“Được rồi, lên đi.”
Giang Vũ Lan yên lặng dùng xong bữa tối, khi người hầu đang thu dọn bàn ăn, quản gia uyển chuyển nhắc nhở Giang Vũ Lan: “Thiếu gia, thiếu phu nhân còn trẻ, có phải ngài nên đối xử dịu dàng với cô ấy một chút không?”
Quản gia này là do bà Giang sắp xếp, lời nói và việc làm của ông là đại diện cho ý tứ của bà Giang.
“Tôi không dịu dàng với cô ấy chỗ nào?” Giang Vũ Lan hoài nghi “Tôi chưa tức giận với cô ấy mà đúng không?”
Cố Phán Yên chỉ kết hôn vì gia cảnh, hắn không nói gì khó nghe đã là tận tình tận nghĩa rồi, lẽ nào cô lớn như vậy rồi lại phải cần anh yêu chiều trong tay?
“Ngày thường thiếu gia đã quen nghiêm túc, thiếu phu nhân trẻ tuổi cũng không biết nhiều về ngài, nên có thể hiểu lầm ý của ngài.” Quản gia cười nói.
Biểu cảm bình thường của hắn quả thực không dễ gần.
Giang Vũ Lan cau mày, bộ dạng của hắn làm cô sợ hãi sao?
Nghĩ đến đây, Giang Vũ Lan cũng đang do dự không biết hắn có nên giải thích cho Cố Phán Yên một chút không?
Nhưng trước khi giải thích, hắn vừa bước vào phòng ngủ đã bị giật mình bởi hơn phân nửa phòng là những con thú bông.
Hắn mới rời đi một đêm, chuyện quái gì xảy ra vậy!
“À…những thứ này đều do em làm thủ công.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Giang Vũ Lan, Cố Phán Yên xấu hổ cười.
“Em vẫn chưa có thời gian để cất nó đi…”
“Cô định để những thứ này ở đâu?” Giang Vũ Lan hỏi.
“ừmm…!nếu em để chúng ở đây có phiền không?”
Phán Yên rất thích chúng, thực sự không muốn ném chúng vào nhà kho chút nào.
“Phòng ngủ rất lớn, nên chúng sẽ không ảnh hưởng gì đâu.
”
Giang Vũ Lan khép mắt, nói: “Cô muốn thế nào cũng được.”
Cố Phán Yên bật cười, “Cảm ơn anh, Giang Vũ Lan.”
Giọng cô khi gọi tên hắn rất ấm và ngọt ngào.
Giang Vũ Lan mím môi, cảm giác không vui trong lòng đã hoàn toàn tan biến vì nụ cười của cô.
Buổi tối hai người chỉ chiếm nửa cái giường.
Chính giữa ít nhất hai người đàn ông nằm còn vừa.
Trở lại nơi quen thuộc, Giang Vũ Lan không mất ngủ mà còn ngủ rất sâu.
Chỉ là không biết vì sao nửa đêm lại tỉnh dậy.
Khi Giang Vũ Lan mở mắt ra, hắn nhìn thấy bóng lưng của Cố Phán Yên, cô đang nằm ở mép giường quay lưng về phía hắn.
Hắn nhớ cô nói cô ngủ không ngon.
Có vẻ như là nói dối.
Cố Phán Yên đã nằm như vậy trước khi Giang Vũ Lan chìm vào giấc ngủ.
Cô nằm sát thành giường, hầu như chỉ chiếm một khoảng rất nhỏ, vẫn duy trì một tư thế thậm chí không quay đầu lại.
Cô ngủ như vậy sáng mai cơ thể không cảm thấy đau nhức mới lạ?
Giang Vũ Lan cau mày, không tự giác duỗi tay ra, lật người Cố Phán Yên lại.
Cô ngủ rất say, hành động này cũng không đánh thức cô, nhưng khi Cố Phán Yên quay lại, đầu cô vô thức nghiêng về hướng Giang Vũ Lan, hơi thở lướt qua má hắn.
Hắn như bị điện giật, vội vàng thu tay lại, quay mặt đi không nhìn cô nữa.
Sáng sớm tỉnh dậy, hắn nhận ra rằng mình vô tình ôm cô trong lòng.
Giang Vũ Lan giật mình, vội buông tay đứng dậy, tắm rửa thật nhanh rồi rời khỏi phòng ngủ như chạy trốn.
Lúc Cố Phán Yên mở mắt ra là lúc Giang Vũ Lan đã ra khỏi phòng, cô đứng dậy vươn vai.
Cổ mỏi quá, Cố Phán Yên đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng Giang Vũ Lan ôm cô chặt quá nên cô không dám động đậy sợ đánh thức hắn.
” Giang Vũ Lan có thói quen ôm gối ôm khi ngủ sao?” Nếu không, sao hắn lại ôm cô chặt như vậy? Cố Phán Yên cầm điện thoại với vẻ mặt nghi hoặc.
“Cậu và Giang Vũ Lan cứ tiếp tục như thế này không phải là cách hay đâu.
Không lẽ kính nhau như khách thế này cả đời à!” Hạ Lam bên đầu dây bên kia vừa gặm táo vừa nói “Hay cậu nghĩ cách kéo gần khoảng cách với anh ta hơn đi? ”
“Không dễ dàng như vậy đâu.” Cố Phán Yên thở dài.
“Bình thường anh ấy không nói chuyện nhiều với mình.”
“Bằng không thì dụ dỗ đi?” Hạ Lam đề nghị “Đàn ông đều là động vật dùng th@n dưới để suy nghĩ, khi th@n dưới cứng thì lòng mềm, nếu hắn thực tủy biết vị*, về sau khẳng định là sẽ không rời xa cậu đâu ”
* Thực tủy biết vị: Nghĩa đen là khi ăn tủy rồi ta đều cảm thấy mùi vị nó ngon nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp.
Nghĩa bóng là ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó tiếp.
“Người như Giang Vũ Lan, loại mỹ nữ nào mà anh chưa từng nhìn qua, đối với mình thực tủy biết vị? Cậu cũng nghĩ nhiều quá rồi đó.” Cố Phán Yên bật cười.
harry potter fanfic
“Sao cậu phải nghĩ nhiều như vậy? Phải thử mới biết chứ.” Hạ Lam xúi giục Cố Phán Yên “Hơn nữa, cậu vốn dĩ là vợ danh chính ngôn thuận của anh ta.
Vợ chồng làm chuyện này không phải là bình thường sao? Đến đây, đến đây.
Ở đây mình có không ít đồ nội y trữ hàng, mình sẽ chuyển phát nhanh giao ngay cho cậu.”
Là một chủ cửa hàng nội y, Hạ Lam không có gì ngoài rất nhiều đồ nội y.
Hơn nữa, toàn bộ đều là nội y gợi cảm!
Vì thế, chiều hôm sau, Cố Phán Yên nhận được một gói hàng lớn.
Trước con mắt ngạc nhiên của quản gia và người hầu, sau khi Cố Phán Yên ký tên vào biên nhận liền giấu gói hàng vào trong phòng, mặt đỏ bừng mở nó ra.
Hạ phong……!Thật sự là khẩu vị quá nặng!
Cái gì đây?! Nguyên bộ nội y chỉ có vài sợi dây để buộc nhà sản xuất đã quên thêm vải vào sao?
Loại vải tuyn màu đen này, trong suốt đến mức như không mặc vậy.
Còn đồng phục y tá, đồng phục tiếp viên hàng không, đồng phục thủy thủ…!sao lại xuất hiện ở đây!
Cố Phán Yên cảm thấy mặt mình sắp bốc khói tới nơi rồi.
Nhưng mà Hạ Lam nói rất đúng, cô không thể cứ tiếp tục như thế này với Giang Vũ Lan.
Giờ họ đã là vợ chồng, có chuyện gì xảy ra cũng là chuyện bình thường.
Cố Phán Yên lên tinh thần, cầm lên một bộ tơ lụa miễn cưỡng có thể che khuất nửa người trên, nuốt nước bọt.
Chạng vạng, Giang Vũ Lan tan tầm về nhà.
Vừa bước vào nhà, không thấy bóng dáng của Cố Phán Yên, Giang Vũ Lan cảm thấy có chút không vui.
Nhưng hắn che giấu cảm xúc rất tốt này, đưa áo khoác cho quản gia bên cạnh, thản nhiên hỏi: “Thiếu phu nhân đâu?”
“Trong phòng ngủ, kể từ khi thiếu phu nhân nhận được một gói hàng tới giờ vẫn chưa ra khỏi phòng ” quản gia trả lời.
“Gói hàng? Gói hàng gì?.”
“Tôi cũng không biết ạ.” Quản gia cung kính đáp.
“Hiểu rồi, chuẩn bị bữa tối đi ”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân vừa gọi điện nói sẽ không xuống ăn cơm.” Người giúp việc vừa đi tới vừa nói với Giang Vũ Lan cùng quản gia.
“Hả?” Giang Tư Viễn cau mày, không nhịn được muốn lên phòng ngủ kiểm tra tình hình.
Hắn chỉ muốn xem Cố Phán Yên đang làm cái quỷ gì, tuyệt đối không phải là lo thân thể cô khó chịu.
Sau khi tự thuyết phục bản thân, Giang Vũ Lan cảm thấy thoải mái hơn, quay đầu nói: “Vậy thì giữ ấm bữa tối, mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi ăn sau.”
“Được, thưa ngài.”
Giang Vũ Lan bước vào phòng ngủ và mở cửa chỉ thấy phòng ngủ yên tĩnh và không thấy Cố Phán Yên đâu.
Hắn hơi cau mày nghi hoặc, mơ hồ nghe thấy trong phòng tắm có động tĩnh.
“Cố Phán Yên?” Giang Vũ Lan đi tới gõ cửa, “Cô không sao chứ?
Ban đầu là một trận hoảng loạn trong phòng tắm, sau đó lại im lặng.
Lông mày của Giang Vũ Lan càng nhíu chặt khẩn trương hơn “Cô làm sao vậy?” Hắn sợ Cố Phán Yên ngã trong phòng tắm, vì vậy hắn muốn đẩy cửa vào, nhưng cửa phòng tắm đã mở ra trước.
Vẻ mặt của Giang Vũ Lan tràn đầy sốt ruột, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của Cố Phán Yên xuất hiện, nhịp tim của hắn đã lệch đi một nhịp..