Ly Hôn 365 Lần

Chương 6: Giao chiến



Phụ nữ có tính cách mềm yếu, khi quyết định làm việc gì đó cần phải có nghị lực, Khúc Phương là người như vậy. Cô cầm tờ kết quả chạy vội về nhà mà không đến công ty nữa. Khi nghe thông tin của bác sĩ, Khúc Phương cảm thấy hả hê nhưng nội tâm lại thấy mình giống như kẻ xấu xa. Kể ra cũng may mắn, sự việc này có khi lại tạo cho cô cơ hội, chồng cô biết đâu sẽ không đòi ly hôn nữa.

Khúc Phương bình thường hay lệ thuộc vào chồng, cuộc sống chỉ cần có chồng có con là mãn nguyện lắm rồi. Còn vấn đề sự nghiệp không phải là chuyện quan trọng, toàn bộ tâm trí cô từ trước đến nay đều dồn hết vào việc chăm sóc gia đình.

Về đến nhà, cô chạy ngay vào phòng làm việc của chồng tìm hộp giấy gói chiếc khăn lụa mang đi. Ở thành phố này, cửa hàng độc quyền nhãn hiệu Hermes chỉ có một. Khúc Phương thấy rất đông khách hàng tỏ ra quen thuộc khi tới đây. Cửa hàng được trang trí trông như một nơi triển lãm các tác phẩm nghệ thuật. Do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn cầm khăn đi vào.

Lúc trước xem Blog của người phụ nữ kia thấy có rất nhiều đồ mang nhãn hiệu Hermes, chắc chắn cô ta là khách quen của cửa hàng này, đến đây cô hi vọng có thể tìm thấy thông tin gì đó.

Làm nhân viên tiếp thị mấy năm mà Khúc Phương vẫn không khá khẩm hơn, chỉ có mỗi da mặt là hơi dầy một chút. Ngó nghiêng xung quanh xem có ai chú ý đến mình không, cô đi đến quầy bán khăn, một chiếc khăn hình vuông bé xíu giá tận 4000 tệ, bằng một tháng lương của Khúc Phương. Lòng cô có chút giao động. Trong tay cô giờ đây cũng đang cầm một chiếc khăn giá ngang ngửa với tiền lương cả tháng của mình. Có gì mà phải e ngại cơ chứ, cô mới là vợ của Chu Thần cơ mà. Khúc Phương tự an ủi lòng mình.

Nhân viên bán hàng giống như đống sản phẩm bày trên giá: tỏ ra cao quý đoan trang, thấy Khúc Phương họ không mấy vồn vã. Họ gặp quá nhiều khách hàng kiểu như cô, một tháng tiền lương không mua nổi một chiếc khăn, lần nào đến cũng chỉ dám xem, mãi mới dám đưa ra quyết định, rất tốn thời gian tiếp đón.

Nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn một cách khó chịu. Khúc Phương là người như thế, tiền lương mỗi tháng dùng để trang trải cuộc sống gia đình, chi tiêu tằn tiện lắm mới đủ sống. Ở cửa hiệu sang trọng thế này, giá cả rất đắt đỏ, vừa muốn duy trì cuộc sống vừa muốn đến đây sắm sửa quả không dễ dàng. Cho nên Khúc Phương hiếm khi mua gì cho bản thân. Cô vốn có ít tiền để dành. Chắt chiu hết sức vất vả mới tiết kiệm được hai vạn, không nghĩ hôm nay có việc phải dùng đến.

Khúc Phương đứng ở quầy chần chừ một lúc, cô lấy trong túi ra chiếc khăn, mỉm cười nói với nữ nhân viên đứng đối diện: “ Cô xem ở đây còn loại khăn này không? Tôi được bạn tặng, vì thích nên muốn mua thêm một cái nữa. Phiền cô kiểm tra giúp”. Nhân viên bán hàng cầm chiếc khăn ngắm nghía. Đây là chiếc khăn làm thủ công, màu sắc chất liệu sắc nét tinh xảo, vừa mới nhập hàng về đã được Mạc tiểu thư đặt mua luôn. Nhân viên bán hàng vẫn nhớ rõ vì lúc ấy có một khách hàng quen cũng muốn mua vì vậy mà Mạc tiểu thư cùng người kia có chút tranh chấp.Vốn không nghĩ người phụ nữ đứng trước mặt quần áo bình thường lại là bạn của Mạc tiểu thư, nhân viên bán hàng rất nhanh thay đổi thái độ, trên mặt nở nụ cười hơi gượng gạo.

“ Thật xin lỗi quý khách, đây là loại khăn được sản xuất với số lượng có hạn, chỉ có một cái duy nhất. Hay là quý khách xem thêm sản phẩm khác, có nhiều loại tương tự mẫu này. Hơn nữa khăn của quý khách dành cho nam giới thích hợp hơn”. Nhân viên bán hàng rõ ràng đã được huấn luyện bài bản, vừa nói vừa dẫn Khúc Phương đến quầy bán khăn, cẩn thận chọn một chiếc đưa cho Khúc Phương xem.

Khúc Phương nhìn mà không hiểu chiếc khăn này với chiếc khăn bán ở chợ đêm giá cao lắm chỉ mười mấy tệ một cái có gì khác nhau. Mắt cô giả vờ vô tình liếc nhìn quyển tạp chí được đặt ngăn nắp gần đó, giá niêm yết của chiếc khăn này là 3990 tệ. Không vào hang hùm không bắt được hổ, cô quyết định mua. Cô tỏ vẻ hào phóng, cười nói: “ Được, lấy chiếc này đi. Đúng rồi, ở đây có dịch vụ đưa hàng đến nhà phải không? Tôi muốn gửi quà tặng một người bạn. Cô ấy rất thích các sản phẩm của cửa hàng, nếu có thể, cô giúp tôi chọn lựa được không?”. “ Tất nhiên là được ạ. Quý khách và Mạc tiểu thư là bạn sao, cô ấy là khách quen của chúng tôi mà”. Nhân viên bán hàng chuyển nụ cười hàm súc sang vẻ ân cần, không nghĩ một người có dung mạo bình thường như cô có thể bỏ nhiều tiền mua sắm, đã thế lại mua 2 chiếc khăn một lúc. Cô ta chu đáo giúp Khúc Phương chọn đồ. Tiền tiết kiệm của Khúc Phương thoáng chốc đã nhìn thấy đáy.

Khúc Phương đau lòng đi thanh toán mặc dù mặt không đổi sắc nhìn nhân viên bán hàng, thấy cô ta ghi thông tin người nhận. Rõ ràng người phụ nữ kia là khách quen của cửa hàng, nữ nhân viên vừa viết vừa kể lể với Khúc Phương về Mạc tiểu thư sở thích là gì. Cô ta cho rằng Khúc Phương cùng người phụ nữ kia có ý ganh đua so sánh, mặc dù nhìn Khúc Phương không có khả năng mua sắm nhiều như Mạc tiểu thư nhưng không sao hết, cứ mua là được.

Người phụ nữ kia tên là Molly, nhà ở khu cư xá có rất nhiều biệt thự sang trọng. Khúc Phương gắt gao nhìn cái tên Molly, thoáng cái cô nhớ ra có lần đã nhìn thấy cái tên này. Chính là tấm thiệp màu đỏ sậm chỉ ghi hai chữ Molly đơn giản mà ngạo mạn nằm trong hộp quà kia. Khi cô hỏi hộp quà này của ai, chồng cô giải thích qua loa: “ Là của lãnh đạo tặng”. Lúc đó Khúc Phương chỉ nghĩ, sếp là phụ nữ, chắc vừa già, vừa xấu, tính tình cũng không dễ chịu gì. Chồng cô được thể nói mấy câu nịnh nọt xoa dịu: “ Đúng rồi, chỉ có vợ anh là xinh đẹp dịu dàng nhất thôi”.

Trong lúc Khúc Phương đang ngồi ngây người nghĩ ngợi thì điện thoại vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem. Giờ này hôm trước cô đang ở cửa hàng bít tết nghe chồng mình thâm tình, chân thành nói lời ly hôn. Hôm nay hành trình thay đổi, căn bản không nghĩ anh ta lại gọi tới.

“ Vợ à, em đang ở đâu vậy? Anh có lời quan trọng muốn nói với em”. Giọng nói của Chu Thần vẫn rất ôn nhu, nếu không biết trước chân tướng sự việc, Khúc Phương sẽ tưởng anh ta định tặng mình món quà bí mật gì. Chưa bao giờ thấy chồng vội vàng như vậy, Khúc Phương nói: “ Ông xã, em đang đi đến biệt thự Nhuận Hoa”. “ Sao lại đến đó?”. Quả nhiên, giọng Chu Thần bắt đầu lộ vẻ sốt ruột. Khúc Phương đột nhiên nhận ra bây giờ mới hiểu rõ chồng mình thế nào, đúng như lời anh ta nói, hai người rõ ràng không hề hợp nhau.

“ Đương nhiên là em đi công tác rồi. Có một hạng mục hợp tác với Mạc tiểu thư, công ty cử em đi, em đang chuẩn bị đi gặp cô ấy đây”. Không hiểu sao lời nói ra đến miệng bỗng thành như vậy. Cho đến giờ phút này, Khúc Phương vẫn mong may mắn sẽ xảy ra, cuối cùng thì hi vọng chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi.

“ Vợ à, việc đó khó khăn lắm đấy, em lại không giỏi ăn nói, tốt nhất nên để cho người khác đi thay. Chồng mới đi công tác về , đã không đón thì thôi, sáng nay còn cáu kỉnh. Xem ra tôi phải chỉnh đốn lại cô rồi” (???). Chu Thần quả nhiên chột dạ, khuyên Khúc Phương không nên đi nữa. Đã thế còn khéo léo hướng đề tài câu chuyện sang phía khác. Nếu là ngày thường chắc cô sẽ vô cùng cảm động, cho rằng chồng chỉ muốn tốt cho mình, còn nghĩ bản thân không hiểu chuyện mà đau lòng.

“ Ông xã, không sao đâu. Anh không phải từng nói em đã đi làm ba năm rồi mà vẫn chỉ là nhân viên tiếp thị đó sao. Em cần phải cố gắng hơn, lần này nhất định sẽ tự mình giải quyết”. Khúc Phương nói xong cúp điện thoại. Chu Thần hôm nay bị vợ ngắt điện thoại đến hai lần tỏ ra rất bực bội. Trong trí nhớ anh ta thì vợ mình trước nay đều nói gì răm rắp nghe theo. Giờ có tức cũng không được bởi anh ta đang chột dạ, lẽ nào cô đã phát hiện ra chuyện gì?

Mặc dù cho rằng Khúc Phương là người chậm hiểu không dễ dàng phát hiện ra. Nếu không vì hiện tại Molly đang mang thai, công ty lại xảy ra chuyện, anh ta tạm thời sẽ không đề nghị ly hôn. Nghĩ đến lời vừa rồi của vợ, Chu Thần hoảng hốt, vội vàng gọi điện cho Molly.

“ Molly, có thể vợ anh sẽ đến tìm em. Em cẩn thận một chút”. Chu Thần nói giọng lo lắng. Bên kia điện thoại, người phụ nữ đó tỏ ý vui mừng: “ Chu Thần, cuối cùng anh cũng đã nói ly hôn với vợ rồi à?”.

“ Anh không hề nói chuyện của chúng ta nhưng hình như cô ta phát hiện ra điều gì đó. Em chờ nhé, anh sẽ đến ngay”. Chu Thần hơi buồn bực, nếu chuyện ly hôn là do người thứ ba mà lộ ra chắc sẽ không được thuận lợi. Theo bản năng, anh ta không muốn để Khúc Phương biết chuyện mình có người phụ nữ khác bên ngoài. Bình tĩnh xem xét thì Khúc Phương không hề sai, đối nhân xử thế trong ngoài rất tốt. Hai người yêu nhau từ thời đại học để đến được với nhau không phải dễ dàng. Nhưng Chu Thần vốn là người có tham vọng, cuộc sống hiện tại chưa đủ, anh ta muốn có nhiều hơn, đúng lúc đó Molly xuất hiện.

Khúc Phương theo địa chỉ tìm đến đúng biệt thự nơi Molly ở, thấy cô ta đang ngồi ở sân uống trà, lưng dựa trên ghế, tay nhẹ nhàng xoa bụng. “ Đứa bé là con ai?”. Vẻ mặt Khúc Phương vô cùng bình tĩnh khi hỏi câu đó. Bộ dạng không một chút kinh ngạc. Thật ra trong đáy lòng cô đang hết sức kích động, chỉ muốn ngay lập tức vạch trần một bí mật lớn đang được che đậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.