Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 50: Tiểu ngọc



Ra khỏi cốc, dọc đường đi mọi người rất
cẩn thận, cuối cùng cho đến khi mặt trời lặn đã đi xa khỏi song tú sơn
và đến một tiểu trấn, Đinh Cương lấy chút ngân lượng ra đưa cho một
người đi mua quan tài, đoàn người hỗ trợ an táng ông lão xấu số, cả quá
trình đó cô gái kia không nói một câu nào, chỉ yên lặng khóc, mọi người
thấy đều đau lòng.

Trong bãi đất hoang rộng lớn có một nấm
mộ nho nhỏ, một bóng hình gầy nhỏ quỳ trước nấm mộ đó càng tăng thêm vẻ
hoang vắng, Tuệ nương muốn bước đến nâng cô gái dậy, nhưng cô gái giãy
dụa, Tuệ nương thở dài, lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, lại kéo mạnh cô gái
đứng lên “tiểu muội à, chúng ta phải đi thôi, người đã chết không thể
sống lại được, người còn sống thì cần phải sống, đi thôi.”

Những người này đều là người thiện lương, xem ra họ đã muốn thu nhận cô gái này rồi, giống như lúc trước đã tiếp
nhận tôi, những người cùng đường thường có sự đồng cảm.

Đoàn người trở lại trấn lúc trời đã tối,
tìm một khách điếm đơn sơ ngủ trọ một đêm, ăn chút lương khô rồi ai nấy
đều tự về phòng nghỉ ngơi. Dọc đường đi chủ yếu là ăn và ngủ, nam nữ lẫn lộn chẳng có cảm giác gì, giờ đã tới khách điếm, tôi chỉ có thể đến
phòng có đàn ông để nghỉ ngơi, tuy rằng mọi người đều mặc quần áo đi ngủ nhưng tôi vẫn cảm giác không được tự nhiên, cho nên không ngủ được, bèn lặng lẽ đi ra ngoài, bên ngoài ánh trăng đã lên cao.

Ngồi bên ngoài được một lúc, tôi chợt
nghe ở phòng khách có tiếng động cửa, người ngủ trọ không nhiều, hôm nay chỉ có chúng tôi thôi, gian phòng khách này chỉ có phụ nữ ngủ. Tôi chạy nhanh đứng sát vào tường thấy một bóng nhỏ gầy từ trong phòng đi ra, đi đến trong viện, dừng lại, quỳ xuống, hướng về mấy cửa phòng vái mấy
cái, “…Các người đều là người tốt, Tiểu Ngọc kiếp sau báo đáp…” Nói xong liền ra khỏi khách điếm.

Tôi sợ cô ấy gặp chuyện không may liền
lặng lẽ đi theo sau. Cô ấy ra khỏi trấn, đến trước mộ ông nội, quỳ
xuống, khóc nghẹn ngào một lúc, rồi đứng lên, vẻ mặt hoảng hốt hướng đi
lên núi.

Thấy hành động đó của cô gái, tôi chắc cô ấy lên núi tám chín phần là muốn tìm cái chết.

“Đứng lại.” Tôi hét lên, làm Tiểu Ngọc giật mình, sau đó bối rối khi thấy tôi.

“Không muốn sống nữa sao? Cho dù muốn
chết thì cũng phải có ý nghĩa một chút, dù sao cô cũng đã không muốn
sống nữa, vậy không bằng hãy mang lại lợi ích cho mọi người, cô cũng
thấy Tuệ nương và mọi người sống qua ngày thật không dễ dàng gì, tôi
thấy không bằng cô đem bán mình đi, sau khi Tuệ nương kiếm được chút
tiền rồi thì hãy đi tìm cái chết, như vậy đối với tất cả mọi người đều
tốt. Cô nói xem có đúng không?” Tôi lạnh lùng nói.

Tiểu Ngọc đứng ngây ra, không ngờ tôi lại nói những lời như vậy.

Tôi liếc cô ấy, nói tiếp: “Chết, chỉ biết chết thôi, con người cô chỉ có như thế, hôm nay tôi không nên đến cứu
cô, lãng phí cả thời gian mọi người.”

Dưới ánh trăng, khuông mặt của Tiểu Ngọc
càng tái nhợt, trong mắt lóe lên ngọn lửa. Cô ấy lẳng lặng nhìn tôi rất
lâu, sau đó cúi đầu nói: “Tôi biết huynh cố ý nói như vậy là vì tôi, cám ơn huynh.”

Tôi thở phào, cô gái khá thông minh,
“Tiểu Ngọc, đừng làm như vậy nữa, cô còn trẻ như vậy, không nên bởi vì
chuyện xảy ra với mình mà tự kết thúc sinh mệnh của mình, từ từ rồi cô
sẽ hiểu, trong cuộc sống còn những cái quan trọng hơn rất nhiều.”

Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm
vào tôi, nước mắt chan chứa, khóc to: “Huynh không phải là tôi, đương
nhiên đối với huynh cái gì cũng không quan trọng, ông nội đã chết, ông
bởi vì tôi mà chết, hiện giờ trên đời này tôi không còn người thân nào
cả, lại bị một tên sơn tặc vũ nhục, tôi còn sống trên đời này làm gì
chứ? Huynh nói cho tôi biết đi, tôi còn sống trên đời này để làm gì?”

“Đúng vậy, cô rất đáng thương, cô bị
người khác vũ nhục, người thân của cô không còn, cô liền không muốn sống nữa đúng không? Cô nghĩ là trên đời này chỉ có mình cô là đáng thương , cho nên cô không muốn sống chăng, cô muốn đi tìm cái chết, cô cho là
mọi người ai cũng sống thoải mái sao?” Tôi đã khộng khống chế được tâm
trạng của mình, quát lên, “Mỗi người ai cũng có chuyện đau lòng của bản
thân, người nào cũng không có lý do để sống, vậy không người nào có thể
kiên cường mà sống tiếp sao? Nếu chết đơn giản như vậy, tất cả mọi người đi tìm cái chết hết đi, chết rồi thì hết, không còn trách nhiệm gì,
không còn vướng bận gì, mọi người không ai phải chịu trách nhiệm về cái
chết của mình.”

Tôi loạng choạng xô vai của Tiểu Ngọc,
nước mắt cũng chảy xuống ràn rụa, những chuyện đã xảy ra, tôi cũng không muốn sống nữa, tôi đã từng nghĩ mình muốn chết, chết đi rồi, ít nhất
còn có Nam Cung Vân làm bạn, chết rồi, mình sẽ không cần phải làm ra vẻ
kiên cường sống trên đời này nữa.

Nước mắt bị kìm nén của nhiều ngày qua liền tuôn như mưa, rốt cuộc tôi đã không khống chế được nữa.

Tiểu Ngọc bị biểu hiện của tôi làm cho
sững sờ, mở tròn mắt kinh ngạc nhìn tôi, cô ấy nhìn thấy suối nước mắt
của tôi, đại khái cũng có thể đoán ra tôi đã trải qua những đau thương
vô bờ.

Qua rất lâu, tôi mời dần dần bình tĩnh
trở lại, phát hiện ra mình có chút thất thố, liền đưa tay ôm choàng lấy
bả vai của Tiểu Ngọc, lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Hạnh phúc
của mọi người đều giống nhau, nhưng mỗi bất hạnh lại rất khác nhau… Đã
từng có một người, chỉ trong một đêm mất đi tất cả người thân của mình,
cũng đã từng bị vũ nhục, tại đây cũng đã từng mất đi một người quan
trọng nhất trong đời mình, nhưng cô ấy vẫn phải sống, cô ấy cũng rất
muốn chết, chết rất đơn giản, nhưng cô ấy biết chết là việc làm vô cùng
ích kỷ, cho nên không thể chết được, cô ấy chỉ có thể lựa chọn tiếp tục
kiên cường sống, chết vì người, sống cũng vì người, không có lựa chọn
nào khác…Nếu như cô muốn trốn tránh, vậy thì hãy chọn cái chết, nhưng
trước khi cô chết, cô hãy nghĩ đến ông nội cô ở trên trời sẽ không hy
vọng cô đi tìm cái chết.”

Tôi nói xong liền trở về, không quay lại
nhìn Tiểu Ngọc, nếu như cô ấy thực sự muốn chết, cho dù hiện giờ tôi có
thể ngăn cản cô ấy, nhưng sau này cô ấy vẫn sẽ tìm cách để tự tử.

Tôi bước đi một mình, không quay đầu
lại,chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân rất nhẹ, tôi cười cười, Tiểu
Ngọc là cô gái thông mình, cô ấy biết nên làm gì.

Ngày hôm sau, mọi người lại bắt đầu cuộc
hành tình, tôi và Tiểu Ngọc không ai nhắc lại chuyện tối qua, Tiểu Ngọc
không còn trầm mặc nữa, rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người, tôi thì
vẫn trầm mặc ít nói như trước, ngoại trừ những lần hướng dẫn mấy cô gái
tập hát, còn lại rất ít nói chuyện, Đinh Cương và Tuệ nương đã quen với
tính cách này của tôi, hơn nữa cũng hiểu biết mà không hỏi chuyện của
tôi, làm tôi trên đường đi trả thù cảm thấy rất thoải mái, chỉ có Hổ tử
là thường xuyên nói chuyện với tôi, quấn quýt lấy tôi, bảo tôi kể cho
cậu nghe những câu chuyện võ hiệp, khi bị cậu bé quấn chặt lấy, tôi liền tha hồ kể vài câu chuyện trong tiểu thuyết võ hiệp để ứng phó với cậu,
lúc này Tiểu Ngọc cũng lẳng lặng đến bên cạnh ngồi nghe.

Có lẽ bởi vì bộ quần áo cũ nát quý báu và hai cái mặt nạ kia, có lẽ là vì cô gái kia có cảnh ngộ khá giống tôi,
tôi đối với Tiểu Ngọc có cảm giác rất thân thiết, cũng có thể nhận ra,
từ sau đêm hôm đó, Tiểu Ngọc đối với tôi không khác gì người thân.

Trên đường đi không còn gặp nguy hiểm gì
nữa, tiến vào nước Hung nô, dân cư đông đúc hơn, không giống như trước
kia tôi cho rằng họ giống dân tộc du mục, phong tục nước Hung nô và nước Chu không có gì khác nhau lắm, ngoại trừ họ có xu hướng ăn mặc ngắn gọn hơn, hơn nữa người dân ở đây họ phóng khoáng hơn, nhìn không thấy khác
nhau mấy.

Rời khỏi vùng núi đi về vùng phía nam,
đường đi càng dễ dàng, hành trình càng nhanh hơn, không tới mấy ngày mà
chúng tôi đã tới vùng trung bộ của nước Hung Nô, kinh thành đông đúc,
rất xứng với danh thành vinh hoa.

Tường thành cao lớn cùng cửa thành nguy
nga xa xa trông lại, trên mặt tôi không biểu hiện gì nhưng trong lòng
thì dậy sóng, rốt cục đã tới rồi, Việt nhi, mẹ tới cứu con đây.

“Công tử xem đi, chúng ta tới rồi.” Hổ tử vui vẻ chạy tới trước mặt tôi, chỉ vào cửa thành xa xa nói: “Cửa thành
thật là cao! Đệ chưa từng thấy gì cao như vậy.”

Tôi cười, tóm lấy cậu bé, tới địa phương mới đương nhiên rất hưng phấn, “Đừng chạy loạn, đông người quá, đừng nghịch.”

Vừa dứt lời, đằng sau vang lên tiếng hét
của đám đông, có tiếng vó ngựa dồn dập vang đến, một đám bụi đất từ xa
cuốn đến, giờ lại đang là buổi sáng, trên đường người đi lại rất đông
đúc, người kia cũng không giảm tốc độ, vẫn vung roi da ruổi ngựa gia
tốc, thỉnh thoảng lại dùng roi vụt người qua đường, miệng quát: “Tránh
ra, dân đen, tránh ra.” Giọng nói thánh thót, dĩ nhiên là một cô gái,
trong nháy mắt cả người lẫn ngựa hiện ra trước mặt, mọi người trên đường hốt hoảng tránh, tiếng người kêu, tiếng trẻ con khóc loạn cả lên.

Tôi vốn đi sau cùng đoàn hát, Hổ tử đã
chạy tới đi cùng tôi đang ở giữa đường, tôi vội vàng tóm lấy Hổ tử tránh sang một bên để tránh bị ngựa đụng vào, nhưng vẫn chậm một chút, roi
ngựa đã tới, tôi chỉ kịp ôm Hổ tử vào lòng, dùng vai chắn roi ngựa, cơn
đau đớn truyền đến, tôi hít sâu, quay lại tức giận nhìn cô gái kia.

Cô ta rất trẻ, quần áo đẹp đẽ, khí thế
ngang ngược kiêu ngạo, chắc không ngờ tôi lại dám tỏ thái độ căm tức
mình như thế, cô ta giật mình, lông mày dựng ngược, lại quất roi đến,
quát: ‘Dân đen! Dám chặn đường đi của ta.”

Tôi vội đưa cánh tay ra chắn roi, trên
tay lại bị đánh trúng một roi nữa, rất mạnh, trên đường lại vang lên
tiếng vó ngựa, cô ta quay đầu lại nhìn, đắc ý cười về phía đó: “Ngươi
không đuổi kịp ta.” Nói xong, không để ý tới chúng tôi, lại ruổi ngựa
chạy tới cửa thành.

Phía sau có người đuổi tới, tôi nhanh
chóng kéo Hổ tử sang một bên, ngựa dừng lại bên cạnh tôi, tôi kinh ngạc, một người đàn ông anh tuấn tuổi chừng hơn hai mươi tuổi đang nhìn tôi,
đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên sự trêu trọc, bị anh ta nhìn làm tôi
ngượng ngùng, tôi quay đi… Không ngờ anh ta cúi người xuống, dùng roi
ngựa nâng khuôn mặt của tôi lên: “Là nam nhân hay nữ nhân vậy?”

Tôi đẩy roi ngựa của anh ta ra, lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Cút.”

Anh ta biến sắc, trong mắt hiện lên sự
hung dữ, tức giận, nhưng đột nhiên lại nở nụ cười, nói: “Đáng tiếc.” Rồi không để ý tới tôi, thẳng người lên rồi tiếp tục đuổi theo cô gái đang
chạy phía trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.