*Bùm bùm bùm!*
Liên tiếp mấy tiếng nổ vang qua đi, chỗ ban đầu Phong Liệt đứng xuất hiện cái hố to mấy trượng, hắn thì né không kịp bị oanh kích ngã trái ngã phải, trên người hắn ám kim sắc bảo giáp liên tiếp lấp lóe, hóa giải cương kính ùa vào người. Nhưng hắn vẫn bị tạc tóc dài rối tinh, hít vào bụi mù, trông rất chật vật.
Nhưng tiếp theo khiến mọi người ngoài ý muốn là Phong Liệt chẳng những không kinh sợ mà mặt còn lộ vẻ mừng như điên khó thể che giấu, kiềm không được ngửa đầu cười dài:
– Ha ha ha ha, Tần Trọng, nếu ngươi đã tự chui đầu vào rọ, lão tử sao không thành toàn ngươi!
Tần Trọng ở giữa không trung hơi ngẩn ra, gã thấy Phong Liệt không bị gì thì rất giật mình, gã nghĩ một kích sức chiến đấu gấp ba dù là cao thủ cùng cấp ở trong năm trượng trường thương đều phải hộc vài ngụm máu. Nhưng lúc này dù Phong Liệt trông rất chật vật nhưng vẫn không có thương cân động cốt.
– A? Chết tiệt! Lại là cao cấp bảo giáp!
Tần Trọng nghiến răng, đột nhiên hạ xuống muốn chụp lấy thương can cắm trên mặt đất. Nhưng Phong Liệt khó khăn lắm mới chờ đến giờ chút này, đâu chịu bỏ qua cơ hội!
Khi Tần Trọng sắp sờ vào thương can thì đột nhiên một cái chân tỏa ra khói đen mông lung đạp trên thương can. *Phụt* một tiếng trầm đục, trường thương vốn là nửa khúc cắm và đất lần này đâm sâu xuống, chỉ để lại một cái hố to như miệng chén.
– Ngươi…khốn kiếp!
Tần Trọng biểu tình giận dữ, gã không ngờ Phong Liệt vô lại như vậy, làm thần thương của gã chôn sâu dưới đất, tình huống này trước kia gã chưa từng gặp.
Chủ yếu là bởi vì khi gã ra chiêu này đối thủ thường thì tự tự lo thân còn không xong, không rảnh đâu lo đến trường thương của gã. Không ngờ gặp phải quái thai Phong Liệt mặc cao cấp linh bảo chiến giáp, trước mắt chỉ có thể chịu xui.
– Cuồng long táng thiên…Đạn thiên thối!
*Bùm!*
Phong Liệt đạp trường thương lún xuống đất, bàn chân rót vào cương khí bỗng đá hướng đầu Tần Trọng. Cảm nhận khí kình điên cuồng ập đến, Tần Trọng không dám xem thường, hai tay giao nhau bảo vệ đều nhưng vẫn bị một cước đá ra xa ba trượng.
Tần Trọng đứng vững thân hình, ánh mắt nhìn Phong Liệt rực lửa, bây giờ gã hai tay trống rỗng tựa như con cọp mất nanh vuốt.
Phong Liệt mặc kệ Tần Trọng, cúi đầu nhìn trường thương cắm sâu và mặt đất, cười gian:
– Hắc hắc, chắc thời gian ngươi đào ra trường thương đủ để lão tử đánh ngươi thành chó chút, oa ha ha ha ha!
Đám người xung quanh nhìn Phong Liệt cười khờ thì thấy không nói nên lời. Trần Nhược Tình nhìn hắn hành động, lắc đầu bật cười, lòng thầm thở ra.
Nhìn Phong Liệt cười to, Tần Trọng vẻ mặt giận dữ dần bình tĩnh lại, sau đó khinh thường cười khẩy:
– Hừ, Phong Liệt, dù bổn công tử không dùng tế thiên thần thương thì muốn xử lý con kiến như ngươi cũng dễ như trở bàn tay! Hôm nay bổn công tử phải để ngươi biết, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm bại tướng dưới tay ta!
Dứt lời, tay Tần Trọng bỗng lại xuất hiện một trường thương màu bạc, trường thương này là cấp thấp linh bảo mà rất nhiều đệ tử thường thấy, so với hùng hồn đại khí tế thiên thần thương trước đó thì kém rất xa.
– Đại phá diệt tứ tầng…Thiên xà vũ!
Tần Trọng gầm lên, thân hình cùng trường thương chớp mắt hai hợp thành một, một bóng rắn to lớn vặn vẹo bay lên trời, mang theo uy thế kinh người mạnh đụng vào Phong Liệt. Trong thiên địa vang tiếng *xì xì* quái dị hút tinh thần người.
Chiêu thứ tư “Đại phá diệt cửu trọng thương quyết” này có thể phát huy ra sức chiến đấu gấp mười lần của Tần Trọng, uy lực hơn xa ba thức đầu, dù là đối thủ cùng nguyên khí cảnh cửu tầng nếu không có thủ đoạn đặc biệt thì chỉ đành nuốt hận thương đau.
Trong thế hệ trẻ nguyên ám võ viện, người đáng giá cho Tần Trọng thi triển chiêu này ít ỏi không mấy ai, nếu không phải Phong Liệt mặc long ngạc chiến giáp thì chưa đáng gã dốc hết sức như vậy.
Phong Liệt nhìn bóng xà vặn vẹo đến, nở nụ cười âm trầm nói:
– Hừ, không còn tế thiên thần thương, ngươi ở trong mắt của ta chỉ là bệnh miêu không có nanh vuốt mà thôi. Hắc hắc, cũng tới lúc lão tử ra tay rồi!
– Cuồng long táng thiên…Đạp thiên bộ!
Thân hình Phong Liệt bỗng biến mất, khi xuất hiện đã tới đầu bóng rắn, chỉ thấy đôi chân mông lung khói đen của hắn lần lượt đạp vào đầu rắn, vang hai tiếng *bùm bùm* trầm đục.
Một người một rắn va chạm rồi tách ra, Phong Liệt dựa thế thăng lên mấy trượng, bóng rắn bên dưới trúng “Đạp thiên bộ” của hắn chỉ nhẹ lắc lư, gần như không bị ảnh hưởng gì.
– Ha ha ha ha! Phong Liệt, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này mà dám huênh hoang trước bổn công tử? Bổn công tử thu nô tài nhà ngươi chắc rồi!
Tần Trọng cười to, lại lần nữa khống chế bóng rắn vặn vẹo xông lên tấn công Phong Liệt.
Người xung quanh đều lắc đầu thở dài, chiến kỹ mạnh mẽ của Phong Liệt đối với Tần Trọng chỉ là gãi ngứa, vậy thì làm sao đánh? Vừa nghĩ đến thiên tài cửu phẩm trở thành nô tài cho Tần Trọng thì mọi người đều thầm thương tiếc.
Mắt Phong Liệt chớp lóe, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ài, xem ra lần này phải trả giá lớn hơn chút mới được!”
Tiếp theo hắn biểu tình dứt khoát, từ nhẫn trữ vật nhanh chóng lấy ra một viên diệu xuân đan, nuốt xuống.
– Tần Trọng, ngươi lại thử chiêu này xem!
Phong Liệt ở trên không trung đột nhiên vươn ra tay phải chống trời, lòng bàn tay dâng lên đoàn khói đen, rất nhanh đoàn khói ngưng tụ thành hình đại ấn ban sơ vuông vức, to cỡ đầu người.
– Tá thiên chi thế…Cái thiên ấn!
Theo tiếng quát khẽ của Phong Liệt, đại ấn trong tay hắn dần biến nặng nề, như nặng tựa núi cao. Bản thân hắn hình như không chịu nổi sức nặng, sắc mặt biến ngày càng tái nhợt, người run khẽ.
Cùng lúc đó, uy thế vạn quân vô cùng nặng nề khiến mọi người giật cả mình, Trần Nhược Tình, Trương Diệu cũng đầy ngạc nhiên.
Mọi người đều cảm nhận được lúc này tay Phong Liệt nâng dường như là một ngọn núi cực kỳ nặng nề, nếu rơi xuống sẽ có uy lực hủy thiên diệt địa. Thoáng chốc ai nấy trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Phong Liệt.
Tần Trọng bị hành động của Phong Liệt làm giật nảy mình, nhưng gã không chút tạm dừng truy sát lên. Nếu bị một nguyên khí cảnh tứ tầng long võ giả hù dọa lùi bước thì gã sẽ không tha thứ cho bản thân.
– Hắc!
Phong Liệt hét chói tai, đại ấn mạnh đè xuống ném hướng bóng rắn. Giờ phút này dường như cả thiên địa tùy theo đại ấn rời tay mà run rẩy.
– Nguy rồi!
Mắt thấy đại ấn rơi xuống, Tần Trọng hô t, lòng kinh sợ muốn chết, gã không chút do dự tránh đi.
Nhưng khiến gã không ngờ là đại ấn bên trên tỏa ra lực hút quái dị mạnh mẽ không gì sánh được, khiến gã trốn chậm nữa nhịp.
*Bùm!*
Một tiếng nặng nề qua đi, trời đất như tĩnh lặng lại, mọi người ngơ ngác nhìn bầu trời.
Chỉ thấy Tần Trọng và bóng rắn gặp trọng kích thì rớt xuống đất. Tần Trọng ngã trên mặt đất hộc máu liên tục, mất sức rất lớn mới đứng dậy được. Trường thương trong tay gã gãy vài khúc tán loạn trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy vẻ khó tin.
– Ta thua! Ta thua! Không thể nào? Sao Tần Trọng ta thua được? Khụ khụ!
Chẳng những Tần Trọng không tin mà đám đệ tử xung quanh cũng mờ mịt như đang nằm mơ.
– Làm sao có thể? Đại sư huynh mà thua? Thua Phong Liệt chỉ có nguyên khí cảnh tứ tầng? Cái này…thật khiến người khó tin quá!
– Đại sư huynh ở trong ám võ viện chúng ta ba năm chưa từng thua, không ngờ thua vào tay đệ tử mới như Phong Liệt, thật là chuyện đời khó đoán!
– Lúc trước Phong Liệt sử dụng chiến kỹ gì vậy? Sao ta chưa từng thấy qua?
– Chắc chắn là địa cấp chiến kỹ uy lực không gì sánh được! Đãi ngộ của thiên tài đúng là không giống nhau, mới vừa nhập giáo đã được tập vô thượng công pháp rồi! Ai, người với người thật là không có cách nào so sánh!
– Hừ! Ngươi đừng ghen tỵ, dù có bày địa cấp chiến kỹ bước mặt ngươi thì ngươi có dám luyện không?
– Á…
Trong đám người, chúng đệ tử kinh ngạc qua đi là thảo luận sôi nổi, rất nhiều nữ đệ tử nhìn Phong Liệt ánh mắt sáng ngời. Sở Điệp thì kinh ngạc hé môi, thẫn thờ nhìn Phong Liệt thật lâu.
Đối với Tần Trọng thất bại, trừ mấy kẻ theo đuôi gã tức giận ra thì không một ai đồng tình cả, đủ thấy tên này ở ám võ viện không được lòng người.
Phong Liệt từ không trung đáp xuống, lảo đảo mấy bước mới đứng vững thân hình, khóe miệng vết máu chảy dài, nhưng tốt hơn Tần Trọng trọng thương rất nhiều.
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Trọng, đắc ý cười to nói:
– Tần Trọng, đã cược thì có gan chịu thua! Bắt đầu từ bây giờ tất cả của ngươi là của ta hết! Ha ha ha ha!
Tần Trọng nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Liệt, mạnh chùi máu nơi khóe miệng, gã không nói lời nào nhưng mắt lóe tia lạnh lùng ác độc.
Phong Liệt hừ một tiếng, mặc kệ gã, xoay người đi tới chỗ chôn sâu tế thiên thần thương. Hắn không hứng thú với Tần Trọng, làm hắn thấy hứng thú là tế thiên thần thương đó mà thôi.
Hắn tùy tiện gọi hai đệ tử để họ thi triển đao kiếm đào thần thương ra.
Phong Liệt một tay nắm trường thương đỏ sậm, hùng hồn đại khí, cảm thấy nặng cữ ngàn cân, trong thương ồ ạt dâng trào sát khí và sức mạnh quái dị khiến hắn cực kỳ rung động.
Phong Liệt biết bây giờ không phải lúc nghiên cứu báu vật này, cất nó vào nhẫn trữ vật, định trở về rồi nghiên cứu.
Đột nhiên, sau lưng hắn vang tiếng kinh kêu.
– A, cẩn thận!
– Cẩn thận
– Phong Liệt, cẩn thận sau lưng!
Phong Liệt lập tức xoay người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn một luồng sáng xanh nhanh chóng xẹt tới, trên mặt không có gì ngoài ý muốn.
Phong Liệt kiêu ngạo cười lạnh:
– Hừ! Tần Trọng, lão tử sớm biết ngươi không phải thứ tốt lành gì rồi!
Hắn lập tức thi triển hóa ảnh kỹ tránh đi chủy thủ tẩm độc của Tần Trọng đâm tới, mặc dù bây giờ hắn bị thương nhưng muốn tránh né cũng không khó.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên lóe tia sáng, một đoạn khẩu quyết thoáng hiện.
“Cuồng long táng thiên, cuồng ý nhập ngực, nguyên lực nhập họng, táng thiên vừa kêu, trời sập địa diệt!”
Đây chính là khẩu quyết “Táng thiên khiếu” cuối cùng trong “Cuồng long táng thiên quyết’.
“Táng thiên khiếu” là một thức khác biệt rất lớn với bảy thức kia, vì nó thuộc về công kích sóng âm, uy lực khó mà nhận xét, theo sách ghi chép thì một thức cuối này luyện đến đại thành liền bước vào ngưỡng cửa thiên cấp chiến kỹ.
Phong Liệt đã luyện bảy thức trước rất hiệu quả nhưng đối với thức cuối này dù mở ra ba kinh mạch cổ họng thì vẫn không tìm được bí quyết.
Nhưng trong khoảnh khắc này hắn vừa đúng bắt được chút linh cảm.
Mọi người thấy Phong Liệt không né tránh Tần Trọng tập kích, mắt thấy chủy thủ sắp đâm vào não không có bảo giáp phủ lên thì ai nấy kinh hoàng biến sắc, trái tim nhảy lên cổ họng. Một số nữ đệ tử nhắm mắt lại không dám nhìn.
Trần Nhược Tình, Trương Diệu từ xa ném ra trường kiếm, mưu toan chặn lại chủy thủy, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Nhưng tiếp theo dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Phong Liệt đột nhiên duỗi đôi tay ra, hú dài xuyên kim phá đá hướng luồng sáng xanh.
– Grao!!!
Theo tiếng hú vang lên, một ảo ảnh hắc long chừng ba thước bỗng bay ra đụng hướng ánh sáng xanh.
Bóng hắc long và chủy thủ giao nhau, tiếp theo nghe tiếng *phụt* khẽ, một thanh cấp thấp linh bảo chủy thủ biến thành mảnh vụn rơi lả tả xuống đất.
Thế đi bóng hắc long không giảm, thoáng chốc bay vọt mấy trượng, mạnh đập vào ngực Tần Trọng, khiến gã vốn trọng thương giờ bắn ra bốn, năm trượng mới rơi xuống đất hấp hối. Ngực bảo giáp hỗm một lỗ to như miệng chén, nhìn thấy ghê người.
– Công tử!
– Đại sư huynh!
Mấy tên chó săn của Tần Trọng nhìn gã bị trọng thương gần chết thì hoảng sợ biến sắc, cùng tiến lên đỡ gã dậy.
Phong Liệt nhìn thẫn thờ bóng rồng biến mất thật lâu, cố gắng nghĩ đến cảm giác mới rồi rống một tiếng, trong đầu suy nghĩ tỉ mỉ về nó. Trương Diệu, Trần Nhược Tình nhanh chóng tiến lên trước bảo vệ Phong Liệt sau lưng, hai người nghĩ lại mà sợ, nhìn Tần Trọng, biểu tình cực kỳ giận dữ.
Người xung quanh kinh ngạc qua đi đều chửi mắng Tần Trọng tồi tệ vô sỉ, thấy tôn sùng tiếng rống kinh thiên của Phong Liệt.
Hôm nay Phong Liệt xuất hiện đem đến rung động cho mọi người, đặc biệt là đánh bại đại sư huynh nhiều năm bất bại, sáng tạo kỳ tích khiêu chiến vượt năm cấp! Bất giác cửu phẩm huyết mạch Phong Liệt thiên tài đã thấm sâu vào lòng người, sức ảnh hưởng vượt qua cả đại sư huynh Tần Trọng.
– Khụ khụ! Oa…
Tần Trọng kiềm không được lại hộc bãi máu, liên tục nuốt và vài viên đan dược đều phun ra, nhưng ánh mắt cực kỳ độc ác trừng Phong Liệt.
Gã thều thào gầm với thuộc hạ:
– Giết hắn…cho ta! Tất cả hậu quả ta chịu trách nhiệm!
– Cái này…
Nghe Tần Trọng nói muốn họ đánh hội đòng Phong Liệt, mấy tên theo đuôi biểu tình do dự. Trước không nói có đánh thắng hai thị vệ chân khí cảnh vẻ mặt giận dữ của Phong Liệt không, bản thân hắn là chúng không thể trêu vào.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Trầm ngâm một lúc Tần Minh nói thầm bên tai Tần Trọng:
– Công tử, chỉ cần Phong Liệt còn ở ám võ viện ngày nào thì chúng ta tùy thời cho hắn nếm mùi, cần gì nóng lòng một phút chứ?
– Đúng đó! Đại sư huynh cần gì chấp nhặt với hắn, về sau từ từ cho hắn bài học cũng không muộn!
– …
Tần Trọng nghiến răng một hồi lâu mới dịu sắc mặt, dù gã hận Phong Liệt không đội trời chung nhưng vẫn không mất đi lý trí.
Phong Liệt lạnh lùng nhìn Tần Trọng. Mắt lóe sát khí. Tần Trọng là công tử thế gia luôn xuôi chèo mát mái, nếu hận ai rồi thì đương nhiên sẽ không chịu từ bỏ.
Nếu đổi lại là trường hợp khác thì Phong Liệt tuyệt đối không chịu do dự làm thịt gã nhưng hiện tại không được, Tần gia có sức ảnh hưởng trong ám võ viện, nếu ở trước mặt bao người xử lý gã thì hắn sẽ gặp rắc rối. Phong Liệt trầm ngâm một lát, từ bỏ quyết định này.
Lúc này trên đỉnh Ám Võ Phong, một đám lão già xa xa nhìn quảng trường bên dưới sững sờ thật lâu. Mới rồi hai thức chiến kỹ của Phong Liệt cho các cao thủ này mang đến rung động khó thể tưởng tượng.
– Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tần Trọng sao có thể thua một tiểu tử nguyên khí cảnh tứ tầng chứ? Còn nữa, hắn làm sao phát huy ra chiêu thức có uy lực như vậy? Lão phu khẳng định có cao nhân thầm cứu trợ hắn!
– Hừ! Tần hộ pháp, ngươi đừng dát vàng lên mặt người Tần gia các ngươi! Có cao thủ giúp đỡ? Ngươi coi chúng ta cùng mắt mù như ngươi chắc?