Ma Đao Ca

Chương 9: Hồi 9



Âm Dương song sát nghe Hắc Đao Khách nhiếc mắng mình, lạnh lùng nói :

– Ai nói bọn này vô tích sự, phen này tham dự đại hội thân giá bọn này đã lên cao gấp mười lần, mọi người đều hoài nghi bọn này là hai vị cao nhân tuyệt thế đúng không? Ha ha…

Bạch Phàm hướng về phía Động Đình Thần Quân ôm quyền nói :

– Bạch mỗ còn có việc cần làm, chẳng tiện ở lâu, xin cáo biệt!

– Ca ca…

Bạch Diêu Hồng hiển nhiên hãy còn quyến luyến, đưa mắt nhìn về phía Hồ Thiết Sanh, hai người trên mặt đều lộ vẻ sầu buồn biệt ly.

Bạch Ngọc Quyên thấy vậy, thầm cười khẩy.

Lúc này Bạch Phàm cũng sâu lắng nhìn Bạch Ngọc Quyên, Bạch Ngọc Quyên chẳng rõ dũng khí từ đâu mà có, nàng đứng lên như cân nhắc có nên đi với Bạch Phàm hay không?

Hồ Thiết Sanh thấy nàng lại có ý đi theo một người không rõ thân thế, bất giác căm hận ngập lòng, thấp giọng nói :

– Muốn đi thì cứ đi, kẻo xa lại nhung nhớ tương tư!

Bạch Ngọc Quyên vốn đang đắn đo, giờ nghe Hồ Thiết Sanh nói vậy, khác nào bỏ dầu vào lửa, nàng buông tiếng cười khẩy cất bước đi về phía Bach Phàm.

Người què trong Tề Lỗ song tàn trầm giọng nói :

– Bạch cô nương không nên bốc đồng, đi với Hồ Thiết Sanh, ít ra y cũng không có ý đồ xấu khiến cho cô nương thất tiết bại danh.

Những lời ấy rất là rõ ràng, đó là đi với Bạch Phàm hẳn có mối nguy hiểm như vậy.

Bạch Phàm thấy Bạch Ngọc Quyên có ý đi với mình, lòng mừng khôn xiết, không nghe rõ lời nói của Tề Lỗ song tàn, vội nói :

– Quyên muội nếu muốn đi cùng với ngu huynh, ngu huynh chắc chắn đủ khả năng bảo vệ nhưng ngu huynh không muốn mang tiếng dụ dỗ, nên Quyên muội cần phải nói rõ với các vị đồng đạo võ lâm có mặt tại đây.

Bạch Ngọc Quyên lớn tiếng nói :

– Đây là việc riêng của bản thân Bạch Ngọc Quyên này, không ai có quyền can thiệp, tiểu muội thích sao làm vậy!

Trong số những nhân vật bạch đạo hiện diện chỉ có Thiên Đài Kỳ Si, Hắc Đao Khách và Tề Lỗ song tàn bốn người là quen biết với Tiên Kiếm và Ma Già xưa kia. Họ đã sinh lòng hoài nghi anh em họ Bạch, đương nhiên chẳng thể để cho Bạch Ngọc Quyên sa chân vào vùng nguy hiểm.

Hắc Đao Khách sột một tiếng hít nước mũi vào, trầm giọng nói :

– Tiểu nha đầu, ngươi điên rồi hả?

Bạch Ngọc Quyên sẵng giọng :

– Lão điên thì có!

Người mù trong Tề Lỗ song tàn nói :

– Bạch cô nương! Trần lão đó là có hảo ý, cô nương không thể vô lễ như vậy! Hơn nữa, Tề Lỗ song tàn bọn này xưa kia từng theo bên Vô Sao Kiếm Lạc Dật và cũng có quen biết lệnh đường, nên không đành lòng…

Bạch Ngọc Quyên cười khinh miệt :

– Đa tạ sự quan tâm của các vị tiền bối, Bạch Ngọc Quyên này lòng đã quyết, không ai có thể ngăn cản.

Nàng đi đến bên Bạch Phàm nói :

– Bạch đại ca, chúng ta đi thôi!

Tiểu Thúy rất thông minh và là người bàng quan, chính nàng ta cũng sinh lòng hoài nghi huynh muội họ Bạch, hơn nữa Bạch Ngọc Quyên với Hồ Thiết Sanh đã có lời thề ước trăm năm, tuyệt đối không thể để cho Bạch Ngọc Quyên đi với huynh muội họ Bạch, liền tiến tới kéo Bạch Ngọc Quyên sang bên, thấp giọng nói :

– Tiểu thư, bất luận thế nào tiểu thư cũng không thể đi với Bạch công tử, tiểu thư nên biết các vị tiền bối này đều là người biết nhiều hiểu rộng, họ không nỡ thấy tiểu thư sẩy chân…

Bạch Ngọc Quyên thấy Hồ Thiết Sanh đang ngước mắt nhìn trời, chẳng hề bận tâm đến nàng, bất giác lửa giận bừng lên, bốp một tiếng táng cho Tiểu Thúy một cái tát tai, quát :

– Ai cho ngươi nói bậy, cút ngay!

Anh em họ Bạch ôm quyền thi lễ với mọi người, cùng Bạch Ngọc Quyên rời trại ra đi.

Tiếp theo, Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ, anh em Bàn Long Đao và Thái Cực Song Khuyên lần lượt cáo biệt.

Hắc Đao Khách quay sang Hồ Thiết Sanh nói :

– Tiểu tử, ngươi còn chưa đi, chả lẽ muốn chết sao hả?

Hồ Thiết Sanh ngơ ngác :

– Vãn bối đang định ở chơi với đại sư bá vài hôm, tiền bối bảo vãn bối đi đâu?

Tề Lỗ song tàn trầm giọng :

– Trần tiền bối bảo ngươi bám theo huynh muội họ Bạch, đi mau!

Hồ Thiết Sanh chau mày :

– Quyên muội tự nguyện đi với họ, vãn bối cũng đâu tiện cản ngăn…

Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, bốp một tiếng, Hồ Thiết Sanh đã bị tát cho một cái loạng choạng, thì ra Hắc Đao Khách đã đứng trước mặt, gắt giọng nói :

– Tiểu tử, lỡ mà Bạch nha đầu bị dụ dỗ thất tiết, ngươi hãy tự hỏi có thẹn với Bạch Long Xuyên không?

Hồ Thiết Sanh giật mình :

– Tiền bối sao thể xem huynh muội họ Bạch là hạng người như vậy?

Hắc Đao Khách trầm giọng :

– Hay cho tiểu tử, có lẽ ngươi bị ả hồ ly đó mê hoặc rồi. Thử nghĩ xem, chuyện phong lưu đêm qua có phải lỗi lầm của ngươi hay không?

Hồ Thiết Sanh thẹn đỏ mặt, nghĩ lại chuyện đêm qua, quả đúng là Bạch Diêu Hồng đã chủ động khêu gợi mình, chả lẽ Bạch Phàm cũng dùng thủ đoạn như vậy đối với Bạch Ngọc Quyên ư?

Hồ Thiết Sanh dẫu sao cũng có tình yêu sâu đậm với Bạch Ngọc Quyên, liền lớn tiếng nói :

– Tiểu Thúy, Tiểu Lục Tử huynh, chúng ta đuổi theo mau!

Hắc Đao Khách quát :

– Hãy khoan! Ngươi hãy nhớ lấy, nếu bọn lão phu không nhầm, huynh muội họ Bạch này không đơn giản đâu, các ngươi phải hết sức thận trọng đối phó và còn một điều lưu ý nữa, trước khi sự việc sáng tỏ, các ngươi tuyệt đối không được đến Dã Nhân cốc mạo hiểm.

Hồ Thiết Sanh cung kính đáp :

– Tuân mệnh.

Đoạn liền cùng Tiểu Thúy và Tiểu Lục Tử thi triển khinh công phóng đi như bay.

Thiên Đài Kỳ Si quay sang nhìn Tề Lỗ song tàn cười lạnh lùng nói :

– Hai ngươi còn đứng thừ ra đó làm gì? Chả lẽ định ở đây kiếm ăn chờ chết hả?

Tề Lỗ song tàn cùng đứng lên, người què phóng lên ngồi trên vai người mù, cũng liền theo sau phóng đi.

Hãy nói Hồ Thiết Sanh với Tiểu Thúy và Tiểu Lục Tử ra khỏi thủy trại thẳng đường phóng đi về hướng Bắc. Chàng biết rõ khinh công của huynh muội họ Bạch rất cao, có thể còn hơn cả mình, lúc này hẳn đã ra xa mấy mươi dặm rồi.

Chàng tung mình lên ngọn một cây to nhóng mắt nhìn, qủa thấy có ba bóng người thấp thoáng ở ngoài mấy mươi dặm, lập tức đuổi theo. Chàng hoài nghi nếu ba người mà không cố ý thả chậm chân, mình chẳng thể nào đuổi kịp họ trong thời gian một tuần trà.

Ba người hết sức phóng đi nhanh như ngựa phi, Tiểu Thúy sao thể theo kịp.

Hồ Thiết Sanh thấy vậy liền nói :

– Sư huynh, hãy cắp lấy Tiểu Thúy!

Tiểu Thúy vội nói :

– Không, y dơ bẩn quá!

Hồ Thiết Sanh nghiêm giọng :

– Bây giờ chỉ có hai cách, một là để cho Tiểu Lục Tử huynh cắp cô nương đi cho nhanh, hai là cô nương hãy trở về thủy trại Động Đình chờ đợi.

– Không, tiểu tỳ phải đi tìm tiểu thư!

Hồ Thiết Sanh trầm giọng :

– Sư huynh, nhanh lên!

Tiểu Lục Tử ra tay nhanh như tia chớp, ôm ngang lưng cắp lấy Tiểu Thúy phóng đi theo sau Hồ Thiết Sanh, y hết sức cảm kích Hồ Thiết Sanh đã giúp y nghĩ ra cách này, nếu không y đâu thể có được cơ hội tiếp xúc với giai nhân thế này.

Y vừa phóng đi vừa nói :

– Thúy cô nương, Tiểu Lục Tử này ngoại trừ thích ăn nước mũi, không gì thua kém kẻ khác, vì cô nương từ nay… tại hạ nhất quyết không ăn nước mũi nữa.

Tiểu Thúy cười khẩy :

– Ngươi hơn kẻ khác ở điểm nào? Ngươi mặt mày vàng khè, người ốm tong ốm teo, chỉ có xương chứ không có thịt…

– Muốn béo mập đâu có gì là khó, chỉ cần…

Hồ Thiết Sanh trầm giọng ngắt lời :

– Sư huynh đừng nói vớ vẩn nữa, chúng ta hãy nhanh lên, tiểu đệ rất lấy làm lạ, chúng ta nhanh thì họ cũng nhanh, chúng ta chậm dường như họ cũng chậm.

Tiểu Lục trò cũng chưa từng có, lúc này cắp giai nhân trong tay, chỉ thấy toàn thân nóng bừng, quên cả trả lời Hồ Thiết Sanh.

Vào giờ Ngọ họ đã đến đại trạch Vân Mộng ở phía tây bắc Võ Hán tỉnh Hồ Bắc nhưng đã mất tung tích của huynh muội họ Bạch.

Vùng này cỏ với nước mênh mông bát ngát, Tiểu Lục Tử đặt Tiểu Thúy xuống, rồi vội dùng vạt áo quạt cho Tiểu Thúy. Tiểu Thúy thấy y nhiệt tình như vậy, lòng cũng hết sức cảm kích.

Hồ Thiết Sanh lòng nóng như thiêu đốt, nghĩ đến lời nói của Hắc Đao Khách, lo là huynh muội họ Bạch có lòng bất chính, nếu Bạch Ngọc Quyên có bề gì, mình thật khó thể chối trách nhiệm và cũng không còn mặt mũi nào gặp Bạch Long Xuyên nữa.

Ba người đi trong đại trạch Vân Mộng tìm một hồi thì bị lạc hướng, đến chiều tối vẫn chưa tìm được lối ra.

Bỗng có tiếng y phục phất gió vọng đến, chỉ thấy anh em Bàn Long Đao họ Cổ phóng đến nhanh như chớp, chia làm bốn mặt bao vây ba người vào giữa.

Lão đại Cổ Sương rút ngọn đại đao có hình rồng vàng nặng hơn năm mươi cân trên lưng xuống lạnh lùng nói :

– Hồ tiểu tử, hãy nói ra Trung tam kiếm và Nội tam kiếm của Tiên Kiếm, sẽ tha cho ngươi một con đường sống.

Hồ Thiết Sanh đâu ngán sợ họ, cười khẩy nói :

– Chỉ bằng bốn người mà cũng định cưỡng bức Hồ mỗ nói ra tuyệt học ư?

– Không tin ư? Các ngươi hãy nhìn quanh xem!

Hồ Thiết Sanh quét mắt nhìn, buông tiếng cười khẩy, thì ra hơn trăm đại hán tay cầm đại đao từ bốn phía đang tiến tới bao vây.

Cổ Sương cười sắc lạnh nói :

– Tiểu tử ngươi dám một chọi bốn ư? Tốt hơn ngươi nên…

Hồ Thiết Sanh đang nóng lòng truy tìm huynh muội họ Bạch, chỉ muốn tốc chiến tốc quyết, buông tiếng quát vang, Truy Hồn thập tam đao đã xuất thủ.

Anh em họ Cổ lập tức liên thủ tiếp chiến, bốn ngọn Bàn Long Đao ánh vàng lấp loáng, rít gió vù vù.

Tiểu Lục Tử cũng rút đòn gánh sắt ra, với chiêu Hoành Tảo Thiên Quân quét ra, tiếng rú thảm vang lên liên hồi, năm sáu gã đại hán bị tiện đôi ngang lưng, văng ra xa mấy trượng.

Lập tức, tiếng gào thét vang dậy, máu và bùn đất văng bay. Tiểu Thúy cũng đoạt lấy một ngọn đại đao, xông vào đám đông như bổ dưa xắt thịt.

Bốn anh em họ Cổ liên thủ cũng chỉ đấu ngay tay với Hồ Thiết Sanh, nhưng họ có một chiến thuật khác, hai người ra sức tấn công, hai người dùng đại đao tạt nước và bùn đất vào đầu mặt Hồ Thiết Sanh.

Thế nên, Hồ Thiết Sanh vừa tiếp chiêu vừa phải tránh nước bùn, ứng phó hết sức vất vả.

Cổ Sương trầm giọng nói :

– Tiểu tử, ngươi chỉ cần nói ra Trung tam kiếm thôi, Cổ Sương này nói là giữ lời, nhất định tha cho các ngươi một con đường sống.

Hồ Thiết Sanh cười khẩy :

– Thôi được, hãy nhìn cho kỹ, đây chính là Trung tam kiếm.

Dứt lời quả nhiên đã thi triển chiêu thứ nhất trong Trung tam kiếm, chàng với đao thay kiếm, uy lực không giảm, kình phong quét tung, bùn nước tạo thành một vũng xoáy trong phạm vi ba trượng thảy đều trở thành người bùn không rõ mặt mũi nữa.

Cổ Sương thấy chiêu này lợi hại, vội quát to :

– Hai con rồng.

Chỉ thấy Cổ Sương và Cổ Tư tả hữu lùi sau năm bước, đại đao trong tay vung mạnh, hai luồng sáng vàng bay hệt như hai con rồng vàng nhe nanh múa vuốt lao nhanh đến.

Hồ Thiết Sanh giật mình kinh hãi, chẳng ngờ Bàn Long Đao còn có hiệu dụng như vậy.

Chàng không dám xem thường, buông tiếng quát vang, thi triển chiêu thứ nhất Nghiệt Long Hí Lãng trong Nội tam kiếm.

Chỉ thấy ngọn hắc đao trong tay chàng lập tức trở thành màu đỏ rực, bùn nước rợp trời trên đao liền phát ra tiếng xèo xèo liên hồi và hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.

Chỉ nghe keng keng hai tiếng, hai con rồng vàng liền bị chấn bay trên không. Hồ Thiết Sanh đã nổi giận thật sự, chiêu thứ nhì Sưu Hồn La Phách đã tiếp theo sau tung ra.

Chỉ thấy bùn đất bị kình phong cuốn tung lên cao đến mấy trượng hệt như mây đen vần vũ, anh em họ Cổ kinh hãi thoái lui, Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, tay trái tung ra một chiêu Tàn Kỳ chưởng.

Lão tứ Cổ Phong công lực kém hơn đã lui chậm một bước, chỉ nghe một tiếng rú thảm khốc, rồi thì phịch một tiếng, bùn nước văng tung tóe, Cổ Phong đã mất dạng.

Anh em họ Cổ cả kinh thất sắc, lão nhị Cổ Tư lại định lao tới, Cổ Sương đã quát to :

– Lui mau!

Ba người lập tức đào tẩu, bỏ cả huynh đệ và hàng trăm đồng môn.

Thì ra Cổ Phong đã bị một chiêu Tàn Kỳ chưởng của Hồ Thiết Sanh đánh lún xuống bùn sâu đến mấy trượng, cả tóc cũng chẳng thấy nữa.

Lúc này Tiểu Lục Tử với Tiểu Thúy cũng khắp người đầy bùn đất, chỉ lộ ra hai mắt đỏ quạch, Tiểu Thúy mỗi đao một người, không chẻ đôi thì cũng tiện làm hai khúc, còn Tiểu Lục Tử thì mỗi lần đòn gánh sắt quét ra, ít nhất cũng năm sáu người ngã gục.

Y thấy đòn vừa rồi của Hồ Thiết Sanh thật giản tiện, khỏi phơi thây chốn hoang dã, lập tức vung đòn gánh bổ thẳng xuống.

Chỉ nghe bộp bộp liên hồi, từng đại hán như đóng đinh lún vào trong bùn lầy. Những người khác thấy chủ nhân đều đã bỏ chạy cũng vội tứ tán đào tẩu, để lại hơn hai mươi tử thi máu thịt nhầy nhụa trên mặt đất.

Tiểu Lục Tử đang hăng máu, giơ đòn gánh lên giáng thẳng xuống đầu Hồ Thiết Sanh, bởi lúc này Hồ Thiết Sanh cũng đã trở thành một người bùn, không còn thấy rõ mặt mày nữa.

Hồ Thiết Sanh quát to :

– Dừng tay!

Đồng thời lướt nhanh tới chộp lấy cổ tay Tiểu Lục Tử nói :

– Sư huynh, sao lại đánh cả người nhà thế này?

Tiểu Thúy thấy vậy ha hả cười to nói :

– Nếu có người đi ngang qua dây, hẳn tưởng chúng ta là ba con qủy quái.

Tiểu Lục Tử sột một tiếng hít nước mũi vào, liền tức ho sặc sụa, thì ra y đã hít cả bùn đất vào mũi.

Hồ Thiết Sanh vội nói :

– Chúng ta hãy tìm chỗ tắm rửa cho sạch, sau đó đi tìm huynh muội họ Bạch ngay!

Ba người rửa sạch bùn đất trên người, toàn thân đều ướt rượt, sau đó phóng đi về hướng Bắc, khoảng canh ba đã đến gần Lục Gia Sơn, thấy có bốn người đang giao chiến dưới một cây cổ tùng to lớn, chưởng phong mạnh đến mức khiến trái tùng trên cây rụng xuống như mưa.

Hồ Thiết Sanh chú mắt nhìn, bất giác rúng động cõi lòng, thì ra bốn người ấy chính là hai lão nhân đội mũ nỉ với Tề Lỗ song tàn.

Điều càng khiến Hồ Thiết Sanh kinh ngạc hơn nữa là hai lão nhân đội mũ nỉ đều đang thi triển tuyệt kỹ của Tiên Kiếm và Ma Già và Tề Lỗ song tàn cũng vậy, đôi bên nửa cân tám lạng, bất phân thắng bại.

Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, tung mình lao tới.

Hai lão nhân đội mũi nỉ vừa trông thấy Hồ Thiết Sanh liền cùng công ra một chiêu, tung mình phóng đi.

Người què trong Tề Lỗ song tàn vội lớn tiếng nói :

– Tiểu tử, đuổi theo mau.

Hồ Thiết Sanh cùng Tiểu Lục Tử và Tiểu Thúy liền tức đuổi theo, nhưng hai lão nhân ấy thân pháp cực nhanh và quen đường thuộc lối, thoáng chốc đã mất dạng trong một khu rừng.

Hồ Thiết Sanh ba người cùng đuổi theo vào rừng, chỉ thấy một ngôi miếu rất đồ sộ, cửa miếu khép chặt, bốn bề tối om.

Hồ Thiết Sanh khoát tay ra hiệu Tiểu Lục Tử với Tiểu Thúy vòng sang bên phải miếu, còn chàng thì đi sang trái.

Tiểu Lục Tử đương nhiên rất sẵn sàng, Tiểu Thúy tuy không muốn nhưng cũng chẳng tiện chối từ.

Hai người đi sang phải rồi, Hồ Thiết Sanh vừa định đi sang trái, bỗng nghe phía sau có tiếng y phục phất gió rất khẽ, liền quay phắt lại, bất giác sửng sốt lùi sau một bước.

Thì ra năm người vừa xuất hiện chính là hai anh em họ Bạch, Âm Dương song sát và Bạch Ngọc Quyên.

Hồ Thiết Sanh lại nghe lòng vô vàn hổ thẹn, anh em họ Bạch là ân nhân cứu mạng của Bạch Ngọc Quyên, vậy mà chàng lại bao phen hoài nghi họ, lúc này bất giác đỏ mặt tía tai.

Bạch Phàm tiến tới thân mật nắm tay chàng nói :

– Hồ huynh sao lại ở đây một mình?

Bạch Diêu Hồng cũng tình tứ nép vào ngực chàng nói :

– Sanh ca đừng rời xa tiểu muội nhé.

Chỉ có Bạch Ngọc Quyên lạnh lùng đứng ngoài bốn năm trượng, không hề ngó ngàng đến Hồ Thiết Sanh.

Âm Dương song sát cũng tiến tới ôm quyền thi lễ với Hồ Thiết Sanh, thần thái chàng càng thêm hổ thẹn, nếu dưới đất có lỗ là chàng đã chui xuống rồi.

Hồ Thiết Sanh không muốn nói dối, liền kể lại chuyện động thủ giữa Tề Lỗ song tàn với hai lão nhân đội mũ nỉ vừa rồi.

Âm Dương song sát lộ vẻ kinh ngạc :

– Có chuyện như vậy thật không?

Hồ Thiết Sanh thấy Âm Dương song sát có vẻ không tin, liền sầm mặt nói :

– Tại hạ không bao giờ nói dối, hai vị hà tất nghi ngờ!

Bạch Phàm vội nói :

– Hồ huynh nhất ngôn cửu đỉnh, tiểu đệ tin hoàn toàn.

Đoạn quay qua Âm Dương song sát quát :

– Ai bảo hai ngươi lắm mồm? Lui ra mau!

Bạch Diêu Hồng nói :

– Sanh ca sao không bắt lấy hai lão nhân ấy?

– Hồng muội nói nghe dễ quá, hai lão nhân ấy thân thủ bất phàm và lại còn biết võ công bổn môn và võ công của Ma Già tiền bối nữa.

Bạch Phàm sửng sốt kêu lên :

– Ồ! Vậy thì hai lão nhân ấy thật không đơn giản, Hồ huynh có động thủ với họ chưa vậy?

– Có hai lần, đều ở chỗ ẩn cư của Bạch tiền bối, nhưng họ không dám động thủ lâu, chỉ chốc lát đã lui đi, tiểu đệ cũng không nhận ra được đường lối võ công của họ.

Hồ Thiết Sanh đi đến bên Bạch Ngọc Quyên, thấp giọng nói :

– Quyên muội theo ngu huynh đi về được không?

Bạch Ngọc Quyên quay đầu lại, lạnh lùng nói :

– Hạng người như tiểu muội, đừng bận tâm đến nữa thì hơn!

Hồ Thiết Sanh ngỡ là nàng mai mỉa mình, lòng lại đau xót khôn tả, thật muốn bỏ đi cho rồi.

Nhưng lời dặn dò của Hắc Đao Khách và Thiên Đài Kỳ Si hãy còn vang vọng bên tai, chàng cố nén lửa giận nói :

– Quyên muội, các vị tiền bối đều hết sức quan tâm cho Quyên muội, Quyên muội nhất định phải theo ngu huynh trở về…

– Nếu không thì sao?

– Vậy…

– Sanh ca chẳng qua là phụng mệnh hành sự, cứ về nói lại với các vị tiền bối là tiểu muội không về, không ai ép buộc được tiểu muội.

– Không phải các vị tiền bối ép buộc, mà là quan tâm cho Quyên muội.

– Quan tâm ư? Còn Sanh ca thì sao? Có quan tâm không?

– Ngu huynh càng quan tâm hơn ai hết, có điều là Quyên muội không hiểu ngu huynh thôi!

– Hừ! Tiểu muội rất hiểu Sanh ca, Sanh ca là người thích mới chán cũ, dễ thay lòng đổi dạ.

– Quyên muội… Quyên muội không biết nỗi đau khổ trong lòng ngu huynh…

– Hừ! Trong lòng Sanh ca còn có đau khổ ư?

Tiểu Thúy với Tiểu Lục Tử cũng nghe tiếng đã trở lại, y thị mắt ngập lệ nói :

– Tiểu thư, xin hãy tin lời Hồ công tử… Hồ công tử không hề có lỗi với tiểu thư…

“Bốp!”

Bạch Ngọc Quyên táng cho Tiểu Thúy một cái tát tai, gắt giọng nói :

– Chỉ mấy hôm mà ngươi đã bênh vực người ngoài rồi, ngươi sao biết y không có lỗi với ta chứ?

Tiểu Thúy cả kinh :

– Tiểu thư…

– Đi đi! Ta không muốn gặp các người nữa!

Bạch Ngọc Quyên nói xong, lại đi đến bên Bạch Phàm.

Hồ Thiết Sanh đã cố sức dằn nén, nhưng lúc này không sao nhẫn nhịn được nữa, trầm giọng nói :

– Tiểu Thúy, nếu cô nương muốn đi theo tiểu thư, tại hạ cũng không ngăn cản, nếu không thì đừng màng đến nàng ta nữa.

Tiểu Thúy đã cùng lớn lên với Bạch Ngọc Quyên, tình như tỷ muội, nhưng y thị biết huynh muội rất là thần bí, không sao yên tâm được, bèn nói :

– Nếu tiểu thư nhất quyết không trở về, tiểu tỳ cũng phải theo bên tiểu thư.

Tiểu Lục Tử hoảng kinh, sột một tiếng hít nước mũi vào, vội nói :

– Thúy cô nương chã lẽ cũng…

Hồ Thiết Sanh vội véo y một cái, ngăn y nói tiếp.

Tiểu Thúy đi đến bên Bạch Ngọc Quyên, Bạch Phàm hướng về Hồ Thiết Sanh nói :

– Hồ huynh, hai lão nhân đội mũ nỉ mà các vị vừa gặp không chừng còn ẩn nấp trong ngôi miếu này, chúng ta hãy cùng vào xem thử, thế nào?

Hồ Thiết Sanh thấy Bạch Ngọc Quyên đã quyết liệt với mình thế này, đi cùng rất ngại, liền nói :

– Thế này vậy! Bạch huynh sáu người hãy từ bên trái tiến vào, tiểu đệ với Tiểu Lục Tử sư huynh từ bên phải tiến vào, bất luận thế nào, trước lúc trời sáng vẫn gặp lại nhau tại đây.

Bạch Phàm gật đầu :

– Tốt lắm, hẹn sẽ gặp lại.

Đoạn cùng năm người đi sang phía trái, còn chàng với Tiểu Lục Tử đi sang phía phải.

Chỉ thấy ngôi miếu này có đến năm sáu khu, hơn trăm gian nhà, xung quanh cỏ cao ngút trời.

Hai người tung mình lên cây, đưa mắt nhìn vào cổ miếu, chỉ thấy trong đại điện ở khu thứ ba có ánh đèn yếu ớt hắt ra.

Hai người vượt qua bờ tường, hạ xuống mái đại điện, nằm mọp xuống trên hiên chú mắt nhìn, bất giác giật mình sửng sốt, thì ra trước khám thần có một chiếc bàn dài, mười mấy người đang ngồi quanh.

Trong số có ba người dường như Hồ Thiết Sanh đã từng gặp qua, ngoài ra đều là người xa lạ, nhưng nhìn vào ánh mắt họ cũng đủ biết toàn là võ lâm cao thủ.

Nổi bật nhất là một lão nhân lưng gắt chổi lông gà ngồi bên hai ghế chủ vị còn trống, hiểu nhiên thân phận của lão hẳn là dưới hai người và trên mười mấy người.

Cách bàn khoảng hai trượng có một lò lửa to lớn, trong lò có một thanh sắt tròn, một gã đại hán đang dùng ống tre thổi lửa phù phù.

Mười mấy người thảy đều ngồi im lặng, không ai chuyện trò với ai, như đang chờ đợi người đến sau.

Đột nhiên, tiếng già lảnh lót vọng đến từ xa mấy dặm, nhanh chóng đến gần, chỉ thoáng chốc đã đến ngoài cửa miếu.

Mười mấy người cùng đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, ra đứng ở hai bên cửa điện, khom mình nói :

– Cung nghinh Minh chủ đại giá!

Vừa dứt tiếng đã thấy hai bóng người lướt vào qua bờ tường, và ngay khi ấy lò lửa trong đại điện bỗng bốc lên một cuộn khói vàng, lập tức phủ trùm đại điện.

Hai người đang ở trên cao bảy tám trượng đột nhiên thay đổi thân pháp, lộn mình với thế Triều Thiên Đặng, đầu dưới chân trên lao xuống, khi đến mái hiên lại đổi thế Thiên Hà Đảo Quái (treo ngược) hạ xuống trên thềm đá.

Hồ Thiết Sanh vừa nhận rõ hai người ấy, bất giác sững sờ suýt bật ra tiếng, thì ra đó là hai lão nhân một cao một thấp, cao là Tiên Kiếm Lạc Kỳ, thấp là Ma Già Bạch Long Xuyên.

Lúc bày khói mịt mù trong đại điện bốc ra nên hai người nằm trên mái hiên cũng chỉ loáng thoáng nhìn thấy hình dáng của hai vị cao nhân ấy mà thôi.

Tiên Kiếm Lạc Kỳ chìa tay nói :

– Bạch huynh, xin mời!

– Xin mời Lạc huynh trước!

– Ha ha ha…

Trong tiếng cười dài hai người nắm tay nhau đi vào đại điện, ngồi vào ghế chủ vị, mười mấy người cũng theo thứ tự thân phận lần lượt ngồi xuống.

Lão nhân lưng giắt chổi lông gà đứng lên nói :

– Bẩm Minh chủ, mọi người đã đến đầy đủ, chỉ còn thiếu hai vị tiểu hộ pháp nữa thôi.

– Đến rồi đây!

Vừa dứt tiếng, hai thiếu niên nam nữ xấu xí đã từ sau đại điện lướt vào, cùng ôm quyền thi lễ nói :

– Hộ pháp sớm đã vào đây cung hầu pháp giá Minh chủ, xin Minh chủ chỉ thị.

Hồ Thiết Sanh kinh ngạc thầm nhủ :

“Sư tổ qủa nhiên là cùng phe với hai thiếu niên nam nữ xấu xí này, và lại còn trở thành Minh chủ nữa”.

Chỉ nghe Tiên Kiếm Lạc Kỳ nói :

– Bổn minh được thành lập với tôn chỉ bảo vệ chính nghĩa võ lâm, tạo phúc cho chúng sinh, và gần đây có một số người trong giới hắc đạo đã dòm ngó tuyệt học của bổn Minh chủ để có thể đến Thiên Ma Ồ trong Dã Nhân cốc Thiên Sơn đoạt lấy Ma đao và Ma Đao Ca, nếu hai món báu vật này mà lọt vào tay nhân vật hắc đạo, giới võ lâm ắt sẽ dậy lên một trận gió tanh mưa máu nên mục đích thành lập của bổn minh là đề phòng bọn xấu dòm ngó tuyệt học của bổn Minh chủ và đảm bảo cho Ma đao và Ma Đao Ca không bị rơi vào tay bọn xấu.

Ma Già Bạch Long Xuyên tiếp lời :

– Do đó, phàm là người từng được bổn Minh chủ hai người truyền cho tuyệt kỹ trước kia đều phải thu nạp vào minh để tuyệt học không bị thất thoát. Như vậy ngoại trừ bổn Minh chủ hai người và môn hạ là có thể đi lấy báu vật, người ngoài dù có lòng chiếm đoạt thì cũng chỉ đi nộp mạng mà thôi.

Hồ Thiết Sanh bất giác sinh lòng hoài nghi, chàng tuy không nhận ra được hai người là giả mạo, nhưng với thân phận của Tiên Kiếm và Ma Già, dường như không thể thành lập liên minh gì đó. Hơn nữa, Ma đao và Ma Đao Ca là võ lâm chí bảo, người nào lấy được là có thể độc bộ thiên hạ, nếu Tiên Kiếm và Ma Già cũng muốn đoạt lấy thì thật là mất thân phận.

Hồ Thiết Sanh lại nghĩ đến lúc hai người hiện thân trên thuyền rồng, chàng đã xin lỗi Bạch Long Xuyên nhưng Bạch Long Xuyên lại không biết vì sao chàng lại xin lỗi mình, qua đó suy ra hai người này rất có thể giả mạo.

Chỉ nghe Tiên Kiếm Lạc Kỳ lại nói :

– Bổn minh tạm đặt Tổng đàn tại đây, khi cần di chuyển dựa theo tình hình thực tế do Tuần Hối Sứ Giả Nhất Chửu Phiên Phiên Lý Chiếm Trung đại hiệp truyền đạt tin tức, hai vị hộ pháp thường xuyên theo bên bổn Minh chủ hai người. Khi nào bổn Minh chủ đi vắng, mọi sự trong minh đều tạm do Nhất Chửu Phiên Phiên Lý Chiếm Trung đại hiệp thay mặt xử lý.

Đoạn quay sang Bạch Long Xuyên hỏi :

– Bạch huynh thấy sao?

Bạch Long Xuyên gật đầu :

– Vậy rất hợp ý đệ, nhưng bổn tọa chủ trương thưởng phạt nghiêm minh thì mới được đồng đạo võ lâm trợ giúp và hậu thuẫn, nên đệ chủ trương ra điều lệ thưởng phạt để mọi người noi theo.

Tiên Kiếm Lạc Kỳ gật đầu :

– Không sai, thưởng phạt nghiêm minh mới là cơ sở lập nghiệp, việc này giao cho Lý đại hiệp soạn thảo trình duyệt rồi thi hành.

Nhất Chửu Phiên Phiên khom mình :

– Tuân mệnh! Bẩm Minh chủ, việc đóng dấu ấn bắt đầu từ ai?

Tiên Kiếm Lạc Kỳ nói :

– Nên bắt đầu từ Lý đại hiệp, còn hộ pháp và bổn Minh chủ không cần đóng dấu ấn!

Nhất Chửu Phiên Phiên Lý Chiếm Trung rời chỗ ngồi đi đến bên lò lửa, xắn tay áo lên, đưa tay về phía gã đại hán thổi lửa.

Gã đại hán ấy liền lấy thanh sắt tròn trong lò lửa ra, thì ra đó là một chiếc ấn vuông cỡ hai tấc, lúc này đang đỏ rực, in vào cườm tay Lý Chiếm Trung.

Chỉ nghe xèo một tiếng, khói xanh bốc lên, Lý Chiếm Trung ngay cả mày cũng hề chau.

Gã đại hán lại từ trong một chiếc thùng nhỏ múc ra một chất lỏng màu đỏ thoa lên dấu ấn trên cườm tay Lý Chiếm Trung.

Hồ Thiết Sanh chú mắt nhìn, chỉ thấy dấu ấn đã trở thành màu đỏ, thì ra là ba chữ Kiếm Già Minh.

Tiếp theo, gã thiếu niên xấu xí trầm giọng nói :

– Thiên Cẩu Phệ (cắn) Hồn Lâu Thất!

Một đại hán mặt ngựa liền rời chỗ ngồi bước ra, chỉ nghe gâu một tiếng, một con chó to lớn màu trắng từ gầm bàn chui ra. Đại hán mặt ngựa đi đến bên lò lửa, khói xanh bốc lên xong, trên cườm tay để lại một dấu ấn và rồi thoa nước đỏ lên.

Thiếu niên xấu xí lại trầm giọng nói :

– Thiểm Điện Trửu (khủyu tay) Kim Phong!

Một người đàn ông trung niên gầy gò bước ra, cũng đóng một dấu ấn đỏ. Những người tiếp theo sau đều đóng dấu ấn đen để phân biệt chức vị.

Hồ Thiết Sanh thầm cười khẩy tự nhủ :

“Minh chủ và Hộ pháp không đóng dấu ấn hẳn là sợ bị người phát hiện ra thân phận, vậy chứng tỏ hai vị Minh chủ này chắc chắn không phải là Tiên Kiếm và Ma Già thật”.

Nào ngờ chàng vừa nghĩ đến đó, hai thiếu niên nam nữ xấu xí đã đồng thanh nói :

– Để bình đẳng nhau, bổn hộ pháp cũng xin được đóng dấu hầu nghiêm cẩn giữ mình.

Hai vị Minh chủ nói :

– Hai vị hộ pháp đã có ý như vậy, bổn Minh chủ cũng rất đồng ý. Thôi được, hai vị thân phận đặc thù, hãy đóng dấu ấn màu tím.

Hai thiếu niên nam nữ đi đến bên lò lửa, trong lò lại bốc lên một luồng khói dày đặc lan tỏa khắp đại điện. Hồ Thiết Sanh và Tiểu Lục Tử chỉ còn có thể trông thấy bóng người lờ mờ trong đại điện.

Chỉ nghe tiếng xèo xèo vang lên, có lẽ hai hộ pháp đã đóng dấu ân rồi.

Hồ Thiết Sanh lại đâm ra hoang mang, chàng vốn đinh ninh hai thiếu niên nam nữ xấu xí này chính là huynh muội họ Bạch giả ra, còn hai Minh chủ hẳn là Âm Dương song sát, nào ngờ hai thiếu niên nam nữ xấu xí cũng tự nguyện đóng dấu ấn, nếu họ đúng là huynh muội họ Bạch, trong khi họ biết rõ là mình với Tiểu Lục Tử đang rình trong bóng tối, sao thể để lại dấu ấn?

Chàng chợt nảy ý, truyền âm nói với Tiểu Lục Tử.

– Sư huynh hãy ở đây theo dõi, tiểu đệ ra phía sau xem thử.

Chàng lên nóc điện, tung mình ra phía sau, thầm nhủ :

– Nếu hai Minh chủ ấy đúng là Âm Dương song sát và hai thiếu niên nam nữ xấu xí ấy đúng là huynh muội họ Bạch thì Bạch Ngọc Quyên và Tiểu Thúy hẳn đã bị họ giấu ở sau đại diện.

Chàng phóng đi một vòng quanh hậu điện, chẳng thấy gì cả, bất giác nghĩ thầm :

– Chả lẽ họ lại giấu Bạch Ngọc Quyên với Tiểu Thúy ở nơi khác.?

Chàng lại trở lên mái điện, bỗng thấy nơi góc đại điện có người ngoắc tay với chàng, ra hiệu ẩn nấp.

Chàng hết sức kinh ngạc và thắc mắc, thì ra dưới ánh trăng, chàng thoáng thấy nơi góc điện có sáu người, người ra hiệu với chàng dường như là Bạch Phàm, bên cạnh y có hai thiếu nữ chỉ trông thấy nửa bên mặt, phía sau là hai lão nhân, hẳn là Âm Dương song sát.

Chàng thừ ra một hồi, cảm giác tự trách lại dâng lên trong lòng.

Chàng lập tức trở về mái đại sảnh, chỉ thấy hai Minh chủ và hai hộ pháp vẫn ngồi tại chỗ, thầm nhủ :

“Nếu hai Minh chủ đúng là Âm Dương song sát và hai thiếu niên nam nữ xấu xí đúng là huynh muội họ Bạch, nếu mình hiện thân hẳn là họ không dám đối mặt, sao mình không hiện thân ra bắt họ hỏi thử?”

Đoạn truyền âm nói :

– Sư huynh, lát nữa khi tiểu đệ xuống dưới, sư huynh hãy trông chừng huynh muội họ Bạch và Âm Dương song sát, xem họ có động tĩnh gì không?

Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, tung mình xuống với thế Thương Ưng Bác Thố (ưng xanh vồ thỏ) lao bổ vào thiếu niên xấu xí.

Ngay khi ấy, hai Minh chủ trầm giọng quát :

– Tạm lui!

Chỉ thấy gã đại hán bên lò lửa chẳng rõ bỏ vật gì vào trong lò, bùng một tiếng lò lửa nổ tung, khói bốc mịt mù, không còn trông thấy gì nữa.

Ngay lúc ấy, Hồ Thiết Sanh đã lao đến gần thiếu niên xấu xí, một chiêu Tàn Kỳ chưởng tung ra.

Bộp một tiếng, Hồ Thiết Sanh bị đẩy lùi một bước, vì không nhìn thấy đối phương, chàng vội lách sang bên, dùng tai thay mắt nghe thấy đối phương phóng đi về phía sau điện, lập tức tung mình đuổi theo.

Đột nhiên, một vệt trắng như tia chớp bay đến, Hồ Thiết Sanh giật mình, lẹ làng lách sang bên và tung ra một cước, chỉ nghe gâu một tiếng, bóng trắng ấy tránh khỏi một cước, lại lao tiếp vào hạ bàn Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh đâu ngán sợ gì một cón chó, rút hắc đao ra, choang một tiếng, Truy Hồn thập tam đao đã xuất thủ.

Con chó này thật hung hãn không sợ chết, lại định lao tới, bỗng nghe một tiếng huýt sáo từ sau đại điện vọng đến, chó trắng liền quay đầu phóng vút đi.

Hồ Thiết Sanh lao bổ về phía phát ra tiếng huýt, thân pháp nhanh như bóng theo hình, chộp lấy cổ tay Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất.

Bỗng nghe có tiếng quát to, một bóng người cao to lao nhanh đến, vung chưởng tấn công Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh vội tung chưởng đón tiếp, bởi quá cấp bách, chàng bị đẩy lùi xa hơn trượng, suýt ngã ra đất.

Bóng người cao to ấy lao đuổi theo, nhanh như chớp vung chỉ điểm vào huyệt Phụng Vỹ của Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh không sao tránh kịp nữa, bỗng nghe bùng một tiếng, bóng người cao to loáng cái dã mất dạng.

Chỉ nghe Hắc Đao Khách sột một tiếng hít nước mũi vào quát to :

– Lão tặc, ngươi chỉ biết hạ thủ với hậu bối, sao không dám với mặt thật gặp người?

Tiếng nói xa dần, lúc này khói mù trong đại điện đã bay ra ngoài, phủ trùm cảnh vật ngoài sân, chàng không sao nhìn rõ bóng người cao to ấy là ai.

Chàng hết sức kinh tâm bởi nhận thấy võ công người cao to ấy quyết không kém hơn Hắc Đao Khách, nếu chẳng phải vì không muốn giáp mặt với Hắc Đao Khách, Hắc Đao Khách chưa chắc đương cự nổi.

Và chàng nhớ lại khi tiếp một chưởng của thiếu niên xấu xí, chàng đã bị đẩy lùi một bước, hiển nhiên nội lực của đối phương thâm hậu hơn chàng, nên chàng lại bác bỏ nhận định của mình, bởi Bạch Phàm từng động thủ với chàng ở thủy trại Động Đình, vô luận về nội lực hay chiêu thức, Bạch Phàm đều kém hơn chàng một bậc.

Lúc này khói dần tan đi, cảnh vật đã hiện rõ, nhưng chẳng còn thấy một bóng người nào và cả Tiểu Lục Tử cũng chẳng rõ đi đâu mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.