Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò

Chương 3



Jason trông thấy chiếc Honda của Sue. Trong một giây, anh định quay đầu rời đi. Nhưng anh đã dành những thời khắc tốt đẹp trong vòng hai ngày qua để tự nhắc nhở bản thân rằng những cảm xúc của anh với Sue không gì hơn chỉ là sự say mê nhất thời.

Cô đang thử thách anh. Và anh còn lâu mới sập bẫy. Cô không phải người phụ nữ đầu tiên mà anh từng lẩn tránh, và cô cũng đâu phải tiếng còi toe toe cảnh báo trước một vụ đụng xe có khả năng sắp xảy đến.

Sue thậm chí còn không phải kiểu mà anh thích. Cô nói nhiều đến chết tiệt, quá thấp, và…

“Nhảm nhí!” Toàn bộ chiều cao mét rưỡi ngon lành của cô hiện ra trước cửa nhà Chase. Ánh mắt Jason chu du trên từng inch của cô, và miệng anh khô lại.

Với một người phụ nữ không phải kiểu của anh, cô khiến tim anh đập loạn xạ. Cô mặc một chiếc áo váy dài lùng thùng, thứ trang phục không tay cho mùa hè mát mẻ dễ khiến một người đàn ông có những suy nghĩ về việc làm cách nào để luồn xuống dưới đó.

Miệng anh còn khô hơn nữa, và anh ước gì có một chai bia lúc này. Hình như anh có phóng qua một cửa hàng tạp hoá cách đây chừng một dặm thì phải?

“Đừng có ngốc thế.” Anh bước khỏi xe. Hoặc có lẽ còn ngu ngốc hơn thế. Anh gần như đã tự biến mình thành đồ ngớ ngẩn hai ngày trước khi anh rời khỏi nhà cô, bằng xe Chase, và quên luôn Chase.

Jason sập cửa ô tô với một lực mạnh hơn cần thiết. Anh không thích bị quẫn trí, đặc biệt là trước người phụ nữ mà anh không có ý định tiến đến gần. Nhưng anh cũng sẽ không né tránh rắc rối. Tốt nhất là thẳng thắn đương đầu với chuyện này cũng như bất cứ chuyện nào khác.

Đối diện với Sue, lần đầu tiên anh nhận thấy cái cau mày của cô, sau đó đến đôi dép hồng đào đang lủng lẳng bên một tay cô.

Nhưng anh cũng đang cau có đấy thôi, mặc cho đôi chân trần kia đã khuấy động điều gì đó trong anh. Chưa đề cập đến đường viền cổ áo khoét sâu khoe ra khuôn ngực cân đối hoàn hảo của cô.

Chết tiệt, cô trông thật ngon lành.

“Em định đi đâu à?” Đứng thẳng người trên gót chân, anh cố gắng không thưởng thức những gì đang phơi bày trước mắt.

“Anh không có câu hỏi nào hay hơn cho một cô nàng tóc vàng hoe à?” Cô bước qua anh.

Quay người, anh bắt lấy cánh tay cô. Cảm giác da chạm da gửi đến anh một cơn rùng mình thích thú. Anh nói với chính mình phải lờ nó đi. Nhưng anh chưa bao giờ là người giỏi dối lòng.

Anh vuốt ve khuỷu tay cô bằng ngón cái. “Em không nghĩ thế này thì ngớ ngẩn quá sao?”

“Cái gì ngớ ngẩn?” Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang quấn quanh cánh tay mình.

Anh thả cô ra, một cách miễn cưỡng. “Cái trò né tránh của em đó.”

“Tôi không có – ”

“Đừng có nói dối. Những buổi gặp mặt tôi không đến thì em sẽ đến. Và khi tôi ở đây, em sẽ không tới.”

Nếu phải thành thật, anh cũng sẽ tự nhận rằng bản thân cũng đang né tránh. Nhưng lần này anh đã lên kế hoạch để đương đầu thẳng thắn với vấn đề, và anh sẽ không để sự thành thật ngăn cản mình hướng tới những gì đã định.

“Ảo tưởng.” Cô liếc nhìn ra phố – có lẽ để tránh nhìn vào anh. “Ngu ngốc.”

Anh quyết định sẽ cho cô một bài như anh đã tự chấn chỉnh bản thân trước đó. “Đâu phải chúng ta đã ly hôn hay gì gì đó đâu. Chúng ta thậm chí còn không hẹn hò. Chúng ta hôn. Một lần. Đúng một lần.”

Cô đổi chân, như thể vỉa hè đang quá nóng đối với bàn chân trần của cô.

Liệu chân cô có mềm mại như khuỷu tay kia không… Anh đẩy nhẹ để cô đứng trên cỏ.

Cỏ khiến gót chân cô cảm thấy tốt hơn, mặc dù Sue sẽ không khiến Jason vui vẻ hơn bằng việc thừa nhận điều đó.

“Một nụ hôn,” anh nhắc lại.

Nhưng đó là một nụ hôn tuyệt vời. Sue nghĩ, như mùi hương âm ỷ của than cùng miếng thịt bò thơm nức mũi Chase đang nướng ở sân sau. Cô nhìn chằm chằm xuống con đường và cầu nguyện Paul sẽ xuất hiện một cách thần kỳ. Giá mà nụ hôn của Jason là một điều kinh khủng. Giá mà cô không tận hưởng cảm giác được kiểm tra amidan bởi một anh chàng cảnh sát duy nhất đó. “Tôi chỉ không thể hiểu nổi,” anh nói.

Cô cũng không. Cô phải cắn môi để khỏi thắc mắc tại sao anh không gọi lại.

Một làn gió thơm mát vờn quanh mái tóc cô. Và cô nhớ lại nụ hôn và buổi tối hôm đó vẫn còn là một câu hỏi. Cô đã bỏ quên đôi giày trên hiên nhà Lacy và bỏ đi trước khi lấy lại chúng. Anh đã đi theo cô. Họ đã thực sự đứng đó và trò chuyện về… những vì sao. Và – “Thôi nào,” anh lên tiếng, kéo cô khỏi ký ức tốt nhất là nên quên đi.

“Tôi phải đi đây.” Cô cố gắng bước vòng qua anh.

“Đó chỉ là một nụ hôn thôi mà.” Anh di chuyển đến đứng trước cô. “Tô thậm chí còn không chạm vào… hàng họ.”

Xét đến ánh mắt anh đang chu du trên chiếc áo lót mới của cô, cô biết hàng họ anh đang ám chỉ nghĩa là gì.

“Điều mà tôi vô cùng biết ơn!” Cô ngắt lời. “Bởi vì tôi không thích bị sờ mó bởi một anh chàng đã đưa lưỡi vào tận họng mình.”

Anh lẩm bẩm thở ra điều gì đó và nhét cả hai tay vào túi quần jean của mình. Điều đó khiến bắp tay anh căng lên bên dưới chiếc áo sơ mi trắng. Không muốn thừa nhận đó là những cơ bắp, hoặc làm cách nào mà chiếc áo trắng đơn thuần lại trông lại thật tuyệt vời trên vòm ngực nam tính kia, cô siết chặt những ngón chân xuống lớp cỏ.

“Thôi nào,” anh nói. “Hãy vào trong và để toàn bộ chuyện này ngủ yên.” Chất giọng nam tính của anh vang lên, và mái tóc anh ánh lên màu vàng sáng của lúa mì, đang vờn quanh vầng trán anh trong gió.

“Xin lỗi nhé, nhưng tôi không định ngủ với anh.” Nhưng nếu anh gọi lại vào bốn tháng trước, tôi chắc chắn rằng cuộc đời tôi sẽ đảo lộn. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, cô biết nếu làm tình với Jason Dodd sẽ không có chiếc phanh bàn đạp nào hết. Cô sẽ bị mất kiểm soát là điều chắc chắn.

Nhưng mày sẽ không phải giả vời với anh ấy, một giọng nói khe khẽ thì thầm. Giọng nói mà cô đã tàn nhẫn gạt phắt đi.

“Em biết ý tôi là gì mà,” anh nói. “Thật không công bằng với Lacy và Chase nếu chúng ta cứ giữ mãi mối bất đồng này. Hãy vào trong và chứng minh với nhau, và với họ, rằng chúng ta là những người trưởng thành đi nào.”

Cô nhìn vào mắt anh – đôi mắt xanh với hàng lông mi thật dài. “Xin lỗi nhé, tôi sẽ trở thành người lớn vào lúc khác. Nhưng nếu anh muốn bắt đầu chứng minh điều đó bây giờ, anh có thể sẽ thành công trong vài năm tới đấy.” Cơn gió thổi đến lần nữa để lộ ra chiếc áo lót của cô.

“Đừng có ngớ ngẩn thế.” Anh giật tay khỏi túi quần và khoanh lại, biểu hiện như đứa trẻ đang cố kiềm chế để không chạm vào thứ nó muốn.

“Tôi không ngớ ngẩn. Tôi đang hẹn hò người khác rồi.” Cô nhận thấy ánh mắt anh hấp háy chiếu trên khuôn ngực cô trong vài giây. Vậy ra chiếc áo lót đang làm phân tâm hử?

“Đó chính là điều tôi muốn nói.” Ánh mắt anh lại trở về với bộ ngực cô. “Em chẳng hẹn hò ai cả. Em sẽ nói dối chỉ để không phải ở chung một phòng với tôi.”

Sue nhíu mày căng thẳng, cô vẫy vẫy đô dép trước anh để kéo ánh mắt anh ra khỏi ngực cô. Một bên quai da của chiếc dép đập vào cánh tay anh với một tiếng bốp. “Có tin mới cho anh đây, tôi có một cuộc hẹn và – ”

“Phải rồi,” Anh xoa xoa cánh tay. “Anh đã tìm hiểu và biết là em không hề hẹn hò. Em thuộc về câu lạc bộ Ly dị, Tuyệt vọng và Dễ thương gồm em, Lacy và Kathy. Tất nhiên là Lacy thì không tính nữa.”

Sue nghiến răng. Có phải tất cả mọi người trong thị trấn đều biết cô không hề quan hệ tình dục trong suốt hai năm nay không? “Được rồi, lên lịch hẹn đi, cùng nhau thân mật, bởi anh hẳn cũng đang tuyệt vọng như tôi. Giờ thì tôi là ly di, tuyệt vọng và đang hẹn hò đây.”

m thanh của một chiếc động cơ gầm lên trong không khí mùa hè.

“Sue à?” Paul gọi từ trong chiếc xe của mình khi dừng lại nơi lối vào. Giọng anh ta không có chút âm sắc, nhưng cô không quan tâm vì nó pha trộn hoàn hảo với tiếng rì rầm của động cơ chiếc Porsche. Chiến thắng bật tung trong cô, và cô lao tới, cúi người trước cửa xe Paul và hôn anh ta. Cô thậm chí còn dùng cả lưỡi để hôn.

“Đúng giờ quá.” Và rồi cô nhận ra anh ta vẫn đội chiếc mũ phẫu thuật lần nữa trên mái tóc nâu cắt ngắn.

Cô giật mạnh nó ra trước khi kịp nghĩ. Paul trông ổn rồi, đề phòng trường hợp Jason đang quan sát.

Không phải điều cô cần lo lắng. Paul có thể trông tẻ nhạt, chỉ bởi chiếc Porches đỏ sẽ làm lu mờ bất cứ người đàn ông nào đam mê xe cộ. Jason có thể không để ý đến Sue, hay amidan của cô, nhưng cô gần như chắc chắn rằng anh thích xe cộ.

“Gì thế này?” Paul chồm người ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh dán chặt xuống đôi chân cô. Lúc đầu, cô nghĩ anh đang phê phán trang phục của mình. Sau đó anh cau mày.

Bằng cách nào đó mà anh đoán ra được cô còn hơn cả đang nói chuyện phiếm với một tay cảnh sát tự cao tự đại và đã từng khóa môi trong một nụ hôn nóng bỏng với anh ta?

Anh liếc nhìn đôi dép đung đưa trên ngón tay cô. “Không được đi chân đất!”

Chân đất?

Cô đang ở đây, mặc chiếc áo ngực màu mận đẩy ngực cô lên đến tận mũi và người đàn ông này vẫn chỉ trông thấy đôi chân cô.

Ồ, tuyệt thật đấy, trong hai ngày tới cô sẽ quan hệ với người đàn ông này. Hoặc không, tiếng thì thầm trong cô vang lên. Cô vẫn có thể nói không với anh ta. Nhưng cuộc đời cô sẽ như thế này mãi mãi. Cô sẽ không bao giờ quan hệ lần nào nữa, và cả thế giới sẽ biết điều đó.

Cô liếc nhanh về phía Jason, anh đang đứng đó, tay khoanh lại, nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt sắc bén. Và rồi, anh quay người tiến về phía cửa trước nhà Lacy.

***

“Gã đội mũ tắm trong chiếc Porsche là ai đấy?” Jason đẩy Chase vào bếp, cách xa đám đông.

“À, cậu hỏi Paul à, anh chàng mới của Sue đấy. Cô ấy nói anh chàng lái một chiếc xe đẹp. Tớ không biết vụ mũ tắm.” Chase nhún vai. “Bia không?”

“Ý hay đấy. Đó là một chiếc Porsche, vì Chúa. Và vì cái quái gì mà cậu không nói tớ biết là Sue đang hẹn hò?” Jason lao về phía tủ lạnh và lấy ra một lon bia.

Chase quan sát anh. “Tớ không biết là cậu quan tâm đến Sue đấy.”

“Tớ không quan tâm.” Vặn mở nắp chai, anh ném nó vào bồn rửa với lực đủ mạnh khiến nó va vào bồn sứ trắng. “Nhưng cậu lẽ ra nên nói với tớ.”

“Này, cậu đã nói là cậu không hứng thú nhé. Trong tâm trí tớ thì điều đó có nghĩa là chuyện hẹn hò của cô ấy không đáng quan tâm. Tớ cứ nghĩ…” Chase mỉm cười và giật lấy cái nắp chai từ bồn rửa. “Nếu tớ có thêm tin gì mới, tớ sẽ chia sẻ nó với cậu bởi vì cậu là bạn tốt nhất của tớ, nhưng – ”

“Tớ không có hứng thú. Người phụ nữ đó không thể đứng yên và không bao giờ ngừng nói. Khi tớ hôn cô ấy, cô ấy vẫn cứ nói đủ thứ. Không bao giờ ngừng. Cậu biết khó thế nào khi hôn một cô gái mà cô ấy cứ nói suốt không?”

“À à, thứ lỗi cho tôi!” Giọng Sue vang lên bên Jason. Cô đang đứng nơi ngưỡng cửa, đôi mắt nheo lại, tay chống nạnh, và đôi dép hồng đào đang yên vị trên chân.

Jason tiến lên trước và nhấp một ngụm bia, bởi từ cái nhìn trên gương mặt cô, anh sẽ cần đến nó.

Quỷ thật, từ cái nhìn trên gương mặt cô, anh có thể cần đến sáu chai như thế.

“Hình như tôi đã nói với anh là bỏ lưỡi ra khỏi thanh quản tôi đúng không.” Cô giật lấy chiếc túi xách khỏi bàn ăn sau đó quay sang Chase. “Và nếu anh chia sẻ một mẩu nhỏ xíu ‘chi tiết ngọt ngào’ của tôi với Mr. Deep Throat đây, tôi thề là anh sẽ phải hát giọng nữ cao trong ít nhất một tuần đấy.”

Để lại một vệt hồng đào phía sau, cô xồng xộc lao đi.

Jason đưa chai bia lạnh lên trán và tựa vào bàn bếp.

Chase chờ cho đến khi cửa đóng sầm lại mới dám phá ra cười.

“Ngậm miệng cậu lại được không?” Jason lên tiếng.

“Tớ xin lỗi,” Chase nói. “Nhưng buồn cười quá. Hai người tiến triển tốt đấy. Nhưng cậu nên nhanh lên trước khi gã bác sĩ chân đó vớ được cô ấy. Mẹ cô ấy dặn là nếu trên giường hắn cũng được, Sue nên cưới hắn.”

***

Cuộc gặp mặt mỗi tối thứ 5 hàng tuần với bạn viết lâu năm khiến thần kinh Sue muốn nổ tung. Quả là một tuần lễ vất vả. Nếu chuột chết, anh chàng cảnh sát tồi tệ, và một cơ số chuyện phiền hà là chưa đủ thì Benny Fritz, biên tập viên thứ ba của cô, đang khiến cô phát điên lần nữa.

Cô quan sát Mary và Frank bước khỏi quan ăn. Ánh mắt cô hướng về phía Benny, người vẫn đang nở nụ cười quanh co của mình. “Tráng miệng với tôi nhé.” Lại cái ánh nhìn lóe lên đó trong đôi mắt Benny.

“Xin lỗi nhưng tối thứ năm tôi phải qua làm bánh quy và quây quần với ông bà. Nghi lễ hàng tuần mà. Mọi người rất tôn trọng các nghi lễ.” Sue liếc nhìn hóa đơn.

“Có phải bà ấy là người luôn nấu ăn cho những người trong bệnh viện không?”

“Vâng, nhưng không phải là bánh quy.” Sue để ý thấy lần nữa cái ánh mắt cún con của Benny nhìn mình. Anh ta trông như thể sắp cuộn tròn lại và giơ bụng ra cho cô gãi. Cô không định gãi bụng cho Benny, vuốt ve cái tôi của anh ta hay bất kỳ phần nào khác trên cơ thể đó. Kể từ khi ly thân vợ cách đây một tháng, người đàn ông bốn-mươi-tuổi này luôn có những cử chỉ quá thân mật.

Thành thật mà nói, sự hứng thú của anh ta khiến cô ngạc nhiên. Cô đã gặp vợ Benny, cô và người phụ nữ đó là hai trường phái đối lập hoàn toàn. Như tối và sáng. Lớn và nhỏ. Sue khoác chiếc dây đeo túi xách lên và gửi lại một lời động viên nhỏ. “Chương của anh viết có điểm nhấn đấy. Loại thực vật mà người đàn ông đó ăn là một mối liên hệ rất tốt.”

“Cô không thích thể loại khoa học viễn tưởng. Tôi biết mà.” Anh ta đặt tay lên tay cô.

“Nhưng đó là một câu chuyện hay.” Sue gỡ tay ra khỏi tay anh ta. “Tôi thông cảm với con lừa khi người ngoài hành tinh ăn mất con nó.” Cô thích Benny, đánh giá của anh ta với công việc của cô, ngưỡng mộ tài năng văn chương của anh ta, nếu không có cái lối cư xử đó. Hầu hết những câu chuyện về người ngoài hành tinh một mắt của anh ta luôn được xuất bản đều đặn.

“Tôi sẽ nhận lời khen,” anh ta nói. “Khi một phụ nữ xinh đẹp nói điều gì đó tốt đẹp, bạn không nên tranh luận.”

Sue cười mỉm. Benny không hẳn xấu xí, nhưng ngay khi vợ ông ta tha thứ cho việc ông ta không để ý đến kiểu tóc mới của cô ấy, hay bất cứ chuyện ngớ ngẩn nào họ đã tranh cãi, họ sẽ lại quay về với nhau.

Tất cả những gì Sue phải làm là ngăn cản anh ta cho đến khi họ tìm lại được tình yêu hai mươi năm qua, hy vọng điều đó không làm tổn thương cái tôi của anh ta hay ảnh hưởng đến sự năng động trong những lời phê bình.

Benny nháy mắt với cô. “Liệu tôi có thể đưa truyện của mình đến chỗ cô khi đã hoàn thành nó không?”

“Hoặc anh có thể gửi email cũng được.”

Cô lỉnh ra khỏi nhà hàng, đặt tiền trên quầy, và vẫy tay với cô hầu bàn trẻ đang mang thai.

Tự hỏi về tình trạng cô gái trẻ, Sue trả tiền hóa đơn của mình và liếc nhìn Benny. “Gặp lại sau nhé.”

Anh ta bước theo cô. Không khí oi bức của tháng bảy chào đón họ khi cánh cửa đóng lại gửi một làn hơi điều hòa cuối cùng theo không khí.

“Tóc cô thơm quá.” Bàn tay anh ta đang ấn vào lưng cô; nghiêng đầu xuống cho đến khi hơi thở của anh ta, mang theo chút hương nóng ẩm của không khí đêm, quét qua thái dương cô.

Anh ta đang cố hôn cô. Cô không thể đối phó với điều này bây giờ. Cô có việc khác quan trọng hơn – như việc cô nên hay không nên đi Mexico và có một cơn cực khoái giả. Cũng như lý do tại sao cô dành cả ngày hôm qua tức điên lên với Jason Dodd thay vì làm việc với cuốn sách mới của mình. Thêm hai cuộc điện thoại treo máy nữa cô nhận được hôm nay và cố gắng tìm hiểu xem nó có bất kỳ mối liên hệ nào với con chuột chết không, và một nụ hôn từ Benny có thể là giới hạn cuối cùng của cô. Và khi cô đến giới hạn, cô sẽ cư xử tồi tệ như mẹ cô mất. Khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem. Điều đó thật chẳng đẹp đẽ gì.

Cũng không phải có ai đó thực sự muốn hù dọa cô, ai đó đã đọc bản thảo chưa xuất bản của cô. Cũng có thể là ai đó trong nhóm của cô. Liệu có thể nào là Benny gửi con chuột đó?

Hông anh ta đang cọ vào hông cô.

Sự ngờ vực khiến dạ dày cô lộn nhào. Sau đó tan biến. Người đàn ông này sẽ dành thời gian mà tưởng tượng ra một loài thực vật ăn thịt người. Quái đản, phải, nhưng không mất trí đến mức gửi một con chuột chết. Benny là huấn luyện viên đội bóng Little League của con trai và bán Kinh thánh bán thời gian để tăng thêm thu nhập.

Ông ta lại nhìn cô lần nữa, và liếm môi dưới, nhắc cô về người ngoài hành tinh của ông ta trước khi nó nuốt chửng con lừa con. Không phải một người mất trí, nhưng đủ cô đơn để cố gắng hôn cô.

Hai từ bắn xuyên qua đầu cô: Chó chết.

Cô lùi lại. “Ghê quá.” Cô đưa một ngón tay vào miệng.

“Gì cơ?” Benny hỏi.

“Không có gì, chỉ là một miếng thịt đang giắt vào kẽ răng tôi cả tuần nay rồi. Vị như chó chết ấy. Chắc tôi phải dùng loại chỉ nha khoa tốt hơn thôi.” Sue vẫy vẫy tay trước mặt cô.

Anh ta quay đi. “Xe tôi đây rồi. Hẹn gặp lại cô…sau.”

Sue nín cười. Cô đã không sử dụng cái mánh khóe này trong nhiều năm rồi. “Chào nhé.” Lấy chìa khóa trong túi ra, cô bước về phía bãi đậu xe sau nhà hàng. Màn đêm đột nhiên trở nên đen hơn và yên tĩnh hơn.

Tim cô nện như tiếng trống trong nhạc nền phim Jaws, cô vội vã như một người phụ nữ mặc đồ trắng đang cố tìm một chiếc tampon. Cô đang quá vội vã. Không phải để tìm tampon, mà để sớm về với ông bà mình, và rồi còn phải về đóng gói đồ đạc hoặc gọi cho Paul để hủy chuyến đi Mexico.

Đã đến lúc hoặc nấu nướng hoặc biến khỏi bếp. Cô rất tệ trong chuyện bếp núc. Nhưng chết tiệt, cô đang quá thiếu thốn một tình bạn khác giới. Benny không tính. Rõ ràng là Paul cũng không. Tiếng dép cô gõ trên vỉa hè dường như được khuếch đại bởi bóng tối – màn đêm đen kịt trong miền Texan ẩm ướt.

Những lọn tóc nơi gáy cô dựng đứng cùng lúc điện thoại reo vang. Giật nó khỏi túi xách, cô nhấn nút nghe. “Hello.”

Không có lời đáp. Không một lời. Và sau đó là tiếng cúp máy.

Cô nheo mắt nhìn số gọi đến. Số ẩn. Cô bước thêm một bước nữa.

Chỉ cần có thế, cô nhớ lại một cảnh trong cuốn sách của mình, nơi một nạn nhân bị bắt cóc trong bãi đậu xe.

Cô nếm thấy vị sợ hãi nơi đầu lưỡi.

Sue nhào tới chỗ chiếc xe, run rẩy kích động. “Mình đúng là đồ ngớ ngẩn,” cô lẩm bẩm… nhưng rồi cô nghe thấy nó.

Tiếng bước chân. Dò dẫm với chùm chìa khóa, cô muốn nhấn nút mở cửa, nhưng hai tay cô đang run lên. Chùm chìa rơi xoảng xuống vỉa hè.

Tiếng bước chân tới gần hơn.

Tiếng nhạc phim Jaws tăng lên dồn dập trong đầu. Có lẽ cô không hề ngớ ngẩn. Hơi thở nghẹn lại, cô run như cầy sấy khi bỏ chạy xa khỏi ô tô của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.