Ma Đao Ca

Chương 12: Hồi 12



Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên hừ một tiếng nói :

– Các ngươi dám khinh thường lão phu ư? Phải biết Tha Đao Kế của lão phu chưa chắc kém hơn tuyệt học Tiên Kiếm và Ma Già.

Hồ Thiết Sanh vội nói :

– Vãn bối không hề có ý khinh thường mà quả tình là không tiện học võ công của người khác.

Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên ngẩn người, như hết sức thất vọng, nước mắt chảy dài nói :

– Thật không ngờ lão phu lúc sắp chết lại bị trẻ con hiếp đáp.

Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Quyên, thấy nàng muốn cười lại không dám cười, thầm nhủ :

“Vị lão nhân này thật đáng tội nghiệp, mình đã có thể học võ công của Hắc Đao Khách và Thiên Đài Kỳ Si, tại sao lại không thể học võ công của vị lão nhân này chứ?”

Đoạn khom mình nói :

– Lão thiếu niên đã có lòng ưu ái như vậy, vãn bối cảm thấy thật quá bất kính!

Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên liền tươi cười :

– Lão phu còn có một điều kiện, ngươi phải chấp nhận mới được.

– Xin lão tiền bối cứ dạy bảo.

– Xưa kia lão phu bị hại, vợ chết con lạc. Lão phu có một con trai và một con gái, không biết hiện giờ ở đâu, nếu chưa chết cũng cỡ tuổi ngươi. Con gái lão phu có một nốt ruồi đỏ ở lòng bàn chân, nếu gặp ngươi nhất định phải trông nom cho y tử tế.

Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :

“Việc này thật khôi hài, một người con gái có nốt ruồi dưới lòng bàn chân, mình không hề quen biết, sao thể nhận ra chứ?”

Đoạn liền nói :

– Việc này chỉ có thể gặp chứ không thể tìm, vãn bối nhất định sẽ trông nom cho lệnh ái theo lời dặn bảo của lão tiền bối.

Thế là, Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên bắt đầu truyền thụ cho Hồ Thiết Sanh, thì ra môn tuyệt kỹ này chỉ có hai chiêu, là một kỳ học trong bại thủ thắng.

Sau đó, Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên từ biệt Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên, ra khỏi khán thờ. Chỉ nghe bình một tiếng, cửa tự động đóng lại, không còn lại chút dấu vết gì.

Ra khỏi cửa miếu, chỉ thấy Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ đang loay hoay như tìm kiếm gì đó, vừa thấy Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên từ trong miếu đi ra, lão ngũ Long Chí Phấn liền lớn tiếng nói :

– Đây rồi, nơi này không còn ai khác, chắc chắn họ đã lấy trộm ngựa của chúng ta rồi!

Lão đại Long Chí Khởi là người trầm tĩnh, vội nói :

– Ngũ đệ không nên nóng nảy, đây là Hồ thiếu hiệp và Bạch cô nương, hậu duệ cao nhân, lẽ nào lại lấy trộm ngựa của chúng ta?

Bạch Ngọc Quyên cười khẩy :

– Đã lấy trộm ngựa thì sao nào?

Long Chí Phấn quát to :

– Thì mau ngoan ngoãn trao ra đây ngay.

Hồ Thiết Sanh ôm quyền thi lễ :

– Thì ra là các vị Long huynh, tiểu đệ vừa mới đến đây, cũng có nhìn thấy ngựa của các vị cột vào cây, chẳng lẽ chỉ trong chốc lát đã mất ư?

Long Chí Phấn nói :

– Huynh đệ bọn này vào trong miếu phát hiện chuyện kỳ lạ nên đã cùng theo dõi, chẳng ngờ khi trở ra thì không còn thấy ngựa đâu nữa.

Long Chí Khởi nói :

– Huynh đệ bọn này phát hiện Quan Thánh Đế hiển linh, và còn có Quan Bình với Châu Thương nữa.

Bạch Ngọc Quyên phì cười, Hồ Thiết Sanh vội đưa mắt lườm nàng.

Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ thấy vậy liền sinh nghi, Long Chí Khởi nói :

– Hai vị đã ở trong miếu, sao huynh đệ bọn này không gặp?

Hồ Thiết Sanh ấp úng :

– Vì… vì…

Long Chí Phấn cười khẩy :

– Hai người thậm thà thậm thụt, nhất định đã lấy trộm ngựa của huynh đệ bọn này mang giấu đi, lại còn đến đây giả làm người tốt.

Bạch Ngọc Quyên tức giận quát :

– Họ Long kia, tôn giá nói lại lần nữa thử xem.

Long Chí Khởi vội khoát tay nói :

– Ngũ đệ không được lỗ mãng, để ngu huynh hỏi rõ hẵng tính.

Đoạn quay sang Hồ Thiết Sanh ôm quyền nói :

– Hồ huynh vừa rồi đã ở đâu vậy?

Hồ Thiết Sanh không tiện nói ra chuyện trong khám thờ, nhưng lại không quen nói dối, ấp úng nói :

– Tiểu đệ không tiện nói ra, xin Long huynh lượng thứ cho.

Long Chí Khởi trầm giọng :

– Hồ huynh nói năng ấp a ấp úng thật khiến người khó hiểu, nếu không chịu nói ra vừa rồi ở đâu, thật khó thể…

Bạch Ngọc Quyên hai tay chống nạnh, ngắt lời :

– Khó thể sao?

Long Chí Phấn gằn giọng :

– Khó thể xóa bỏ mối hiềm nghi trộm ngựa!

Bạch Ngọc Quyên người nhấp nhoáng đã đến trước mặt Long Chí Phấn, bốp một tiếng táng cho y một cái tát tai, miệng rỏ máu tươi, loạng choạng lùi sau một bước.

Chỉ trừ Long Chí Khởi, những người khác đều cả giận, cùng tung mình lao tới, nhất tề thi triển Ngoại tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm.

Hồ Thiết Sanh bị bức lùi sau ba bước, quát to :

– Dừng tay!

Đoạn hướng về Long Chí Khởi hỏi :

– Xin hỏi Long huynh, chiêu thức vừa rồi của họ có phải là võ công của bổn môn không?

Long Chí Khởi gật đầu :

– Phải, chính là tuyệt học của Tiên Kiếm.

Hồ Thiết Sanh nhớ là Hắc Đao Khách từng có nói, từ nay nếu gặp người thi triển tuyệt kỹ của Tiên Kiếm và Ma Già đều phải hết sức thận trọng, bèn cười khẩy nói :

– Bây giờ không còn là vấn đề đòi ngựa của quý vị nữa, nếu các vị không chịu nói ra người đã truyền thụ tuyệt kỹ, Hồ mỗ đành phải mạo phạm.

Long Chí Khởi vốn định giải thích nhưng nghe khẩu khí của Hồ Thiết Sanh như chẳng xem họ năm người ra gì, bất giác tức giận nói :

– Hồ huynh, phải chăng đây là viện cớ để tránh hiềm nghi trộm ngựa?

Bạch Ngọc Quyên từ khi hòa thuận với Hồ Thiết Sanh đã hận thấu xương những người đàn ông khác, liền tức giận rút Ma già ra, không nói một lời tung mình lao tới.

Lần này nàng đã xuất thủ trong cơn thịnh nộ, uy thế đương nhiên khác hẳn, huống hồ Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ cũng chỉ biết có một hai chiêu tuyệt kỹ của Tiên Kiếm và Ma Già, lẽ đương nhiên khó thể giành được phần thắng.

Hồ Thiết Sanh thấy Long Chí Khởi không lên tiếng cản ngăn, hiển nhiên có ý cậy đông thủ thắng, liền rút hắc đao ra nói :

– Long huynh đã không muốn giải quyết êm thắm, vậy thì hãy bằng vào võ công mà phân cao thấp!

Long Chí Khởi lạnh lùng :

– Hồ huynh cậy mình thân hoài tuyệt học, Long mỗ cũng chẳng ngán sợ, rất sẵn sàng lĩnh giáo.

Đoạn rút lấy một ngọn tử trúc tiên, và lúc này bốn người kia cũng đã rút tiên cầm tay, ráo riết tấn công Bạch Ngọc Quyên.

Long Chí Khởi vung tay, ngọn tử trúc tiên dài khoảng ba thước liền vung lên thành mười mấy đóa hoa tiêu, một chiêu bốn thức điểm vào mày mắt, quét ngang lưng hạ bàn Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh thi triển Truy Hồn thập tam đao, không đầy năm chiêu đã bức lui Long Chí Khởi ba bước.

Đằng kia, Bạch Ngọc Quyên bỗng buông tiếng quát vang, tiếp theo là tiếng rú đau đớn của Long Chí Phấn, y bị trúng một Ma già trên vai, lướt lùi ra sau năm bước.

Long Chí Khởi cả giận, xuất thủ càng thêm hung hiểm, Hồ Thiết Sanh không muốn quá đáng, chỉ muốn cho mình không bại là được rồi.

Đột nhiên, gâu một tiếng, một bóng trắng nhanh như chớp lao đến hạ bàn chàng, theo sau còn có hai người nữa.

Trong khi ấy, tử trúc tiên của Long Chí Khởi lại quét đến bên mạn sườn, trong lúc cấp bách chàng bỗng nảy ý, kéo đao lui nhanh.

Long Chí Khởi không đuổi theo, nhưng chó trắng và hai người không chịu buông tha, một người chổi lông gà vung ra, quét ngang lưng chàng, một người vung chưởng bổ vào vai chàng, đồng thời con chó trắng ngoạm vào bắp chân chàng.

Ba mặt giáp công, nguy cơ trong đường tơ kẽ tóc, Hồ Thiết Sanh quát to :

– Xem đao!

Lập tức thi triển Tha Đao kế vừa mới học được. Chỉ thấy bóng đao chập trùng, hàn quang chớp nhóa, trong hai tiếng thét đau đớn, hai mảng da đầu luôn cả mảng tóc bay ra xa sáu bảy trượng, và con chó trắng cũng bị chém mất một tai, kêu la oăng oẳng.

Chiêu này thật cao siêu, ngay chính Hồ Thiết Sanh cũng chẳng biết xuất thủ như thế nào, chỉ thấy Nhất Cửu Phiên Thiên Lý Chiếm Trung và Thiên Cẩu Phệ Hỗn Lâu Thất đang dùng tay bụn đầu, lùi ra xa hơn trượng, sững người tại chỗ.

Máu tươi từ kẽ tay họ chảy xuống, lát sau đã nhuộm đỏ mặt mày, trông hết sức ghê rợn.

Hồ Thiết Sanh thấy rõ là người của Kiếm Già Minh, bất giác bừng lửa giận, vung đao lao nhanh tới.

Lý Chiếm Trung và Lâu Thất hoảng kinh quay người bỏ chạy, Hồ Thiết Sanh đã quyết tâm muốn bức hỏi người cầm đầu Kiếm Già Minh là ai, lập tức đuổi theo.

Vượt qua hơn dặm đường, vừa đuổi kịp thì bỗng phía sau vang lên một giọng sắc lạnh nói :

– Tiểu tử, lần này ngươi chạy đâu cho thoát?

Hồ Thiết Sanh quay phắt lại, bất giác kinh hãi lùi sau một bước, thì ra là một người bịt mặt cao to đang đứng cách chỉ ba bốn bước và không ngớt cười khằng khặc ghê rợn.

Hồ Thiết Sanh trầm giọng hỏi :

– Tôn giá là ai?

Người bịt mặt cao to giọng sắc lạnh.

– Ngươi hãy đi gặp Diêm Vương mà hỏi.

Đoạn hai tay vung lên, chộp vào đại hắc đao của Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh vung tay đón tiếp, chỉ nghe keng một tiếng, chưởng đao chạm nhau phát ra nhiều tiếng vang rất lớn. Người bịt mặt cao to không thọ thương, nhưng Hồ Thiết Sanh bị chấn lui hai bước dài.

Hồ Thiết Sanh kinh hãi, Truy Hồn thập tam đao lập tức toàn lực tung ra.

Nhưng người bịt mặt cao to tay không tiếp chiến, có công có thủ, ứng phó hết sức ung dung.

Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, thi triển Nội tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm, người bịt mặt cao to như hết sức e sợ, thoái lui lia lịa.

Khi chàng tung ra chiêu Diệu Tuyệt Nhân Hoàn, người bịt mặt lúng túng, bình một tiếng, trúng một sống đao vào bắp tay, loạng choạng lùi sau ba bước dài.

Người bịt mặt cao to cười sắc lạnh, lại tiến tới nói :

– Lão phu hôm nay mà không bắt sống được ngươi…

Hồ Thiết Sanh bỗng quay người bỏ chạy, người bịt mặt cười to nói :

– Cho ngươi chạy xa nửa dặm cũng khó thoát khỏi tay lão phu.

Một cái tung mình đã đến sau lưng Hồ Thiết Sanh. Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát to, lại thi triển một chiêu Tha Đao Kế.

Người bịt mặt hét lên một tiếng thảng thốt, lùi nhanh ra sau, chỉ nghe bình bình hai tiếng, người bịt mặt bị trúng một đao vào vai, máu tuôn xối xả nhưng thương thế không nặng. Còn Hồ Thiết Sanh xương ngực vỡ nát, máu thịt nhầy nhụa, văng bay ra xa hơn trượng, nằm im bất động.

Người bịt mặt sửng sốt, đi đến gần xem, chỉ thấy sắc mặt Hồ Thiết Sanh từ trắng trở thành tím, từ tím trở thành đen, hai mắt lòi ra ghê rợn.

Người bịt mặt giậm chân lẩm bẩm :

– Vậy là công toi, chẳng ngờ tốn công cả buổi trời, rốt cuộc chỉ được một người chết.

Đoạn đưa ta sờ mũi Hồ Thiết Sanh, hơi thở đã ngưng, bất giác bực tức nói :

– Thật là đồ vô dụng!

Bộp một tiếng đá Hồ Thiết Sanh văng ra xa hơn ba trượng, quay người hậm hực bỏ đi.

Hồ Thiết Sanh mạo hiểm với thuật giả chết do Hắc Đao Khách dạy cho để đánh lừa người bịt mặt cao to, vừa định đứng lên đi tìm Bạch Ngọc Quyên, bỗng nghe tiếng y phục phất gió, có người đang phóng nhanh đến.

Chàng hé mở mắt ra nhìn, bất giác lòng rúng động, thì ra là Truy Hồn Thập Tam Điểm Bạch Diêu Hồng, chỉ thấy nàng mắt ngập lệ đứng ngây ra bên cạnh chàng.

Hồ Thiết Sanh thầm cười khẩy tự nhủ :

“Ngươi còn vờ vĩnh làm gì? Ta suýt đã mắc lừa ngươi rồi”.

Bạch Diêu Hồng đưa tay sờ mũi chàng, lập tức bật khóc.

Hồ Thiết Sanh lúc đầu còn ngỡ nàng giả vờ, nhưng rồi nghe nàng ta khóc rất thảm thiết, bất giác lại thầm nhủ :

“Chả lẽ mình lại nghĩ oan cho nàng ta ư?”

Bạch Diêu Hồng khóc một hồi, não nề nói :

– Sanh ca có biết tiểu muội yêu Sanh ca biết bao không? Vì Sanh ca, tiểu muội đã bị sư phụ nghiêm khắc la rầy nhưng tiểu muội không hề sờn lòng, vì tiểu muội nhận thấy không thể nào thiếu Sanh ca được.

Hồ Thiết Sanh thầm thở dài nghĩ :

‘Trời hỡi! Mình qủa đã nghĩ oan cho nàng ta rồi. Nàng lại yêu mình đến vậy, nhưng mình đã có Quyên muội rồi, đành phải phụ mối si tình của nàng ta thôi”.

Bạch Diêu Hồng nằm xuống, ôm chặt lấy Hồ Thiết Sanh, không hề ghê tởm chàng máu dơ đầy mình và đưa tay lau máu trên mặt chàng nói :

– Sanh ca, tiểu muội tuy biết chúng ta không thể nào kết hợp, nhưng lại không thể nào rời xa Sanh ca, lẽ ra tiểu muội đã định hiến thân cho Sanh ca, nhưng bây giờ… đã muộn rồi!

Nàng ép chặt vào mặt Hồ Thiết Sanh lặng lẽ khóc. Lát sau, nàng đứng phắt dậy, bồng lấy Hồ Thiết Sanh phóng đi vào trong sơn cốc.

Hồ Thiết Sanh lòng hết sức lo lắng, thầm nhủ :

“Có lẽ nàng ta định mang mình đi mai táng, thế này thi nguy thật, nhưng mình lại không tiện sống dậy, biết tính sao đây?”

Bạch Diêu Hồng đặt chàng xuống trong sơn cốc, não nề nói :

– Sanh ca, tiểu muội sống không thể kết hợp với Sanh ca, nhưng cũng chẳng thể để cho thi thể Sanh ca mục nát cùng cỏ cây, tiểu muội phải hỏa thiêu thi thể Sanh ca rồi mang tro xương theo bên mình.

Hồ Thiết Sanh cả kinh, đầu óc xoay nhanh, tính xem có nên sống lại hay không.

Bạch Diêu Hồng tháo búi tóc ra, soạt một tiếng, bứt một nhúm tóc đặt vào tay Hồ Thiết Sanh, thê thiết nói :

– Sanh ca, tiểu muội còn có việc cần, không thể đi theo Sanh ca xuống suối vàng, nhúm tóc này kể như thay thế tiểu muội bầu bạn Sanh ca ở chốn âm gian.

Nàng lặng lẽ khóc, đi đến bên rừng tìm nhánh cây khô, bỏ bên cạnh Hồ Thiết Sanh, bỗng nghiến răng nói :

– Sanh ca, có một điều tiểu muội rất có lỗi với Sanh ca, lúc Sanh ca chưa chết, tiểu muội từng bao lần muốn giết chết Bạch Ngọc Quyên, vì nàng ta là gai trong mắt tiểu muội.

Hồ Thiết Sanh bàng hoàng thầm nhủ :

“Từ nay phải hết sức cẩn thận mới được, nếu nàng ta phát hiện mình chưa chết và lại đi chung với Quyên muội, chắc chắn nàng ta sẽ tìm đủ trăm phương ngàn kế giết chết Quyên muội”.

Bạch Diêu Hồng lại đi tìm cành cây khô.

Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :

“Nếu mình còn chưa chịu chạy, sẽ bại lộ ngay”.

Đoạn nhè nhẹ bò dậy, cúi người lướt nhanh đi.

Đến trước ngôi miếu to, chỉ thấy anh em họ Long đã có ba người nằm xuống, chỉ còn Long Chí Khởi và Long Chí Đằng hãy còn cố chống chỏi, nhưng lúc này Bạch Ngọc Quyên cũng đã sức cùng lực kiệt.

Long Chí Khởi lớn tiếng nói :

– Nhị đệ, chúng ta đi thôi!

Hai người dùng toàn lực quét ra một chiêu, đỡ ba người dưới đất lên, chệch choạng bỏ chạy.

Bạch Ngọc Quyên cũng không còn sức đuổi theo, người lảo đảo, mồ hôi ướt đẫm y phục.

Hồ Thiết Sanh chợt nảy ý, lập tức nằm xuống đất, đưa mắt nhìn trộm.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Quyên thở hào hển một hòi, bỗng người run lên, lớn tiếng gọi :

– Sanh ca! Sanh ca!

Tiếng gọi hết sức lo lắng hốt hoảng, nàng quét mắt nhìn quanh, bỗng kêu lên một tiếng thảng thốt, đã phát hiện Hồ Thiết Sanh đang nằm ngoài xa mười mấy trượng.

Nàng lại hét lên một tiếng thảng thốt, ngã ra ngất xỉu.

Bỗng tiếng gọi bi thiết theo gió vọng đến, nghe tan lòng nát dạ, thì ra là Bạch Diêu Hồng.

– Sanh ca! Sanh ca!

Hồ Thiết Sanh hoảng kinh đứng phắt dậy, bồng lấy Bạch Ngọc Quyên đi về hướng Nam, nhưng lòng hết sức bất nhẫn. Chàng tuy một lòng yêu Bạch Ngọc Quyên, nhưng cũng vô vàn cảm động về mối tình si của Bạch Diêu Hồng.

Phóng đi chừng mấy mươi dặm, không còn nghe tiếng gọi của Bạch Diêu Hồng nữa mới đặt Bạch Ngọc Quyên xuống, lấy thuốc kim sang ra đắp trên ngực mình.

Lát sau, Bạch Ngọc Quyên tỉnh lại, nàng giật mình nói :

– Ồ! Tiểu muội tưởng Sanh ca đã chết rồi chứ?

Hồ Thiết Sanh cười ảo não :

– Ngu huynh thọ thương ở ngực, chỉ ngất đi thôi, thoa chút thuốc là khỏi ngay.

Bỗng, tiếng gọi của Bạch Diêu Hồng lại theo gió vọng đến, Hồ Thiết Sanh giật mình, biết nếu hai nàng mà gặp nhau, nhất định khó tránh khỏi xung đột.

Qủa nhiên, Bạch Ngọc Quyên đứng phắt dậy, nghiến răng nói :

– Sanh ca, tiểu muội phải giết chết y thị mới được.

Hồ Thiết Sanh rùng mình, chỉ thấy Bạch Ngọc Quyên mặt đầy sát khí, chàng tuy hoài nghi thân phận của anh em họ Bạch, nhưng vừa rồi Bạch Diêu Hồng đã thố lộ chân tình với chàng, chàng thật không đành lòng để nàng ta chết dưới tay Bạch Ngọc Quyên.

Hồ Thiết Sanh nói :

– Quyên muội, chúng ta đi thôi! Cho dù muốn giết ai thì cũng phải tìm hiểu rõ nguyên thân phận của họ rồi mới có thể động thủ.

Bạch Ngọc Quyên kiên quyết :

– Không được, một giờ một khắc tiểu muội cũng không sao nhẫn nhịn được, nếu Sanh ca không đành lòng thì để một mình tiểu muội động thủ, miễn Sanh ca đừng giúp y thị là được rồi.

Hồ Thiết Sanh hết sức khó xử, chàng biết Bạch Ngọc Quyên chưa chắc là địch thủ của Bạch Diêu Hồng. Nếu hai người động thủ thật, mình biết phải xử trí sao đây?

Bạch Ngọc Quyên cười khẩy :

– Sanh ca chẳng đã từng nói nhiều lần là thật lòng yêu tiểu muội hay sao?

Hồ Thiết Sanh nghe lòng trĩu xuống, biết là điều khó đã đến, nhưng đành đáp :

– Đúng vậy, ngu huynh một lòng yêu thương Quyên muội suốt đời.

– Tốt lắm, vậy Sanh ca hãy gọi y thị đến đây!

– Quyên muội, hãy nghe ngu huynh nói…

Bạch Ngọc Quyên gắt giọng :

– Nếu Sanh ca không muốn giết y thị thì tiểu muội tự động thủ, nếu tiểu muội chẳng may chết dưới tay y thị, đó là tiểu muội học nghệ bất tinh, đằng nào tiểu muội cũng thề bất lưỡng lập với y thị.

Đoạn lớn tiếng nói :

– Bạch Diêu Hồng! Bạch Diêu Hồng! Sanh ca ở đây này.

Hồ Thiết Sanh giậm chân lia lịa, chỉ nghe tiếng gọi Sanh ca mỗi lúc càng gần. Lát sau, bóng dáng mảnh mai của Bạch Ngọc Quyên đã hiện ra trước mắt.

Bạch Diêu Hồng tay cầm một nhúm tóc xanh, vừa thấy Hồ Thiết Sanh chưa chết, bất giác sững sờ, trong kinh ngạc và mừng rỡ, lao bổ vào lòng Hồ Thiết Sanh.

– Đứng lại!

Bạch Ngọc Quyên lách người cản lại, mặt lạnh như băng nói :

– Tiện tỳ, huynh muội các ngươi thật ra đang giở trò gì hả?

Bạch Diêu Hồng giật mình, nhưng liền đáp :

– Quyên muội nói vậy nghĩa là sao?

Bạch Ngọc Quyên gắt giọng :

– Ngươi đừng vờ vĩnh nữa, ngươi tưởng bọn ta chưa biết thân phận của các ngươi hay sao?

Bạch Diêu Hồng kinh hãi lùi sau một bước, liếc mắt nhìn trộm về phía Hồ Thiết Sanh, liền lấy can đảm nói :

– Quyên muội nói nghe xem, huynh muội bọn này có thân phận mờ ám gì nữa?

Bạch Ngọc Quyên giọng sắc lạnh :

– Các ngươi chính là hai thiếu niên nam nữa xấu xí đã mấy lần hiện thân, còn Tiên Kiếm với Ma Già và hai lão nhân đội mũ nỉ thần bí đều do Âm Dương song sát giả mạo cả.

Bạch Diêu Hồng giật nẩy mình, thấy Hồ Thiết Sanh cũng đang chú mắt nhìn mình như muốn xuyên thấu tim gan, liền cười vang nói :

– Thật là nực cười, Quyên muội đã đùa quá đáng rồi đó.

Bạch Ngọc Quyên cười khẩy :

– Chưa biết ai đùa đấy, ngươi dám chứng minh không?

– Chứng minh cách nào?

– Hãy vén cánh tay áo lên!

Bạch Diêu Hồng mặt thoáng qua vẻ khinh miệt :

– Vén tay áo lên chi vậy?

– Ngươi không dám phải không?

– Nếu trước người lạ thì đúng là không dám, vì Bạch Diêu Hồng này còn là một người con gái chưa chồng, nhưng ở trước Sanh ca thì không hề gì!

Bạch Ngọc Quyên nghe tiếng Sanh ca ấy, sát cơ càng tăng cao, gằn giọng :

– Đừng cố ý kéo dài thời gian, vén tay áo lên mau!

Bạch Diêu Hồng mỉm cười :

– Thật không ngờ Quyên muội lại hung dữ thế này! Thôi được rồi!

Đoạn vén tay áo phải lên, lộ ra cánh tay trắng nuột mịn màng, một vết sẹo nhỏ cũng chẳng có.

Bạch Ngọc Quyên trầm giọng :

– Tay trái!

Bạch Diêu Hồng lại vén tay áo trái lên, vẫn trắng trẻo nuột nà. Bạch Ngọc Quyên và Hồ Thiết Sanh bất giác bật lên một tiếng kinh ngạc, mặt đầy vẻ thắc mắc hoang mang.

Bạch Diêu Hồng thả tay áo xuống, nói :

– Sanh ca, thật ra là việc gì vậy?

Hồ Thiết Sanh ngượng ngùng :

– Lúc ở trong miếu, hai thiếu niên nam nữa xấu xí cũng có đóng dấu trên cườm tay, nên ngu huynh hoài nghi là hai huynh muội…

Bạch Diêu Hồng cười một hồi, rúc đầu vào ngực Hồ Thiết Sanh nói :

– Sanh ca giờ thì không còn hoài nghi nữa rồi chứ?

Hồ Thiết Sanh lại cảm thấy lòng hổ thẹn ray rứt, ấp úng không thốt nên lời.

Nhưng Bạch Ngọc Quyên mắt như phún lửa quát :

Bạch Diêu Hồng, chớ có làm bộ làm tịch, bổn cô nương tin chắc hai thiếu niên nam nữ xấu xí chính là huynh muội ngươi, ngươi dám để bổn cô nương thử nữa không?

Bạch Diêu Hồng thản nhiên :

– Quyên muội, đừng hung dữ với tỷ như vậy có được không?

Bạch Ngọc Quyên đâu chịu buông tha, tiến đến trước mặt Bạch Diêu Hồng nói :

– Nhắm mắt lại.

Bạch Diêu Hồng sửng sốt :

– Chi vậy?

Bạch Ngọc Quyên lạnh lùng :

– Bổn cô nương phải thử lại một lần nữa.

Bạch Diêu Hồng nhướng mày :

– Quyên muội không phải định thừa cơ hạ sát tỷ tỷ chứ?

Bạch Ngọc Quyên ngạo nghễ :

– Muốn hạ sát ngươi cũng phải báo cho ngươi chuẩn bị trước, hậu duệ của Ma Già không bao giờ ám toán kẻ khác.

– Thôi được, tỷ tỷ nhắm mắt.

Bạch Diêu Hồng nhắm mắt lại, nhưng vẫn mở he hé, chỉ thấy Bạch Ngọc Quyên đưa tay lên, bụm vào miệng nàng ta.

Bạch Diêu Hồng hoảng kinh, vội nghiêng đầu sang bên tránh khỏi.

Bạch Ngọc Quyên cười khẩy :

– Thì ra ngươi cũng sợ ngón này, Sanh ca đã hai lần bị ngươi bụm miệng làm mất lý trí, suýt đánh mất đồng trinh, ngươi còn chối hả?

Bạch Diêu Hồng thở phào, cười khẩy nói :

– Quyên muội nghĩ đến đâu thế này? Quyên muội nghĩ là tỷ tỷ đã ám toán Sanh ca ư?

Bạch Ngọc Quyên nhạt giọng :

– Lòng ngươi tự hiểu.

Bạch Diêu Hồng quay sang Hồ Thiết Sanh hỏi :

– Chả lẽ Sanh ca bây giờ cũng còn hoài nghi tiểu muội ư?

Hồ Thiết Sanh ấp úng hồi lâu, không biết trả lời thế nào.

Bạch Ngọc Quyên gằn giọng :

– Bất luận ngươi có phải hay không, hãy lập tức đi khỏi đây ngay, nếu không…

– Nếu không thì sao?

– Có ngươi không có ta, có ta là không thể có ngươi, chúng ta quyết một phen cao thấp, người nào còn sống thì Sanh ca là của người đó.

Hồ Thiết Sanh vội lớn tiếng nói :

– Quyên muội, không nên vậy!

Bạch Diêu Hồng trầm giọng :

– Quyên muội đã nhất quyết như vậy, tỷ tỷ cũng đành phải hầu tiếp, cho dù vì Sanh ca phơi xác chốn hoang vu, Bạch Diêu Hồng này cũng không hối tiếc.

Bạch Ngọc Quyên rút Ma già xuống, Bạch Diêu Hồng rút ra một ngọn điểm huyệt quyết dài chỉ hơn thước.

Hồ Thiết Sanh hoảng kinh, vội lướt đến đứng giữa hai người, trầm giọng nói :

– Nếu hai người nhất quyết bức bách, vậy thì cứ giết ngu huynh trước đi!

Bạch Diêu Hồng nói :

– Sanh ca, đó đâu thể trách được tiểu muội, chính Quyên muội đề nghị kia mà!

Bạch Ngọc Quyên đanh giọng :

– Đúng, chính ta đề nghị, Sanh ca, tránh ra mau.

Hồ Thiết Sanh kiên quyết :

– Hai người không nghe lời ngu huynh, ngu huynh quyết không tránh ra.

Bạch Ngọc Quyên tức mình, nhanh như chớp vung Ma già điểm vào huyệt ngủ của Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh bởi quá bất ngờ, không chút đề phòng, liền bị điểm trúng ngã ra đất.

Bạch Diêu Hồng thầm mừng rỡ, nàng ta rất mong là Hồ Thiết Sanh không nhìn thấy võ công của mình, thế này thì nàng ta có thể chẳng chút e ngại thi triển tuyệt học hạ sát Bạch Ngọc Quyên.

Bạch Ngọc Quyên cắp Hồ Thiết Sanh lên, não nề nói :

– Sanh ca, tiểu muội dành phải tạm khiến Sanh ca bị khuất tất một chút.

Nàng đặt Hồ Thiết Sanh lên trên một tảng đá to ở ngoài mấy trượng, sau đó trở lại đứng đối mặt với Bạch Diêu Hồng.

Nàng với Bạch Diêu Hồng bốn mắt nhìn nhau, bất giác giật mình, bởi Bạch Diêu Hồng đã hoàn toàn đổi khác. Lúc này, nàng ta mặt đầy sát khí và hai mắt rực lên ánh sáng kỳ lạ.

Bạch Ngọc Quyên biết rõ võ công đối phương quyết không kém hơn mình, không dám khinh suất, vận chân khí lan khắp toàn thân, buông tiếng quát vang, Ma Già tam điệp đã xuất thủ.

Bạch Diêu Hồng cũng chẳng hàm hồ, điểm huyệt quyết vung lên, chớp mắt đã điểm ra mười ba lần.

Bạch Ngọc Quyên bất giác thầm kêu lên :

“Lợi hại thật, qủa không hổ danh Truy Hồn Thập Tam Điểm!”

Hai người giao thủ, chẳng chiêu nào là không nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương. Tục ngữ có câu “Tình thù to hơn thân thù”, hai nàng đều quyết lòng giết chết tình địch trong đêm nay để cắt đứt mối lo trong lòng.

Trăm chiêu đã qua đi, cuộc chiến mỗi lúc càng kịch liệt, Bạch Ngọc Quyên buông tiếng quát vang, vung thành mười mấy bóng già, phủ chụp vào Bạch Diêu Hồng.

Bạch Diêu Hồng không dám ngạnh tiếp, điểm huyệt quyết tung ra một chiêu kỳ học, hóa giải thế công của Bạch Ngọc Quyên.

Bạch Ngọc Quyên bàng hoàng sửng sốt, nàng nhận thấy chiêu này của đối phương rất giống tuyệt kỹ Thánh Giả Chi Kiếm của Tiên Kiếm.

Ngay trong khoảng khắc sống chết ấy, bỗng một bóng người như tia chớp lao đến, Bạch Ngọc Quyên quay đầu nhìn, giật mình kinh hãi, thì ra chính là người thiếu niên xấu xí.

Trong thoáng chốc ấy, Bạch Ngọc Quyên nghĩ y chắc chắn là Bạch Phàm và y ắt hẳn sẽ xuất thủ tấn công mình. Nào ngờ ý nghĩ nàng chưa dứt, chỉ thấy thiếu niên xấu xí ấy buông tiếng quát vang, nhắm Bạch Diêu Hồng tung ra một chiêu hết sức quái dị.

Chỉ nghe Bạch Diêu Hồng thét lên một tiếng thảng thốt, người vang ra xa hơn trượng, rơi xuống bất động.

Ngay khi Bạch Ngọc Quyên nghiêng đầu thoáng phân thần, chợt cảm thấy huyệt đạo tê dại, đã bị thiếu niên xấu xí cắp lên và phóng mau đi.

Bạch Ngọc Quyên kinh hãi tột cùng, giờ mới khẳng định hai thiếu niên nam nữ xấu xí không phải là huynh muội họ Bạch. Nếu là họ, Bạch Phàm lẽ nào lại ra tay tàn ác với muội muội mình như vậy? Nàng tin chắc Bạch Diêu Hồng dù không chết cũng bị trọng thương trầm trọng.

Nàng tuy bị điểm huyệt, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, có điều là không cử động được.

Thiếu niên xấu xí phóng đi một hồi, lại quay về trong ngôi miếu to, phóng đi thẳng vào một gian điện ngang, vào một gian tịnh xá.

Bạch Ngọc Quyên vừa nhìn thấy gian tịnh xá này, bất giác hồn phi phách tán, thì ra bên trong được bố trí hệt như một gian động phòng, hương thơm ngào ngạt khiến người tâm hồn ngây ngất.

Thiếu niên xấu xí đặt nàng lên giường ngủ, buông tiếng cười dâm đãng một hồi, với giọng u ám nói :

– Phen này thì tha hồ mà tiêu hồn.

Đoạn liền đưa tay cởi áo Bạch Ngọc Quyên, nàng kinh hoàng nhắm mắt lại, lòng đau như cắt.

Thoáng chốc, một thân hình nõn nà đã hiện ra trước mắt, thiếu niên xấu xí đưa tay sờ một cái lên đôi nhũ hoa rồi vội vã tự cởi y phục.

Đột nhiên, cửa phòng kẹt một tiếng mở hé ra. Thiếu niên xấu xí quay phắt đầu lại, lẩm bẩm :

– Mình thật quá khinh suất, đã quên cài cửa lại.

Y đi ra đóng cửa cài then lại, vừa định lên giường, bỗng ngoài cửa có tiếng sang sảng nói :

– Độc mã vượt dặm ngàn, nghĩa cả vút trời mây.

Rồi thì bình một tiếng, cửa phòng mở toang.

Thiếu niên xấu xí tung mình dậy, vung chưởng bổ ra cửa, liền sau đó phi thân vọt ra ngoài.

Chỉ thấy ngoài sân có một lão nhân mặt đỏ, tay cầm sách Xuân Thu, bên trái là một thiếu niên mặt trắng, bên phải là một đại hán mặt đen râu xồm và tay cầm Thanh Long Yểm Nguyệt đao.

Thiếu niên xấu xí sửng sốt, lùi sau ba bước nói :

– Tôn giá phải chăng là Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên khi xưa?

Võ Tài Thần đầu cũng không ngẩng lên, trầm giọng nói :

– Bắt lấy tên dâm tặc này ngay!

– Tuân mệnh!

Châu Thương vâng lệnh tiến ra, Thanh Long Yểm Nguyệt đao choang một tiếng bổ thẳng xuống đầu thiếu niên xấu xí.

Thiếu niên xấu xí buông tiếng cười khẩy, lách sang tránh khỏi, trầm giọng nói :

– Ngươi không phải địch thủ đâu. Quan Tiêu Thiên, tiểu gia chẳng sợ lão đâu!

Châu Thương không phục, đại đao quét ngang bổ dọc, liên tiếp công ra năm sáu chiêu, nhưng đều bị thiếu niên xấu xí tránh khỏi.

Võ Tài Thần quát to :

– Dừng tay!

Đón lấy Thanh Long Yểm Nguyệt đao, thế là cuộc ác chiến diễn ra. Trăm chiêu qua đi, Võ Tài Thần thầm kinh hãi, nhận thấy võ học của đối phương hết sức uyên bác và phức tạp. Lúc thì tuyệt kỹ của Tiên Kiếm, lúc thì tuyệt học của Ma Già, tay không tiếp chiến Thanh Long Yểm Nguyệt đao của mình mà không hề có dấu hiệu thua bại.

Võ Tài Thần không muốn kéo dài thời gian, quay người phóng đi. Thiếu niên xấu xí buông tiếng quát vang, tung mình đuổi theo.

Thốt nhiên, một tiếng nói sắc lạnh vang lên :

– Lui mau, đó là Tha Đao Kế của y.

Thiếu niên xấu xí vội thu chiêu lui nhanh, nhưng vẫn bị mũi đao của Võ Tài Thần đâm trúng bắp chân, máu tuôn xối xả.

Chỉ thấy người vừa lên tiếng là một lão nhân tóc bạc, dáng người cao to, nhưng với khăn xanh che mặt, giọng sắc lạnh nói :

– Quan Tiêu Thiên, lão phu tiếp một chiêu Tha Đao Kế của ngươi.

Võ Tài Thần giật mình sửng sốt, người này đã biết tuyệt học của mình, hẳn là rất có lai lịch, liền trầm giọng hỏi :

– Tôn giá là ai?

– Lát nữa Diêm Vương sẽ cho ngươi biết!

Võ Tài Thần buông tiếng quát to, thi triển đao pháp, tiếng gió vù vù. Lão nhân bịt mặt với tay không đón tiếp, nhưng đã có phần chiếm thượng phong.

Võ Tài Thần kéo đao bỏ chạy và nói :

– Lão tặc, có dám đuổi theo không?

Lão nhân bịt mặt cười gằn :

– Lão phu định tâm đến phá Tha Đao Kế của người, sao lại không dám?

Trong khi nói đã lướt tới, chẳng rõ dùng thủ pháp gì, đã chộp lấy vòng thép trên đao và quát to :

– Buông tay!

Võ Tài Thần binh khí bị nắm chặt, biết đã gặp phải cao nhân tuyệt thế, đâu thể để cho đối phương đoạt mất, liền tập trung công lực bình sanh kép mạnh, hai người đôi co lúc tới lúc lui. Vì Võ Tài Thần tay cầm chuôi đao có lợi thế, còn lão nhân bịt mặt cầm vòng đao thất thế nên nhất thời không ai giành lấy được đại đao.

Đột nhiên, lại một tiếng quát to vang lên, một bóng người từ trên không lao xuống, thì ra là Hồ Thiết Sanh tay bồng Bạch Diêu Hồng.

Khi nãy Hồ Thiết Sanh bị Bạch Ngọc Quyên điểm huyệt, chàng đã tự vận công tự giải, phát hiện Bạch Diêu Hồng trọng thương nằm dưới đất, liền bồng nàng ta đến ngôi miếu này, chẳng ngờ lại gặp thiếu niên xấu xí tại đây.

Hồ Thiết Sanh hỏi :

– Hồng muội, có phải người này đã đả thương Hồng muội không?

Bạch Diêu Hồng gật đầu :

– Chính hắn! Sanh ca phải báo thù cho tiểu muội.

Hồ Thiết Sanh vừa định đặt nàng ta xuống, Bạch Diêu Hồng vội nói :

– Đừng, nếu Sanh ca bỏ tiểu muội xuống, tiểu muội đang thọ trọng thương thế này, vạn nhất bị hắn bắt đi thì sao?

Hồ Thiết Sanh nghĩ cũng đúng, bèn vẫn bồng Bạch Diêu Hồng trên tay lao bổ vào thiếu niên xấu xí.

Bạch Diêu Hồng lớn tiếng nói :

– Sanh ca, hãy tấn công vào hạ bàn hắn!

Hồ Thiết Sanh chợt cảm thấy cánh tay tê dại, chẳng những không sao tấn công hạ bàn đối phương, mà ngay cả đỡ gạt cũng hết sức khó khăn, vội tung mình lui ra nói :

– Hồng muội, đừng bấu vào huyệt đạo ngu huynh.

– Ồ! Tiểu muội quá nóng vội nên đã sơ ý. Xuất thủ mau lên, đừng để hắn đào tẩu.

Hồ Thiết Sanh lại lao tới, thi triển tuyệt kỹ Thánh Giả Chi Kiếm, cùng thiếu niên xấu xí giao chiến kịch liệt.

Lúc này Võ Tài Thần với lão nhân bịt mặt vẫn còn đôi co nhau, lão nhân bịt mặt buông tiếng quát vang, dồn công lực vào vòng đao. Liền tức ngọn Thanh Long Yểm Nguyệt đao trở thành màu đỏ, tỏa ra sức nóng rừng rực.

Võ Tài Thần chẳng chịu kém, cũng vận nội công chống lại, toát ra sức lạnh buốt xương, nhưng vẫn kém hơn đối phương một bậc, sức nóng trên đao không nguội đi, càng lúc càng khó chịu đựng nổi.

Lão nhân bịt mặt gằn giọng nói :

– Ngươi còn chưa chịu buông tay hả?

Đột nhiên, Võ Tài Thần tay trái vung lên, một chưởng bổ xuống.

Lão nhân bịt mặt phản ứng nhanh khôn tả, vung tay chộp vào mạch môn đối phương.

Ngay trong khoảng khắc khẩn cấp ấy, bỗng có người cất tiếng hát :

– Gió căm căm! Mưa tầm tã! Võ lâm đã sắp thấy Ma Đao, xương trắng chất đầy đỉnh ngũ nhạc. Sông máu ngập tràn chốn Trung Nguyên, Tiên Kiếm chỉ xứng hầu bên ngựa, Ma Già chỉ đáng theo cầm cờ. Càn quét võ lâm ba vạn dặm. Hắc bạch hai giới khuất Ma Đao.

Tiếng hát như chuông đồng ngân vang, đinh tai nhức óc, bỗng chốc cuồng phong nổi dậy, cát bụi tung mù mịt.

Chỉ thấy một bóng người lướt thướt tiến tới trong bụi vàng, hệt như bay trên không.

Lão nhân bịt mặt kinh hãi kêu lên :

– Ma Đao Ca!

Đoạn buông đao lui nhanh, quát to :

– Chạy mau.

Rồi liền tung mình phóng đi.

Ngay khi ấy, một bóng người nhỏ nhắn trong tịnh xá phóng ra, lao thẳng đến Hồ Thiết Sanh, vung tay xuất chưởng, bình một tiếng, Bạch Diêu Hồng văng ra khỏi lòng Hồ Thiết Sanh, bay khỏi bờ tường ra ngoài miếu.

Trong khoảnh khắc ấy, tên thiếu niên xấu xí và nhóm Võ Tài Thần cũng đã lui đi, trong sân chỉ còn lại Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên.

Thì ra Bạch Ngọc Quyên đã tự giải khai huyệt đạo, mặc lại y phục, thấy Hồ Thiết Sanh đang bồng Bạch Diêu Hồng trên tay, liền tức bừng sát cơ, đánh cho Bạch Diêu Hồng bay ra ngoài miếu.

Hồ Thiết Sanh sững sờ, chỉ thấy cát bụi lả tả rơi xuống, bóng người vừa hát đã mất dạng, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng.

Chàng bỗng bừng tỉnh nói :

– Quyên muội sao lại ở đây vậy?

Bạch Ngọc Quyên lửa giận chưa nguôi, buông tiếng cười khẩy, tung mình qua bờ tường ra ngoài miếu, quét mắt nhìn, bất giác bật lên một tiếng sửng sốt, thì ra Bạch Diêu Hồng chẳng rõ đã biến đâu mất.

Nàng tin chắc một chưởng vừa rồi, Bạch Diêu Hồng không chết cũng phải thọ trọng thương, thiếu niên xấu xí đã không phải Bạch Phàm, dĩ nhiên không bao giờ cứu nàng ta đi, và lão nhân bịt mặt cũng đã bỏ chạy trước, vậy ai đã cứu nàng ta thế nhỉ?

Hồ Thiết Sanh cũng đứng thừ tại chỗ, chàng vốn thấy hết sức hổ thẹn với Bạch Diêu Hồng, bởi sự thật đã chứng minh trên tay nàng không có dấu ấn, vậy thì hai thiếu niên nam nữ xấu xí kia tuyệt đối không phải là huynh muội họ Bạch. Nhưng nàng ta vừa bị Bạch Ngọc Quyên đánh cho một chưởng, chắc chắn không thể đào tẩu, vậy ai đã cứu nàng ta thế nhỉ?

Bạch Ngọc Quyên nghĩ đến mình suýt bị người cưỡng hiếp, vậy mà Hồ Thiết Sanh không màng đến, lại lo bồng Bạch Diêu Hồng, lòng hết sức tủi hận, quay người phóng nhanh đi.

Hồ Thiết Sanh lập tức đuổi theo, vòng tay qua lưng bồng nàng lên nói :

– Quyên muội lại hiểu lầm ngu huynh nữa rồi!

Bạch Ngọc Quyên tức đến mắt ngập lệ, giơ tay định tát Hồ Thiết Sanh, nhưng lại buông xuống, lớn tiếng nói :

– Buông ra, bổn cô nương kiếp này không muốn gặp nhà ngươi nữa!

Hồ Thiết Sanh chẳng những không buông mà còn cúi xuống hôn lên môi nàng, không cho nàng nói tiếp.

Bạch Ngọc Quyên giãy dụa một hồi, sau cùng không động đậy nữa, để mặc cho Hồ Thiết Sanh ôm hôn và vuốt ve.

Hồi lâu, Hồ Thiết Sanh mới nói :

– Quyên muội, từ nay về sau Quyên muội cần phải hiểu rõ sự việc rồi hẵng hờn giận ngu huynh.

Bạch Ngọc Quyên nằm yên trong lòng chàng :

– Nói đi, lý do thế nào?

– Ngu huynh bị Quyên muội điểm huyệt đặt trên đá, sau đó ngu huynh đã tự giải huyệt. Không thấy Quyên muội đâu nữa, lại phát hiện Bạch Diêu Hồng nằm trên đất đã bị thọ thương, bèn bồng nàng ta tìm chỗ trị thương. Chẳng ngờ đến đây lại gặp lão nhân bịt mặt và thiếu niên xấu xí kia.

– Sau khi điểm huyệt Sanh ca, tiểu muội động thủ với Bạch Diêu Hồng, càng đánh càng kinh tâm vì tiểu muội nhận thấy võ công của y thị có phần giống Thánh Giả Chi Kiếm, đang khi nguy cấp thì thiếu niên xấu xí xuất hiện. Lúc đầu tiểu muội tưởng hắn là Bạch Phàm, chắc hẳn sẽ giúp Bạch Diêu Hồng đối phó với tiểu muội, nào ngờ hắn lại tung ra một chiêu hết sức quái dị, đánh cho Bạch Diêu Hồng bay ra xa hơn ba trượng, ngất xỉu tại chỗ. Tiểu muội trong lúc kinh ngạc đã bị hắn điểm huyệt và đem đến đây, vào trong một gian tịnh xá… May nhờ Võ Tài Thần đến kịp lúc, không thì tiểu muội đã bị làm nhục rồi.

Bạch Ngọc Quyên liếc Hồ Thiết Sanh một cái, nói tiếp :

– Thiếu niên xấu xí ấy vừa bại dưới Tha Đao Kế của Võ Tài Thần, chẳng ngờ lão nhân bịt mặt lại đến.

– Vậy lão nhân bịt mặt hẳn là trưởng bối của thiếu niên xấu xí rồi!

– Có thể lắm! Sau đó Võ Tài Thần đã động thủ với lão nhân bịt mặt đó, Võ Tài Thần lại thi triển Tha Đao Kế, nhưng đã bị lão nhân bịt mặt chụp được vòng đao, sau đó thì Sanh ca đã chứng kiến cả rồi.

Hồ Thiết Sanh chau mày :

– Thiếu niên xấu xí đó là ai? Và vì sao thiếu nữ xấu xí lại không thấy xuất hiện?

– Thiếu nữ xấu xí chính là Bạch Diêu Hồng, theo sự suy đoán của tiểu muội thì việc thiếu niên xấu xí ra tay đả thương Bạch Diêu Hồng chẳng qua nhằm làm rối loạn sự hoài nghi của chúng ta, thật ra hắn chính là Bạch Phàm, và Bạch Diêu Hồng không hề thọ thương mà chỉ giả vờ mà thôi.

Hồ Thiết Sanh vẫn không dám tin, Bạch Ngọc Quyên nói tiếp :

– Nếu không có người cứu y thị, mà chỉ chốc lát y thị đã mất tăm thế này, chắc chắn là không hề thọ thương.

– Nhưng chính mắt chúng ta đã nhìn thấy hai thiếu niên nam nữ xấu xí đã đóng dấu ấn trong miếu, sao trên tay Bạch Diêu Hồng lại không có?

Bạch Ngọc Quyên ngớ người, không sao trả lời được.

Thốt nhiên, có tiếng nói vọng đến :

– Nha đầu, ngươi không còn gì nói nữa chứ?

Dứt tiếng, Hắc Đao Khách với Thiên Đài Kỳ Si cùng lúc xuất hiện, theo sau là Tiểu Lục Tử và Tiểu Thúy.

Bạch Ngọc Quyên vội vùng khỏi tay Hồ Thiết Sanh, hai má đỏ bừng. Hồ Thiết Sanh vội tiến tới thi lễ.

Thiên Đài Kỳ Si nói :

– Thế nào? Tiểu tử ngươi trước công chúng mà dám ôm ấp thế này, thật là quá phong lưu.

Hồ Thiết Sanh ngượng ngùng :

– Tiền bối, xin đừng đùa.

Lúc này Tiểu Thúy đã đi đến bên Bạch Ngọc Quyên, hai người thân thiết nắm lấy tay nhau.

Hồ Thiết Sanh liền kể lại chuyện Ma Đao Ca đã hai lần xuất hiện.

Hắc Đao Khách nói :

– Theo lão phu thấy, Ma Đao Ca này rất có thể là giả!

Thiên Đài Kỳ Si gật đầu :

– Lữ mỗ cũng có cảm nghĩ như vậy, nhưng kẻ giả mạo này hai lần xuất hiện đều có lợi cho bạch đạo, rất có thể người đó là nhân vật chính nghĩa.

Hắc Đao Khách bỗng nói :

– Chúng ta hãy đến Thiên Sơn một chuyến thử xem.

Thiên Đài Kỳ Si ngẫm nghĩ chốc lát :

– Cũng được, chúng ta sáu người cùng đi, dù không lấy được võ lâm chí bảo thì cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm.

Hồ Thiết Sanh nói :

– Việc này vãn bối nhận thấy rất là lạ, chưa từng có ai trông thấy Ma đao và Ma Đao Ca, nhưng gần đây cả võ lâm đã náo loạn, chẳng ai không biết, có thể đây là một âm mưu chăng?

Thiên Đài Kỳ Si cười :

– Tiểu tử ngươi chẳng những giỏi tán gái mà tâm cơ cũng không đơn giản, vấn đề ấy lão phu với Trần huynh cũng đã nghĩ đến. Ngươi thử nói nghe xem, chỗ khả nghi ở đâu?

– Hai vị tiền bối đã hiện thân trên Động Đình hồ hôm trước nếu là thật, sự hoài nghi của chúng ta kể như thừa, còn như là giả, dụng ý có thể là muốn dẫn dụ cao thủ võ lâm đến Thiên Ma Ồ, tung một mẻ lưới diệt gọn.

Hắc Đao Khách sột một tiếng hít nước mũi vào :

– Không sai, suy luận của ngươi cũng giống như bọn lão phu, nhưng nhìn khắp võ lâm hiện nay, người có thể một mẻ lưới tiêu diệt hết các cao thủ bạch đạo, chưa hề nghe nói đến.

Hồ Thiết Sanh nói :

– Hai người hiện thân trên Động Đình hồ hôm trước có nói chủ nhân Thiên Ma Ồ là Văn Nhân Dã Tẩu Tư Mã Ngưu, chẳng rõ có đúng không?

Thiên Đài Kỳ Si nói :

– Mấy mươi năm trước quả có người này, nhưng lão có phải chủ nhân Thiên Ma Ồ hay không thì chẳng rõ.

Hắc Đao Khách nói :

– Đêm mồng bảy tháng bảy Kiếm Già Minh sẽ cử hành đại điển khai minh ở Mang Sơn, chúng ta đều được mời dự, giờ hãy đến Thiên Sơn trước, tranh thủ thời gian cũng còn kịp.

Thế là sáu người lên đường đến Thiên Ma Ồ, nửa tháng sau có mặt tại Dã Nhân cốc, chỉ thấy đá núi lởm chởm, ngút ngàn hằng mấy trăm dặm, hết sức hiểm trở.

Điều lạ lùng là không có ai ngăn cản, cảnh vật trong cốc hết sức lạ kỳ, tiếng ầm ầm không ngớt, thì ra là tuyết lở từ trên đỉnh núi xung quanh xuống.

Muốn vào Thiên Ma Ồ cần phải đi qua ba nơi rất hiểm trở, một là Vân Vũ Hạp, trên hạp cốc này là hai ngọn núi cao chót vót, tuyết rơi xuống không ngừng, nếu lúc ban ngày, tuyết đến giữa chừng hóa thành nước trông rất ngoạn mục nhưng cũng hết sức nguy hiểm bởi nếu tuyết quá to, trong lúc rơi không tan bao nhiêu, có khối nặng ngàn đến mấy ngàn cân rơi xuống đầu, dù võ công cao đến mấy cũng khó thể thoát chết.

Hai là Vọng Hương đài, đá từ vách núi nhô ra, chỉ qua lọt được một người và tuyệt cốc này dài đến hai mươi trượng, chỉ cần có người mai phục đột kích, chắc hẳn bị rơi xuống vực thẳm tan xương nát thịt.

Ba là Ôn Nhu Hãm Tịnh (cạm bẫy dịu dàng), còn như bên trong như thế nào thì không ai biết, bởi bất kỳ cao thủ nào đã vào trong rồi là không còn tin tức nữa.

Sáu người đi đến bên ven Vân Vũ Hạp, hai vị lão nhân nghiêm nghị nói :

– Hạp cốc này dài hơn nửa dặm, hẳn là có hung hiểm cản ngăn, các ngươi phải hết sức cẩn thận.

Hắc Đao Khách và Thiên Đài Kỳ Si đi trước dẫn đường, Hồ Thiết Sanh với Bạch Ngọc Quyên đi sóng vai nhau, Tiểu Thúy với Tiểu Lục Tử đi sau cùng.

Lúc này giờ Ngọ đã qua, trong hạp cốc không thấy ánh mặt trời, chỉ nghe tiếng ầm ầm liên hồi và mưa bay lất phất.

Hắc Đao Khách bỗng quát to :

– Hãy lưu ý trên không.

Bốn thiếu niên cùng ngước nhìn lên, bất giác giật thót người, chỉ thấy một khối tuyết to lớn đang rơi nhanh xuống.

Thiên Đài Kỳ Si vội nói :

– Mau phóng lên trên, nấp vào chỗ lõm trên vách núi.

Vừa dứt lời, khối tuyết to lớn đã rơi xuống trên đỉnh đầu, Hồ Thiết Sanh vội nắm tay Bạch Ngọc Quyên vọt chéo lên trên vách núi, chui vào một hang động nhỏ.

Chỉ nghe ầm một tiếng rền rĩ, tuyết vụn văng tung tóe, Hồ Thiết Sanh giật nẩy mình, vừa định ra động xem, bỗng nghe trong động vang lên tiếng khẹt khẹt rất quái dị liền quay phắt lại nhìn, chỉ thấy hai bóng trắng lao nhanh đến.

Hồ Thiết Sanh đứng cản trước mặt Bạch Ngọc Quyên, ngưng thần chú mắt nhìn, bất giác kinh hồn bạt vía, thì ra đó là hai vật to cỡ gấu chó, toàn thân đầy gai trắng dài hơn thước và to cỡ ngón tay út, miệng nhô ra như heo, đôi mắt nhỏ bé phát ra ánh đỏ, hung hãn lao tới.

Hồ Thiết Sanh từng nghe nói trên đỉnh Thiên Sơn có một loại nhím tuyết rất to lớn, gai trên mình sắc nhọn và cứng rắn như sắt thép, hơn nữa còn có kịch độc.

Bạch Ngọc Quyên thét lên một tiếng kinh hoàng, người run lẩy bẩy. Hồ Thiết Sanh vội nói :

– Quyên muội hãy lui ra để ngu huynh tiêu diệt hai con quái vật này cho.

Bạch Ngọc Quyên tuy tột cùng sợ hãi nhưng vẫn rắn rỏi nói :

– Không, tiểu muội cùng hợp sức với Sanh ca!

Hồ Thiết Sanh hối hả nói :

– Nhanh lên, binh khí của Quyên muội quá ngắn, có Quyên muội, ngu huynh lại càng vướng bận hơn.

Lúc này hai con nhím tuyết đã đứng lại cách Hồ Thiết Sanh chừng năm sáu bước, miệng kêu chí chóe và chực lao tới tấn công.

Bạch Ngọc Quyên chầm chậm thoái lui và nói :

– Sanh ca hãy cẩn thận nhé.

Hồ Thiết Sanh rút hắc đao xuống, với Truy Hồn thập tam đao xuất thủ tấn công trước, chỉ nghe keng keng hai tiếng, tia lửa tung tóe, chấn động đến Hồ Thiết Sanh hổ khẩu nóng ran, hắc đao suýt vuột khỏi tay, bất giác cả kinh thất sắc.

Thì ra những gai nhọn trên mình quái thú rắn như sắt thép, ngọn hắc đao của Hồ Thiết Sanh đã bị mẻ hai chỗ cỡ hạt gạo.

Quái thú hung tính nổi dậy, buông tiếng thét to, một con lăng không lao đến, một con tấn công vào hạ bàn Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, người nằm ngang trên không, thi triển chiêu sau cùng Binh Bất Huyết Nhận.

Chỉ nghe hai tiếng rú quái dị, mỗi con nhím tuyết bị đâm mù một mắt, quay lại chạy nhanh vào động.

Hồ Thiết Sanh toàn thân toát mồ hôi lạnh, cùng Bạch Ngọc Quyên ra ngoài động, phóng xuống hạp cốc.

Sáu người đi tiếp, ra khỏi Vân Vũ Hạp, đi đến Vọng Hương đài, đưa mắt nhìn bất giác ớn lạnh cả người. Chỉ thấy con đường giữa hai vách núi chỉ rộng khoảng nửa thước, một người phải đi nghiêng mới qua lọt, nếu có người đột kích hẳn không sao tránh khỏi.

Hắc Đao Khách nói :

– Chúng ta chia làm hai nhóm đi qua để phòng có kẻ ám toán, lão phu với Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên đi trước, qua đến đầu bên kia sồi sẽ hộ vệ cho ba người.

Đoạn dẫn trước nghiêng mình đi lên Vọng Hương đài, chỉ thấy bên dưới con đường nhỏ này sâu hằng mấy trăm trượng. Bỗng nghe trên không vang lên một tiếng kêu quái dị, ba con chim to nhanh như chớp lao xuống đỉnh đầu.

Hắc Đao Khách quát to :

– Nhanh lên!

Đồng thời tung mình lên, lượn một vòng cung trên vách núi, hạ xuống đầu bên kia.

Hồ Thiết Sanh quát :

– Lên!

Nắm tay Bạch Ngọc Quyên vọt lên, hạ xuống bên cạnh Hắc Đao Khách.

Ba con chim to lại kêu lên một tiếng quái dị, lướt qua trên đầu ba người. Liền sau đó, bỗng nghe vách đá trên đỉnh đầu vang lên tiếng ầm ầm một hồi, một cửa đá mở ra.

Hai bên cửa đá có một đôi liễn “Hữu tâm vi thiện, tuy thiện bất thưởng. Vô tâm vi ác, tuy ác bất phạt”.

Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn, đôi liễn này ngụ ý sâu sắc, chính là của Bồ Tùng Linh viết cho miếu thành hoàng.

Thốt nhiên một chuỗi cười đinh tai nhức óc từ trong cửa đá vọng ra, liền sau đó xuất hiện một người khổng lồ toàn thân đầy lông quăn.

Từ dưới nhìn lên có thể trông thấy đôi bàn chân người khổng lồ này dài đến hơn ba thước, móng chân màu xanh tím hệt như móc câu, những sợi lông dài quăn quíu khắp người.

Hồ Thiết Sanh cả kinh, vừa định vung tay xuất chưởng.

Hắc Đao Khách quát to :

– Dừng tay!

Chỉ thấy người khổng lồ cười khằng khặc một hồi, hai tay to bè và đầy lông đưa ra, vung động trong không gian. Liền tức, cuồng phong nổi dậy và bàn tay phát ra tiếng đinh tai nhức óc.

Chuyện lạ đã xảy ra, chỉ thấy hai bàn tay người khổng lồ mỗi lúc càng to và trên đã đóng một lớp tuyết trắng.

Gió lạnh từ bàn tay phát ra mà có thể đông thành tuyết, đủ biết sức mạnh khủng khiếp dường nào.

Hắc Đao Khách hết sức kinh hãi nhưng người khổng lồ ở ngay trên đầu họ, lúc này không thể nào xê dịch được.

Chừng thời gian một tuần trà, bàn tay của người khổng lồ đã to hơn gấp mười mấy lần, trông thật kinh người.

Người khổng lồ bỗng ngưng vung động, hai tay xoa nhau một cái, tuyết đóng trên bàn tay liền trở thành một quả cầu khổng lồ, nặng đến mấy trăm cân.

Sau đó, y trừng mắt nhìn sáu người bên dưới, cúi xuống vươn tay, dài đến hơn một trượng, ném quả cầu trong tay xuống đầu sáu người.

Hắc Đao Khách quát to :

– Đừng động đậy, hạ chân khí xuống đứng cho thật vững chắc.

Chỉ nghe bộp một tiếng to, tuyết vụn văng bay tứ phía, sáu người đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, suýt bị tuyết chôn vùi.

Sáu người vừa chui lên khỏi đống tuyết, người khổng lồ thấy họ chưa chết, lại cất tiếng hú vang, há to chiếc miệng đỏ lòm, hà hơi xuống dưới.

Sáu người đứng sát vào vào vách núi, không dám động đậy, sợ bị hơi hà của người khổng lồ thổi bay xuống vực thẳm. Chỉ cảm thấy sức nóng kinh người, trên không mưa bay lất phất, đống tuyết ấy bị tan chảy.

Sáu người trên mình đều có dính tuyết, hơi nóng thổi qua một hồi, tuyết tan chảy làm ướt cả y phục.

Người khổng lồ liên tiếp hà ra mấy mươi hơi, bỗng ngưng, lại chúm miệng thổi, liền tức gió lạnh buốt xương, chẳng những nước tuyết vừa tan chảy lại đông thành băng, mà ngay cả y phục trên người họ cũng bị đông cứng.

Hắc Đao Khách quát to :

– Nguy tai!

Đồng thời vận công vung mạnh, chỉ nghe ào một tiếng, băng vụn bay tứ phía. Năm người khác cũng liền làm theo như vậy, rũ sạch băng trên mình.

Người khổng lồ trợn trừng đôi mắt to, ra chiều hết sức kinh ngạc, dáng vẻ rất ghê rợn.

Hắc Đao Khách thấp giọng nói :

– Chạy mau!

Sáu người xuống khỏi Vọng Hương đài, đi tiếp đến Ôn Nhu Hãm Tịnh.

Đột nhiên, vút một tiếng, một mũi tên cắm xuống đất ngay trước mặt sáu người. Chỉ thấy trên cán có một lá cờ đen, trên có một hàng chữ trắng bằng đầu lâu “Tự ý vào đây, dương thọ đã dứt”.

Tiểu Lục Tử quát to, định nhổ mũi tên đó lên, nhưng Hắc Đao Khách đã tung chân, bộp một tiếng đá y bay ra xa hơn trượng quát :

– Ngươi chán sống rồi hả?

Tiểu Lục Tử mặt đầy đất cát, sột một tiếng hít vào một bãi nước mũi.

Hắc Đao Khách cười khẩy :

– Đã đến rồi là chấp nhận, Thiên Ma Ồ này không dọa được người đâu!

Vừa dứt lời, nơi cửa cốc bỗng vang lên một chuỗi cười quái dị, tiếng cười chấn động đến tuyết trên núi lả tả rơi xuống.

Hắc Đao Khách trầm giọng nói :

– Mọi người hãy lưu ý…

Chưa dứt lời đã nghe có tiếng chó sủa và tiếng trượt tuyết rào rào vọng đến, chỉ thấy mười tám con chó Tây Tạng to lớn kéo theo một chiếc xe tuyết to như kiệu lướt đến như bay.

Hắc Đao Khách tiến tới một bước, trầm giọng hỏi :

– Trong xe là ai?

Một tiếng nói the thé từ trong xe vọng ra :

– Hắc Đao Khách, các ngươi còn chưa cút khỏi đây hả?

Hắc Đao Khách cười khảy :

– Chỉ bằng vào một câu nói của tôn giá ư?

Trong xe quát to :

– Xe bay!

Liền tức bình một tiếng, từ trong xe tuyết xòe ra một hai chiếc cánh to, dài không dưới một trượng, chỉ nghe mấy tiếng roi bốp bốp, mười tám con chó lao vút đến và chiếc xe bay bổng khỏi mặt đất cao hơn trượng.

Mười tám con chó cũng cùng lúc phóng lên xe tuyết, liền sau đó chỉ nghe tiếng vun vút liên hồi, nào là Mai Hoa nỗ (nỏ), Tam Lăng thoa, Bạch Cốt đinh và Vô Vũ tiễn từ dưới gầm xe tuyết bắn ra như mưa.

Hắc Đao Khách quát to :

– Xuất chưởng mau!

Sáu người mười hai tay cùng lúc vung lên, bùng một tiếng rền rĩ, tất cả ám khí đều bị đánh bạt và chiếc xe tuyết lại hạ xuống trên đất tuyết như bay lướt đi.

Hắc Đao Khách thở phào :

– Nguy hiểm thật, trong Thiên Ma Ồ này thật lắm trò.

Hồ Thiết Sanh hỏi :

– Tiền bối, người đàn bà trong xe là ai vậy?

– Có lẽ là mụ dâm ma khi xưa, nếu lão phu đoán không lầm, người chủ trì Ôn Nhu Hãm Tịnh hẳn là mụ ta.

Hồ Thiết Sanh ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một ngôi lầu thúy cất lại cửa vào Thiên Ma Ồ, tiếng đàn sênh dìu dặt từ trong lầu vọng ra.

Sáu người tiến vào Ôn Nhu Hãm Tịnh, bất giác đều bàng hoàng sửng sốt, chỉ thấy Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ, bốn anh em Bàn Long Đao và Thái Cực nhị tuyệt thảy đều ôm chặt một mỹ nữ trong lòng, dáng vẻ rất phóng đãng như lý trí đã mất.

Thiên Đài Kỳ Si quát to :

– Lui ra mau!

Nhưng đã muộn, chỉ nghe kẹt một tiếng, cửa lầu đã tự động đóng lại và bốn mỹ nữ mình khoác áo the mỏng, thân hình kiều diễm cơ hồ phô trương hoàn toàn, vừa ca vừa múa thướt tha đi đến, đồng thời hai thanh niên lõa thể lao bổ vào Tiểu Thúy và Bạch Ngọc Quyên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.