Hắn từ từ mở mắt, bên cạnh hắn là nó đang nằm gục thiếp đi vì mệt. Bây giờ hắn mới nhận ra là trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhìn đồng hồ bây giờ mới có 5 giờ. Vậy là cả đêm hôm qua nó đã thức trông hắn. Lòng hắn chợt thấy nhói đau. Hắn đã phạm rất nhiều sai lầm khi tin tưởng vào Dương Ngọc Mễ, vậy mà nó không hận hắn, vẫn hi sinh mình vì hắn. Nếu như hôm qua hắn có chết, hắn cũng thấy đáng bởi mình là một kẻ tồi tệ, đã làm phạm phải quá nhiều sai lầm mà đáng lẽ ra sẽ không nhận được sự tha thứ từ người khác. Hắn thầm cảm thấy xúc động, thấy biết ơn nó vô cùng.
Nó ngủ gục trên tay hắn chợt thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Nó ngọ nguậy người rồi ngồi dậy nhìn về phía hắn. Hai đôi mắt đối diện nhau. Nó ngây ngốc ngồi đó rồi chợt mừng quýnh. Suốt đêm qua nó lo cho hắn mặc dù bác sĩ nói hắn đã qua cơn nguy hiểm, không sao nữa rồi nhưng nó vẫn lo lắng sợ mất hắn. Nó ôm chầm lấy hắn khóc nức nở:
– Em hận anh, anh có biết em lo tới nhường nào không?
Hắn lấy tay ôm nhẹ vai nó, vì đang đau nên không thể nhoài người ra dỗ dành nó được:
– Anh xin lỗi, Mỹ Hà…
– Hức…
Nó ngồi thẳng dậy nắm lấy tay hắn. Hắn đã tỉnh, giờ đây nó không cần phải lo sợ nữa. Không phải nơm nớp giật mình nghĩ rằng hắn sẽ biến mất. Chợt nhớ ra cần gọi bác sĩ, nó gỡ tay hắn ra dặn dò:
– Ngồi im đây thôi nghe chưa, em đi gọi bác sĩ.
Hắn ngồi nhìn nó đang hấp tấp chạy đi gọi bác sĩ mà lòng thấy ấm áp. Nhất định từ nay trở đi hắn sẽ giữ nó thật chặt, không bao giờ để nó rời xa mình nữa. Bác sĩ vào trong phòng xem xét một chút, vậy là đã ổn, nghỉ ngơi một tuần là có thể xuất viện. Nó rất vui khi nghe bác sĩ thông báo về tình trạng sức khỏe của hắn, vậy là đã có thể yên tâm hơn, từ nay nó có thể hạnh phúc được rồi chăng?
Nó ngồi xuống cạnh hắn, giờ trời vẫn chưa sáng, hai người ngồi nói chuyện với nhau. Đã rất lâu không gặp, có rất nhiều điều để nói.
– Làm sao em có thể quay về vậy? – Hắn nắm lấy tay nó tò mò hỏi.
– Có một ngư dân thấy em bất tỉnh đã đưa em đến bệnh viện, nhờ vậy mà em thoát chết đó! – Nó vui vẻ trả lời.
– Anh xin lỗi… – Hắn chợt làm không gian vui vẻ bỗng nhiên nặng trĩu.
– Sao vậy? – Nó tò mò nhìn hắn, mọi chuyện đã qua rồi, còn lỗi lầm gì ở đây?
– Vì đã không tin Ngọc Mai mà lại đi tin Dương Ngọc Mễ.
– Đã qua rồi mà, dù sao cũng là do anh không kiểm soát được sự tức giận của mình. Anh vẫn vậy, làm em lại thấy dễ thương.
Hắn kéo nó lại hôn nhẹ lên môi, hai người ôm nhau rung rinh như lật đật. Có lẽ bây giờ hắn sẽ dành trọn thời gian hạnh phúc bên nó!
———————————————————————-
Mặt trời vừa ló rạng, đồng hồ cũng đã điểm 6 giờ sáng. Nó đã đi mua cháo về cho hắn. Hắn thì làm nũng bắt nó bón cho ăn. Nhưng nó chỉ véo nhẹ vào mà và dịu dàng bón cho hắn. Cái anh chàng này, điệu quá à nha!
Cạch, mọi người đến thăm hắn khẽ mở cửa. Nhìn vào trong phòng thấy đôi uyên ương đang bón cho nhau ăn, họ khẽ mỉm cười, hai người này thật là tình cảm quá! Nhất Nam chợt thấy ghen tị với hắn, anh chưa được Ngọc Mai bón cho miếng nào cả, rõ là ghét. Hôm nào nhất định anh cũng phải giả bệnh mới được! (*t/g: Chị Mai ơi anh Nam đòi giả bệnh! *Nhất Nam: Trật tự, đồ mách lẻo!)
Ngọc Mai lại gần, giả vờ ho khan vài tiếng gọi đôi bạn trẻ:
– E hèm, có khách đến chơi, nhanh nhanh không mắt bị nhiễm chất độc hại mất!
– A, Ngọc Mai.
Nó chạy ra nắm lấy tay cô làm hắn đang sung sướng chợt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Đúng là ”đang hay thì đứt dây đàn”, ”đang ăn cơm nguội thì chan canh vào”. Nhìn cái bản mặt tức cười của hắn, mọi người đều không nhịn được mà phì cười. Nhất Nam thì sướng rơn trong bụng, anh này đúng là cái kẻ chuyên ghen ăn tức ở đây mà! Hắn chợt để ý tới Ngọc Mai và Nhất Nam, lòng chợt thấy có lỗi. Hắn nhẹ giọng hỏi cô, chất chứa trong đó là bao nhiêu nỗi ân hận:
– Xin lỗi, Ngọc Mai, tôi đã không tin cô!
– Lúc trước tôi ghét cậu lắm, nhưng giờ cũng nên tha thứ cho nhau thôi!
– Cảm ơn! – Hắn nói.
Mọi người cùng nhau nói chuyện bàn tán rôm rả. Sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng những tháng ngày gặp bao nhiêu trắc trở, sóng gió, giờ đây họ đã có thể cùng nhau đi lên phía trước. Hi vọng những đôi bạn trẻ của chúng ta sẽ mãi hạnh phúc và không bao giờ lìa xa nhau.
Nói đến Dương Ngọc Mễ, vì nhỏ bắn vào bụng, vào phần nguy hiểm nên đã không thể cứu chữa. Chỉ vì những sai trái mà cuộc đời của nhỏ đã đi đến hồi kết. Nhỏ đã sai lầm khi không lựa chon cho mình một cuộc sống thật tốt, để bây giờ hoài đi một tuổi thanh xuân tươi đẹp! Đỗ Tú Kì thì đã bị bắt vì đồng phạm với Dương Ngọc Mễ và Dương Quân Minh. Cuộc sống của bà ta từ bây giờ cũng đi vào bóng đêm. Nếu như ngay từ đầu sống thật tốt, thật tử tế thì có lẽ họ cũng sẽ có cuộc sống hạnh phúc như người khác.
——————————————————————–
* Hai năm sau:
Hiện tại bây giờ nó đã 20 tuổi, hắn, anh và cô cũng vậy. Nó đã thi đỗ vào trường đại học âm nhạc. Ngọc Mai thi vào trường đại học thiết kế thời trang, Nhất Nam và hắn thì tiếp nối sự nghiếp của ba mẹ. Bây giờ họ đã trưởng thành nhưng vẫn luôn yêu thương nhau như trước.
Hôm nay là lễ cưới của họ, Nhất Hải cũng đã từ Hàn Quốc bay về đây từ ngày hôm qua cùng với cô bạn gái Mina người Hàn rất xinh đẹp. Mà chuyện tình của họ cũng rất thú vị nha. Gặp nhau trong một hoàn cảnh và không gian rất độc đáo. (ngoại truyện sẽ tiết lộ ạ!).
Nó và Ngọc Mai đang trong phòng cô dâu. Nó mặc váy cưới đính kim cương trước ngực, giữa eo thắt nơ ruy băng to, viền dây váy lấp lánh thắt vắt chéo lên cổ. Bên dưới xoắn như những bông hoa đan cài, thỉnh thoảng chiếc váy còn đính thêm cả kim cương lẫn ngọc trai lấp lánh. Nhìn chiếc váy của nó vô cùng bắt mắt, bất cứ người phụ nữ náo cũng ao ước cái váy đó là của mình. Tóc nó búi một ít xoăn xoăn lại, đính vương miện nhỏ kèm bông hoa lan trắng và chiếc dế phía sau. Chà chà, nhất định hôm nay hắn sẽ ngất ngây rồi!
Ngọc Mai thì mặc váy phía trước ngắn, phía sau dài thướt tha. Váy hở vai nhưng không phản cảm, cũng đính kim cương lấp lánh nhưng phần dưới của váy không xoắn giống nó mà phẳng mịn đính thêm vài bông hoa. Cô cũng đeo một chiếc vương miện nhỏ.
Đã đến lúc cử hành hôn lễ, cô dâu bước ra lễ đường cùng chú rể nắm tay nhau nghe cha sứ hỏi. Sau khi cùng nói: ”Con đồng ý”, họ trao nhẫn cho nhau và dành tặng những nụ hôm ngọt ngào mà chỉ trong hôn lễ mới có. Cô dâu tung hoa và cùng nhau mỉm cười. Hạnh phúc thật là quá ngọt ngào!…
Các bậc phụ huynh cùng tất cả mọi người trong nhà đều hạnh phúc nhìn hai cặp đôi trai tài gái sắc. Bây giờ họ đã chính thức trở thành vợ chồng. Nhất Hải lại gần hai cặp đôi:
– Chúc mừng nha!
– Cảm ơn! Đây là bạn gái cậu đúng không? – Nó dùng ánh mắt trêu chọc.
– Ừ, cô ấy tên Mina!
———————————
———————————
———————————-
Họ cùng nhau nói chuyện rôm rả. Hôn lễ tấp nập với bao tiếng cười. Có lẽ chỉ cần viết đến đây là đọc giả cũng đã biết hiện tại họ đang rất hạnh phúc đúng không? Hãy cùng chúc phúc cho họ, dù không biết phía trước có nhiều chông gai hay không nhưng nhất định họ vẫn sẽ mãi hạnh phúc, như bây giờ! Love for ever…
(chờ đón ngoại truyện nha!)