Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 22: Làm công ở tửu lâu



” Trời ạ , nương ,
nương , người mau ra đây xem a ! Tỷ tỷ câu được hai con cá lớn về .”
Giang Lăng về nhà , vừa buông thùng nước xuống , Giang Đào liền kêu to
lên .

” A , phải không , để ta nhìn xem .” Không
đợi Giang Lăng lên tiếng , Lí Thanh Hà liền chống quải trượng từ trong
phòng đi ra .

Nhìn đến hai con cá trong thùng , nàng
cũng hưng phấn giống như Giang Đào ” Lúc này có thể có cá ăn ” . Nói
xong còn không quên khen ngợi Giang Lăng một câu : ” Lăng Nhi , ngươi
thật có khả năng .”

” Đúng vậy , đúng vậy , tỷ tỷ , ngươi quá lợi hại .” Giang Đào hét lên ” Tỷ , ngươi dạy ta câu cá đi ! ”

” Được , suốt ngày đọc sách , đối với thân thể cũng không tốt , thỉnh
thoảng làm chút việc cũng không sai .” Giang Lăng cười nói : ” Chờ ta
mua gạo về nấu cơm xong , ta sẽ dạy ngươi .”

Lí Thanh
Hà thấy trước mặt đồ ăn mặn , đồ ăn chay đều có , lúc này mới nhớ đến
nhà đã hết sạch gạo , liền chạy nhanh về phòng lấy mười đồng tiền đưa
cho Giang Lăng . Cũng nói vị trí sạp bán gạo ở trấn trên cho Giang Lăng
biết .

Cầm tiền ra cửa , Giang Lăng không đi trấn
trên , mà là thẳng đến nhà Vương đại nương . Kiếp trước không phải quan
tâm dầu , muối , củi , gạo . Kiếp này có một gia đình cần phải lo ,
Giang Lăng lúc nào cũng suy nghĩ làm sao tiết kiệm được tiền .

Tuy rằng tiền là vật ngoài thân , xài hết thì lại kiếm , nhưng trên lưng
còn mang nợ , mà phương pháp kiếm ra tiền đều không có , đành phải tiết
kiệm từng chút một .

Giang Lăng đến nhà Vương đại
nương , không vì cái gì khác , chỉ vì mua gạo . Nàng nghĩ người trong
thôn có ruộng sản xuất , lương thực ăn không hết , tự nhiên là muốn bán
đi . Bọn họ bán cho tiệm gạo , nàng lại đến tiệm gạo mua trở về , này
không phải là không công kiếm tiền lời cho tiệm gạo hay sao ?

Lại nói , quê nhà hương thân , còn có Vương đại nương giúp đỡ , nàng mua gạo này có lợi chứ không hại .

Đến nhà Vương đại nương , nàng vừa nghe xong ý tưởng này của Giang Lăng ,
liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi : ” Cô nương đây mới gặp qua ngày đã giỏi như vậy . Chúng ta là người nghèo , trên tay không thể buông lỏng , một đồng tiền thừa cũng không xong , phải biết tính toán tỉ mỉ . ”

Lại nói : ” Nhà của ta ruộng không nhiều lắm , người cũng không ít ,
lương thực cũng vừa đủ ăn . Nhưng mà không quan hệ , trong thôn này có
mấy nhà ruộng nhiều mà người lại ít , bình thường còn có lương thực bán
cho sạp gạo đi , ngươi đi mua như vậy họ càng cao hứng .Vừa vặn cách nhà của ngươi không xa , nhà Lưu Đại Hoè trong nhà còn có lương thực , ta
mang ngươi đi .”

” Lưu Đại Hòe ? ” Giang Lăng nghe đến tên người này , nhớ đến Vương đại nương từng nhắc đến nhà này muốn
cùng nhà mình kết thân , ngừng chân một chút , nói : ” Cái kia ….. ta
đi thật không tiện .”

Vương đại nương nhìn bộ dáng khó xử của Giang Lăng , giật mình tỉnh ngộ , vỗ
tay nói : ” Xem ta hồ đồ này , quả thật ngươi đi không tiện đi , làm cho ngươi lo lắng rồi .” Nói xong nhìn hai tay Giang Lăng trống trơn ,
Vương đại nương vô nhà lấy theo một cái túi , nói : ” Đi thôi , ngươi đi về trước , ta giúp ngươi mua gạo về nhà , như vậy không cần chỉ có nắm
gạo mà chuyển tới chuyển lui . Nhưng mà ngươi muốn mua kê hay là gạo đã
giã sạch ? ”

” Mua gạo giã tốt đi ” . Giang Lăng đem tiền đưa cho nàng , lại nói : ” Đại nương , con chó nhỏ kia hiện tại ta ôm nó về đi . ”

” Được ” . Vương đại nương nói xong hướng về phòng kêu ” Hoa nhỏ ” . Chó nhỏ kia liền chạy đi ra , phía sau còn có thêm hai con chó nhỏ khác . Mà lão hắc không biết đã chạy đi đâu .

” Trở về ” . Vương đại nương hướng hai con chó
nhỏ kia phất phất tay , ôm lấy hoa nhỏ đưa cho Giang Lăng . Giang Lăng
nhìn nó cũng sạch sẽ , vươn tay nhận lấy . Hoa nhỏ mở to đôi mắt đen
nhánh , ngoan ngoãn ghé vào lòng Giang Lăng không ầm ĩ , cũng không náo
động .

Hai người cùng nhau đi đến sườn núi , Vương đại nương theo hướng nhà Lưu gia mà đi , Giang Lăng ôm con chó nhỏ , một
mình bước nhanh về nhà .

Qua không bao lâu ,
Vương đại nương thuận lợi đem theo một túi gạo vào sân , phía sau còn có một người phụ nữ đi theo , vừa đi vừa cắn hạt dưa .

Người phụ nữ kia khoảng hơn bốn mươi tuổi , dáng người cao cao mạnh
khoẻ , mặc quần áo tơ lụa hơi cũ , sắc màu đỏ tươi . Người đó da hơi đen , còn trát thêm một lớp phấn , trên đầu trâm cài là hai đóa châu hoa .
Xem ra không giống nông phụ trong thôn .

” Đại
nương , nhanh như vậy ? ” Giang Lăng đang giặt quần áo , thấy hai người
tiến vào , liền rửa sạch tay , đi qua nhận lấy bao gạo trên tay Vương
đại nương .

” Việc nhỏ mà , vô cùng
đơn giản .” Vương đại nương cười , chỉ vào phía sau , người phụ nữ kia
đang muốn nói chuyện , người đó lại nhìn Giang Lăng từ trên xuống , nói : ” Đây là Giang gia vị cô nương kia ? ”

” Đúng vậy , đừng nhìn Giang cô nương tuổi còn nhỏ , nhưng mà rất giỏi đó . Nương
của nàng bị thương ở chân , hiện tại trong nhà trong ngoài đều là nàng thu xếp đó .” Vương đại nương cười nói .

Phụ nhân
kia lại đánh giá Giang Lăng , khinh thường bĩu môi , cũng không đợi
người ta mời , đi thẳng đến giữa nhà , bản thân nhìn quanh hết vật dụng
trong nhà , đột nhiên lùi về sau phun ra một xác hạt dưa ” Phốc ” , một
tiếng ói ra , cười lạnh .

” Ta còn tưởng rằng
dòng dõi thư hương là cái gì rất giỏi đâu , hiện thời xem ra cũng không
có gì hơn cái này , chỉ là một cái danh mục nát , còn lên mặt giỏi giang cái gì ” . Nói xong xoay qua phía Vương đại nương lớn tiếng nói : ” Đi
thôi .” Liền lắc mông đi ra sân .

” Đây là nữ nhân
nhà Lưu Đại Hoè , luôn luôn hỏi ta vì sao mua gạo , ta bất đắc dĩ đành
phải nói mua giúp các ngươi , nàng liền muốn đi theo nhìn xem , không
nghĩ đến là như vậy . Thực sự là xin lỗi .” Gặp phụ nhân kia vô lễ như
thế , Vương đại nương thấy sắc mặt Giang Lăng không dễ xem , xấu hổ đứng nơi đó , ngượng ngùng hướng về nàng giải thích .

Giang Lăng biết phụ nhân nhà Lưu Đại Hòe cầu hôn không thành mất hết mặt mũi , trong lòng không thoải mái , liền mượn cơ hội này trào phúng hai
câu .

Nàng vốn không cùng loại thôn phụ này cùng
chung kiến thức , cũng nể mặt Vương đại nương đã mang nàng đến , càng
lười so đo . Cho nên gặp Vương đại nương xin lỗi , lơ đễnh cười cười : ” Không có việc gì .”

Nhưng mà , vừa rồi cái loại
ánh mắt khinh thường này , kiếp trước nàng chưa cảm thụ qua . Không nghĩ đến vừa xuyên không đến Đường triều , lại bị một cái thôn phụ tự cho là có tiền , khách sáo tặng cho . Xem ra là phải nỗ lực phấn đấu a !

Mọi người có câu chân lý : ” Có cái gì cũng được nhưng đừng có bệnh , không có gì cũng được nhưng đừng không có tiền ! ”


Vương đại nương đến ? Vào nhà ngồi chơi đi ” Lí Thanh Hà nghe bên ngoài
có tiếng nói chuyện , chống quải trượng từ phòng đi ra .

” Không xong , trong nhà còn một đống việc .” Vương đại nương cười khoát
tay , nhận lại cái túi Giang Lăng đưa , rồi cáo từ ra về .

Ngày thứ hai chính là ngày hứa đến tửu lâu làm việc , Giang Lăng ăn qua điểm tâm , đem bản
thân hóa trang một phen , liền đi Vị Hương Cư .

Giang Lăng kiếp trước ở nước ngoài đã dưỡng thành thói quen đúng giờ ,
cho nên đến cửa tửu lâu hoàn toàn đúng ngay giờ Tỵ sơ khắc , tức là chín giờ sáng ở hiện đại .

” A Phúc ca , sớm ! ” Giang
Lăng nhìn đến a Phúc một bên đánh ngáp một cái , một bên bỏ khối gỗ chặn cửa xuống ,nàng lễ phép chào hỏi .

” Tiểu tử ngươi , chính là làm việc như vậy ? Ngươi xem hiện tại là giờ nào ? Trễ như vậy mới đến ? Chúng ta từ lúc vô làm đến nay , lúc nào mà không đến nơi này thủ sẵn mở cửa ? ” A Phúc vừa thấy Giang Lăng , nhất thời không ngủ gà
ngủ gật nữa , trừng mắt sáng như sao , mở miệng mắng .

” Không phải mới là giờ Tỵ sơ khắc sao ? Ngày đó Lưu chưởng quỹ rõ ràng có nói giờ này bắt đầu làm việc . Lại nói , không phải ngươi mới vừa mở cửa sao ? Không mở cửa ta đến sớm cũng vô dụng .” Giang Lăng tự nhiên
bị mắng , A Phúc này ,ngày đó nàng không có đắc tội với hắn đi ?

” Lại dám cãi bướng ? Lại dám cãi bướng ? ” A Phúc gặp Giang Lăng cãi
lại , một cước đạp đến . Giang Lăng làm sao để cho hắn đá mình, không đá trả lại đã là tốt cho hắn rồi . Cho nên một cước này của A Phúc đạp vào khoảng không , thân hình mập mạp lảo đảo suýt té .

Lúc này A Phúc đã bị chọc giận . Hắn vốn béo , tức giận lên thở phì phò : ” Hảo tiểu tử , còn dám trốn . Ta nhìn ngươi không muốn ở chỗ này làm , có muốn làm thì đứng yên ở đó , cho lão tử hảo hảo đá ngươi một cước
.”

Xem A Phúc bộ dáng cùng lời nói vô cùng bại
hoại , Giang Lăng trong đầu loé linh quang , bừng tỉnh đại ngộ : A Phúc
đây là ma cũ bắt nạt ma mới a ! Phỏng chừng những người mới đến đây đều
bị hắn bắt nạt như vậy , làm cho mọi người đều sợ hắn . Như vậy những
ngày sau này , trừ Lưu chưởng quỹ , thì hắn chính là lão đại rồi .

Giang Lăng kiếp trước là loại người nào ? Đời này tuy là xuyên vào một cái
nhà không hay ho , bản thân lại là một tiểu nha đầu nhưng trong khung
ngạo khí vẫn giống nhau , nơi nào cho bọn a miêu a cẩu khi dễ . Nàng
ngẩng đầu nhìn A Phúc , cười lạnh một tiếng , định nói chuyện , bỗng
nhiên nhìn đến ngõ nhỏ gần cửa hàng có một bóng dáng mập mạp đang di
chuyển đến , đây không phải Lưu chưởng quỹ thì còn ai ?

Nhìn đến Lưu chưởng quỹ , Giang Lăng nghĩ ra một ý hay , đối với A Phúc nói : ” Ta nghĩ làm trong này hay không , không phải là do ngươi định
đoạt , hay là ngươi nghĩ ngươi so với Lưu chưởng quỹ còn lợi hại hơn ? “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.