Nghe anh nói đau, động tác tay Thẩm Thần dần nhẹ nhàng hơn.
Cậu cẩn thận cầm quả trứng gà lăn lên sườn mặt của anh, vẻ mặt chuyên tâm như đang đối mặt với một miếng ngọc thượng hạng vậy.
“Trong phòng còn một quả nữa, anh đợi chút, em vào lấy.” Nhận thấy quả trứng gà trên tay hơi lạnh đi, Thẩm Thần quay người, bước vội vào phòng.
Lục Tranh nhìn bóng lưng của cậu, từ từ đứng thẳng người lên.
Trong khoảnh khắc ấy, anh chợt cảm thấy đêm đông vắng vẻ thế này cũng không khó chịu cho lắm.
“Đây ạ.” Cậu nhóc con từ trong phòng đi ra, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo mang theo vẻ quan tâm săn sóc, nhìn không ra chút hư tình giả ý nào.
Lục Tranh nghĩ, trẻ con thường sẽ không gạt người đâu.
“Anh, cúi xuống ạ.” Thẩm Thần kéo kéo vạt áo của anh.
Lục Tranh khẽ cười, anh duỗi tay sờ đầu cậu: “Vào trong thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Nói dứt lời, anh vòng qua người cậu đi vào phòng.
Thẩm Thần ngơ ngác đứng tại chỗ, bàn tay cầm quả trứng gà hơi siết lại, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh nở nụ cười sau nhiều ngày qua.
Cậu không biết, hóa ra lại có một người dù cười hay không cười đều có thể khiến lòng cậu dậy sóng lớn như vậy.
Sau khi đi vào phòng, Lục Tranh cầm lấy quả trứng gà từ tay Thẩm Thần, tự lăn lên mặt mình.
“Đây là, dì Từ bảo em mang lên cho anh ạ.”
Lục Tranh: “Cảm ơn em.”
Thẩm Thần đứng bên cạnh cảm thấy hơi xấu hổ: “Vậy anh mau ăn đi ạ.
Em, em về đây.”
“Đợi đã.” Lục Tranh đột nhiên gọi cậu lại.
Thẩm Thần quay đầu lại: “Dạ?”
“Mấy hôm nay tôi bận, quên hỏi em, kết quả thi học kỳ ra sao đấy?”
Anh vẫn còn nhớ việc này.
Trong lòng Thẩm Thần vừa vui vẻ vừa căng thẳng: “Em, em được hạng 19.”
Lục Tranh bất ngờ nhìn cậu, nếu anh nhớ không lầm thì, thứ hạng lần trước của cậu còn là đếm ngược từ dưới lên, nhanh như vậy đã theo kịp được các bạn, cũng lợi hại đấy.
“Tiến bộ to nhỉ, xem ra em thật sự cố gắng đấy.”
Lục Tranh cũng không rõ câu này có xoa dịu được tâm trạng thất vọng của cậu không nữa.
Đối với anh mà nói, thi được hạng mười mấy trong lớp cũng không phải thành tích to lớn gì.
Vả lại, anh rất ít khi khen ngợi người khác.
Nếu không phải vì hai quả trứng đêm nay, có lẽ anh cũng sẽ không hứng thú quan tâm mấy chuyện này đâu.
Nhưng lúc này, hai mắt Thẩm Thần lại đang lấp lánh nhìn anh.
Tâm trạng mất mác tựa như chú ngựa bị ghìm dây cương nhiều ngày trên vách đá vắng lặng cheo leo đột nhiên được an ủi, hai khóe mắt cậu đỏ ửng lên.
“Em, sẽ càng tốt hơn ạ.”
Lục Tranh không thấy được ánh mắt mang theo chấp niệm của cậu nhóc con đứng trước mặt mình, anh rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Phải cố lên nhé.”
“Dạ!”
Thẩm Thần vô cùng vui vẻ rời khỏi phòng anh.
Lúc đi xuống lầu, cậu chợt nhìn thấy đồng hồ trên tường vừa lúc chạy đến 12 giờ.
Cậu kinh ngạc, lập tức quay đầu chạy lại lên lầu.
Lần này cậu cũng không thèm gõ cửa mà trực tiếp xông thẳng vào phòng của Lục Tranh, lúc này anh đang chuẩn bị đi thay đồ, nghe tiếng động bèn quay đầu lại nhìn cậu: “Có chuyện gì thế?”
“Năm mới vui vẻ ạ!”
Lục Tranh hơi sửng sốt, đúng lúc này, điện thoại anh đặt trên bàn cũng bắt đầu kêu lên.
Là tin nhắn chúc mừng năm mới đến từ khắp mọi nơi, chỉ chậm hơn Thẩm Thần có một giây thôi.
Thẩm Thần thở hổn hển: “…..Em về ạ.”
Cậu lại rời khỏi phòng anh, ngay lúc cậu đóng cửa lại, vừa vặn nghe được giọng nói mang theo ý cười của người nọ: “Thẩm Thần, năm mới vui vẻ.”
**
Từ sau lần đánh nhau đó, Lục Tranh và Hàn Bạch Khởi cũng không nói chuyện với nhau lần nào nữa.
Mà hai người cũng bình tĩnh vô cùng, rõ ràng sống chung dưới một mái nhà, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn đối phương.
Sau khi nhập học, Hàn Bạch Khởi trở về trường.
Nhà họ Lục lại khôi phục dáng vẻ yên bình như lúc ban đầu.
Học kỳ mới bắt đầu, Thẩm Thần vẫn nỗ lực học tập như lệ thường.
Mỗi tiết học đều nghiêm túc nghe giảng, sau khi về nhà ngoài học bài ra còn cố gắng luyện tập khẩu ngữ của mình.
Cậu cố gắng vươn lên phía trước, cố gắng khiến bản thân mình càng hoàn hảo hơn.
Trong suốt học kỳ này, Thẩm Thần và Lục Tranh cũng dần dần thân nhau hơn.
Lục Tranh muốn thi vào quân đội, vì vậy trừ việc học, mỗi ngày anh đều sẽ ra ngoài tập huấn cùng với bộ đội.
Lúc anh rảnh rỗi, Thẩm Thần sẽ mang bài tập đến hỏi anh.
Lúc anh không rảnh, Thẩm Thần sẽ mang sách ra sân huấn luyện, vừa đọc sách vừa ngắm nhìn tiểu đội huấn luyện.
Thế giới trong tưởng tượng của cậu rất lớn, nơi cậu muốn đến xem cũng vô cùng nhiều.
Nhưng trong phạm vi nào đó, thế giới của cậu cũng cực kỳ nhỏ, trong mắt của cậu, chỉ chứa được một mình Lục Tranh.
Trái tim cậu đã chìm trong lạnh lẽo quá lâu, nên khi có một tia nắng ấm áp soi đến, cậu sẽ cố hết sức để níu nó lại.
Chỉ là có một vài thứ, một vài người, đã định trước sẽ phải chia xa.
…………
Sau khi kỳ thi đại học qua đi, mọi người đều đang chờ đợi điểm thi và kết quả.
Nhà họ Lục vốn nên trong bầu không khí căng thẳng lúc này đây lại đang chìm trong cảm giác vui mừng.
Bởi vì Lục Tranh đã được trường quân đội phê chuẩn nhận vào, kết quả kiểm tra sức khỏe và phỏng vấn đều được thông qua.
Đối với một học sinh không cần lo lắng vì điểm số mà nói, mấy ngày này vốn hẳn nên vui mừng mới đúng.
Nhưng Lục Tranh lại chỉ duy trì dáng vẻ lạnh lùng như cũ, giống như việc này chỉ là việc nhỏ không đáng nói tới mà thôi.
Thẩm Thần nghĩ, đây chắc có lẽ là phong phạm của người có thực lực thật sự, bởi vì tất cả mọi việc đều nằm trong kế hoạch và phạm vi khống chế của mình, vậy nên đối với những việc đã xảy ra đều không có chút dao động nào khác.
Năm ấy, kỳ nghỉ hè cũng không trọn vẹn.
Thời điểm đó các trường học vẫn còn phổ biến việc học thêm, vậy nên các học sinh lớp 8 đều đến trường sớm hơn nửa tháng.
Mọi người đến lớp than ngắn thở dài ỉ ôi, chỉ có Thẩm Thần vẫn bình thường như cũ không để tâm đến việc này.
Đối với Thẩm Thần, hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.
“Này.” Tống Từ chơi bóng xong trở về lớp, một tay cậu cầm chai nước khoáng, một tay khác cầm hộp sữa vị dâu tây.
Cậu duỗi tay ném hộp sữa dâu lên bàn Thẩm Thần.
Thẩm Thần đang ngồi làm bài tập, cậu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua: “Sao thế?”
Tống Từ đưa tay lau mồ hôi, ra vẻ bình thường nói: “Có dư hộp sữa, cho cậu đấy.”
Thẩm Thần: “Cậu, mua dư làm gì?”
“Thì, không phải mua dư.” Tống Từ đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Dưới căn tin *** *** **** ***, ban nãy đưa thằng béo mà nó không nhận nên tới đây.”
Nói đoạn, cậu nghiêng đầu quan sát Thẩm Thần: “Khụ, cho cậu thì cậu uống đi.
Nói cho cậu biết, uống sữa nhiều sẽ cao lên đấy.”
Thẩm Thần cắn môi, khẽ cười: “Cảm ơn cậu.”
“Khách sao làm gì, bạn cùng bàn mà, cùng chiến tuyến cả.” Tống Từ xé bọc ống hút, đâm vào hộp sữa xong đưa sang cho cậu: “Uống đi.”
Thẩm Thần buông bút xuống, vừa định nhận lấy hộp sữa từ tay Tống Từ thì thấy Trúc Lan Khuê ngồi bàn trước đột nhiên nhảy dựng lên ghế, Thẩm Thần bị cô ấy làm giật mình: “Cậu, bị gì thế?”
Trúc Lan Khuê quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy hoảng loạn: “Móa! Thẩm Thần!”
Thẩm Thần: “…..Hả?”
“Anh ấy phải đi rồi, anh ấy vậy mà phải đi rồi, không phải còn tới nửa tháng lận sao?”
Thẩm Thần hơi sửng sốt: “Gì cơ?”
“Cửu Dạ, anh ấy nhắn tin cho tớ nói lát nữa phải đi rồi.” Trúc Lan Khuê lấy chiếc điện thoại giấu trong cặp ra đưa tới trước mặt cậu, Thẩm Thần nhìn thoáng qua, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Cửu Dạ và Lục Tranh thi cùng một trường, nếu anh ta phải đi rồi, vậy không phải Lục Tranh cũng phải đi luôn sao? Nhưng rõ ràng anh đã nói còn ở nhà một thời gian nữa cơ mà?
“Này, Thẩm Thần!” Trúc Lan Khuê thấy Thẩm Thần đột nhiên đứng dậy chạy ra khỏi phòng học, trong chốc lát không phản ứng lại kịp: “Tớ chưa có nói xong mà, cậu đi đâu thế?”
“Tớ đi tìm anh ấy.”
“Hả?”
Tống Từ lúc này vẫn còn đang trong tư thế đưa hộp sữa: “Này……Thế không uống à.”
Trên đường quốc lộ rộng lớn, một chiếc xe taxi đang chạy băng đi.
Trong xe, Trúc Lan Khuê thở hổn hển, chọt chọt Thẩm Thần đang ngồi bên cạnh: “Tớ, tớ nói này, sao cậu chạy nhanh thế.
Suýt chút nữa là tớ đuổi không kịp rồi.”
Thẩm Thần không trả lời cô ấy, cậu nhìn chăm chăm về phía trước, hai bàn tay gắt gao siết lấy nhau.
Trúc Lan Khuê im lặng một chút: “Haiz, bây giờ chúng ta chạy về không biết có gặp được bọn họ không nữa.”
“Được.” Ánh mắt Thẩm Thần thâm thúy, nói đi nói lại tự an ủi chính minh: “Gặp được.”
Trúc Lan Khuê ỉu xìu cúi đầu xuống: “Cửu Dạ nói vào đó rồi thì sẽ không rảnh để về nhà, hừ…..Nếu là như vậy, tại sao bọn họ không chọn một trường bình thường giống Quý Nhiễm chứ, ít nhất như thế thì có thể thường xuyên gặp nhau được, tốt biết bao.
Tiểu Thần, cậu nói đúng không?”
“Ừ…..”
Đây là con đường anh đã chọn từ trước, chắc chắn sẽ không thay đổi.
Cậu chỉ là, chưa chuẩn bị, thật sự chưa chuẩn bị tốt.
Taxi ngừng trước cổng đại viện, Thẩm Thần và Trúc Lan Khuê vừa xuống xe liền chạy như điên về phía trước.
Hai người chạy xuyên qua con đường cây cối um tùm, chạy qua luôn mảnh đất trống thường để tập huấn…..
Một chiếc xe chạy ngang qua bọn họ.
Thẩm Thần đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chiếc xe quen thuộc ấy.
“Tiểu Thần?” Trúc Lan Khuê nghi hoặc dừng lại theo, sau đó cũng nhìn theo ánh mắt của cậu nhìn về phía chiếc xe đậu lại cách đó không xa: “Đó là…..”
“Là anh ấy.” Trái tim Thẩm Thần không ngừng nhảy lên, cậu nhấc chân đi lại nơi đó, bước chân càng đi càng nhanh.
Nhưng ngay lúc cửa xe mở cậu dừng chân lại, cậu nhìn cánh cửa xe từ từ mở ra, chờ đợi nhìn người trong xe bước xuống.
Tầm mắt cậu đã mờ đi, cậu chớp đôi mắt cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống, để mình có thể nhìn rõ được người kia.
Anh vẫn như vậy, sắc mặt vẫn lạnh lùng, pha lẫn chút sắc bén.
Lúc này, thân hình cao lớn của anh đang tựa vào cửa xe, hơi kinh ngạc nói: “Suýt nữa tôi đã nghĩ mình nhìn lầm rồi.
Không phải đang trong giờ học sao, tại sao hai đứa lại ở đây?”
“Tụi em trốn học ạ.” Trúc Lan Khuê cũng không để ý đôi mày cau lại của Lục Tranh, vội hỏi: “Cửu Dạ đâu ạ?”
Lục Tranh: “Tôi không biết, chắc là đã xuất phát rồi.”
“Cái gì!? Em đến nhà anh ấy thử.” Trúc Lan Khuê vội vàng chạy đi.
Trúc Lan Khuê đi rồi, lúc này đây chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Tranh chuyển tầm mắt lên người Thẩm Thần, không hài lòng nói: “Hai đứa can đảm quá nhỉ? Còn dám trốn học.”
Lần đầu tiên Thẩm Thần không trả lời câu hỏi của anh, cậu tiến lên một bước, hỏi: “Anh phải đi sao?”
“Thông báo đột xuất.”
“Vậy, khi nào về ạ?”
Lục Tranh: “Tôi không biết nữa, có lẽ sẽ lâu lắm không về.”
Ánh mắt trời chói chang chiếu lên đầu Thẩm Thần, giữa trán của cậu toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hai chữ “lâu lắm” của anh như quả bom trí mạng nổ bên tai câu.
Cậu tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh, đây là điều đã sớm biết trước, nhưng cũng không thể nào bình tĩnh cho được, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt dần trắng đi.
“Lần sau không được trốn học.” Lục Tranh nhíu mày lại: “Em nóng lắm phải không? Mau trở về nhà đi.”
Anh không hiểu được nỗi hoảng sợ của cậu, càng không hiểu được ánh mắt không nỡ của cậu.
Trong mắt của anh, cậu chỉ là một đứa em trai nhỏ ngoan ngoãn sống trong nhà mình mà thôi.
Thẩm Thần cúi thấp đầu, chậm rãi nói: “Em nghe nói anh đột nhiên phải đi, nên là, em chỉ muốn tiễn anh một chút thôi.”
Lục Tranh ngạc nhiên, ngay sau đó khẽ cười: “Việc này cũng không thể làm lý do cho em được.
Chỉ là Thẩm Thần, không được có lần sau.”
“Dạ…..”
Lục Tranh bước lên phía trước: “Sau này tôi không ở nhà, em có chỗ nào không hiểu thì phải hỏi giáo viên nhé.”
Anh vẫn còn lo lắng cho cậu.
“Vâng ạ.”
“Bị người khác bắt nạt thì phải lên tiếng, nếu có việc gì thì phải nói với người nhà.”
Lúc anh không có ở đây, liệu những người kia có tới bắt nạt cậu không?
“Vâng ạ.”
“Em phải thông minh lên, chứ để như bây giờ dễ bị người ta lừa lắm.”
Tại sao anh, cứ luôn tốt với cậu như vậy?
“Còn nữa……”
Lục Tranh vẫn chưa nói dứt câu, đột nhiên Thẩm Thần đi tới ôm chặt lấy anh.
Cậu ôm chặt vô cùng, đôi tay nhỏ mảnh khảnh vòng lên eo anh, ôm chặt đến nỗi như sắp phải sinh ly tử biệt vậy.
Lục Tranh hiếm khi ngẩn người ra, bối rối không biết tiếp theo nên làm như thế nào cả.
Anh rũ mắt xuống, nhìn cậu nhóc con lùn hơn đang ôm lấy mình.
Từ trước đến giờ anh là một người lạnh lùng không để ý tình cảm, vậy mà giờ đây trong lòng lại mềm đi.
Lục Tranh do dự một chút, liền vươn tay vỗ lưng Thẩm Thần: “Sao thế? Em sợ à?”
Thẩm Thần lấy lại tinh thần, bị hành động bỗng nhiên ôm lấy anh của mình dọa chết khiếp, nhưng cậu lại không nỡ buông tay, vừa rối rắm vừa xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Em không sợ, em không phải con nít nữa.”
Lục Tranh cười cười, dỗ cậu: “Ừ, em không phải là con nít.”
Năm đó, thiếu niên vừa mười ba gặp gỡ chàng thiếu niên tròn mười tám.
Lúc ấy bọn họ vẫn còn rất trẻ.
“Anh Lục Tranh, tạm biệt anh.”
“Tạm biệt.”
Tình thân, tình yêu, tình bạn…..Một câu tạm biệt, không phải là chia xa.
Vì vậy, mọi việc không nên nóng vội.
Tình cảm vẫn sẽ luôn như bóng hình đi theo bên bạn, tại thời điểm bạn không phòng bị, nó sẽ phá kén mà ra..