Hoàng hôn cũng đã bắt đầu dần buông xuống. Khung cảnh có chút gì đó man mác buồn. Cả bọn nó đã hoàn thành xong việc trồng hoa. Nhìn ai nấy lấm lem đất cát mà tụi nó bật cười. Ngày hôm nay quả thực rất là vui. Nó và mọi người rửa tay ngồi nghỉ trước hiên nhà. Nhìn từng luống hoa thẳng tắp, đẹp đẽ gọn gàng, cả bọn lại thấy tự hào (tự sướng quá đấy!). Nhìn lên đồng hồ, bây giờ cũng đã là năm giờ chiều, nó chợt thấy lòng lặng đi đôi chút. Một lát nữa là nó phải tạm biệt mẹ và bà quản gia để về nhà rồi. Không gian cũng tự nhiên im ắng hẳn lại. Dường như mẹ nó và bà quản gia cũng đã nhận ra rằng mình sắp phải tạm biệt nó, hai người cũng chợt im lặng theo không gian xung quanh. Hắn thấy không khí ảm đạm quá bèn lên tiếng: – Bác à, giờ chúng ta nghỉ tay chuẩn bị bữa tối thôi!
– Ừ… – mẹ nó cười.
Vậy là bọn nó đi tắm rửa thay quần áo. Hôm nay cả bọn nó chắc ở trong nhà tắm kĩ lắm đây. Bẩn hết từ đầu tới đuôi thế cơ mà. Mẹ nó và bà quản gia nấu bữa tối, họ chuẩn bị cả món thịt nướng que xiên. Một ít củ cải hầm xương, bánh nho hấp là không thể thiếu vì ba tên tị nạn mê món này lắm, đậu phộng sốt cà chua lên màu vô cùng bắt mắt, cả món ớt xào cá chép ngon tuyệt vời nữa. Tối nay mẹ nó cũng làm hết sức mình để chia tay nó. Ngày hôm nay mẹ nó và bà quản gia quả thực rất vui, giống như được trẻ lại với bọn nó vậy. Bọn nó cũng đã tắm xong, xuống dưới nhà phụ giúp dọn bàn ăn. Hắn thấy mấy que thịt xiên ngon quá không kiềm chế được thò tay định ăn vụng một miếng thì bị nó đập vào tay:
– Xấu quá đấy! Ai lại ăn vụng thế hả?
Hắn cười cười. Bữa ăn vui vẻ như một gia đình lâu ngày sum họp (thì rõ là lâu ngày rồi còn gì!). Những món ăn hấp dẫn giúp ba tên dân tị nạn cảm thấy vô cùng sung sướng. Món nào ba gã cũng quơ và khi quơ thì gọi là cực hăng. Những món ăn được giải quyết nhanh chóng. Ba gã dân tị nạn khen không ngớt lời:
– Ngon tuyệt cú mèo.
Cô lo lắng:
– Ăn vậy chốc có lái xe được không?
– Lái được tuốt!
Nó và cô phụ giúp dọn dẹp, ba tên kia vì ăn no quá nên phải ngồi nghỉ. Mẹ nó lắc đầu:
– Bữa tối không nên ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu!
Sau khi xong xuôi tất cả mọi việc, nó ngồi nói chuyện với bà và mẹ một lúc. Nó vẫn chưa muốn về ngay mặc dù Đài Bắc và Đài Trung cách nhau khá xa. Một lát sau, sau khi đã chuẩn bị đồ đầy đủ, nó mới bắt đầu đứng lên tạm biệt hai người. Nó nắm chặt tay mẹ và bà quản gia, mỉm cười nhẹ:
– Mẹ và bà nhớ giữ gìn sức khỏe, con phải đi rồi!
– Ừ, con gái ngoan, các cháu thượng lộ bình an!
– Chào bác và bà…
Nó bước ra xe, vẫy tay tạm biệt mẹ và bà quản gia. Chiếc xe chuyển bánh đi. Mặc dù lúc này là phút chia tay nhưng nó không khóc như lần trước. Có lẽ vì nó đã an tâm hơn phần nào về cuộc sống của mẹ nó và bà quản gia. Bây giờ, việc quan trọng nhất của nó chính là mau chóng minh oan cho ba nó. Nó mỉm cười nhẹ nhìn ra bên ngoài. Khung cảnh Đài Trung vào buổi tối cũng thật là đẹp. Những ánh điện lung linh như những vì sao chỉ đường dẫn lối.
————————————————————-
Hiện giờ là chín giờ, nó cũng đã khá buồn ngủ. Xe bây giờ đã vào trung tâm Đài Bắc và sắp về tới nhà hắn. Hắn chở những người khác về nhà trước rồi cùng nó về biệt thự nhà họ Trương. Keet… chiếc xe dừng lại. Nó xuống xe bước vào trong nhà. Mọi người nhìn thấy nó mỉm cười, chị Ly sốt sắng hỏi nó:
– Sao rồi, mẹ và bà em khỏe chứ?
Nó mỉm cười:
– Vâng ạ!
Nó xin phép lên phòng thu xếp đồ đạc. Hắn cũng vừa cất xe xong bước vào trong nhà. Người hầu dàn hàng kính cẩn chào hắn. Chợt ba hắn gọi hắn:
– Con lên phòng ba có chuyện muốn nói!
Hắn ngạc nhiên, giọng ba hắn có chút tức giận. Hắn làm sai điều gì sao? Hắn theo ba mình lên phòng, đóng cửa lại. Mạnh Dũng ngồi vào bàn, giọng ông vô cùng tức giận:
– Con đang làm những cái gì thế hả?
Hắn ngây ngô, hắn làm gì là làm gì chứ?
– Sao vậy ba?
– Xem đi – ông ném ra một xấp ảnh.
Đó là những bức ảnh mà hắn đi chơi cùng nó, anh, cô và cậu. Nhưng hầu hết nhìn vào, ai cũng thấy nó và hắn rất thân mật.
– Ba theo dõi con?
– Gần đây ba thấy con rất lạ. Không phải là con đã mủi lòng thương hại nó rồi đấy hả?
– Không đâu, đây chỉ đơn thuần là đi chơi thôi, không có gì cả.
– Chắc chứ?
– Vâng.
Trương Mạnh Dũng gật đầu, có lẽ ông đã quá đa nghi. Ông kêu hắn về phòng nghỉ ngơi. Hắn về phòng của mình. Đóng cửa phòng lại, hắn thở dài. Nằm xuống giường, hắn bóp trán: ”mình thực sự có thương cảm cho cô ta không?”
——————————————————————–
Tại biệt thự nhà Dương Ngọc Mễ, nhỏ đang cầm ly rượu. Từ hôm nó được giải nhất tới nay, nhỏ vẫn vô cùng cay cú. Đôi mắt nhỏ thù hằn. Hôm ấy nó đã làm nhỏ bị bẽ mặt với bạn bè nhỏ. Không những vậy, gần đây hắn rất thân nó. Nhỏ rất muốn giết chết nó. Nhỏ cầm điện thoại gọi cho đàn em:
– Sáng mai xuống căng tin phải giết Lý Mỹ Hà, riêng Hoàng Ngọc Mai để đấy tao xử sau, làm không xong thì liệu hồn!
– Vâng thưa chị.
Nhỏ cúp máy, Lý Mỹ Hà, tao xem ngày mai bộ dạng mày sẽ thê thảm tới mức nào.
————————————————————————–
Sáng hôm sau nó lại cùng cô tới trường. Ngôi trường vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn là những đám người thích chỉ trỏ này nọ. Nó bước vào lớp. Tiết toán đầu tiên làm nó vô cùng hứng thú. Môn học mà bản thân yêu thích đương nhiên sẽ rất tuyệt vời. Giờ giải lao tới, nó và cô xuống căng tin. Lúc bước xuống nó thấy có những ánh mắt cười cợt, nó khó hiểu nhìn bọn họ. Một lát sau, một đám người xông vào đánh nó. Nó và Ngọc Mai đánh trả. Bọn chúng lôi cô ra giữ thật chặt. Hôm trước Dương Ngọc Mễ dặn là để lại Ngọc Mai vì thế bọn chúng giữ cô ra chỗ khác. Nó bị một con nhỏ cầm ghế đánh lên người không chống lại được. Nhất Hải cùng anh và hắn cũng vừa xuống căng tin. Cậu thấy nó nằm ngất trên sàn hốt hoảng gọi hắn:
– Quân, xử lí đám người kia đi, tớ đưa Mỹ Hà vào bệnh viện.
Hắn định lên tiếng, chợt hắn nhớ tới ba hắn hôm qua. Hắn lạnh lùng bỏ đi như không hề nhìn thấy. Nó mơ màng nhìn hắn rồi lịm đi. Anh nhanh chóng xử lí đám người này cứu Ngọc Mai, đám đông giải tán, những kẻ gây chuyện chạy trốn nhưng vẫn bị anh bắt lại. Cậu đưa nó vào bệnh viện.
————————————————————————-
Tại bệnh viện, cô chạy nhanh vào cùng anh. Cô vội vã hỏi cậu:
– Sao rồi?
– Bị thương không quá nặng nhưng cũng ảnh hưởng kha khá tới sức khỏe, cậu ấy vẫn chưa tỉnh.
Cô lo lắng, thật khổ cho nó quá. Chợt Nhất Hải quay sang cô:
– Quân đâu?
– Cậu ấy không đến.
Nhất Hải gật đầu bảo cô ở lại, cậu phóng xe về trường học. Cậu đang vô cùng tức giận. Tới nơi cậu đạp tung phòng hội trưởng nắm cổ áo hắn:
– Cậu bị cái gì thế hả? Sao không cứu cô ấy?
– Không phải việc của cậu, đây là việc của gia đình tôi và cô ta!
”Bốp”… Cậu đánh hắn, cậu không thể chịu nổi nữa rồi.
– Trương Mạnh Quân, chỉ vì vậy mà mày mặc kệ cô ấy sao? Tao thích Mỹ Hà vì vậy từ nay tao sẽ bảo vệ cô ấy!
Cậu bỏ đi, hắn ở lại cười nhạt, cậu thích nó? (chà rối rắm rồi nha! Rốt cuộc thì hắn hay cậu mới là kẻ thứ ba xen ngang đây nhỉ?)
Hắn nhìn ra xa, hôm nay hắn có phải là chính mình hay không?