Tại chỗ nó và hắn, hai người bây giờ đang vô cùng tức tối. Hắn đi lại trên thuyền làm nó chóng cả mặt. Nó gọi hắn: – Ê có cầm theo điện thoại không gọi đi, đi lại thế này chả ích gì đâu!
Hắn hằm hè nhìn nó một lúc rồi mới nói:
– Không có mang, đi thuyền rơi xuống hồ thì sao? (ui dào nhà ông anh giàu mua thêm cái nữa là được chứ gì!)
Nó nhìn xung quanh, có mỗi sợi dây thừng dài với một tấm ván thì làm được cái tích sự gì chứ? Nó thở dài, làm sao để quay về bờ đây? Hắn vò đầu bứt tai, thật không biết nên nói sao bây giờ!
—————————————————————
Tại chỗ cậu, cậu câu thêm được ba con cá, tổng cộng bây giờ là sáu con, quá ư là suất sắc. Cậu nghỉ tay, nhìn quanh một hồi, sao Mỹ Hà và Quân vẫn chưa quay lại vậy nhỉ? Cậu có chút linh cảm chẳng tốt chút nào. Cậu chèo nhanh thuyền ra chỗ Nhất Nam và Ngọc Mai.
Tại chỗ anh và cô, hai người đang vui sướng vì thành tích của mình, chín con hai người câu. Anh và cô đang bình luận xem con nào to nhất và phù hợp làm món gì.
– Ê con cá to nhất ấy hợp với nấu lẩu đấy! – cô nói.
– Đúng rồi, như thế thì ngon quá, còn con kia thì bỏ lên rán là hợp nhất!…- anh nói.
Chợt Nhất Hải gọi anh:
– Này có thấy đám hai người kia đâu không?
Anh và cô nhìn nhau, cô lắc đầu:
– Không có!
– Vậy thì họ đi đâu rồi chứ?- cậu thắc mắc.
– Này, hồ này dễ lạc lắm, có khi nào họ lạc không? – anh bắt đầu thấy lo lắng.
– Mau tìm thôi, hai người gọi thêm cứu hộ đi – nói xong cậu lái thuyền đi luôn.
Thật là, ngồi im một chỗ mà câu có phải hơn không! Giờ lạc tìm khổ chết đi được. Cậu chèo ra giữa hồ, họ đi hướng nào đây nhỉ? Khổ quá cơ!
———————————————————
Nó nhìn quanh quất, sao mà vắng thế này? Chắc chẳng có ai thích đi xa như nó và hắn. Nó nhìn lên nhìn xuống, chợt ánh mắt nó dừng lại trên một vài cành cây to trên một khóm đất gần đấy. Nó lại nhìn sang sợi dây thừng và tấm ván, nó reo lên:
– A có cách rồi!
Hắn đang u sầu chợt nhảy bổ ra ngay:
– Sao sao?
– Nhìn mấy cành cây to chắc người ta chặt sẵn kia không? Giờ sẽ buộc dây thừng vào người, chèo tấm ván, nếu có đổ thì còn theo dây thừng mà kéo nhau lên được!
– Hay đấy!
Hắn cầm dây thừng lại chỗ nó, phán một câu rất ư là chuối:
– Cô làm đi!
Nó tròn xoe mắt, đốp ngay vào mặt hắn:
– Sao lại là tôi làm? Anh có bị làm sao không thế hả?
– Hơ… cô nghĩ ra thì làm đi chứ! Khi nghĩ ra một bài toán, cô không làm mà nhờ người khác làm hộ à? (*t/g:tôi chịu anh!*hắn:chịu tôi thì tôi thắng!)
Nó không biết nên nói sao nữa. Hắn suy luận cái kiểu gì vậy? Hai việc này hoàn toàn khác nhau mà! Nó vuốt mặt, sao lại có cái kiểu người…
– Hai cái đó khác nhau mà!
– Cũng đều là nghĩ ra cách cả thôi!
Hự, lại còn ngang như cua nữa, ặc ặc…
– Vớ vẩn, anh là đàn ông con trai, phải ga lăng chứ!
– Tôi chỉ ga lăng với bạn gái của tôi thôi!
– Gì hả, là đàn ông thì gặp phu nữ nào cũng phải ga lăng chứ, sao lại phân biệt thế đươc?
– Dựa vào lý do gì mà cô bảo con trai phải vì con gái?
– Anh không thấy toàn ngày phụ nữ không có ngày đàn ông à?
– Thế cô không thấy toàn gọi là anh hùng liệt sĩ chứ không có nữ hùng liệt sĩ à?
– Thế anh không thấy toàn tôn vinh người mẹ chiến sĩ chứ không có người cha chiến sĩ à?
– Nhìn lại đi, Bác Hồ là người giải phóng dân tộc nước bạn, nước người ta cũng toàn đàn ông làm việc lớn thôi đấy thi! (đây là Đài Loan nha các độc giả)
– Nhưng mà Bác Hồ bên nước ấy cũng đều vì phụ nữ, trẻ con và người già đấy thôi, anh không thấy à?
……………………………………………………………………………..
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Đại chiến cứ tiếp tục diễn ra, hồ vắng vẻ nhưng tưởng như có hàng nghìn người đang cãi nhau, đang họp chợ. Đến khi nó và hắn mệt bở hơi tai mới dừng lại ngồi thở. Nó thều thào như sắp chết:
– Phù phù… không cãi nữa!
– Phù phù… ừ!
Sau mười phút nghỉ giải lao, nó và hắn thấy dùng võ mồm không có hiệu quả bèn quay ra dùng võ tay:
– Oẳn tù tì…- hắn gợi ý!
– ok.
Một hai ba, cả hai cùng đếm, và rồi:
– Yes, tôi thắng rồi! – nó nói.
Hắn thu tay lại, ngậm ngùi buộc dây thừng, nó cũng giúp hắn kiểm tra xem dây thừng đã chắc chắn chưa (ông anh ra ngay từ đầu có phải đỡ mất thời gian không?). Hắn trèo lên tấm ván, dùng tay làm mái chèo ra khóm đất. Nó hét to:
– Giữ thăng bằng cho tốt vào!
– Tôi biết rồi!
Hắn chèo thật nhanh, rất may là tới bờ bên kia an toàn. Bây giờ quay về. Hắn mang theo tấm gỗ nên khá khó khắn. Giờ là thời tiết mùa thu nên nước cũng khá lạnh, nó bắt đầu có chút lo lắng ( lo lắng kìa…)
Chợt ào, hắn ngã, nó hoảng hốt, vội kéo hắn lên ngay, tay hắn vẫn kéo hai khúc gỗ lên.
– Không sao chứ? Ngồi xuống mau lên! – nó nói.
– Không sao, tôi lái thuyền!
– Anh điên à? cảm lạnh đấy!
Nó lấy ra trong túi dự phòng áo khoác, lúc đi nó có mang theo áo của cả nó và hắn. Nó cũng chẳng biết sao mình lại chuẩn bị cho hắn nữa cơ.
– Anh tự thay đồ ướt ra, khoác cái này vào mau lên!
Hắn nhìn nó, nó có chuẩn bị à? Nó thấy hắn cứ lâu la bèn kéo hắn ra bắt mặc. Sau một lúc lâu la, hắn cũng làm theo lời nó. Nó quay lên trên lái thuyền, một phần để tránh hắn thay đồ, một phần để nhanh chóng về. Nó lái thuyền đi cũng khá chuyên nghiệp, hắn cũng đã mặc xong áo khoác, định lái thuyền nhưng nó bắt ngồi im. Chợt từ xa có tiếng gọi:
– Mỹ Hà, cậu ở đâu thế?
– Quân, nhà ngươi ở đâu vậy?
Nó mừng rỡ vẫy tay, mọi người ra đón hắn và nó về bờ. Kết quả là nó và hắn chẳng câu được con cá nào. Nó cũng bắt hắn về nhà thay đồ ngay, hắn chần chừ nhưng rồi cũng đi, xong xuôi đâu đấy quay lại trường học. Năm người lái xe nhanh đến trường.
———————————————————————————–
Tại trường Nhất Lâm, năm người bước xuống xe, bọn học sinh lại bàn tán vì cô và nó được đi chung với hotboy. Nó và cô cũng quen rồi. Năm người nhanh chóng vào lớp.
– Này, tối nay tổ chức tiệc lẩu và các món ăn về cá mà ta câu được đi! Vừa nãy để cá ở nhà mình rồi! – anh gợi ý.
– Được đấy!
Vậy là mọi người quyết định tối nay ăn tối tại nhà Nhất Nam. Chuông vào lớp reo lên, tất cả lại bắt đầu một tiết học. Có vẻ như ngày hôm nay năm người này vui chơi nhiều nhất đây à nha!
—————————————————————
Dương Ngọc Mễ để ý từ lúc năm người vào trường. Nhỏ tức giận. Nó là ai mà dám đi chơi với hắn. Còn cô nữa, là ai mà dám cùng nó chống lại nhỏ! Nhỏ nghĩ thầm : ”cứ vui vẻ đi, tao sẽ dạy cho mày một bài học và không đơn thuần chỉ là đánh không cho mày sợ thôi đâu! Tao còn muốn giết mày nữa Lý Mỹ Hà”. Sau đó nhỏ cũng nhanh chóng vào lớp chuẩn bị cho học tập. Lòng dạ của nhỏ thật thâm độc, cứ như là ác quỷ chứ không phải con người! (ác quỷ rõ rồi còn gì!)