Sau khi thuyết phục bản thân, Cố Phán Yên mở mắt ra, âm thầm tự động viên mình.
Cố lên! Cô có thể đối mặt với chuyện này mà.
Ông Cố sợ Cố Phán Yên hối hận nên lập tức in hiệp ước, sau khi hai bên ký xong, Ông Cố gọi điện cho Giang gia tỏ ý chấp nhận cuộc hôn nhân với họ.
Cuộc hôn nhân của Cố Phán Yên được quyết định như một trò chơi trẻ con.
……..
“Vũ Lan à, hai ngày nữa con về nhà một chuyến đi.”
Trong điện thoại, bà Giang cười tủm tỉm nói: “Trở về đo đạc, kêu người đặt may quần áo.”
“Đặt may quần áo làm gì?” Giang Vũ Lan vừa mới kết thúc hội nghị ở công ty, trên người còn mang theo một luồng khí lạnh thấu xương.
Hắn cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại ném chiếc áo khoác xuống chiếc ghế sofa, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc.
“Ta đã sắp xếp một cuộc hôn sự rất tốt cho con.” Bà Giang cười nói: “Ta đã tìm đại sư xem qua, đại sư nói đó là con và con bé là lương duyên trời cho, con bé sẽ mang lại may mắn cho con ”
“Bà nội.” Giang Tư Viễn có chút bất lực, nói:”Kết hôn không phải trò đùa, huống hồ con còn chưa gặp mặt,làm sao mà biết hợp hay không được? Nếu như cô ấy không thích con thì sao?”
“Cháu của ta ngoan như vậy, sao con bé lại không thích cho được.” Bà Giang tự tin nói: “Hơn nữa, ta cũng không ép buộc con bé.”
“Là con gái nhà ai vậy?” Giang Vũ Lan thấy mình không thể nói được gì với bà nội, chỉ có thể thở dài.
“Là con gái của Cố gia.”
“Cố gia?”
“Ừ, nghe nói đứa trẻ đó ngoan và xinh lắm.
Ta có ảnh đây, con muốn xem không?”
Giang Vũ Lan nghe nói đó là con gái của Cố gia thì hơi sửng sốt.
Hắn biết cô, người đó đã từng cứu hắn.
Lúc Giang Vũ Lan mới về Đài Loan, hắn vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống ở đây cộng với áp lực công việc, Giang Vũ Lan đã ngất xỉu trên đường đến công ty.
Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, Cố Sanh Phi đang ở bên cạnh hắn.
Vì cha mẹ mất sớm, ông nội đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn, từ lúc về nước áp lực của Giang Vũ Lan rất lớn, nên mới gián tiếp dẫn tới ngất xỉu.
Nhưng lúc Giang Vũ Lan ngất vẫn còn một tia ý thức, nghe được một giọng nói dịu dàng an ủi khiến trái tim nóng nảy của hắn dịu đi một cách kỳ lạ.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” Vừa mở mắt liền thấy Cố Sanh Phi chớp mắt nhìn hắn, “Tôi còn tưởng anh bị bệnh gì nghiêm trọng chứ, may mà anh không sao.”
“Cô đã cứu tôi?”
“Hả? Ừ.” Cố Sanh Phi sửng sốt một chút, sau đó cười gật đầu, “Nếu anh tỉnh rồi, vậy tôi đi trước, ta còn có việc phải làm.”
“Cô tên là gì?”
“Tên tôi là Cố Sanh Phi.”
Giọng nói tựa hồ không giống như lúc hắn ngất đi, nhưng Giang Vũ Lan không nghĩ nhiều vì hắn cảm thấy đầu óc mình lúc đó không được tỉnh táo.
Sau đó, Giang Vũ Lan được xuất viện trong một bữa tiệc xã giao anh nghe thấy khách hàng nhắc đến Cố gia và cũng nói về con gái nhà họ, sau đó mới biết rằng Cố Sanh Phi là con gái Cố gia.
Sau khi suy nghĩ một chút anh đã biết lý do tại sao Cố gia lại muốn liên hôn.
Gần đây Cố gia gặp vấn đề về tài chính, họ cần gấp một số tiền lớn đầu tư, mà thứ Giang gia không thiếu nhất chính là tiền.
Chỉ là Giang Vũ Lan không đồng ý với hành động dùng hôn nhân con gái mình để đổi lấy sự ổn định của công ty.
Cố gia kinh doanh vốn không tồi, Giang Vũ Lan suy nghĩ, hay là hắn cự tuyệt lần liên hôn này, trực tiếp đầu tư dùng tài chính của mình giúp Cố gia vượt qua cửa ải khó khăn? Cũng coi như là đền đáp ân tình Cố Sanh Phi đã giúp hắn.
Nhưng ngay sau đó, Giang Vũ Lan phát hiện ra hôn nhân của hắn là mối quan tâm hàng đầu của bà Giang trong suốt những năm qua, hiện tại không biết bà Giang đã nghe đại sư nào nói con gái Cố gia có thể mang lại may mắn cho Giang Vũ Lan, là định mệnh của hắn.
Từ thời điểm hai bên gia đình quyết định kết hôn, việc chuẩn bị cho hôn lễ đã bắt đầu.
Giang Vũ Lan mà từ chối vào thời điểm này, chắc chắn là một đòn đả kích nghiêm trọng đối với bà Giang.
Bây giờ vịt lùa lên kệ, không muốn cưới cũng phải cưới.
Bởi vì trong khoảng thời gian này công ty có một kế hoạch đầu tư lớn, Giang Vũ Lan hàng ngày bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, không thể dành thời gian cho việc kết hôn.
Tất nhiên cũng không hỏi con gái Cố gia là cô con gái nào.
Rốt cuộc, Cố gia không chỉ có một cô con gái sao?
Chính vì hắn ôm ý nghĩ này nên Giang Vũ Lan bị sốc khi nhìn thấy cô dâu trong ngày cưới.
Không phải nói là Cố Sanh Phi à? Sao lại đổi thành một người mà hắn không hề quen biết.
Khung cảnh hôn lễ xung quanh toàn khách khứa, rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để hỏi, Giang Vũ Lan đành buồn bực nuốt nghi vấn của mình vào trong mãi đến khi hôn lễ hoàn thành, khách khứa về hết, thời điểm động phòng hoa chúc bắt đầu.
“Cô là ai?” Giang Vũ Lan đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Cố Phán Yên cởi bỏ đồ trang trí nặng trĩu trên đầu.
Lớp trang điểm trên mặt cô vẫn chưa tẩy đi, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt mộc của cô, làn da trắng nõn, đôi mắt to long lanh, cô là đích thực một mỹ nhân, hoàn toàn khác với vẻ rực rỡ của Cố Sanh Phi.
“Tôi là Cố Phán Yên.” Cố Phán Yên khẩn trương, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Kết hôn chuyện lớn như vậy, Cố gia không có khả năng thay mận đổi đào.
Chú cũng nói bát tự họ đưa cho Giang gia ban đầu là của cô nên không có chuyện lừa gạt.
Bên cạnh đó, gia đình chú đã nuôi cô từ nhỏ trên danh nghĩa cô là con gái của Cố gia.
Người ngoài cũng tin rằng Cố gia có hai cô con gái.
Hơn nữa ảnh của Cố Phán Yên đã sớm đưa cho Giang gia, trước khi kết hôn cô cũng đã gặp bà Giang, bà Giang vừa thấy cô liền nắm tay trìu mến gọi cô là cháu dâu.
Cho nên tuy rằng cô chưa gặp mặt Giang Vũ Lan, nhưng Cố Phán Yên vẫn cho rằng, hắn hẳn đã xem qua hình của mình.
Nhưng tình huống bây giờ là thế nào? Sao Giang Vũ Lan lại hỏi cô là ai?
“Con gái của Cố gia, không phải là Cố Sanh Phi sao?” Giang Vũ Lan trầm giọng hỏi.
“Đó là em gái của tôi.” Vừa nghe thấy lời này cô biết Giang Vũ Lan đã hiểu lầm, nhanh chóng muốn giải thích, nhưng khi Giang Vũ Lan nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Cố Phán Yên, lập tức nhận định Cố Phán Yên nhất định là có điều lừa gạt thay cố ý thế vị trí của Cố Sanh Phi gả vào Giang gia.
“Cô đồng ý gả vào nhà tôi là cô tự nguyện?”
“Vâng.”
Cố Phán Yên vô thức gật đầu, không hiểu ý tứ của Giang Vũ Lan.
“Cô làm như thế, em gái của cô nghĩ như thể nào?” Giang Tư Viễn cau mày trừng mắt nhìn cô.
“Cô ấy rất vui…” Cô nói một cách nghi ngờ.
“Cô có chắc là cô ấy thực sự vui không?” Giang Vũ Lan cao ngạo nhìn Cố Phán Yên “Tôi chưa từng biết Cố gia có con gái thứ hai, cô không phải là chị gái Cố Sanh Phi đúng không?”
“Cha cô ấy là chú của tôi…”
“Vậy nên để kết hôn vào Giang gia cô đã thay thế vị trí của Cố Sanh Phi?”
Cố Phán Yên liền hiểu ra Giang Vũ Lan đang hiểu lầm mình.
Chỉ là những chuyện giữa cô và Cố gia chẳng phải là chuyện tốt gì nên cô không muốn tùy tiện nói về chuyện của mình.
Tuy bây giờ Giang Vũ Lan là chồng trên danh nghĩa của cô, nhưng xem ra hiện tại hắn đã có thành kiến với cô, cho dù cô có giải thích thì Giang Vũ Lan cũng sẽ không đồng cảm với cô, có thể hắn còn cho rằng cô là người vô ơn, Cố gia nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, cô không chỉ không cảm ơn,mà còn lấy việc liên hôn với Giang gia uy hiếp họ muốn phân rõ giới hạn.
Theo Giang Vũ Lan sự im lặng của Cố Phán Yên là mặc định.
Giang Vũ Lan vẫn luôn cho rằng người gả vào là Cố Sanh Phi, hiện tại đột nhiên thay đổi người ngoài ý muốn hắn kinh ngạc có, không vui cũng có. Hắn không thích mắc nợ thiên hạ cho rằng cuộc hôn nhân này là để trả ơn, nếu không có lẽ hắn đã bốc hỏa rồi..