Mặc dù cô thường đả kích cô ấy nhưng cô hiểu Đỉnh Phong không hề xấu, đôi
mắt to tròn của cô ấy được Bội Chi dồn hết tâm trí, cô nhìn có cảm giác
rất dịu dàng, làn da thì không cần làm gì nhiều, làn da của cô ấy vẫn
rất tốt, đôi môi được đánh son có màu sắc rất hợp. Nhìn cả người cô ấy,
có một cảm giác đẹp đến nỗi kinh sợ.
“Nhìn cậu rất đẹp”. Lý Gia Nhạc nhìn Đỉnh Phong, trịnh trọng nói.
Đỉnh Phong nhìn Bội Chi và Lý Gia Nhạc, nở nụ cười, nói: “Cảm ơn các cậu, những người bạn tốt nhất của mình”.
Lý Gia Nhạc đẩy đầu Đỉnh Phong một cái: “Dưa hấu, cậu đừng có hý hửng đắc ý”.
Bội Chi nắm cánh tay Đỉnh Phong nói: “Có Tiêu Mộc nhưng cậu cũng không được quên hai bọn tớ đâu đấy”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái.
“Chỉ còn 30 phút nữa là đến chương trình biểu diễn nghệ thuật, nếu chúng ta
cứ đứng đây nói chuyện, tớ nghĩ rằng…. Trương Giai Mẫn sẽ giết cậu
đấy”. Diêu Bội Chi nhìn đồng hồ treo tường nói.
“Sao cậu không nói sớm?”.
Ba người vội vàng bắt taxi về trường học.
Lúc các cô vừa đến trường thì gặp được Trương Cường Quân.
Vẻ mặt cứng rắn ngàn năm không đổi của Trương Cường Quân nhìn Đỉnh Phong
và hỏi. “Làm sao em lại đến muộn thế? Em phải đến đây sớm để chuẩn bị
chứ?”.
Đỉnh Phong nuốt một ngụm nước bọt, mỗi lần đối mặt với
Trương Cường Quân khuôn mặt mọi người đều cúi xuống, ai cũng cảm thấy
mình không thể nói được gì cả. “Em thưa cô, vừa rồi bọn em đi thay quần
áo, lên biểu diễn tiết mục mà quần áo không chỉnh chu sẽ làm mất mặt lớp chúng ta”.
Trương Cường Quân im lặng mấy giây, đồng lý với lý do này của Đỉnh Phong, nói: “Lần này e phải cố gắng lên, mang lại chút hào quang cho lớp chúng ta”.
“Vâng thưa cô, em sẽ nỗ lực”. Suýt nữa thì Đỉnh Phong cúi chào 90 độ với Trương Cường Quân rồi.
“Các em nhanh vào bên trong đi, cô thấy Tiêu Mộc đã đến từ lâu rồi”. Trương Cường Quân nói.
“Vâng thưa cô”. Ba người trăm miệng một lời, thật ra thì các cô đang nói móc trong lòng: “Đừng có gặp lại cô là được”.
Nói xong, cả ba người vội chạy nhanh như làn khói.
Lúc Đỉnh Phong đi ngang qua một bạn học cùng lớp, người đó kinh hãi nói:
“Đây không phải là Đỉnh Phong lớp mình sao? Cậu ấy xinh quá!”.
Đỉnh Phong vừa chạy vừa nói: “Cảm ơn cậu, tớ đi chuẩn bị tiết mục biểu
diễn”. Thật ra thì, cô rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Mộc khi nhìn
thấy mình, có phải anh cũng sẽ cảm thấy kinh diễm như họ không.
Bên dưới đã chật ních học sinh các năm học ở trường, trường cô xử lý ánh
sáng trên sân khấu rất tốt, nhìn sân khấu nổi bật màu sắc rực rỡ đa
dạng. Đang biểu diễn trên sân khấu là tiểu phẩm kịch của lớp 10, học
sinh dưới sân khấu xem tiết mục đều cười lăn cười bò, không ai để ý đến
Đỉnh Phong đang lặng lẽ đi vào.
Cô vừa đi vừa tìm kiếm Tiêu Mộc.
Ánh đèn sáng lên, trên sân khấu có hai người đang múa, ánh mắt của cô lại nhìn về phía sau sân khấu, chỗ cách cô không xa.
Đỉnh Phong không xem qua nhiều sách nhưng vào giớ phút này, khi cô nhìn thấy Tiêu Mộc, đột nhiên cô rất muốn dùng những từ ngữ đẹp nhất mà cả đời cô biết để hình dung về anh lúc này.
Anh mặc bộ âu phục màu trắng,
cả người tỏa ánh sáng rực rỡ, mái tóc không dài không ngắn được ánh sáng rọi vào tản ra màu vàng nhạt, gương mặt trắng nõn như ngọc thạch, đường cong khuôn mặt nghiêng nghiêng, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn anh giống như là vị thần hóa thân thành thiếu niên vậy.
Đột nhiên Đỉnh Phong không muốn đi qua đó, cô nghĩ nếu như thế giới có thể
dừng lại vào lúc này thì tốt. Cho dù cả đời nhìn anh như thế này cô cũng cảm thấy đủ rồi.
Anh đèn trên cao làm cô hơi chói mắt, Đỉnh Phong vươn nhẹ tay, chạm đến người đó trong không khí.
Mắt của anh, mũi của anh, môi của anh…. (Ốc: giống biến thái quá )
“Đỉnh Phong, cậu làm gì thế?”. Trương Giai Mẫn vỗ vỗ bả vai của Đỉnh Phong, hỏi một cách kỳ quái.
Toàn thân Đỉnh Phong cứng đờ, vội vàng nói, “Ánh sáng chói mắt quá nên tớ lấy tay che bớt cho đỡ chói”.
Trương Giai Mẫn gật đầu một cái, hôm nay cô mặc một bộ váy dài màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp xứng với bím tóc đuôi ngựa cao cao, nhìn cô có vẻ rất nhẹ
nhàng.
“Đỉnh Phong, nhìn cậu không tệ”. Trương Giai Mẫn khen.
Đỉnh Phong ngượng ngùng nói. “Đây đều là thành quả của Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc, cậu nhìn rất xinh đẹp!”.
Ánh mắt Trương Giai Mẫn chuyển về phía Tiêu Mộc đang đứng phía trước, nói:
“Cảm ơn cậu, rốt cuộc tớ cũng có cơ hội đứng cùng một chỗ với anh ấy”.
Đỉnh Phong không nói gì, những lời nói của cô ấy cũng là tiếng lòng mà cô muốn nói.
Gò má của thiếu niên được chiếu sáng trông như trong suốt, mái tóc khẽ lay động, anh từ từ quay đầu lại nhìn Đỉnh Phong và Trương Giai Mẫn.
Trong đôi mắt của anh vẫn là sự lạnh nhạt, trên mặt không lộ ra cái gì, không kinh ngạc và cũng không tỏ vẻ vui mừng.
Anh nói: “Em đến rồi à?”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái, nở nụ cười: “Vâng”.
Khi anh đến cạnh cô, trong không khí dường như có một mùi thơm thoang thoảng, làm cho Đỉnh Phong bị lạc trong đó.
“Chuẩn bị tâm lý một chút, sắp đến lượt chúng ta rồi”. Anh thản nhiên nói,
trên người anh luôn có một mùi thơm nhàn nhạt, giống như là hương chanh
nhưng cũng giống hương bồ kết.
Rõ ràng là một con người lạnh lùng như vậy nhưng trong mắt của Đỉnh Phong, anh vẫn giống như ánh mặt trời.
“Ừ”. Đỉnh Phong trả lời.
Một lát sau thầy giáo dạy nhạc đến, ông là người chủ trì các tiết mục nghệ
thuật hôm nay. Khi ông nhìn thấy bọn họ thì nói: “Các em nhanh lên một
chút, chờ ở hai bên cánh gà, sau tiết mục này là đến tiết mục biểu diễn
của các em rồi”. Quay đầu lại, ông nói với Đỉnh Phong và Tiêu Mộc. “Hai
em biểu hiện tốt vào nhé”.
“Em sẽ cố gắng”. Đỉnh Phong gật đầu với thầy giáo.
“Lên thôi, em đừng khẩn trương”. Tiêu Mộc thản nhiên nói, rất tự nhiên nắm
lấy tay trái của Đỉnh Phong, dường như anh đang trấn an cô.
Đột
nhiên Đỉnh Phong cảm thấy như có một luồng khí nóng từ chân xông lên hai gò má, mặc dù tay của Tiêu Mộc hơi lành lạnh nhưng tay cô lại có cảm
giác như đang đặt trong nước sôi.
Ngay cả việc cô bước lên sân khấu như thế nào cô cũng không nhớ, cả người quay cuồng.
Cho đến khi âm nhạc vang lên, Đỉnh Phong mới phát hiện mình đã lên sân khấu, phía dưới toàn người là người.
Không thể không nói đây là lần đầu tiên Đỉnh Phong cảm thấy khẩn trường từ khi chào đời đến nay.
Không phải cô khẩn trương vì có nhiều người mà do cô đang đứng chung một chỗ với Tiêu Mộc.
Ở bên dưới, tiếng hoan hô và tiếng huýt sáo không ngừng vang lên, có vài
người ồn ào khi tháy bọn họ dắt tay nhau đi vào, có một vài bạn nữ thấy
khó chịu với nữ sinh đi bên cạnh Tiêu Mộc.
Trương Giai Mẫn và một vài bạn nữ khác xoay người nhảy theo nhạc, khoát tay, nhảy lên, xoay
người, các động tác đều vô cùng chuẩn xác.
Giọng hát Tiêu Mộc
truyền ra từ Microphone, âm thanh thanh nhã có cả sự lạnh nhạt thường
ngày và thêm phần khí chất. “If I had to live my life without you near
me. The days would ll be empty. The nights would seem to long….”.
Bàn tay Đỉnh Phong nắm lấy tay Tiêu Mộc hơi run, cô sợ mình sẽ hát sai.
Nhưng cô cảm thấy bàn tay được siết nhẹ lấy, dường như anh đang muốn nói cho cô biết, không sao, đừng khẩn trương.
Lửa nóng ở bàn tay cũng dần bình thường.
Cô là Đỉnh Phong. Theo như Dương Đán đã nói, cô chính là một người cực kỳ
can đảm, mỗi khi cô cất tiếng hát thì sự tự tin của cô sẽ tản ra.
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt tròn trịa khôi phục sự tự tin thường ngày, cô
khẽ nở nụ cười, thoải mái hát tiếp lời hát. “Hold me now, Touch me now, I don’t want to live with¬out you, Noth¬ing’s gonna change my love for
you, You ought to know by now how much I love you, One thing you can be
sure of, I’ll nev¬er ask for more than your love. . . . . .”.
Ngay sau đó Tiêu Mộc hợp ca: “Nothing’s gonna change my love for you. You
ought to knowby now how much I love you. The world change my whole life
through. But nothing’s gonna change my love for you…..”.
Âm nhạc tắt dần, sau khi Đỉnh Phong chuyển âm kết thúc, cả bài hát cũng kết thúc.
Đỉnh Phong thấp thỏm nhìn mọi người, sao không có ai phản ứng gì vậy, có phải là do cô hát quá dở không?
Bàn tay được nắm chặt như được vỗ yên, cô nhìn về phía Tiêu Mộc.
Ánh sáng trắng của ánh đèn chiếu vào tóc anh giống như là dát vàng, anh
lẳng lặng nhìn về phía trước, khóe miệng hơi mím lại như bình thường.
Đột nhiên, giọng nói của Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc vang lên từ trong đám đông. “Hay quá, Đỉnh Phong”.
Ngay sau đó, tiếng vỗ tay huýt sáo nhiệt liệt vang lên từ trong đám đông.
“Hát hay thật!”.
“Trời ơi, chả thua gì ca sĩ, quá chuyên nghiệp”
“Tiêu Mộc thì vẫn tốt như trước nhưng mà bạn nữ bên cạnh cậu ta nhìn không được đẹp lắm nhưng hát rất hay!”.
… …… …
Tất cả tiếng ca ngợi đều rơi vào tai của Đỉnh Phong.
Ánh mắt của bọn họ như là khẳng định cố gắng của mình, khẳng định sự tồn tại của mình vậy.
Nụ cười trên mặt Đỉnh Phong càng tươi, tiếng huyên náo bên tai cô cũng nghe thành tiếng nhạc hay nhất.
“Em làm tốt lắm”. Khi vào cánh gà, Tiêu Mộc buông tay cô ra, thản nhiên nói.
Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc không nói gì. Cô sợ một khi cô mở miệng sẽ không
ngừng được mà đem tâm ý của mình nói cho anh biết. Bởi vì anh, hoàn toàn là vì anh, nên em mới đứng trên sân khấu này, chỉ bởi vì anh mà thôi.
Em nhìn thấy anh như thấy niềm tin của chính mình.
MY BELIEF.
… …… …….
Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi thừa lúc thầy giáo không để ý chạy vào sau
cánh gà, vừa vào đến nơi, hai người ôm chầm lấy Đỉnh Phong, hưng phấn
nói: “Quá tuyệt vời, Đỉnh Phong, cậu không thể tưởng tượng được tâm tình của bọn tớ lúc này đâu, lúc cậu đứng trên sân khấu trông cậu quá tuyệt
vời, chúng tớ có cảm giác cậu chính là một ca sĩ chuyên nghiệp, dường
như chúng tớ không biết cậu là ai vậy”.
Đỉnh Phong sờ sờ đầu nói: “Các cậu nói quá lên thế, tớ hát đâu có tốt như các cậu nói đâu”.
“Đừng có khiêm tốn, lúc ở dưới mấy lần tớ thấy thầy giáo dạy nhạc kích động
phất phất tay, giống như là fan hâm mộ cuồng nhiệt vậy”. Trên mặt Lý Gia Nhạc tỏ rõ sự sùng bái với Đỉnh Phong.
Diêu Bội Chi đề nghị:
“Đỉnh Phong, tớ đoán giải đặc biệt của hội diễn lần này nhất định thuộc
về các cậu rồi. Chút nữa cầm tiền thưởng các cậu phải mời bọn tớ ăn cơm
đấy!”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái: “Được!”.