Ma Đế

Chương 4: Pháp kỹ tu ma



– Ha ha, ngươi nghĩ rằng ta là một lão quái vật hay không. Ta cho ngươi biết nhân giới này không ai tin tưởng lẫn nhau cả, lòng người khó đoán cũng giống như những tên đạo sĩ thúi kia chẳng khác gì cầm thú đội lốt người. Lão nhân ta mặc dù tu luyện ma công nhưng không có nghĩa đều giống tên ác ma. Quỷ Minh nói

– Vậy tại sao lão tiền bối không theo con đường tu chân mà phải bước vào ma đạo. Lục Vân thắc mắc hỏi

– Đúng là tên tiểu bối thiển cận, ngươi sau này khi lĩnh ngộ ra sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Quỷ Minh cũng không tiếp tục trả lời nữa

Vài ngày sau đó, khi thương thế của Lục Vân tốt hơn thì lúc đó Quỷ Minh bắt đầu nói rõ về công pháp tu ma mà hắn đang tu luyện. Ma công này chính là Hắc Dương Thần Công, đây là một ma công tu luyện chủ yếu linh khí thiên địa, biến chân khí thành ma khí và cũng khác với các ma công khác. Tu luyện ma công giúp chủ thể có sức mạnh ma lực mang dương khí nồng đậm, có thể nói đây là ma công nghiêng về dương lực. Cảnh giới tu luyện chia thành bảy tầng. Nghịch Mệnh kỳ, Trúc Sơ kỳ, Tích Cốc kỳ, Ma Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hợp Thể kỳ, Nhập Ma kỳ, Độ Quỷ kỳ, ngoài ra mỗi cảnh giới còn được chia thành ba tiểu cảnh hạ, trung, thượng…

– Ta đã giải thích cho ngươi biết rõ về ma công mà tu luyện, hiện tại ta đang ở cảnh giới Tiên cảnh cũng đồng nghĩa bước vào Nguyên Anh kỳ, nếu như ngươi có thiên bẩm thì có thể còn cao hơn ta gấp trăm lần. Bây giờ ta sẽ chuẩn bị cho ngươi đan dược và vật dụng để ngươi đủ bước vào cảnh giới Hậu Thiên còn lại thì ngươi tự lo. Quỷ Minh vuốt râu mà nói.

– Tiền bối à không sư phụ sao người lại đi sớm như vậy, không phải người nói sẽ dạy dỗ đệ tử sao. Lục Vân buồn bã nói

– Kẻ tu luyện không dựa vào người khác mà ngươi hãy dựa vào chính bản thân mình. Đôi tay ta đã ngấm quá nhiều máu bị người đời khinh ghét, tuổi ta cũng đã già không thể bước vào trong giang hồ nữa. Ta mong ngươi đừng bước trên vết xe đổ của ta mà hãy làm những gì mình muốn, kẻ tu ma không phải là ác ma mà tâm hồn của loài người mới chính là ác ma. Quỷ Minh trả lời

Trước khi rời đi, Lục Vân liền quỳ trước Quỷ Minh mà lạy.

– Mặc dù sư phụ không dạy con nhiều nhưng con sẽ luôn luôn nghe theo lời người dặn. Một ngày làm sư suốt đời vẫn làm sư. Nói xong hai mi mắt Lục Vân chảy xuống hai dòng nước mắt

– Hảo hảo, đúng là đồ đệ của ta, ha ha. Quỷ Minh vừa bước đi vừa cười to

Sau khi Quỷ Minh bỏ đi, Lục Vân cũng trở về Lục gia. Khi đến Lục gia nhiều gia đinh vô cùng kinh ngạc khi thấy thiếu gia của mình đã mất tích mấy hôm cuối cùng cũng đã về. Bước vào phòng thì Lục Sa cũng đến gõ cửa

– Cốc cốc

– Ai đấy ?

– Là ta đây, phụ thân của ngươi. Lục Sa bên ngoài nói

– Thì ra là phụ thân, đêm hôm khuya đến đây tìm hài nhi có chuyện gì ? Lục Vân hỏi

– Hừ, ngươi cái tên hài tử bất hiếu này sao hôm nay mới về nhà biết rằng ta lo lắng cho con lắm không ? Lục Sa liền ôm Lục Vân vào lòng

– Phụ thân, người bỏ con ra đi ! Lục Vân liền dùng tay đẩy Lục Sa ra nhưng trong lòng lại không hề muốn

– Nếu như ngươi mất thì mẫu thân ngươi tại nơi âm tuyền không thể yên lòng. Lục Sa nói

– Phụ thân ngươi không cần lo lắng, ta có chuyện bí mật muốn nói người biết, mau vào phòng của hài nhi. Lục Vân nói xong dắt tay phụ thân của hắn vào phòng.

– Ngươi có chuyện gì thì mau nói cho ta biết. Lục Sa hồi hộp hỏi

– Thực ra là việc hài nhi tình cờ nhặt được cơ duyên. Lục Vân trả lời

– Cơ duyên gì, mau mau nói ? Lục Sa hối hấp

– Khi hài nhi bị ám sát bởi đám thích khách, đã bị chúng đánh cho trọng thương lúc đó một lão tiền bối đã ra tay giúp đỡ hài nhi giết sạch bọn thích khách sau đó còn cứu mạng hài nhi. Sau khi cứu mạng hài nhi xong người đã nhận hài nhi làm để tử và truyền cho hài nhi một công pháp tu luyện. Lục Vân gải gải đầu nói

– Có chuyện đó sao ? Lục Sa mừng rỡ riếu rít

– Vậy ngươi biết lão tiền bối đang ở đâu không, để ta cảm tạ tiền bối đó. Lục Sa nắm tay Lục Vân mà kéo mạnh

– Thực sự người đã đi mất rồi, khi đưa công pháp tu luyện cho hài nhi xong người cũng đã từ biệt hài nhi rồi. Lục Vân không muốn nói rằng hắn đang nắm giữ bộ ma công sợ rằng sẽ bị nhiều kẻ để ý, kẻ cả người thân hắn cũng sẽ không nói

– Haiz, tiếc thật tiếc thật. Ngươi biết lão tiền bối đó ở cảnh giới gì không ? Lục Sa tiếp tục hỏi

– Hài nhi cũng không rõ hình như nghe sư phụ có nhắc đến Tiên Cảnh gì đó. Lục Vân lại tiếp tục gải đầu mà nói.

– Cái…cái gì, Ti…ên cảnh ?. Lục Sa hoảng hốt đến độ ngã xuống dưới nền đất

– Có gì không phụ thân, hài nhi từ xưa đến nay chưa tu luyện nên không biết được mà sao phụ thân thấy hoảng hốt thế ? Lục Vân thắc mắc hỏi

– Ông trời cuối cùng cũng giúp Lục gia chúng ta. Ha ha ông trời ơi là ông trời cám ơn người rất nhiều, hôm nay ta đã có một hài tử được cao thủ Tiên cảnh dạy dỗ đúng là phúc đức ba đời mà. Lục Sa hét lớn trong phòng

– Phụ thân, người không được khỏe hả sao thấy người bất an thế ? Lục Vân càng cảm thấy lo sợ khi thấy phụ thân của mình cười lớn trong phòng.

– Ngươi, tên tiểu tử này hãy có gắng tu luyện công pháp mà sư phụ hãy trao đi. Đó chính là báu vật ngàn năm mới có ngoài ra ngươi không được tiết lộ cho ai biết cả nếu không Lục gia chúng ta sẽ phải đối đầu với cả hạ giới cũng như trung giới. Nghe rõ chưa. Lục Sa run rẩy bước ra khỏi cửa phòng

​.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.