Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 3 - Chương 16



“Sao phải cố chấp như vậy, Đan thống lĩnh còn nhớ bần đạo không?”

Đan Hoành hướng theo nơi thanh âm phát ra nhìn, kia chính là cái kẻ đã mất tích mấy ngày Huyền cơ đạo sĩ, Đan Hoành đi tới kéo áo Huyền cơ đạo sĩ, nợ nần của bọn hắn còn chưa có tính xong nha!

“Đạo sĩ đáng chết, ngươi hại ta, nghe thì có vẻ ngươi giúp ta, đưa cho ta cái thứ thuốc chết tiệt kia, để ta bị…” Đan Hoành liếc mắt thấy lão cha hắn vẫn còn đứng ở bên cạnh, câu kế tiếp không dám nói ra, liền kéo áo hắn ra một góc nói.

“ Đợi phụ mẫu ta rời đi, nợ nần với ngươi ta tính đủ” Đan Hoành oán giận nói.

Đan Hổ nhìn chằm chằm đạo sĩ, thầm nghĩ hình như lão có quen y.

“Khoảng 25 năm trước, cách ngoại thành phía Bắc năm dặm, bên sườn núi, ngươi có cứu một đạo sĩ, còn nhớ rõ không? Ân công thực sự là quý nhân hay quên”

“Ngươi là…thần tiên sống! Đại ân nhân của Đan gia! Không ngờ nhiều năm như vậy chúng ta có thể gặp mặt”

Đan Hổ kích động đi tới phía trước, đi ngang qua Đan Hoành, kéo tay đang nắm cổ áo đạo sĩ ra, ấn đầu hắn xuống, lệnh hắn thi lễ cảm tạ ân nhân.

“A Hoành a, người này trước kia ta thường xuyên kể với ngươi, chính là đại ân nhân của Đan gia chúng ta, đạo trưởng, ngài xem, nhờ ngài làm phép ta mới có thể sinh ra tiểu tử bất hiếu này, ngài xem nó có giống ta không?”

“Giống, tính tình hắn cùng ngài giống nhau như đúc.”

Vừa thô bạo lại nóng nảy, thật may mà bộ dáng không giống y, nếu không Hoàng đế thực sự thảm vô cùng, chỉ cần tưởng tượng việc Đan Hoành có khuôn mặt giống cha hắn, râu ria lởm chởm, cộng thêm cái đầu tóc bù xù kia, thật không biết Hoàng đế phải làm thế nào.

“Hắc hắc”. Nghe người ta nói nhi tử giống lão, Đan Hổ ngây ngô cười.

“Thối lắm”. Đan Hoành không cho là đúng nhỏ giọng phản bác, lão đạo sĩ kia thực sự là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, thật sự giỏi nịnh (giống câu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy a J)

“Đạo trưởng, được gặp lại ngài ở đây thật tốt, hiện tại ta có một nan đề không giải quyết được, không bằng chúng ta qua bên kia nói chuyện, A Hoành, rót trà.”

“Ta rót trà? Ta không khiến lão ói ra nước đã là may cho lão rồi!”

“Sao ngươi lại có thái độ như vậy với thần tiên sống?”

“Ngươi thử hỏi lão xem lão đã làm gì ta.”

“Ngươi là một tiểu vương bát đản!”

“Đúng vậy, thế cha của một tiểu vương bát đản thì là cái gì?”

“Ngươi muốn ăn đòn?” Càng nói càng tức, chả mấy chốc mà Đan Hoành cùng cha hắn chuẩn bị động thủ.

Huyền Cơ đạo trưởng vội đứng dậy can ngăn “Chậm đã, chậm đã, chuyện gì cũng từ từ, Tiểu An rót trà, ân công, chúng ta ra chỗ chòi nghỉ nói chuyện, Đan Hoành, ngươi qua báo với mẫu thân ngươi một tiếng .”

“Hừ!”

“Hừ!”

Đan Hoành cùng lão cha hắn mỗi người miết đầu về một phía, bộ dạng không để đối phương vào mắt.

Đan Hổ đi tới chòi nghỉ, vừa đi vừa oán giận nói “Sau này sẽ cho ngươi một trận”.

“Ngươi nghĩ rằng ta sợ sao?” Đan Hoành trở về chỗ mẫu thân hắn đang đứng.

Đan Hổ sau khi cùng đạo sĩ tới chòi nghỉ, vừa ngồi xuống liền khẩn cấp đặt câu hỏi.

“ Đạo trưởng, ngài nói xem ta đã tạo nghiệt gì chứ, vất vả lắm mới có nhi tử, Hoàng đế lại không cho nó cưới vợ, đứa nhỏ này sinh ra chẳng phải phí công rồi sao?”

“Không phí công, ít nhất hương khỏi của Đan gia cũng không đoạn trong tay ngươi”.

“Thế nhưng lại đoạn trong tay nhi tử của ta a, như vậy cũng không được a, chỉ cần ta còn sống một ngày, nhất định phải nhìn tôn tử được sinh ra, bằng không sau này ta không mặt mũi nào gặp tổ tông”.

“Tôn tử của ngươi được sinh ra thì ta sẽ không mặt mũi nào gặp tổ tông”.

“Đạo trưởng, ngài nói thế là có ý gì?”

“Ngày đó ta sửa mệnh hài tử của ngươi thực sự là ta sai rồi, ngươi tiến cung có nghe thấy tin đồn gì không?”

“Có, có một lão đầu nói với ta mấy chuyện kì quái”.

“Vậy nếu chuyện y nói đều là sự thật thì sao?”

“Không thể nào!? Chẳng lẽ A Hoành và Hoàng đế thực sự là…”

“Bần đạo chỉ có thể nói, việc này vốn là thiên định, A Hoành và Hoàng đế là nhân duyên thiên định, muôn đời bên nhau, việc này không ai có thể thay đổi được”.

“Thế nhưng hài tử ta sinh chính là nam a, hơn nữa với nam nhân, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, y là Hoàng đế thì sao, tới phò mã cũng có tiểu thiếp bên người a, hơn nữa y còn có 9 nhi tử, sao lại không để A Hoành nhà ta có một nhi tử chứ? Này thật sự chẳng phải là quá bá đạo đi?”

“Đan lão đệ, ngươi không nên cứ khăng khăng một mực như vậy, sai một lần cũng không thể tiếp tục sai nữa, như vậy chẳng phải là được rồi sao? Ngươi có nhi tử, sau này không lo không ai hương khói, hơn nữa Đan Hoành vốn là nữ mệnh, tổ tiên của nguơi sẽ không trách ngươi đâu”.

“Không được, ta còn chưa chết nhất định sẽ tìm cách khiến hắn sinh là tôn tử cho ta”.

“Thật quá cố chấp, bần đạo chỉ có thể nói với ngươi, cho dù ngài có nỗ lực tới thế nào ngài cũng không thành công, đừng quá cố chấp như vậy nữa”.

“Ta không tin, nam nhân còn dục vọng? Thế nào rồi cũng phải cứng lên.Ta tin rằng, Đan Hoành vốn thông minh, sẽ có ngày hắn nghĩ thông suốt ”.

Huyền Cơ đạo trưởng vừa nghe vừa thấy không đúng, Hoàng đế là long, Đan Hoành là phượng, chẳng lẽ có gì đó hiểu lầm? “Cái này…” Huyền Cơ đạo sĩ vốn còn muốn đặt câu hỏi, lúc này một người thái giám đi tới, báo là trong Tử Uyển đã chuẩn bị xong ngọ thiện, Hoàng đế đang chờ Đan lão gia tới dùng bữa.

Chờ người trong Đan gia đi hết, đạo sĩ liền bấm đốt tính quẻ, loạn a loạn, hình như lão vừa tính ra cái gì đó thật sự là loạn, quên đi, đây là chuyện của Đan Hoành cùng Hoàng đế, chỉ cần bọn họ bên nhau, thì dù ai là long, ai là phượng cũng không phải chuyện của lão.

Đan nhân được Hoàng đế mời an tọa.

Đan Hoành vốn bị an bài ngồi cạnh cha hắn, đây là Tiểu Tuyền Tử cố ý an bài. Trước đây Đan Hoành đều là ngồi cạnh Hoàng đế, như vậy vốn là không hợp quy củ, trước đây y cũng không để ý tới bởi vì được Hoàng đế đặc biệt chuẩn, hơn nữa lúc Hoàng đế dùng bữa chung quanh đều là cung nhân, ai dám nói gì? Thế nhưng hôm nay còn có người ngoài, để người ngoài nói ra thì không hay lắm, bởi vậy mới an bài Đan Hoành ngồi chỗ đó.

Nhưng sau khi Hoàng đế ngồi xuống liền cảm giác không được tự nhiên, lúc này mới để ý thấy Đan Hoành ngồi xa y quá, có chút không thích ứng.

Hoàng đế đưa tay về phía bên cạnh y nói: “Hoành khanh ngồi đây”.

Hoàng đế ra hiệu cho tiểu thái giám mang một chiếc ghế nữa đặt bên cạnh y.

Tiểu Tuyền Tử liền tiến nhanh vài bước, ghé tai Hoàng đế nói: “ Hoàng thượng, có người ngồi ngang bằng với ngài là không hợp quy củ, bởi vậy nô tài mới an bài Hoành chủ tử ngồi bên kia”.

Hoàng đế cười cười “Không sao, Đan gia không phải ngoại nhân, trẫm đã quen với việc có hắn ngồi bên cạnh, thỉnh hắn tới đây đi”.

Tiểu Tuyền Tử bất đắc dĩ đi tới, thỉnh Đan Hoành đổi chỗ, Đan Hoành cảm thấy đổi chỗ thật là phiền phức, chẳng phải là ăn sao? Còn không chịu để hắn yên thân một chút, hắn muốn chuyển bàn ăn, Hoàng đế lại không đồng ý, nói không ai đổi như vậy, người ta thấy được sẽ cười cho, nói cái gì là vị trí cố định, vậy chỗ ngồi của hắn phải di chuyển thì có thế sao? Đan Hoành lão đại không vui đứng lên chuyển chỗ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.