Ma Hoàn Lãnh Nhân

Chương 38: Ma hoàn



Vốn đã nghe danh Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong, Công Tôn Hách đâu dám xem thường. Thiết phiến trên tay Công Tôn Hách đã xòe ra, nhưng không còn động thái phe phẩy nhàn tản, mà có phần khẩn trương hợp với thần sắc trang trọng của lão.

Lão Công Tôn nhìn Cát Thiên Phong tưởng chừng như muốn biến cái nhìn của lão thành một nhát đao, nhát kiếm chẻ đôi người đối phương, lão chậm rãi nói :

– Lão phu nghe thiên hạ đồn đại tôn giá có biệt tài xếp hình giấy. Một khi đối phương nhận được hình nấm mồ thì xem như đã đối mặt với thần chết, không biết chuyện đó có đúng không?

– Nếu đúng như thiên hạ đồn đại thì Công Tôn lão muốn nhận hình giấy gì?

Công Tôn Hách lưỡng lự một lúc rồi mới đáp lời Cát Thiên Phong :

– Tất nhiên chẳng ai thích đối mặt với tử thần, và lão phu cũng vậy. Nói như thế nhưng khi giao thủ thì binh khí lại vô tình.

– Tại hạ sẽ kìm chế binh khí của mình.

– Tôn giá có lòng như vậy lão phu xin đa tạ.

Lời nói dứt trên cửa miệng, Công Tôn Hách đã lắc vai thẳng tới Cát Thiên Phong. Thiết phiến trong tay lão nhanh chóng được gấp lại, biến thành đoản côn, có mũi nhọn hoắt liên thủ phóng ra những thế điểm chết người công vào ba mươi sáu đại huyệt của Thiên Phong.

Đối phó với những thế điểm thần kỳ của Công Tôn Hách, Thiên Phong không chút gì tỏ ra nao núng, mặc dù những thế công của đối phương đều là những chiêu công sát tử. Mũi quạt điểm tới tưởng như chạm được vào tử huyệt của Thiên Phong, thì y như rằng chỉ cần chàng nhích động thân pháp là đã tránh được sát chiêu của lão Công Tôn.

Liên thủ trong chớp mắt, lão Công Tôn Hách đã xuất được mười thế điểm liên hoàn, nhưng tuyệt nhiên không sao chạm được vào thân ảnh của đối phương. Lão càng truy kích Thiên Phong càng bồn chồn lo lắng, bởi lẽ chỉ có lão xuất thủ còn đối phương chỉ tuyệt nhiên né tránh, vậy mà những chiêu công của lão vẫn không làm gì được. Công Tôn Hách dụng đến thế điểm thứ mười hai thì bất thình lình xoay bộ, xòe Thiết phiến quạt ngang. Với thế công biến hóa bất ngờ này, dụng ý của Công Tôn Hách nhằm ra một chiêu quyết định, nếu như vẫn không đắc thủ thì ngưng ngay cuộc giao thủ.

Thiết phiến của lão Công Tôn vừa xòe ra định phạt ngang yết hầu của Thiên Phong, nhưng ý đồ của lão như đã bị Thiên Phong đọc trước, nên chiếc Thiết phiến vừa xòe ra thì hộ khẩu của lão Công Tôn Hách như có áp lực của chỉ công khống chế.

Áp lực chỉ công khiến lão Công Tôn giật mình, thâu hồi Thiết phiến, phi thân lướt về sau. Lão nhìn Thiên Phong không chớp mắt rồi từ tốn nói :

– Tôn giá không xuất thủ để lão phu thị nhãn tuyệt công của tôn giá.

– Tại hạ đã ra chiêu rồi, Công Tôn lão không thấy thôi.

Câu nói của Thiên Phong khiến Công Tôn Hách giật mình. Lão nheo mày nghĩ thầm :

– “Từ lúc ta chủ động tấn công, không hề thấy Thiên Phong phản kích, hay thấy đôi Ma hoàn xuất hiện, thế mà gã nói đã xuất thủ rồi. Chẳng lẽ thủ pháp dụng Ma hoàn của gã xuất thần đến độ vô hình, vô chiêu và vô thanh chăng?”

Tâm tưởng nghĩ như vậy nên lão Công Tôn nhìn lại thân pháp mình. Lão chẳng hề phát hiện được dấu tích nào trên bộ trường y nên nhìn lại Thiên Phong nói :

– Tôn giá đã xuất thủ sao lão phu chẳng thấy vết tích binh khí của tôn giá trên người lão phu?

– Tại hạ không dụng tâm để dấu tích trên thân pháp của Công Tôn lão!

– Vậy vết tích binh khí của tôn giá công vào chốn hư vô à?

– Đã xuất chiêu thì phải có đích!

Lão Công Tôn nghe chàng nói câu này, một lần nữa phải nhìn lại thân ảnh của mình. Lão chẳng hề phát hiện được gì. Đến lúc này, Công Tôn Hách mới ngờ ngợ dời mắt về phía Công Tôn Cửu.

Lão thấy hai tay Công Tôn Cửu buông thõng, bình thời tay cầm Thiết phiến của Công Tôn Cửu thường thủ che chắn phần thượng đỉnh nay lại xuôi thẳng dọc hai bên thân trong tư thế như bị trời trồng đứng bất động.

Lão Công Tôn biến sắc. Lão phi thân đến bên Công Tôn Cửu. Đập vào tinh nhãn của lão Công Tôn là hai đốm máu rỉ ra từ hai bên bờ vai của Công Tôn Cửu.

Công Tôn Hách thộp lấy Công Tôn Cửu.

Lão lay vai Thiết Phiến thư sinh :

– Hảo nhi!

Công Tôn Cửu như người bừng tỉnh ra khỏi cơn ác mộng, ngớ người nhìn Công Tôn Hách :

– Hơ!

– Hảo nhi, người sao vậy?

Công Tôn Cửu ngơ ngơ nói :

– Bá bá… hơ Công Tôn Hách lay vai Công Tôn Cửu :

– Người sao vậy?

– Hơ! Hảo nhi định phóng Thiết phiến đánh vào bách hội huyệt của Cát Thiên Phong nhưng chưa kịp thực hiện ý định đó thì có hai lưỡi sét bạch quanh đánh vào vai hài nhi.

Công Tôn Hách xé toạc vai Công Tôn Cửu. Hai mắt lão mở to hết cỡ nhìn hai vết thương sâu hoắm cắt đứt đại huyệt Thiên Trụ. Đại huyệt Thiên Trụ là đầu mối giao cảm của các dây thần kinh, một khi bị phế bỏ thì tứ chi chẳng khác nào bị điểm tĩnh huyệt, không sao cử động được nữa. Nếu bị điểm tĩnh huyệt còn có thể giải khai, nhưng hủy huyệt Thiên Trụ thì xem như trở thành phế nhân suốt đời.

Công Tôn Hách hoảng loạn tinh thần, hối hả nói :

– Hảo nhi người cử động được không?

Công Tôn Cửu lắc đầu.

Công Tôn Hách thấy gã lắc đầu càng khẩn trương hơn :

– Hảo nhi người đã trở thành phế nhân rồi!

Lão ôm ngang vùng thắt lưng Công Tôn Cửu rồi quay lại Cát Thiên Phong :

– Tôn giá sao không hạ độc chiêu với lão phu mà lại nhắm vào Công Tôn Cửu chứ?

Thiên Phong lạnh nhạt đáp lời Công Tôn Hách :

– Nếu Thiết Phiến thư sinh bàng quang tọa thị thì đã không phải chịu kiếp nạn này. Tại hạ cũng muốn y giam mình mãi mãi trong Mộ Dung phủ để đừng gây thêm họa cho bá tánh.

Nghe Thiên Phong nói, Công Tôn Hách phẫn nộ rít lên :

– Thiên Phong, hảo nhi của Công Tôn Mộ Dung phủ có làm gì cũng được cả.

Nếu cần thì Mộ Dung phủ sẽ bồi hoàn bằng kim lượng chứ chẳng lẽ vì một lũ dân đen mà người hạ độc thủ với Hảo nhi của Mộ Dung phủ ư?

– Dân đen hay cùng mạt cũng là con người. Nếu Công Tôn lão phu không phục thì tại hạ sẵn sàng bồi tiếp.

Cùng với câu nói đó thì tấm giấy hồng điều đã xuất hiện trên tay Thiên Phong. Bằng những động tác thuần thục, nhanh như cắt chàng đã xếp xong hình một nấm mồ.

Công Tôn Hách thở hắt ra một tiếng dài thườn thượt. Lão gằn giọng nói :

– Ma Hoàn Lãnh Nhân, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại!

– Tại hạ sẵn sàng chờ lão!

Công Tôn Hách nghiến răng ném về phía chàng ánh mắt hằn học bất nhân rồi mới cắp Công Tôn Cửu trở bộ dụng thuật khinh công thượng thừa băng mình đi.

Tôn Quách bước đến bên Thiên Phong :

– Cát đại ca!

Thiên Phong nhìn lại Tôn Quách :

– Đó là ý trời, Tôn đệ không nên từ chối. Với ai thì ta không biết, nhưng với Tôn đệ thì ta thấy rất xứng đáng với cương vị đó!

– Nhưng võ công của đệ..

– Phàm Minh chủ võ lâm thì thường là người có võ công siêu quần, nhưng chưa hẳn võ công đã khiến thiên hạ bội phục. Tôn đệ hãy lấy chữ nhân chữ nghĩa để hành sự, tất sẽ khiến được thiên hạ.

– Nhưng đệ chỉ sợ minh không đủ tài đủ trí thôi?

Thiên Phong mỉm cười nhìn Tôn Quách :

– Bên cạnh tiểu đệ còn có Thiên Phong!

Tôn Quách reo lên :

– Thế thì Tôn Quách này sẵn sàng đảm nhiệm chức vị Võ lâm Minh chủ theo ý trời!

Thiên Phong vỗ vai Tôn Quách :

– Ta cũng tin đây là ý trời!

Tôn Quách ngập ngừng nói :

– Đệ chỉ sợ lão Công Tôn Hách không bỏ qua chuyện này.

– Huynh sẵn sàng bồi tiếp lão.

Tú Tú lên tiếng :

– Tôn giá đã xem Tôn tiểu huynh như nghĩa đệ, thế sao không truyền thụ tuyệt kỹ cho tiểu huynh?

Tôn Quách trừng mắt nhìn Tú Tú :

– Ả la sát biết gì mà nói?

Thiên Phong cướp lời Tôn Quách :

– Trình cô nương nói rất đúng. Huynh chỉ sợ những tuyệt kỹ võ học của mình không đáng để Tôn đệ hàm thụ mà thôi!

Tôn Quách mừng rỡ nhìn Thiên Phong :

– Đại ca định truyền tuyệt nghệ cho đệ à?

– Nếu Tôn đệ thích võ học của Thiên Phong!

Tôn Quách reo lên :

– Tất nhiên là thích rồi, chỉ sợ đại ca chê Tôn Quách là kẻ thô thiển không đáng để đại ca truyền thụ võ công!

– Đệ đã là Minh chủ sao nói không xứng đáng chứ?

– Nếu Tôn Quách học được võ công của đại ca thì chẳng còn sợ ai bắt nạt nữa, và cũng chẳng cần phải lánh thân ra Hỏa điểu đảo!

– Huynh sẽ truyền thụ võ học cho Tôn đệ. Nếu Tôn đệ có cao hứng muốn học võ công của huynh thì hãy theo huynh.

– Tất nhiên phải theo đại ca rồi!

Thiên Phong mỉm cười gật đầu.

Tú Tú hớn hở nói :

– Tú Tú cũng sẽ theo Cát đại ca!

Tôn Quách cau mày nhìn nàng :

– Chẳng lẽ nàng cũng đòi thụ giáo võ công của Cát đại ca?

– Theo Cát đại ca không phải đệ thụ giáo võ công mà để chăm sóc cho huynh thôi!

– Ta đâu có cần nàng chăm sóc, Tôn tiểu gia có thể tự lo liệu cho mình mà!

– Hê, bây giờ huynh có Cát đại ca nên quên Tú Tú đã từng sát vai sát cánh với huynh trong lúc hoạn nạn. Một kẻ vô ơn bội nghĩa như huynh thì đâu có thể lấy chữ nhân, chữ nghĩa phát dương quang đại chứ?

Tôn Quách nghe nàng nói chỉ còn biết thở dài im lặng.

Thiên Phong nói :

– Tú Tú nói cũng đúng. Với lại huynh cũng đang rất cần có Tú Tú cùng với Thánh Cô Bình nhi chăm sóc cho Nghiêm Lệ Hoa phu nhân!

Tôn Quách tròn mắt hỏi Thiên Phong :

– Sao đại ca đã gặp thánh cô và Lệ Hoa phu nhân?

Thiên Phong gật đầu :

– Huynh đã gặp họ ở Hoàng Thạch Cương. Nếu như ông trời có mắt thì Nghiêm đại tẩu sẽ phục hồi thần thức.

– Kim Lăng phủ có rất nhiều đại phu tiếng tăm lừng lẫy. Nếu đại ca cần, đệ sẽ mời những vị đại phu kia phục hồi thần thức cho Nghiêm phu nhân!

– Phục hồi thần thức cho Nghiêm phu nhân không phải chuyện dễ mà chỉ có một người khả dĩ làm được. Người đó chính là Chử Hàn Thống!

– Chử đại phu ở đâu?

– Đang ở tại Hoàng thạch cương.

– Đại ca đã mời được Chử đại phu rồi?

– Huynh e mời không được!

– Sao lại không được?

Thiên Phong buông một tiếng thở dài.

Thấy Thiên Phong thở dài, Tôn Quách nhìn chàng hỏi :

– Mời Chử đại phu, đại ca có điều gì khó nói phải không?

Thiên Phong nhìn Tôn Quách mỉm cười :

– Đúng là như vậy, vốn trước đây Chử đại phu là một thần y nhân từ đôn hậu, cứu người không phân biệt bạch đạo hay hắc đạo. Một hôm Chử đại phu dụng y cứu một cao thủ đại ma đầu.

Tôn Quách hỏi :

– Chính kẻ kia đã lấy ơn mà báo oán?

– Y buộc Chử đại phu phải dùng y thuật đả thông hai đại huyệt nhâm đốc đặng có thể luyện công đến cảnh giới tối thượng. Chử đại phu đã không thực hiện lời thỉnh cầu của gã. Phàm muốn đả thông hai đại huyệt nhâm và đốc để mở cửa sinh tử huyền quan chỉ có những ai gặp may mắn mà thôi, còn dụng y thuật thì chẳng khác nào coi thường mạng người. Chính vì lẽ đó mà Chử đại phu đã không nhận lời thỉnh cầu của người đó.

– Người kia đã làm gì với Chử đại phu?

– Đốt sách y thuật của Chử đại phu, và còn cưỡng bức Chử phu nhân cho đến chết. Kể từ sau kiếp họa đó, Chử đại phu thề không dụng y thuật cứu người võ lâm.

– Chính vì nguyên nhân đó mà lão làm khó cho đại ca?

– Thực ra huynh cũng không muốn làm khó cho Chử đại phu vết thương trong tâm người đó còn hằn dấu, giờ đây khơi dậy, người càng đau lòng hơn.

– Đệ sẽ đích thân đi mời Chử đại phu!

Tú Tú xen vào :

– Thỉnh mời Chử đại phu xem chừng rất hợp với huynh!

Tôn Quách nhìn Tú Tú :

– Nàng biết gì mà nói?

– Hê sao Tú Tú không biết huynh chứ? Trên giang hồ thì có ai xảo ngôn bằng huynh?

Tôn Quách trợn mắt :

-Ê!

– Tú Tú từng sống bên cạnh huynh mà!

– Tôn tiểu gia xảo ngôn đặng đối phó với tính la sát của nàng đó.

Tôn Quách nhìn Cát Thiên Phong :

– Đại ca! Thỉnh mời Chử đại phu hãy giao cho Tôn đệ, nhất định đệ sẽ thỉnh mời được Chử đại phu!

– Huynh kỳ vọng vào Tôn đệ nhưng cũng đừng vì chuyện của mình mà khiến Chử đại phu phải đau lòng với vết thương lòng trong quá khứ!

– Đệ hứa!

Xem tiếp hồi 39 Bí mật Quỷ kiếm pháp


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.