Bữa trưa xong xuôi, nó đi dọn dẹp rồi lên phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, may là nó vẫn còn có cái quyền nghỉ ngơi buổi trưa. Lên tầng trên, chợt đi qua phòng hắn ( phòng anh này ở đầu hành lang, phòng chị ý ở cuối hành lang). Nó thấy hắn sắp sách chuẩn bị cho buổi chiều đi học. Nó nhìn chỗ sách của hắn một lúc lâu rồi vụt chạy về phòng. Nó khóa cửa phòng, sống mũi cay cay, nó không muốn để ai thấy mình yếu đuối nên mới về phòng thật nhanh. Nó nhớ trước đây khi gia đình nó còn hạnh phúc, nó học ở trường Sky vô cùng vui vẻ, được bạn bè yêu mến quý trọng. Giờ đây chắc có lẽ chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, sẽ chỉ là dĩ vãng, một kí ức đẹp mà nó sẽ không thể nào quên.
Nó cầm bức ảnh gia đình ,mình, một giọt nước mắt rơi xuống. Nó rất muốn học nhưng bây giờ không thể nữa rồi, gia đình nó đang khó khăn, lại đang cần cố hết sức để minh oan cho ba nó thì sao có thể chứ? ” Lý Mỹ Hà, mày thật yếu đuối, mới ngày đầu tiên ở đây mày đã khóc rồi thì sau này làm được gì chứ?”- nó tự nhủ và gạt hàng nước mắt đi (hức muốn khóc quá!). Nó đứng lại gần cửa sổ, thở dài một cái và lấy lại tinh thần. Nó vui vẻ chuẩn bị nghỉ trưa, cất tấm ảnh lại chỗ cũ.
Hắn sắp sách xong thì lấy điện thoại gọi cho Nhất Nam, hắn đang chán nên gọi anh xem có gì vui không.
– A lô Quân hả? Có việc gì thế, tớ đang ngủ mà!(ai cũng giống mình, phải ngủ trưa thì mới đi học được).
– Ngủ hả…@@ Tớ đang định hỏi xem có trò gì hay không!
– Có trò rất hay đó là ngủ!
– Ông muốn tôi đập chết ông à?
– He he…- rồi cúp máy luôn.
Hắn cũng cúp máy. Haiz… chắc ngủ là trò hay!@@ Ngủ vậy!(trưa còn không chịu ngủ! Suốt ngày chơi với bời!)
—————————————————–
Chiều hôm nay nó thức giấc khá sớm. Nó xuống nhà để hóng gió thì chợt hắn cũng từ trong phòng đi ra làm cả hai cùng giật mình nhảy ra đằng sau. Nó thở phào, đồ chết dẫm, làm người ta đứng tim không à!
– Anh cứ như quái vật ấy, xuất hiện thình lình thế tôi vào viện thì anh tính sao?
– Cô mà vào viện á? Chắc lúc ấy cả thế giới chết tiêu rồi.
– Anh nói cái gì thế hả? Ý anh là tôi như đàn ông ấy hả?
– Cô tự hiểu!
– Hừ tôi không có thời giờ đôi co với anh.
Nói rồi nó bước luôn đi. Hắn cũng chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị đến trường Nhất Lâm. Khi hắn đi khuất, nó mới bắt đầu bĩu môi:”đồ đàn bà!”
Nó ra vườn nhà hắn. Phải nói là vườn nhà hắn đẹp mê li luôn đi nha! Nó thích cái bể cá vàng trong vườn, ở nhà nó trước đây cũng nuôi cá vàng nên nhìn bể cá này nó như nhớ tới những kỉ niệm đẹp tại nhà nó. Nó ngồi ngắm chú cá vàng say sưa một hồi lâu.
——————————————————
*tại trường Nhất Lâm:
Hắn mở cánh cửa xe bước xuống, mấy cô nữ sinh bu sẵn ở đấy chờ hắn và Nhất Nam xuất hiện nên khi thấy hắn là hò hét um lên. Hắn lên phòng hội trưởng, đang định mở cửa thì Dương Ngọc Mễ từ đâu bay tới nắm lấy cánh tay hắn:
– Anh Quân, tối nay ở rạp có phim hay lắm, anh đi cùng em nha?
– Tối nay tôi bận rồi- nhìn xuống cánh tay tỏ ý buông ra.
Dương Ngọc Mễ thả cánh tay hắn ra, hắn bước vào bên trong. Nhỏ ở ngoài mặt sầm sì. Mất công như vậy mà hắn cũng chả động lòng gì cả. Nhỏ bỏ đi, có thể nói bây giờ nếu ai đứng gần nhỏ sẽ là một điều không may vì nhỏ có thể thẳng tay xả giận vào người đó(có quyền thế có khác).
Hắn vào phòng thì thấy Nhất Nam đang ngồi xem qua sổ sách. Anh thấy hắn thì ngẩng đầu lên:
– Là Dương Ngọc Mễ?
– Ừm!
– Người ta có thành ý thế sao không đồng ý luôn đi!- anh trêu.
– Cậu không thôi ngay đi mình sẽ tương cho cậu một nhát đấy!
Làm người đẹp trai quyền thế cũng rõ khổ!
—————- một buổi học trôi qua——————
Hắn và anh đang cùng nhau bước ra xe, hai chiếc siêu xe được rời đi. Anh tạm biệt hắn rồi rẽ sang ngã khác, hôm nay anh phải đi đón chú thím mới từ nước ngoài về. Hắn rẽ xe về nhà, bụng kêu ọt ọt… sao kiện gì mà sớm thế!
—————————————————
*Tối hôm đó tại nhà hắn:
Hắn đã về nhà được một lúc và tắm rửa đang ngồi ngoài phòng khách đợi ba mẹ hắn về. Nó cũng đã tắm xong, nó mặc một bộ giản dị áo vải lanh cộc tay cùng quần đen lửng bó. Nó bước xuống nhà, chiều nay nó đã hoàn thành xong món hắn giao hôm trước nên có nhiều thời gian để chơi(chị ơi nhỡ nó nguội thì sao! À mà hấp lại!)
Ba mẹ hắn về, người hầu dàn hàng hai bên chào đón ông chủ và bà chủ trở về. Nó cũng dàn hàng, nhìn ba mẹ hắn bước vào vô cùng sang trọng.”cầu kì quá!”- nó nghĩ, trước đây mặc dù có quyền thế nhưng gia đình nó cũng không cần phải cầu kì thế này. Ba mẹ hắn thay quần áo rồi cùng hắn ngồi vào bàn ăn tối. Nó phải quan sát hắn ngay, hắn bắt nó nấu sườn hấp hạt kê mà không ăn thì tối nay nó sẽ hỏi tội hắn. Nhưng mà hắn vẫn ăn, như vậy là biết điều nếu không sẽ banh xác (chị đang không có lợi thế đâu đấy!)
Chợt ba hắn hỏi nó:
– Cháu đã ăn tối trưa?
– À, lát cháu ăn!
– Ngồi xuống ăn luôn tiện thể ta có chuyện muốn nói!
– Nhưng…
– Ngồi đi!
Ông ra hiệu cho tất cả người hầu rời đi. Nó ngồi xuống dùng bữa cùng gia đình hắn.
– Hiện giờ đang không đi học?
Nó nhìn ông, thoáng buồn rồi trả lời:
– Vâng!
– Ta có một yêu cầu: hãy học tại Nhất Lâm!
– Điều ấy cháu không muốn!
– Cháu học rất giỏi đúng không? Ta không muốn để mất tài năng và cháu cũng không có khả năng từ chối vì đây là ”yêu cầu”, hiểu chứ? Còn nếu cháu không học ở đó thì ta nghĩ, cháu nên trở về đi!
Nó nén sự tức giận lại, nó không muốn học tại Nhất Lâm vì nơi ấy quá đáng ghét. Nhưng đây lại là ”yêu cầu”, không phải ”đề nghị”.
– Cháu không có lựa chọn?
– Đúng vậy!
– Thôi được!- nó cố gắng lắm mới nói được.
– Được rồi, ngày mai ta sẽ đi chuẩn bị hồ sơ, ngày kia chính thức nhập học. Còn nữa, nếu dùng xong bữa thì có thể nghỉ ngơi luôn, không cần dọn dẹp!
– Cháu xin phép! – nó muốn đi ngay khỏi chỗ này.
Nó lên phòng, hắn quay sang hỏi ba hắn:
– Ba đang thấy tội nghiệp cô ta hả? Ba cô ta đã làm một điều vô cùng sai trái đấy!
– Ba không tội nghiệp, ba chỉ thấy tiếc một tài năng, vả lại học ở đó sẽ có nhiều sự áp bức khiến con bé tự rút lui!
Hắn hiểu ra, thì ra mục đích của ba hắn là vậy, vậy cũng tốt!
———————————————————
Nó lên phòng đóng cửa lại. Không ngờ lại khó sống tới vậy. Học tại Nhất Lâm ư? Nó không hề muốn chút nào nhưng ba hắn không cho nó sự lựa chọn. Vừa rồi đi lưng cầu thang, nó nghe ba hắn nói muốn để nó rút lui. Không bao giờ! Vì ba, nó nhất định phải vượt qua, kể cả khi học cái ngôi trường kia với gia thế nghèo nàn như bây giờ , nó cũng nhất định phải đứng vững! Mặc dù nó biết, với thân thế hiện tại, nhất định sẽ vô cùng khó khăn vì ngôi trường ấy nổi tiếng phân biệt giàu nghèo. ”Cố lên Lý Mỹ Hà, chỉ còn một ngày nữa thôi mày sẽ phải học tại đó rồi!”- nó tự cổ vũ mình.
————————————————————————————————————————————