý. Mặc dù máu đang chảy dưới chân gã, nhưng y vẫn trơ trơ như không hề có cảm giác đau đớn gì.

Ý niệm kia còn đọng trong đầu chàng thì Lý Phi Vân chợt rùng mình một cái. Cùng với cái rùng mình đó, y há hốc miệng, thốt ra những âm thanh khe khẽ như tiếng rắn lục kêu.

Thân pháp y từ từ thả ra, chẳng mấy chốc chỉ còn lại bộ xương trắng hếu.

Ngạo Thiên rùng mình.

Chàng thối bộ lại bên Tuệ Quang đại sư.

– Tất cả ai biến thành Ma nhân cũng phải chết giống như thế này cả.

– A di đà Phật… đúng như thí chủ đã nói.

– Nếu như một ngày nào đó lão Ma Thần biến tất cả những cao thủ kỳ tuyệt võ lâm thành Ma nhân thì sẽ như thế nào?

– Đó là thời điểm địa kiếp của bá tánh.

Toàn thân Ngạo Thiên run lên bần bật.

Chàng vồn vã nói :

– Đại sư… vãn sinh muốn vào Thánh địa Kim Đỉnh sơn.

Tuệ Quang đại sư nhìn chàng ôn nhu nói :

– Hôm nay lão Ma Thần mới chỉ đưa lời cảnh báo đến lão nạp. Nhưng ngày mai sẽ không còn là lời cảnh báo nữa. Mà tất cả sẽ trở thành hiện thực với vạn vạn những Ma nhân như Lý Kiếm Thủ. Đến lúc đó bần tăng không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Ngạo Thiên rùng mình. Chàng liên tưởng đến thời điểm đâu đâu trong thế gian cũng đều có Ma nhân. Đến bấy giờ chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra và hậu quả thì chẳng ai có thể lường hết được.

Ngạo Thiên buộc miệng hỏi đại sư Tuệ Quang.

– Đại sư… sao lão Ma nhân lại tạo ra những quỷ nhân này.

– A di đà Phật… con người sinh ra vốn đã mang bản sắc tham lam. Bản sắc đó theo thời gian sẽ trở thành tham vọng. Khi tham vọng có thì chẳng một ai khắc chế được nó. Nó sẽ hủy diệt chúng sinh trong cõi hữu hình này.

Ngạo Thiên đâu thích nghe những lời nói giáo điều này, nên chỉ nheo mày nhìn đại sư. Chàng nghĩ thầm.

– “Ai mà chẳng có tham vọng”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.