Xuân Viên áp má vào mặt Tiểu Ngưu, ôn nhu hỏi:
“Hai ta xa nhau mấy ngày, ngươi có hay nhớ tới ta không?”
Tiểu Ngưu nghe xong đáp:
“Có chứ, bình thường ta vẫn nhớ tới nàng.”
Mà trong lòng lại nghĩ:
“Ta thực sự xin lỗi nha, thiếu chút nữa ta đã quên cả nàng. Bên ta có nhiều mỹ nữ lắm.
Tiểu Ngưu hỏi: ”
Thế nàng đã tính đến chuyện ly khai tên Mai Lão Bản hay chưa?’
Xuân Viên hít mấy hơi thở, nói:
“Đừng nhắc đến tên đó nữa, ta vừa nói sẽ ly khai hắn, hắn liền tức giận mà trừng mắt nhìn ta, còn nói muốn giết nữa, khiến ta sợ đến nỗi không dám nói thêm 1 lời nào.”
Tiểu Ngưu thoải mái nói:
“Việc này không nên quá gấp gáp, đợi về sau ắt có cơ hội. Vạn nhất mà chọc giận hắn, hắn mà liều mạng thì nàng sẽ thảm mất.”
Xuân Viên áp sát thật chặt vào người Tiểu Ngưu, hương thơm tỏa khắp người hắn. Tiểu Ngưu nghĩ:
“Nếu như không phải đang ở trên xe, mà là ở vùng ngoại thành hay là những lúc không ai quấy rối khi ở trên giường thì, hắc hắc, thật là sảng khoái, muốn làm gì thì làm.”
Xuân Viên nói:
“Hắn có dám làm gì cũng không sợ, ta biết bản lĩnh của ngươi hơn hắn rất nhiều. Nếu hắn mà có làm gì ta thì ta sẽ tìm đến ngươi chờ sự giúp đỡ.”
Tiểu Ngưu cười cười, nói:
“Hắn mới là chính là đức ông chồng của nàng mà.”
Xuân Viên chữa lời:
“Đó là ngoài miệng nói thế, trong lòng ta ngươi mới chính là người ta mong muốn. Ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên ngươi. Tay ngươi rất mạnh mẽ, tên tiểu tử lại thô lỗ, dường như luôn muốn lấy mạng ta. Cái đấy cứ muốn thụi mạnh vào phía dưới, khiến ta phải phát cuồng lên.”
Xuân Viên ghé sát vào tai của Tiểu Ngưu mà thì thầm vong tình to nhỏ. Tiểu Ngưu nghe được tràn ngập niềm kiêu hãnh, hai bàn tay bị kích thích cứ ấn vào đẩy đẩy cái đầu của cặp nãi tử cả trăm phát.
Xuân Viên thở gấp hơn, ngoài miệng tỏ vẻ chán ghét, nói:
“Ngươi thật xấu lắm, khiến ta phía dưới đều chảy nước rồi. Ôi, vậy mà bây giờ lại không thể được thực sự sảng khoái một chút, thực là khổ sở. Cũng may mà cái tên đáng ghét kia đang bị bệnh, mà tốt nhất là hắn chết luôn cho rồi.”
Tiểu Ngưu vừa cảm thụ cái bầu nãi tử thật đầy ắp mà cao ngất ấy, một bên hỏi:
“Hắn làm sao vậy? Mắc bệnh nan y ư?”
Xuân Viên đáp:
“Mấy ngày hôm trước hắn bị thua lỗ nặng, tức đến nỗi suýt mà ngã bệnh, may mà hắn được mấy người phu nhân của hắn chăm sóc.”
Tiểu Ngưu à một tiếng, cười cười rồi nói:
“Ủa, hắn bị bệnh thế mà nàng còn có tâm tình đi dã ngoại ư? Vạn nhất ông chồng nàng nghẻo, nàng muốn nhìn mặt lần cuối cũng không được đâu! Ha ha.”
Xuân Viên kiên quyết nói:
“Trong lòng ta chỉ yêu nhất có mình ngươi thôi. Từ trước tới nay ta chưa hề thích hắn, Ta chỉ thích ngươi thôi. Nếu sau này ngươi không tốt, ta…Ta sẽ chết cho ngươi xem.”
Tiểu Ngưu nghe xong nhíu mày, tâm nói:
“Hic hic, nếu sau này tất cả các mỹ nhân này đều cùng sống với ta nhỉ, không biết sẽ thế nào đây? Những người khác chắc đều đồng ý chứ riêng thất di thái này chắc hơi bị khó đây.”
Xuân Viên nói: “Nhanh lên, đừng có ngừng hôn ta. Tiểu Ngưu nghe lời, ôm lấy cơ thể nàng, hết hôn rồi lại liếm lấy đầu lưỡi đấy, hai thủ thì không ngừng sờ soạng khắp cơ thể của Xuân Viên, nào là cái mông nào là cặp nãi tử, thật khiến cả hai nóng rực hết toàn thân, Tiểu Ngưu hận không thể cởi bỏ hết y phục của nàng, mà lại đúng vào cái thời khắc thăng hoa nhất chứ. Lúc này, hắn chỉ ham muốn được đâm vào cái tiểu động ấy, muốn kiền nó đến khi nào nó sưng tấy lên mới đã. Trước khi Tiểu Ngưu xuống xe, Xuân Viên nói nhỏ: “Nhớ kỹ nha, trong vòng 3 ngày, ngươi nhất định phải đến gặp ta, nếu không thì thì đừng hòng mà…
” Tiểu Ngưu gật đầu. Chờ Tiểu Ngưu xuống xe, nàng mới lên xe lớn tiếng hô: ”
Ngụy công tử, bảo trọng, hẹn ngày gặp lại.
” Dứt lời liền ngồi vào trong đi luôn.
Tiểu Ngưu nhìn cỗ xe biến mất trong bóng tối, nghĩ: ”
Này nữ nhân này thật là khó lường, yêu ta quá sâu đậm, nhưng nếu ta cứ đa tình mà tuân theo nàng thì sợ khó mà chịu nổi. Không hiểu về sau sẽ kết thúc chuyện này thế nào đây, thôi đành được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.
” Vừa về tới cổng lớn, chưa bước tới cửa phòng khách, Tiểu Ngưu nghe thấy tiếng kế mẫu nói chuyện, hắn bèn hỏi người hầu: ”
Kế mẫu ta đang nói chuyện với ai vậy?
” Người hầu đáp: ”
Người đang tiếp chuyện với bà mối.
”
Tiểu Ngưu ngó vào phòng khách, nói: ”
Ta nghe thấy tiếng của nhiều người chứ không giống như tiếng của hai người.
” Người hầu đáp: ”
Tổng cộng có ba người đang thưa chuyện với bà chủ.
” Tiểu Ngưu a một tiếng, nói: ”
Chắc đây là những người đến xin gả cưới cho tiểu thư đúng không?
” Người hầu nói thêm: ”
Tiểu thư đề cử những ba người, cho nên mới có tận ba bà mối đến thưa.
” Tiểu Ngưu giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền hỏi tiếp: ”
Thế tiểu thư đã quyết định gả cho ai chưa? Càng nói, ngực của Tiểu Ngưu lại càng phập phồng hơn, dường như hắn linh cảm sắp có chuyện không tốt.
Người hầu nở nụ cười, nói:
“Đại thiếu gia, loại sự tình này tiểu nhân thật không được phép biết tới.”
Tiểu Ngưu nghe xong cũng cười liễu, nói:
“Ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
Hắn bước tới trước cửa phòng khách, thật sự chỉ muốn đẩy vào nhưng lại sợ làm lỡ dở cuộc nói chuyện. Hắn nghĩ chắc trực tiếp hỏi quyết định của Tiểu Tụ là cách tốt nhất bây giờ.
Tiểu Ngưu đi vào gian sau, bước vào phòng định thăm lão ba nhưng ông đã ngủ từ lâu, chỉ còn lại nha hoàn đứng hầu cạnh. Hắn liền bước ra thì vừa tới cửa đã đụng phải Điềm Nữu. Điềm Nữu hỏi:
“Tiểu Ngưu ca, huynh đi đúng một ngày rồi, thế đã ăn uống gì chưa?”
Tiểu Ngưu đáp:
“Ta cũng đã ăn rồi, thế còn mọi người?”
Điềm Nữu nói:
“Cả nhà cũng ăn từ lâu rồi.”
Tiểu Ngưu lại hỏi:
“Vậy cả ngày hôm nay muội làm gì vậy?”
Điềm Nữu đáp:
“Dạo này muội được phụ trách việc bếp núc của cả nhà, cũng khá là mệt.”
Tiểu Ngưu ha ha cười, nói:
“Tiểu Tụ đâu?”
Điềm Nữu mỉm cười nói:
“Tiểu Tụ đang ở trong phòng của nàng, dường như đang rất bực bội.”
Tiểu Ngưu hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Điềm Nữu nói:
“Lát ca ca xem rồi biết.”
Vừa nói chuyện, nàng vừa nhìn Tiểu Ngưu với ánh mắt có vẻ thần bí, được một lát rồi bỏ đi làm việc luôn. Tiểu Ngưu nghĩ:
“Chắc Tiểu Tụ đang đắn đo chuyện cưới xin đây mà? Ta cứ thử đến xem nàng ra sao. Bất luận thế nào, ta cũng phải làm nàng rối lên mà không nghĩ tới việc lấy ai nữa, có thể mới tránh được rắc rối sau này.”
Hắn tới trước của phòng của Tiểu Tụ gõ cửa vài cái, bên trong liền có người hỏi:
“Ai đó?”
Đúng là giọng nói của Tiểu Tụ, nhưng nàng có vẻ đang rất sầu não và phiền muộn chuyện gì đó.
Tiểu Ngưu đẩy cửa đi vào, nói:
“Đang làm cái gì vậy?”
Chỉ thấy Tiểu Tụ chính đang viết chữ, nàng đang viết chữ Khải, tuy nhiên không giống như lần trước dáng vẻ lễ độ mà lúc này viết theo lối cuồng thảo. Tiểu Tụ đứng bên cạnh bàn, cánh tay ngọc vung ra mạnh mẽ, những đường cong màu đen liên miên không dứt, như là một con rắn đang nhảy múa trên giấy, như là một con rồng phóng ra tứ hải. Tiểu Ngưu khen:
“Muội tử đang viết thư pháp phải không?”
Tiểu Tụ đột nhiên buông bút, ném chiếc bút ra trước mắt, vo tròn tờ giấy đang viết dở, miệng nói:
“Lại viết sai rồi.”
Tiểu Ngưu hiếu kỳ đích mở cái tờ giấy kia, muốn xem nội dung của nó. Không phải sầu mà chính là lệ, bên cạnh nó là khổ.
Trong tờ giấy đó viết:
Phi hồng vạn điểm sầu như hải
Tửu nhập sầu tràng, hóa tác tương tư lệ
Khổ hải vô biên
Nhân sinh trường hận thủy trường đông
Tạm dịch (He he, cái này là tự dịch ko bít có được hay lắm ko nữa!):
Muôn vạn ánh hồng sầu như hải
Rượu nhập khổ tâm, hóa lệ tương tư
Biển khổ vô biên
Những sự đau khổ trong đời người dài như biển đông
Tiểu Ngưu thấy Tiểu Tụ như vậy cười phá lên. Tiểu Tụ nói to:
“Ca ca, muội đang sầu muốn chết mà, huynh vẫn còn cười được sao.”
Tiểu Ngưu hỏi:
“Có cái gì mà buồn vậy? Nói cho ta xem nào.”
Tiểu Tụ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói:
“Ca ca không thấy sao? Mấy bà mối ở đại sảnh đang chờ ta trả lời đây này.”
Tiểu Ngưu cũng ngồi lên một chiếc ghế, nói:
“Vậy muội thích ai thì lấy người đấy, có ai bắt ép muội phải lấy ai đâu, miễn sao người đó tốt là được.”
Tiểu Tụ a một tiếng, sẵng giọng:
“Đúng là nói linh tinh. Ca ca đâu có phải là con gái, sao mà ca có thể hiểu được.”
Tiểu Ngưu ha ha mà cười gượng vài tiếng, nói:
“Nếu như là ta, việc này giải quyết thực đơn giản. Nhưng nó chỉ là nếu mà thôi.”
Tiểu Tụ mở tròn đôi mắt đẹp, hỏi:
“Nếu như ca ca thì ca sẽ giải quyết thế nào đây?”
Tiểu Ngưu nghĩ:
“Nếu như bà mối của ba mỹ nữ đến tìm ta, ta nhất định sẽ đáp ứng cả ba, thế rồi ta sẽ đối với các nàng thật bình đẳng, làm cả ba đều cảm thấy hạnh phúc.”
Không đợi Tiểu Ngưu đáp, Tiểu Tụ lại tiếp tục nói:
“Đừng nói những lời vô ích nữa, bây giờ tính thế nào đây?”
Đang nói chuyện thì họ nghe thấy tiếng người hầu ngoài cửa:
“Tiểu thư, thái thái hỏi là liệu tiểu thư đã có quyết định gì chưa?”
Tiểu Tụ lo lắng đáp lại:
“Ngươi đi bảo thái thái là bảo mấy bà mối hãy tạm uống vài chén rồi thong thả ta sẽ trả lời.”
Người hầu hơi khó chịu nói:
“Tiểu thư, tiểu thư đã nói câu này đến lần thứ ba rồi, mấy bà mối kia đều đang rất sốt ruột vì chờ đợi.”
Tiểu Tụ phát hoảng, đứng lên kêu to:
“Ơ hay, ngươi không cần phải nhiều lời, ta bảo gì thì cứ thế mà làm theo là được.”
Bên ngoài tên người hầu cứ đứng ỳ ở đấy, không chịu bỏ đi. Hắn muốn đợi câu trả lời của Tiểu Tụ, nếu không công sức hắn lòng vòng mấy lần đều sẽ tan thành mây khói hết.
Tiểu Ngưu hỏi:
“Tiểu Tụ, muội tính sao bây giờ?”
Tiểu Tụ suy nghĩ một hồi, nói:
“Muội cũng hết cách rồi.”
Tiểu Ngưu hỏi:
“Muốn ta gợi ý không?”
Tiểu Tụ vội la lên:
“Có chứ, có chứ, ca ca nói thử xem nào?”
Tiểu Ngưu nói:
“Phụ thân nói thế nào?”
Tiểu Tụ ai lên một tiếng, nói:
“Cả hai đều đồng ý với quyết định của bản thân muội. Vậy mà đến khi họ cần muội quyết định thì muội lại chả biết tính sao cả.”
Tiểu Ngưu hỏi:
“Vậy muội sẽ nghe lời ta chứ?”
Tiểu Tụ suy nghĩ một chút, nói:
“Tất nhiên là muội sẽ nghe lời đại huynh mà.”
Vẻ mặt Tiểu Tụ vô cùng đau khổ.
Tiểu Ngưu nghe xong như được mở cờ trong bụng, nghĩ:
“Nếu nàng đã để ta quyết định, vậy ta còn phải khách khí làm gì nữa?”
Thế rồi, Tiểu Ngưu liên hô to:
“Người đâu.”
Tên ngươi hầu lúc nãy vội có mặt bởi hắn vẫn đang đứng đây từ trước. Hắn nghe thấy thiếu gia gọi mừng quá đến nỗi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Tiểu Ngưu chỉ tay ra phía trước, nói:
“Ngươi đi nói với thái thái, tiểu thư không đồng ý gả cho cả công tử, bảo mấy bà mối hãy về đi.”
Người hầu liếc mắt nhìn Tiểu Tụ. Tiểu Tụ kêu lên:
“Ca ca, sao lại làm vậy?”
Tiểu Ngưu nhìn nàng, hỏi:
“Vậy muội tính thế nào?”
Tiểu Tụ cứ đứng trân trân mà không nói nên lời. Nhân cơ hội này, Tiểu Ngưu liền bĩu môi gọi tên người hầu:
“Đi thôi, ngươi chưa nghe thấy ta nói gì sao.”
Tên hầu dạ một tiếng, nhanh chân bỏ chạy cứ như sợ biến cố gì sắp xảy ra. Hắn đi rồi, Tiểu Tụ liền đóng cửa phòng lại, sau đó òa khóc. Việc nàng khóc làm Tiểu Ngưu vô cùng sửng sốt.
Tiểu Ngưu hỏi:
“Tiểu Tụ, muội khóc vì gì vậy?”
Ngắm nhìn Tiểu Tụ bưng mặt khóc, Tiểu Ngưu có điểm đáng thương, cũng muốn an ủi nàng.
Tiểu Tụ mếu máo nói đừng lo cho mình nhưng nàng lại tiến sát vào người Tiểu Ngưu mà tựa đầu vào ngực của hắn, thế rồi nàng cứ thế khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc của Tiểu Tụ khiến Tiểu Ngưu chân tay luống cuống, đứng ngẩn người ra một lúc rồi lấy tay ôm lấy eo của nàng, mặc cho nàng khóc một cách thống khoái.
Vòng eo của Tiểu Tụ vừa rất mềm mại lại rắn chắc. Tiểu Ngưu ôm lấy thắt lưng của Tiểu Tụ, cảm thụ được sự ấm áp cũng như mùi thơm ngây ngất từ cơ thể nàng. Chỉ đáng tiếc là tiểu nha đầu này cứ khóc mãi, khiến Tiểu Ngưu không còn cách nào khác ngoài việc bình tâm mà ôm lấy nàng.
Tiểu Ngưu ghé vào tai nàng khuyên nhủ:
“Được rồi, muội đừng khóc nữa, nói cho ta xem vì sao muội khóc.”
Tiếng Tiểu Tụ khóc cũng dần dần nhỏ đi.
Tiểu Ngưu nói tiếp:
“Thôi nào, muội thả tay ra đi, ôm ta chặt quá không thở nổi được đây này.”
Vừa nói chuyện Tiểu Ngưu lại vừa vuốt ve lưng của nàng. Hắn quả thực muốn sờ soạn ở phía dưới nữa, muốn chạm vào mông của nàng xem nó thế nào. Nhưng hắn cũng nghĩ là không được phép làm như vậy. Bây giờ hai người vẫn đang là ôm nhau bình thường, nhưng nếu Tiểu Ngưu dám chạm vào chỗ đó, chắc chắn Tiểu Tụ sẽ nghĩ ngay hắn là một tên tiểu nhân bỉ ổi và ghét hắn thậm tệ.
Tiểu Tụ cũng ngừng khóc, buông Tiểu Ngưu ra. Nàng không muốn để Tiểu Ngưu nhìn thấy khuôn mặt của mình lúc này, lấm tấm những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Tiểu Ngưu cười hì hì nói:
“Tiểu muội của ta, thôi bây giờ muội hãy nghỉ ngơi một chút mà tĩnh tâm lại, mai ta sẽ gặp lại muội.”
Nói rồi hắn đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi phòng
Tiểu Tụ hừ nói:
“Đều tại ca không tốt cả, ca ca mau đi đi. Muội ghét ca ca lắm.”
Tiểu Ngưu quay đầu lai, hỏi:
“Những việc ta làm đều là vì tốt cho muội mà thôi!”
Tiểu Tụ bất mãn nói:
“Tốt cái gì mà tốt, tốt mà muội lại không gả cho một ai sao. Nếu sau này muội không tìm được ai tốt như ba người họ, muội sẽ tìm đến huynh tính sổ.”
Tiểu Ngưu cười ha hả, nói:
“Bằng vào muội muội của ta thiếu gì có một nam nhân tốt? Hi hi, Không có ai lấy muội thì ta lấy, càng tốt.”
Tiểu Tụ xì một tiếng rồi nở nụ cười, quay đầu lại sẵng giọng:
“Ca ca chỉ có nói bậy, ca mau đi đi. Điềm Nữu tỷ tỷ về sau đã gả cho ca ca rồi còn gì.”
Tiểu Ngưu thoáng nhìn khuôn mặt nàng đang cười, nói nhỏ:
“Nghỉ ngơi sớm một chút ắt có mộng đẹp.”
Sau đó chậm rãi bước ra khỏi cửa phòng.
Vừa ra khỏi cửa Tiểu Ngưu đã thấy Điềm Nữu cùng đám người hầu đứng ngoài cửa, Tiểu Ngưu đối với mấy tên gia nhân khoát khoát tay, nói:
“Hết việc làm rồi sao mà đứng hết cả đây thế này.”
Mấy tên người hầu vội tản đi chỗ khác. Điềm Nữu cũng muốn đi thì Tiểu Ngưu gọi lại nàng nói:
“Điềm Nữu, muội đừng đi nha. Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện để tâm sự mà.”
Điềm Nữu ngượng ngùng nói:
“Muội còn có việc khác, muội trở về phòng của mình đây.”
Tiểu Ngưu kéo tay nàng lại, nói:
“Lúc này thật thích hợp để chúng ta nói chuyện.”
Tiểu Ngưu vừa nói vừa dắt nàng về phía phòng của mình.
Về đến phòng, Điềm Nữu liền bị Tiểu Ngưu đặt ngồi vào một chiếc ghế bên giường còn mình thì ngồi vắt chân chéo ngồi trên giường, tỏ vẻ hoan hỉ.
Điềm Nữu hỏi:
“Tiểu Ngưu ca, sao huynh lại phấn khích vậy?”
Tiểu Ngưu cười, nói:
“Ta tất nhiên là phấn khích rồi. Từ lúc a được gặp lại mọi người, gặp lại muội, ta vui đến không sao ngủ được.”
Điềm Nữu cũng cười nói:
“Tiểu Ngưu ca, sao lại là từ lúc này, chẳng lẽ Ngưu ca lại đi nữa sao?”
Tiểu Ngưu lắc đầu nói:
“Đúng là ta không nên đi nhưng tình thế bắt buộc ta phải làm vậy? Ta vừa mới bắt đầu học nghệ, không thể bỏ dở giữa chừng được. Muội có thể đồng ý chờ ta được không, chờ đến ngày muội sẽ làm lão bà của ta?”
Điềm Nữu suy nghĩ một chút nói:
“Muội là người thôn quê, cái gì cũng không biết nhiều. Nhưng muội biết chắc chắn rằng đối với một người nam nhân của mình phải tuyệt đối chung thủy. Về sau, nếu muội được gả cho huynh, muội chỉ mong có được một cuộc sống yên bình bên cạnh huynh mà thôi.”
Tiểu Ngưu gật đầu, nói;
“Chờ ta học được giỏi bản lĩnh, hoàn thành liễu tâm nguyện, ta nhất định sẽ cưới muội, sau đó chúng ta sẽ sống thật sung sướng.”
Điềm Nữu lay động đôi mắt đẹp, hỏi:
“Tiểu Ngưu ca, ca ca có tâm nguyện gì vậy?”
Tiểu Ngưu trầm ngâm nói:
“Rất là nhiều, ta cũng không muốn nói ra kẻo muội lại tức giận.”
Trong lòng hắn nghĩ:
“Tâm nguyện đầu tiên của ta là học được bản lĩnh thật giỏi, thứ hai là có trong tay tất cả những mỹ nữ mà ta thích, cùng các nàng ngày ngày hưởng khoái lạc. Người mà ta không thể thiếu đó chính là Nguyệt Ảnh. Nhưng nàng đã là người có chủ, vậy mà kẻ đó lại là một tên rất tầm thường, thật càng nghĩ càng thấy tức.”
Điềm Nữu rất nhu thuận, cũng không hỏi thêm nữa, nàng nhìn Tiểu Ngưu nói:
“Muội thấy Tiểu Ngưu ca đang rất vui vẻ còn Tiểu Tụ thì đang rất buồn. Lúc muội đi qua phòng Tiểu Tụ thì nghe tiếng muội ấy đang khóc.”
Tiểu Ngưu liên tục thở dài nói:
“Gì mà cứ có khóc lóc mãi vậy, thật khiến người khác không chịu nổi. Đấy muội xem, bả vai ta ướt sũng hết rồi này, cứ làm như Tiểu Ngưu ta là cái khăn lau nước mắt cho người khác ấy.”
Điềm Nữu nhìn một chút về phía trước ngực hắn, đúng là có chỗ ướt thật. Nàng hỏi:
“Sao Tiểu Tụ lại khóc?”
Tiểu Ngưu tức giận nói:
“Bởi vì ta thay nàng làm chủ hôn từ chối cả ba tên công tử kia.”
Điềm Nữu nói:
“Cái đấy thì muội cũng đã biết. Lúc nãy khi ở tiền sảnh, tên người hầu đã bảo với thái thái, thái thái lại nói cho bà mối. Mấy bà mối nghe xong thất vọng tràn trề, đều muốn hỏi thái thái cho ra nhẽ. Thái thái lại cười ha ha mà đuổi mấy bà mối ấy về. Chỉ là thái thái nghe nói đây là chủ ý của ngươi thì thở dài mấy tiếng.”
Tiểu Ngưu hỏi:
“Vì sao thở dài vậy? Sợ Tiểu Tụ không xuất giá cho ai được ư?”
Điềm Nữu lắc đầu nói:
“Cái này muội cũng không rõ lắm, dường như thái thái không được vừa ý thì phải. Tiểu Ngưu nở nụ cười, nói: ”
Có cái gì mà không được vừa ý chứ? Việc ta làm cũng chỉ là mong kiếm cho Tiểu Tụ một đức lang quân như ý mà thôi.
”
Điềm Nữu gật đầu, nói: ”
Muội cũng hi vọng Tiểu Tụ sẽ tìm được một lang quân như ý.
” Tiểu Ngưu kéo tay nàng một cái, nói: ”
Tối thiểu cũng phải vượt qua một nửa của ta. Nói cách khác, phải thật xứng đôi với Tiểu Tụ.
” Điềm Nữu xấu hổ mà để hắn nắm lấy tay mình, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: ”
Tiểu Ngưu ca tốt thế sao? Mặt nào của ca ca cũng xuất sắc thế ư?
”
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: ”
Ta giỏi nhiều thứ lắm nha, nào là ta thông minh, ta có chí hướng rộng lớn này, lại còn…
” Điềm Nữu nghe hắn khoe khoang đủ kiểu, cười nói: ”
À ừ…Lại còn mồm mép công phu rất cao nữa này, cái quan trong hơn là da mặt rất dày, ở hai điểm này Tiểu Ngưu ca chắc chắn đoạt danh hiệu đệ nhất thiên hạ cho mà xem.
” Tiểu Ngưu nghe xong không chỉ không trách nàng, trái lại còn nở nụ cười. Hắn cảm thấy Điềm Nữu nói rất đúng, đều nói trúng những gì trong tâm can hắn.
Tiểu Ngưu nói: ”
Những ưu điểm này hiên nay ta cũng không muốn nó cho lắm, đợi khi ta luyện xong được bản lĩnh rồi ta sẽ để muội nhìn ta với cặp mắt khác.
”
Điềm Nữu mỉm cười nói: ”
Muội cũng mong là thế.
” Nói xong lời này, Điềm Nữu liền đẩy cánh tay của Tiểu Ngưu ra, đứng lên nói: ”
Tiểu Ngưu ca, muội phải về phòng đây, cũng đã muộn rồi, ở đây lâu cũng không tốt.
” Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: ”
Ta xem không bằng muội hãy ngủ ở phòng ta đi, hai chúng ta ngủ chung với nhau, muội nói có thật khoái nhạc biết bao.
” Điềm Nữu lắc đầu nói: ”
Không được, điều này mà có ai biết được thì muội còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
” Tiểu Ngưu híp mắt nói: ”
Hay là đợi khi nào có cơ hội thật tốt, hai chúng ta hãy cùng nhau làm chuyện này được hay không?
” Điềm Nữu xấu hổ cúi đầu, nói: ”
Muội mặc kệ ca ca, muội phải quay về phòng khuyên Tiểu Tụ đây. Nàng nhất định còn đang rất buồn.
”
Vừa nghe lời này, Tiểu Ngưu cũng nói nhanh: ”
Vậy được rồi, muội hãy thay ta khuyên nhủ Tiểu Tụ, giúp nàng ấy vui vẻ lên một chút. Trên đời này thiếu gì nam nhân cơ chứ?
”
Điềm Nữu đẩy cửa ra, quay đầu lại nói: ”
Muội sẽ tận lực khuyên Tiểu Tụ.
” Tiểu Ngưu mở cửa cho nàng ra, mắt thấy nàng tiến về phía phòng Tiểu Tụ rồi lúc này mới đóng cửa. Tiểu Ngưu nằm trên giường, nghĩ: Lần này có kết quả thật tốt, được tiếp xúc thân mật với quận chúa, lại còn giải thoát cho Tiểu Tụ. Về sau Tiểu Ngưu ta nhất định sẽ hưởng diễm phúc vô biên.”
Hắn cứ nằm nghĩ miên man vì thế mãi mà không ngủ được, đành đứng dậy nhặt mấy cái đồ dùng linh tinh, nghĩ tiếp:
“Về sau không biết còn cần những thứ này không?”
Hắn đặt mấy vật đó lên trên giường, nào là thuốc mê, rồi lại mê hương phấn, đoản đao, chìa khóa vạn năng, toàn mấy thứ không tốt đẹp cho lắm. Hắn xem qua một lượt, nghĩ:
“Về sau thế khi ta học được bản lĩnh rồi, nếu có ai biết ta sử dụng mấy cái vật này chỉ sợ họ lại nghĩ xấu về ta mất.”
Nghĩ như vậy, hắn liền cất hết những thứ đó đi duy chỉ còn lại mê hương phấn là sử dụng. Hắn cho mê hương phấn vào ống hàn khí, nghĩ thầm:
“Thật hy vọng ta có thể được dùng được đến chúng một lần nữa, trước đây bản thân ta đều phải nhờ đến nó mới thành công được. Tiểu Ngưu cứ mỗi lần nghĩ lại về điều này đều cảm thấy không được thoải mái.”
Cũng bởi Tiểu Ngưu thường dùng cái thứ mê hương phấn này nên bình thường mỗi khi Tiểu Ngưu sử dụng hắn đều nín thở, đây như là một phản xạ, vì thế Tiểu Ngưu chưa bao giờ bị phấn của mình gây hại.
Tiểu Ngưu nhìn trân trân vào mấy cái đồ vật này, trước đây toàn dùng nó vào mục đích xấu. Cứ nghĩ đến những việc mình từng làm là hắn lại nở nụ cười đắc ý.
Rất lâu sau Tiểu Ngưu mới tắt đèn đi ngủ. Tuy nhiên hắn nằm trên giường xoay mình mà không sao chợp mắt được. Tiểu Ngưu cảm thấy rất khó chịu, nằm trong bóng tối cứ mân mê mãi cái ống hàn khí.
Tiểu Ngưu nằm như thế tới khoảng chừng nửa đêm hắn mới thấy buồn ngủ. Hắn cầm cái ống hàn khí chứa đầy mê hương phấn, chớp chớp mắt đang muốn ngủ thì nghe thấy một thanh âm vang lên, đó là một tiếng động vang rất khẽ.
Chuyện gì vậy? Tiểu Ngưu nhìn chăm chăm về phía vừa có tiếng động. Nó phát ra từ cửa sổ phòng mình, dường như đang có ai đột nhập vào.
Đó là một tên đạo tặc. Tiểu Ngưu lập tức tỉnh táo, nghĩ:
“Tên kia thật là lớn mật, dám đột nhập vào phòng của ta. Không để hắn nếm mùi lợi hại của ta thật không xong.”
Nghĩ đến vậy, Tiểu Ngưu liền cầm chắc lấy cái ống hàn khí.
Hắn đẩy cửa sổ, vèo một cái đã nhảy vào bên trong. Tiểu Ngưu thổi thật mạnh vào cái cái ống hàn khí khiến cả căn phòng không mấy chốc đã tràn ngập cái mê hương. Tên đao tặc kia tựa hồ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, vừa vào đã ngay lập tức cầm thanh binh khí chém thật mạnh vào chỗ Tiểu Ngưu đang nằm. Tiểu Ngưu sớm đã có đề phòng, lăn trên giường một vòng, ầm một tiếng, người đó chém một khoảng không. Nhân cơ hội này, Tiểu Ngưu liền nhảy lên trên mặt đất
Tên đó chửi:
“Con bà ngươi, vẫn còn chưa đi ngủ sao?”
Tiểu Ngưu cười rồi chửi lại nói:
“Con mẹ ngươi, ta vẫn còn sống chứ sao?”
Tên kia tức giận, xoay người, rồi chém đao như điên về phía hắn đứng. Tại đây trong bóng tối, hắn không thấy rõ đối phương, chỉ có thể thấy một cái bóng lờ mờ. Dẫu sao đây cũng là phòng của Tiểu Ngưu nên hắn cũng có phần chủ động hơn.
Tiểu Ngưu chỉ ra phải né tránh chứ không cần thiết phải đi so chiêu với hắn bởi lẽ Tiểu Ngưu thấy thanh đao của đối phương vô cùng sắc bén, nếu trúng phải một nhát vào chỗ yếu hại thì chết chứ chẳng chơi.
Tên đạo tặc kia càng chém càng nhanh, kiếm khí nghe vun vút trong không khí. Tiểu Ngưu thì lại giống như một con khỉ, cứ nhảy tới nhảy lui. Hắn vừa né vừa nói khích đối phương:
“Ta thấy đao pháp của ngươi thật kém cỏi, đúng là cái loại đi học lỏm của người khác, toàn những chiêu thức không chính qui gì cả.”
Trong lòng hắn nghĩ:
“Cũng đã lâu rồi sao mê hương còn chưa thấy có tác dụng nhỉ, chẳng lẽ đến bây giờ nó vẫn chưa phát tác hay sao?”
Tên kia tức giận đến nỗi quên cả việc đang lén lút vào nhà người khác mà hét lớn:
“Hôm nay ta không bắt được cái tên tiểu tử nhà ngươi ta không làm người.”
Thân pháp của tên kia cũng thật kinh người, càng lúc càng nhanh hơn khiến Tiểu ngưu cảm thấy muôn phần nguy hiểm.
Tiểu Ngưu cứ chạy lòng vòng quanh chiếc bàn, miệng nói không ngớt:
“Ngươi nói đúng đấy, ta thấy ngươi không giống con người chút nào mà giống một súc sinh hơn. Ai lại nữa đêm bò bò vào cửa sổ khác như thế bao giờ.”
Người kia mắng:
“Thằng nhãi con, nếu không phải vì báo thù thì ta đã không bao giờ thèm trèo vào cửa sổ nhà ngươi làm gì.”
Tiểu Ngưu hỏi:
“Ngươi biết ta ư? Lại còn muốn giết ta nữa chứ?”
Hắn không trả lời mà chém liên tiếp nhiều nhát đao vào cổ Tiểu Ngưu khiến Tiểu Ngưu thiếu chút nữa đã mất đầu. Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Ngưu liền chui ngay xuống gầm bàn. Người kia chém một đao thật mạnh đứt đôi chiếc bàn, trong miệng kêu lên:
“Ha ha, để ta cho ngươi cùng chiếc bàn có chung số phận luôn.”
Tiểu Ngưu ngay lập tức lăn trên mặt đất làm mấy nhát chém của tên đạo tặc đều trượt hết.
Lại thêm một lúc nữa, động tác của tên kia đã có phần chậm lại. Tiểu Ngưu nghĩ:
“Đây đích thị là mê hương đã có tác dụng.”
Bởi vậy trong lòng hắn tự tin lên hẳn và cảm thấy bớt sợ hơn.
Tiểu Ngưu tuy rằng vẫn né tránh nhưng hắn không còn cảm thấy thật sự nguy hiểm nữa. Nhìn động tác tên kia càng lúc càng chậm lại, Tiểu Ngưu cảm thấy rất đắc ý, lợi dụng sơ hở liền đá hắn một cước thật mạnh. Người kia bị đá trúng liền nằm dài trên mặt đất, bất động, thanh đao đang cầm liền bị tuột ra khỏi tay.
Tiểu Ngưu cười ha hả, thắp sáng ngọn nến lên. Có ánh sáng hắn lập tức nhìn thấy rõ ràng mọi thứ. Căn phòng của mình đã trở tên tan hoang, mọi đồ vật đều bị vỡ nát. Tên đạo tặc thì đang nằm ngửa trên mặt đất, không có một chút cử động.
Hắn ta mặc một bộ hắc y, thân hình vừa cao vừa gầy, vẻ mặt hung tợn. Tiểu Ngưu liền nhận ngay ra chính ra tên ăn trộm mình buổi sáng. Hắc hắc, hẳn nào hắn muốn tìm ta mà báo thù. Mặc dù là như vậy nhưng hắn cũng đâu cần phải nhanh đến như vậy? Muốn tìm ta báo thù cũng phải điều tra thật kỹ gia cảnh của ta đã chứ, sao lại có thể nhảy vào cửa sổ phòng ta như con thiêu thân tự lao đầu vào lửa? Ở xung quanh bắt đầu có tiếng người lao xao tiến đến phòng mình. Tiểu Ngưu mặc lại y phục rồi tiến về phía cửa định nhìn xem là ai.
“Tiểu Ngưu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đây đích thị là tiếng của kế mẫu.
“Tiểu Ngưu ca, làm sao vậy?”
Đây đúng là tiếng của Tiểu Tụ và Điềm Nữu hỏi. Cũng có cả tiếng người hầu gọi:
“Đại thiếu gia, mở cửa nhanh lên.”
Tiểu Ngưu cười cười, nói:
“Đã đi ám toán người khác sao lại còn nằm sấp mặt xuống dưới đất thế kia, thât không lịch sự chút nào cả.”
Tiểu Ngưu vừa nói vừa mở cửa ra.
Kế mẫu, Tiểu Tụ, Điềm Nữu cùng mọi người đều bước vào phòng. Mọi người vừa nhìn thấy trên mặt đất là một tên mặc bộ hắc y bất giác đều giật mình. Tất cả đều bàn luận về thân thế của hắn
Tiểu Ngưu phân phó:
“Trước hết phải kiếm mất sợi dây thật chắc trói chặt hắn lại. Tên này rất hung ác, mọi người phải hết sức đề phòng.”
Sớm đã có người hầu trói hắn thật chặt khiến hắn giống hệt một chiếc bánh chưng thật lớn.
Tiểu Tụ líu ríu gặng hỏi, Tiểu Ngưu chỉ đơn giản kể lại sự tình đã xảy ra. Nhưng hắn cũng không có nói đến thủ đoạn của bản thân, cũng không nói mình đã né tránh thế nào mà chỉ nói xem mình thủ đoạn cao cường mưu trí ra sao, làm thế nào đã đã chế phục được đối phương.
Cửa sổ của phòng đã mở từ rất lâu vì thế mê hương trong phòng cũng đã bay đi hết. Lúc này, Ngụy Trung Bảo đã ở một người người hầu đích làm bạn hạ lại đây liễu. Ông vừa nhìn thấy tên hắc y nằm trên mặt đất liền đá một phát vào lưng hắn, khiến hắn bật ngửa ra mấy bước. Tiểu Ngưu hỏi:
“Gia gia, sao người lại làm thế? Lẽ nào người quen hắn ư?”
Ngụy Trung Bảo lại đá tên kia vài phát nữa, tức giận nói:
“Hắn là một trong hai tên đánh ta vào buổi tối hôm đó. Con bà nó, rốt cục thì hắn cũng đã rơi vào tay chúng ta, ta phải giết hắn cho hả dạ mới được.”
Ngụy Trung Bảo vừa nói vừa nhặt thanh đao đang vứt trên mặt đất lên.
Tiểu Ngưu vội vã ngăn cản, nói:
“Gia gia, người không được giết hắn, phải tra hỏi rõ cái đã.”
Ngụy Trung Bảo cả giận nhếch mép lên nói:
“Cái đồ con rùa này đánh ta đến bây giờ vẫn còn rất đau đớn.”
Tiểu Ngưu khuyên:
“Đợi con thẩm vấn hắn xong rồi tùy người giải quyết.”
Vừa nói chuyện Tiểu Ngưu vừa sai người hầu dội nước lạnh vào tên kia. Ngay lập tức hắn liền tỉnh lại, mí mắt giật giật, kinh hoàng thấy mình đang bị trói.
Tiểu Ngưu cúi đầu cười hì hì nhìn hắn, nói:
“Nói mau, ngươi là ai, đến đây với mục đích gì?”
Nói đến đây Tiểu Ngưu liền dùng sức đá cho hắn hai cái thật mạnh.
Người kia hừ một tiếng, nói:
“Đồ tiểu tử thối ta, ngươi không dám lại đấu với ta mà lại lại dùng thủ đoạn để ám toán thì còn gì là hảo hán nữa.”
Tiểu Ngưu mắng:
“Ngươi đã là tù nhân của ta thì bây giờ phải nghe lời của ta.”
Tiếp theo, Tiểu Ngưu đưa kế mẫu cùng hai vị mỹ nữ kia đi còn bản thân thì cũng gia gia và mấy người hầu ở lại tra khảo tên tù nhân kia.
Bị đánh một hồi, hắn đành phải khai mình là một tên đạo tặc ở thành Hàng Châu, tên là Lữ Phong. Do việc hắn đi lấy cắp tiền Tiểu Ngư mà bất thành nên hắn ôm mối hận trong lòng và muốn quyết tâm báo thù. Ngụy Trung Bảo hỏi:
“Tối hôm đó sao ngươi lại đánh ta hả? Ta thấy lần đấy đâu có giống các ngươi muốn cướp lấy tiền của chúng ta.”
Lữ phong đáp:
“Tối hôm đấy là có người sai chúng ta đến đánh ngươi.”
Ngụy Trung Bảo cả kinh, vội hỏi:
“Nói mau, là ai đã sai các ngươi? Nếu nói không đúng ta sẽ cắt lưỡi.”
Lữ Phong ngay lập tức bị ăn thêm mấy cước vào người rồi khai nhận là do Mai Lão Bản yêu cầu. Ngụy Trung Bảo hỏi:
“Ngươi là người của Mai Lão Bản ư?”
Lữ phong nói:
“Ta chính là thuộc hạ thân cận của Mai Lão Bản.”
Ngụy Trung Bảo a lên một tiếng, nghĩ:
“Ta không hề đắc tội với hắn sao lại hắn lại muốn tìm ta để trả thù?”
Tiểu Ngưu kéo cha ra một bên, hỏi:
“Chuyện này là sao?”
Hắn nghĩ:
“Chắc gần đây ta vô tình đắc tội với tên Mai Lão Bản nên hắn muốn tìm ta báo thù.”
Tiểu Ngưu hỏi:
“Người làm chuyện gì mà đắc tội với hắn vậy?”
Ngụy Trung Bảo đáp:
“Mấy hôm trước có ba người mắc trọng bệnh đến nhà ta, trong đó một người chắc chắn sẽ chết, họ đã gọi tên Mai Lão Bản đến làm tang lễ nhưng cuối cùng là ta lại chữa khỏi được cho người ấy.”
Tiểu Ngưu gật đầu nói:
“Chắc vì điều này mà hắn rất hận gia gia.”
Ngụy Trung Bảo nhớ lại:
“Khoảng hơn một tháng trước trong làng có một đại dịch, hắn bảo ta đừng nên chữa bệnh cho ai nhưng ta không nghe, kết quả là cứu được không ít người khiến hắn bị mất một khoản tiền rất lớn từ việc bán quan tài.”
Tiểu Ngưu cảm khái nói:
“Hẳn nào hắn muốn đánh người ra nông nỗi này.”
Ngụy Trung Bảo trừng mắt, nói:
“Ngươi coi ta là hạng người gì vậy. Thấy người khác chết chẳng lẽ ta lại bỏ mặc họ sao?”
Tiểu Ngưu vội vã nói:
“Cứu người là việc nên làm. Nếu con ở hoàn cảnh đấy cũng sẽ làm tương tự gia gia.”
Ngụy Trung Bảo nói:
“Cái tên Mai Lão Bản này thật trướng mắt, dần dần rồi chúng ta sẽ tìm cách xử lý hắn. Vậy còn tên Lữ Phong kia tính sao đây? Áp giải đến quan phủ liệu có được không?”
Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
“Đừng giải đến quan phủ, chúng ta vẫn còn việc cần đến hắn.”
Ngụy Trung Bảo chợt hiểu ra nói:
“Đúng rồi, chúng ta còn chưa bắt được đồng bọn của hắn.”
Vừa nghĩ đến cái tên béo kia từng đánh mình, Ngụy Trung Bảo liền tức giận mà sút cho tên Lữ Phong thêm mấy cái cước vào người.
Tiểu Ngưu nói:
“Hôm nay cũng đã quá muộn, việc thẩm vấn hắn để đến mai hãy bắt đầu. Chúng ta trước hết phải canh giữ tên Lữ Phong này thật chặt cái đã.”
Ngụy Trung Bảo trầm ngâm nói:
“Chuyện này để ta lo liệu. Ta tin chắc hắn sẽ không thể nào thoát được.”
Ngụy Trung Bảo nói xong liền cùng gia nhân bước ra khỏi phòng của Tiểu Ngưu.
Lúc này căn phòng đã trở lại yên tĩnh, Tiểu Ngưu liền đóng cửa sổ thật kỹ rồi lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau, Tiểu Ngưu cùng Ngụy Trung Bảo đến thẩm vấn Lữ Phong, muốn hắn nói nơi tên đồng đảng của hắn ẩn náu. Tuy nhiên tên Lữ Phong này vô cùng cứng đầu, đánh hắn đến tróc cả da mà vẫn không hé lấy nửa lời. Việc này thật khiến hai người tốn rất nhiều thời gian vô ích mà trong lòng Tiểu Ngưu cũng cảm thấy rất bội phục tên Lữ Phong kia.
Tiểu Ngưu lặng lẽ cùng bàn với Ngụy Trung Bảo:
“Gia gia, con thấy tên này xương cứng lắm, chúng ta có đánh hắn đến chết cũng chưa chắc đã lấy được một chút thông tin gì từ hắn.”
Ngụy Trung Bảo nổi giận đùng đùng nhưng cũng không biết phải làm thế nào, cắn răng nói:
“Vậy bây giờ thì con tính sao? Lẽ nào lại giao tên này cho quan phủ? Cái lũ ăn hại đấy chỉ sợ bắt người chưa xong đã để người thoát.”
Ngụy Trung Bảo đối với quan phủ thật có nhiều điểm không tin tưởng.
Tiểu Ngưu suy nghĩ một hồi, nói:
“Tạm thời chúng ta không nên giao tên này cho quan phủ. Hiện giờ tốt nhất là cứ chờ đợi thôi. Có lẽ trong thời gian tới con sẽ tìm ra được một cách nào đó để khiến hắn phải khai ra.”
Ngụy Trung Bảo lúc này cũng đành phải nghe theo lời của Tiểu Ngưu, áp giải tên Lữ Phong xuống phòng dưới rồi sai người canh gác nghiêm ngặt. Cả chiều hôm đó Tiểu Ngưu ở tại phòng suy nghĩ cách giải quyết. Sau lại hắn quay lại khác điếm tìm quận chúa thì nàng đã đi rồi, tên chủ quán ở đó thuật kể lại rằng quận chúa nói sẽ trở về nhà và bảo Tiểu Ngưu không cần phải lo lắng. Biết quận chúa đã đi rồi Tiểu Ngưu cảm thấy hơi hụt hẫng.
Sẩm tối hôm đó lúc Tiểu Ngưu trở về nhà, vừa bước vào cửa hắn đã gặp ngay Ngụy Trung Bảo. Ông hỏi:
“Tiểu Ngưu, con đã nghĩ được ra cái gì chưa?”
Tiểu Ngưu thở dài mấy tiếng, lắc đầu nói:
“Ngoại trừ việc tiếp tục gia hình thì con vẫn chưa có thêm một chút ý tưởng nào cả?”
Ngụy Trung Bảo tức tối nói:
“Ta thấy việc này thật lằng nhằng. Nếu hắn cứ tiếp tục không trả lời thì cứ chém phứt một đao là xong, đỡ phải đau đầu.”
Tiểu Ngưu nghe xong cười không ngừng, nghĩ:
“Ha ha, giết người thì có thể giải quyết được cái gì?”
Hắn cười khổ nói:
“Gia gia, con đã nói bao lần rồi, không thể làm thế được.”
Bữa cơm tối mọi người đều quây quần bên nhau. Tiểu Tụ cười hì hì hỏi:
“Tiểu Ngưu ca, việc thẩm vấn đã có kết quả chưa? Mọi người đều đang chờ ca ca trả lời đấy. Để xem với kiến thức của mình ca ca có đúng là một vị anh hùng ko nào”
Trong giọng nói của Tiểu Tụ đầy vẻ châm chọc.
Tiểu Ngưu đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu kém trước mặt Tiểu Tụ, thuận miệng nói:
“Muội bảo mọi người cứ chờ thêm vài người chắc chắn sẽ có kết quả.”
Ngụy Trung Bảo vừa nghe xong, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nói:
“Nhi tử tốt, nếu trong vài ngày nữa con bắt được tên mập kia thì gia gia vô cùng bội phục. Về sau khi ta già rồi chắc chắn sẽ nhượng cái tiệm thuốc này lại cho con.”
Tiểu Ngưu lại chẳng để tâm đến lời hứa hẹn của cha, nghĩ: Ta mà lại phải cần dựa cái hiệu thuốc bé tẹo này sao.
” Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt thì Tiểu Ngưu lại tỏ rất hi vọng, nói: ”
Nếu trong hai ngày nữa con không bắt được tên mập đó thì con không phải là nhi tử nhà họ Ngụy nữa.
”
Điềm Nữu nhắc nhở nói: ”
Tiểu Ngưu ca, huynh nói năng cẩn thận nhé.
” Tiểu Tụ vỗ tay thật to, nói: ”
Tốt, tốt lắm. Đấy là tự ca ca nói đấy nhé. Nếu đến lúc đó mà ca ca chưa bắt được tên kia thì ca ca khỏi phải là người nhà họ Ngụy nữa.
” Nói đến đây Tiểu Tụ quay mặt về phía Tiểu Ngưu cười cười.
Kế mẫu nhìn Tiểu Ngưu, bình tĩnh nói: ”
Tiểu Ngưu, con không được nói lung tung, đừng có làm người khác cảm thấy bị xúc phạm.
” Tiểu Ngưu biết mình đã lỡ lời nói ra thì đành phải gắng sức mà thực hiện. Hắn nói: ”
Con xin cố hết sức thực hiện.
” Tiểu Tụ lần thứ hai vỗ tay nói: ”
Tốt nhất là ca ca nên làm chuẩn bị tinh thần đi, hai ngày trôi qua nhanh lắm.
” Ngụy Trung Bảo rốt cuộc vẫn yêu thương Tiểu Ngưu, ông nói: ”
Cũng không cần phải nhanh đến như thế, năm ngày là được rồi.
” Tiểu Tụ lắc đầu nói: ”
Không cần, hai ngày là quá đủ rồi. Nếu hai ngày nữa mà vẫn không bắt được tên kia thì con không phải là anh hùng mà là một cẩu anh hùng.
”
Kế mẫu liếc mắt nhìn Tiểu Tụ, giáo huấn: ”
Nói chuyện với ca ca của mình thì phải lễ phép một chút.
” Tiểu Tụ cười tít mắt: ”
Đó là do ca ca tự nói chứ con có ép huynh ấy phải làm đâu.
” Tiểu Ngưu gật đầu, nói: ”
Đúng vây, cái này là do con tự nói, kế mẫu đừng có trách Tiểu Tụ làm gì.” Nói xong Tiểu Ngưu trong lòng thầm kêu khổ, hắn tự biết hai ngày mà bắt được một tên ở tận chân trời góc bể thật là một điều không tưởng.
Ăn tối xong Tiểu Ngưu trở về phòng, tìm cách để khiến tên gầy kia phải khai ra. Hắn nghĩ chẳng lẽ bản thân lại dùng vũ lực hành hạ hắn thậm tệ để khiến Lữ Phong phải khai ra. Nhưng nghĩ đến sự kiên cường của tên này Tiểu Ngưu lại nghĩ đến việc này khó mà thực hiện được.
Tiểu Ngưu cứ đứng ngồi không yên, suy nghĩ đủ mọi cách mà không được. Đột nhiên Tiểu Ngưu lại nhớ đến Nguyệt Ảnh, hắn nghĩ: “Nếu nàng ở đây chắc chắn sẽ tìm ra được cách. Còn sư nương thì người lại càng giỏi mấy cái chuyện bắt bớ này. Vậy còn Tiểu Ngưu ta, ta có thể làm được gì đây? Bình thường ta khoe khoang mình cơ trí, thế sao bây giờ lại chẳng nghĩ ra được cái gì?
” Tiểu Ngưu đẩy ra cửa sổ ra hít thở không khí trong lành buổi tối (…7 – 8 h). Bầu trời đầy sao, xung quang vẳng vẳng tiếng người từ rất xa. Hắn chợt nghĩ tới cái hẹn trong vòng ba ngày với thất di thái Xuân Viên. Đêm nay Tiểu Ngưu cũng chưa có gì để làm, tốt nhất là bây giờ đi gặp nàng.
Tiểu Ngưu cứ nghĩ đến những lúc ở gần Xuân Viên, cứ nghĩ đến cái thân thể mê người ấy là hắn lập tức ”
nổi trận lôi đình”, đũng quần nhảy dựng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Hiện tại trời vẫn chưa về đêm khuya, bây giờ đi ắt kịp lúc. Tiểu Ngưu vừa mới tưởng tượng ra cảnh đêm nay ắt có chuyện sung sướng, trong lòng hắn như có gió xuân thổi qua, thống khoái mà không lời nào diễn tả nổi, chỉ mong thời gian được trôi nhanh hơn để hắn có thể gặp lại tình nhân càng sớm càng tốt. Cũng nhân dịp này, Tiểu Ngưu muốn thông qua Xuân Viên mà có thể nắm thêm được nhiều thông tin hơn về tên Mai Lão Bản và biết đâu sẽ biết nơi ở hiện tại của tên mập kia.
Tiểu Ngưu càng nghĩ càng vui, hắn cảm thấy rất khoái hoạt, khuôn mặt u sầu như được lóe lên chút ánh sáng, niềm vui này thật giống như là nhặt được tiền hay là được làm tân lang.
Không lâu sau mọi người cũng ngủ hết. Tiểu Ngưu cũng tắt đèn, ngồi trong bóng đêm. Hắn thay một bộ đồ tối màu, đem theo tất cả những vật dụng bình thường mình vẫn dùng, đợi đến lúc thích hợp rồi Tiểu Ngưu trốn ra khỏi phòng, nhảy qua tường rồi mau chóng đi ra đường cái. Lúc này trên đường cũng đã rất thưa thớt người qua lại
Tiểu Ngưu đến nhà tên Mai diêm vương rồi trèo vào tường sau nhà hắn. Lần đột nhập này của hắn thật giống một tên đạo tặc, chỉ tiếc là lần này thứ hắn ăn trộm là một nữ nhân chứ không phải một bảo bối nào đó. Tiểu Ngưu vừa vào trong khuôn viên nhà Mai Lão Bản liền ngay lập tức hướng về phía phòng riêng của thất di thái Xuân Viên.
Tiểu Ngưu quan sát một chút thấy trong phòng của Xuân Viên còn sáng, chắc chắn người bên trong chưa ngủ. Hắn không dám trực tiếp gõ cửa mà vòng qua phía cửa sổ hướng ra bên ngoài. Tiểu Ngưu đứng bên ngoài một lúc thấy bên trong cũng không có nói tiếng mà chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng thở dài. Tiểu Ngưu nghĩ: “Đã trễ thế này, sao nàng còn không ngủ? Chẳng lẽ nàng đang chờ ta sao?” Tiểu Ngưu vừa nghĩ đến điều này, trong lòng vừa ngứa ngáy vừa mười phần đắc ý. Hắn lại lắng nghe thêm một lúc nữa, đến khi Tiểu Ngưu biết chắc chắn trong phòng không có một người thứ hai hắn mới dùng một đầu ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ rồi ngó vào trong.
Chỉ thấy, Xuân Viên nằm nghiêng trên giường, đôi mắt đẹp mở to, dường như đang có tâm sự. Nàng đang đắp chăn nhưng lại lộ ra một nửa thân thể, mái tóc đen bóng, hai vai cùng cánh tay trống trơn. Tiểu Ngưu nhìn thật không đoán ra nàng có đang mặc quần áo hay không nữa!
Tiểu Ngưu nhìn khắp phòng thấy không còn ai khác rồi mới quyết định đi vào. Đầu tiên Tiểu Ngưu giả một tiếng mèo kêu, Xuân Viên vừa nghe thấy liền chú ý về phía tiếng kêu. Lại thêm một tiếng mèo kêu nữa, Xuân Viên mắng: “Mèo hoang ở đâu dám đến đây í ới gọi nhau, mau cút đi cho ta đỡ ngứa mắt. Cô cô mà tức lên là giết chết ngươi bây giờ.
”
Tiểu Ngưu nghe thấy liền cười hì hì. Xuân Viên nghe được tiếng cười liền ngồi dậy, vẻ mặt vui sướng, quay mặt ra phía cửa sổ nhẹ giọng hỏi: ”
Tiểu tử, ngươi đến rồi sao?
”
Vừa nói Xuân Viên vừa bước xuống giường, đi đôi hài rồi mở cửa sổ ra. Tiểu Ngưu như con mèo hoang nhảy ùm vào phòng.
Ngay khi Tiểu Ngưu vừa chạm chân xuống đất Xuân Viên liền ôm lấy hắn, hừ một tiếng nói: ”
Nếu ngươi mà chỉ coi ta là bạn thì ta sẽ hận ngươi suốt đời.
”
Xuân Viên ăn mặc rất ít, bên trên là một cái yếm nhỏ, phía dưới là chiếc quần mỏng, lộ ra bên ngoài không ít phần cơ thể mềm mại. Nàng bước đi mà thân thể cứ hiện lên từng nét quyến rũ bó sát vào quần áo, thật là đặc biệt kích thích những nam nhân khác.
Tiểu Ngưu nói: ”
Xuân Viên nha, đừng nói những lời khó nghe này nữa.
” Xuân Viên nhìn khắp người Tiểu Ngưu một lượt, sẵng giọng: ”
Muốn ta nói dễ nghe cũng dễ thôi nhưng phải xem biểu hiện của ngươi đêm nay có tốt không đã. Lát nữa ta mà không được thư thái thì đừng mong ta sẽ thả ngươi ra.” Xuân Viên nói xong rồi áp giải Tiểu Ngưu về phía bên giường mình như là áp giải phạm nhân vậy.
Tiểu Ngưu thấy vẻ mặt nàng kích đông như vậy dục vọng của hắn cũng trỗi dậy. Tiểu Ngưu quyết đêm nay phải đủ nhiệt tình, phải khiến Xuân Viên đổ như một người ngã ngựa, còn nếu như mình mà không làm được như thế thì ắt nàng sẽ khinh thường
Tiểu Ngưu cũng không có chỗ trực tiếp để chui vào chăn vì thế hắn liền ngồi xuống bên giường, chờ Xuân Viên đến hầu hạ hắn. Tiểu Ngưu đầu tiên muốn thử xem khẩu kỹ của Xuân Viên thế nào. Đã lâu không gặp ắt nàng có thêm nhiều tiến bộ.