Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 18: Chú chó hoa nhỏ



Giang Lăng quay người lại , cùng Vương nhị tẩu hướng về tửu lâu mà đi. Trên đường nói chuyện phiếm , Giang Lăng biết được nhà họ Vương hiện tại có mười sáu người , cũng có khoảng hai mươi mẫu ruộng . Trừ bỏ lão đại tương đối thành thật , đi theo lão cha làm ruộng bên ngoài . Ba huynh đệ khác đều có chút tay nghề .

Giống như trượng phu của Vương nhị tẩu là thợ xây dựng , hiện tại đang xây nhà cho người ta ở Linh Lăng Thành , cách Thanh Sơn trấn gần mười lăm dặm . Hôm nay trở về còn mang theo này nọ , nên Vương nhị tẩu lên trấn trên để mang đồ về giúp chồng .

Nhà Giang Lăng lúc trước cũng ở tại Linh Lăng Thành , sau này Lí Thanh Hà đem tòa nhà trong thành bán đi , mới chuyển đến sống tại Thanh Sơn thôn . Hiện tại thúc thúc Giang Văn Tự đang sống tại thành này .

Chính là Linh Lăng Thành ở hiện đại là nơi nào Giang Lăng cũng không biết rõ . Mấy ngày nay nói bóng nói gió hỏi thăm hồi lâu , mới biết được Linh Lăng Thành còn có một cái tên Vĩnh Châu .

Hồ Nam , Vĩnh Châu cách Bắc Kinh rất xa a ! Giang Lăng lúc đó ngắm nhìn non xanh nước biếc phiền muộn thật lâu .

Hàn huyên một lát , Vương nhị tẩu có chút ngượng ngùng hỏi : ” Ta lúc đi ra , bà bà ta còn lải nhải , hỏi các ngươi khi nào thì chuyển nhà . Tứ muội muội nhà ta chuẩn bị sinh đứa nhỏ , phỏng chừng là vài ngày tới . Nếu mấy ngày này mà không chuyển nhà , vậy phải đợi hơn một tháng nữa tứ muội mới hết ở cữ , lúc đó mới chuyển được . Mà trong khoảng thời gian này lão nhân gia tới tới lui lui hầu hạ lại không tiện .”

” A ! Không có việc gì . Ta một lát trở về gặp nương thương lượng một chút , nhìn xem được thì ngày mai liền chuyển . Giang Lăng cười nói .

Đã cầm tiền đổi phòng , phòng các nàng hiện ở bây giờ thuộc về Vương gia .

Cho nên nhà này chuyển chậm không bằng chuyển sớm , miễn cho nhà Vương gia sinh ra tâm ý phiền giận .

Hai người nói chuyện , rất nhanh liền đến cửa tửu lâu . Lưu chưởng quỹ lúc này lại tiến vào mộng đẹp , đang ngủ giấc rất say .

Giang Lăng nghĩ ngày mai mình chuyển nhà , phải đến ngày hôm sau mình mới đi làm được . Bây giờ mà đánh thức Lưu chưởng quỹ thì có chút ngượng ngùng .

Nhưng mà không có biện pháp, nếu dịp này không quyết định luôn , đến lúc đó có người đến xin làm , nàng sẽ mất đi cơ hội .

Giang Lăng không kiên trì , liền đánh thức Lưu chưởng quỹ .

” Tìm được người ? ” Lưu chưởng quỹ mắt buồn ngủ mông lung , ngẩng đầu lên , nhìn Giang Lăng , lại nhìn qua Vương nhị tẩu : ” Ngươi là nàng dâu của Vương lão nhị ? ”

Vương nhị tẩu sửng sốt một chút , vội hỏi : ” Chưởng quầy , ngài biết ta à ? ”

Lưu chưởng quầy hơi hơi vuốt cằm : ” Đúng vậy . Ở tại đầu thôn phía đông , Trần gia lão thái chính là bác của ta , ngày lễ tết ta cũng đi lại không ít .

Các ngươi cũng thường xuyên đi qua lại nơi này , cho nên các người trong thôn ta cũng nhận được tám chín phần .Bất quá ” hắn chỉ chỉ Giang Lăng ” Vị tiểu ca ca này , trước giờ chưa từng thấy qua , lạ mặt thật . Hắn cũng là người cùng thôn các ngươi ? ”

” A , đúng vậy , bọn họ trước đó không lâu mới từ trong thành chuyển đến , ở cách vách nhà ta . Đứa nhỏ này cơ trí , lại hiểu biết chữ nghĩa . Nương nhà hắn bị bệnh , trong nhà cần dùng tiền , không còn biện pháp , chỉ còn phải ra ngoài tìm việc làm . Nghe nói ngài tuyển tiểu nhị , đã đến đây rồi .”

” Vậy à ? ” Lưu chưởng quỹ nhìn nhìn Giang Lăng , gật gật đầu .” Được rồi , ngươi đã là người trong thôn , Vương gia tẩu tử nguyện ý bảo đảm cho ngươi . Vậy thì chúng ta sẽ ký một cái hiệp ước , hôm nay chúng ta liền bắt đầu làm việc đi. ”

Lưu chưởng quỹ nói xong liền đứng dậy đi vào phòng lấy giấy viết .

Giang Lăng vội hỏi : ” Lưu chưởng quỹ , nhà chúng ta cùng Vương gia đổi phòng ở với nhau , chuẩn bị ngày mai chuyển nhà . Ngươi xem ta bắt đầu làm
việc thời gian có thể chậm hơn được không , ngày sau ta đến ? Đương
nhiên là tiền công bắt đầu từ ngày sau mới tính .”

” Ngày sau ? ” Lưu chưởng quỹ dừng tay , xoay người lại nhìn Giang Lăng , trong mắt ánh lên tia giảo hoạt.

” Chỗ ta nơi này tiểu nhị hôm qua bỏ việc , trong tiệm thật ra không có
người làm . Tối hôm qua đều là đích thân ta đi đón khách nhân . Ngươi
muốn ngày sau lại đến , vậy hai ngày kia ta phải làm sao bây giờ ? Không thể như vậy . Nếu không thì hôm nay bắt đầu làm việc , từ ngày mai bắt
đầu tính tiền công . Nếu không thì ngươi ngày sau lại đến . Đến lúc đó
nếu trong tiệm còn chưa nhận được người , xem như vận khí ngươi tốt , vị trí tiểu nhị thuộc về ngươi .”

Giang Lăng là loại
người nào ? Lưu chưởng quỹ kia ánh mắt loé tia giảo hoạt sao có thể
thoát qua được ánh mắt nàng . Nàng thầm mắng một tiếng ” lão hồ ly ! ” , cười nói : ” Như vậy đi , nếu ngài nhường ta từ ngày sau mới đi làm ,
thì mỗi tháng tiền công ta chỉ lấy bốn mươi lăm đồng. Ngài xem như thế
nào ? ”

” Giang cô…… Giang công tử , ngươi van
cầu chưởng quầy nhiều hơn một chút là được rồi , đâu cần giảm tiền công ! “Vương nhị tẩu vừa nghe , trong lòng khẩn trương . Cái nào làm việc mà
không đòi tiền công cao lên ? Giang Lăng này bản thân lại chủ động giảm
tiền công . Năm đồng tiền , đối với gia đình những người nghèo khổ cũng
không phải ít .

” Như vậy a ? ” Lưu chưởng quỹ bất
mãn liếc Vương nhị tẩu một cái . Quay đầu lại nhìn Giang Lăng , bộ dạng
trầm ngâm một lát , gật gật đầu : ” Quyết định vậy đi ! ”

Sự tình đã thỏa thuận xong ,hắn liền lấy ra văn phòng tứ bảo , lại từ
trong phòng lấy ra một tờ hiệp ước cũ , đưa cho Giang Lăng : ” Ngươi
biết viết chữ , đem nội dung sao chép lại đi , chỗ tên họ sửa lại là
được .”

Cổ đại nam nhân biết chữ cũng không nhiều , huống chi là nữ nhân . Vương nhị tẩu chẳng qua nghe bà bà nói Giang gia là dòng dõi thư hương , vừa rồi liền thổi phồng lên cho thuận việc .
Lúc này thấy chưởng quầy kêu viết chữ , không khỏi lo lắng , liếc mắt
nhìn Giang Lăng .

Giang Văn Họa bản thân thật sự tài
hoa , lúc còn sống thích nhất dạy hai con đọc sách , viết chữ .Giang
Lăng lại có trí nhớ của thân thể này . Cho nên viết chữ thì không sợ .

Nàng chấm chấm mực nước , đề bút đem nội dung hiệp ước chép xuống . Đến chỗ ký tên ghi tên bản thân , chỗ người bảo lãnh ghi ba chữ Vương nhị
tẩu . Viết xong hiệp ước mới liền đưa cho Lưu chưởng quỹ .

Lưu chưởng quỹ thấy chữ viết trên hiệp ước thật xinh đẹp , chữ viết nhỏ nhẹ nhàng linh động , nhịn không được thầm kêu một tiếng ” Hảo ” . Đã
tin lời Vương nhị tẩu nói Giang gia là dòng dõi thư hương , nhìn về phía Giang Lăng ánh mắt đã khác trước .

Cổ nhân cực kỳ kính
trọng người đọc sách , nếu quả thật trong tiệm của hắn có người đọc sách làm tiểu nhị , nói ra thì hắn rất tự hào .

” Xem
công tử viết chữ , viết thật bất phàm . Không biết vì sao công tử không
tiếp tục đọc sách cầu công danh , lại chạy đến đây làm tiểu nhị ? ” Lưu
chưởng quỹ nhịn không được bát quái một chút .

” Công tử
?” Giang Lăng không nghĩ chữ viết vừa lộ ra , Lưu chưởng quỹ liền thay
đổi cách xưng hô từ ” Tiểu ca ” biến thành ” Công tử “, trong lòng không khỏi buồn cười : ” Mẹ bệnh , em nhỏ , cơm không đủ ăn thì đừng nói gì
công danh hay không công danh .”

Nói xong liền chấp tay , ” Lưu chưởng quỹ ngài xem hiệp ước này có gì sai
hay không ? Nếu không sai , thỉnh ngài ký tên đồng ý đi .”

Lưu chưởng quỹ thấy Giang Lăng không muốn nói nhiều đến cảnh ngộ bản thân , cũng không miễn cưỡng . Nhìn hiệp ước không có gì không ổn , liền ký
tên lên .

Vương nhị tẩu ấn lên cái dấu tay , rồi cùng
Giang Lăng đồng loạt cáo từ . Nàng liền thẳng trên đường mà đi tiếp ,
Giang Lăng quay trở về thôn .

Thời gian khẩn
trương , nàng chạy nhanh đi báo Vương đại nương một tiếng , sau đó liền
trở về thu thập này nọ . Muốn một ngày mà chuyển hết đồ trong nhà , khó
khăn không phải nhỏ . Bất quá hai nhà đều có nguyện vọng lập tức chuyển
nhà , bằng không thật sự là phiền toái .

Giang Lăng đến nhà Vương gia , đem sự tình Vương nhị tẩu bảo lãnh giúp mình nói ra một lần , cũng đem việc chuyển nhà nói cùng Vương đại nương . Sau đó
ngượng ngùng nói : ” Đại nương , nhà ngài có phải hay không có con chó
nhỏ vừa sinh vài con ? Nhà ở cạnh núi cách thôn lại xa , ngài có thể cho ta một con để nó canh chừng nhà ? ”

Vương đại
nương vỗ tay một cái ” Ngươi mà nói trễ hơn hai ngày , con chó nhỏ sẽ
không có . Chị dâu nhà mẹ đẻ của ta vừa mới ôm đi một con , trong thôn
Trương gia cùng Lí gia cũng muốn một con , ăn cơm xong họ sẽ đến bắt .
Cũng còn lại một con , vốn nghĩ là tặng cho một người thân thích , ngươi đã muốn , chỗ bên kia ta sẽ không tặng , ngươi ôm đi đi .”

Nói xong chỉ vào một con chó hoa nhỏ nói : ” Hai con kia họ đều chọn lựa
tốt rồi , không có con khác cho ngươi đổi , chỉ còn có con hoa nhỏ này , của ngươi .”

Giang Lăng đánh giá chú chó hoa nhỏ kia

một chút , cực kỳ thất vọng . Nàng lúc trước nhìn xem tiểu hắc rất là thông minh , trưởng thành sẽ cùng mẹ nó là đại hắc giống nhau , tuyệt đối là
con chó giỏi , có thế mới nhớ mà đến nhà Vương gia xin nó . Mà lúc này
xin được lại là một con chó nhỏ yếu nhất . Nhưng Vương đại nương đã nói
những lời này , nàng nếu ghét bỏ nó , vậy là rất không biết tốt xấu .

” Con chó này gầy yếu chút , bất quá cho nó ăn tốt , có người xa lạ đến
nó kêu lên vài tiếng báo động xem như cũng được đi .” Vương đại nương
nhìn hoa nhỏ gầy teo , yếu yếu trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ .Lão
hắc nhà nàng bộ dạng tốt , cho nên chó con vừa sinh ra đã có rất nhiều
người muốn xin . Cho người này không cho người kia , rất dễ đắc tội với
người . Nếu không phải hoa nhỏ bộ dạng quá mức nhỏ gầy , phỏng chừng con chó này cũng không đến được tay Giang Lăng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.